Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 75: Thư sinh (4)




Theo cú ngã của quỷ nữ bị giày thêu đập vào mặt, đồ đạc trong khuê phòng lập tức ào ào rớt xuống đất giống như bị rút đi linh hồn, bất động.

Âm khí bám xung quanh tủ gỗ, bàn ghế, quần áo, rèm che, ly đèn… Dần dần tiêu tán, màu sắc tươi đẹp bắt đầu bị lột bỏ với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, để lộ ra màu vàng ố cũ kỹ, cuối cùng biến thành tro bụi. Còn nơi vốn đặt tủ gỗ và giường nhỏ bây giờ lại hóa thành mấy tấm gỗ nứt nẻ.

Chỉ có ba cái xác nằm trên đất là mảy may không hề thay đổi, chúng nhắc nhở mọi người những gì xảy ra vừa rồi không phải ảo giác.

Thuật sĩ trẻ ngạc nhiên nghi ngờ: “Anh…”

Âm khí nơi này tan hết, hồn khói của Trương Vũ lại có tác dụng, anh ta châm thuốc lá đọc mấy câu khẩu quyết, sau đó khiếp sợ nhìn về phía Hắc Vô Thường: “Sao cậu biết nữ quỷ là tâm trận?”

Hắc Vô Thường: “Nữ quỷ là tâm trận?”

Thuật sĩ trẻ bật thốt lên: “Anh không biết tâm trận là thứ gì, thế mà dám ném… ném vào mặt cô ta? Nếu anh ném sai, tất cả chúng ta cũng sẽ bị chôn theo!”

Hắc Vô Thường im lặng vài giây, sau đó mở miệng nói: “Cô ta làm thỏ tai cụp của ta sợ.”

Vành tai của thỏ tai cụp lập tức cụp xuống, cậu chột dạ giật giật móng thỏ ngoan ngoãn rúc lại trong tay Hắc Vô Thường, làm bộ như con thỏ phát điên tung liên hoàn mười tám cước lúc nãy không phải mình.

Lý do khó mà phản bác của Hắc Vô Thường khiến Trương Vũ thiếu chút nữa bị sặc hồn khói, anh ta ho khù khụ vê tắt tàn thuốc: “Trời đất, đúng là nhờ quan hệ cá nhân để vào, chỉ vì con thỏ…”

Thuật sĩ trẻ vẫn đang ngu người, Chương Dục Cẩn và Trương Vũ, một người bị giày thêu đập trúng, một người bị kéo vào tủ quần áo, thế mà không hiểu tại sao vẫn không bị tổn hại gì. Ngay cả một tên đi cửa sau ôm thỏ tiện tay ném một chiếc giày cũng có thể đập trúng tâm trận.

Địa huyệt khiến cho gã sợ hãi ngàn năm tựa như biến thành trò chơi nhà chòi chỉ trong một đêm.

Bây giờ không có âm khí vờn quanh, rốt cuộc bọn họ cũng đã có thể quan sát cả căn phòng này.

Cánh cửa gỗ mà bọn họ nhận là cửa ra lại chính là tủ gỗ dụ dỗ người ta bỏ mạng, còn phía sau chiếc tủ gỗ cao hai mét mới là cửa ra thật sự.

Trương Vũ nhìn lối đi đen ngòm đưa tay không thấy được năm ngón phía sau cái tủ gỗ, anh ta do dự nói: “Rốt cuộc nơi này là đâu? Sát khí ở vùng núi này rất nặng, không ai lại xây một ngôi mộ ở dưới đáy sườn dốc, một nơi có phong thủy kém như vậy.”

Chương Dục Cẩn: “Trận pháp này chắc chắn không phải do hạng người bình thường làm ra, nhưng Tôn Thư Thành có tu vi trên cấp quỷ vương muốn đi vào cũng không có gì khó, cần gì phải bày nhiều trò như vậy?”

Nhưng lúc này đã không còn đường lui, máu trong ba cái xác trong phòng đã khô cạn, thấm vào đất đá dưới đất, chỉ còn lại một bãi xương trắng thịt vụn.

Quả thật cảnh tượng trong phòng quá máu me, không thích hợp để thỏ con xem. Hắc Vô Thường ôm thỏ nhỏ dẫn đầu bước qua cánh cửa, bước vào lối đi đen ngòm.

Trúc Ninh tưởng mình sẽ phải đi qua một đường hầm rất dài, ai ngờ bọn họ chỉ đi chừng 3 – 5 m đã nhìn thấy ánh sáng sáng ngời, theo đó còn có hơi nước ẩm ướt phả vào mặt, cảnh tượng trước mắt dần sáng tỏ.

Bọn họ có cảm giác như vừa bất ngờ chuyển kiếp qua ngàn năm, đi tới một đình viện gia đình thời cổ đại. Gió xuân ấm áp dễ chịu, chim hót hoa nở, một ngôi đình nhỏ giữa hồ, hoa sen trong hồ đúng lúc đang nở.

Chương Dục Cẩn khiếp sợ: “Đây là Huyễn Trận! Tôi vào Ban điều tra đặc biệt mấy chục năm mà chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy Huyễn Trận, người bày trận cần có tu vi cực cao… Không ngờ lại được nhìn thấy Huyễn Trận lớn như vậy trong đường hầm.”

Trương Vũ nhìn xung quanh, anh ta không nhịn được nói: “Huyễn Trận là minh trận*, sát trận trong khuê phòng lúc nãy là ám trận**, thủ pháp bày trận chắc chắn không chỉ có một, để xây cất được cả một tòa nhà trong hang động nhỏ như thế này rốt cuộc cần bao nhiêu vị trận pháp đại sư? Dĩ nhiên hắn cũng chẳng rảnh mà tự xây cất nghĩa trang cho chính mình, rốt cuộc hắn có mưu đồ gì!”

*Minh trận: Là trận pháp hiện rõ trước mặt, mục đích có thể là tốt hoặc xấu.

**Ám trận: Là trận pháp trong tối, kiểu chuyên để ám sát hay gì đó.

Thỏ tai cụp nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, không hiểu sao cậu không cảm thấy sợ mà còn an tâm. Cậu đứng trên tay Hắc Vô Thường, nóng lòng muốn thử nhảy xuống đất.

Chợt có một thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy tuổi đi ra từ trong đình, mặt cô phúng phính như hoa đào, làn da căng bóng. Cô bước nhẹ nhàng đi tới bên hồ, thò tay ngắt một đóa sen nhỏ trên mặt nước, lá sen đung đưa làm kinh động cá trong hồ. Thiếu nữ cười vui vẻ, tiếng cười trong trẻo mà thanh thoát như chuông bạc.

Hồn nhiên ngây thơ, xinh đẹp đến mức khiến tim người ta đập hẫn một nhịp.

Ai ngờ, ngay khi vừa nghe thấy tiếng cười, tất cả mọi người đồng loạt dời tầm mắt, vô cùng căng thẳng nhìn về phía Hắc Vô Thường và thỏ con trong tay hắn!

Bọn họ cực kỳ sợ vị đi cửa sau nào đó không hài lòng mà đập thiếu nữ trong ảo cảnh này một phát.

Trương Vũ: “Đây có thể là Huyễn Trận, tâm trận không có trong ảo cảnh, bây giờ không được hành động thiếu suy nghĩ!”

Hắc Vô Thường nhìn thỏ tai cụp không có vẻ gì là sợ hãi trong tay, hắn gật đầu miễn cưỡng cho phép.

Còn gã thuật sĩ trẻ, sau khi nhìn thấy mặt mũi của thiếu nữ thì gã như bị chấn động cực lớn. Gã vô thức lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa đi thẳng đến Hoàng Tuyền Lộ mới ngừng lại. Gã mất tự nhiên quay mặt chỗ khác, không dám nhìn bóng người ở đằng xa.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên dẫn theo bảy tám người có cả đàn ông lẫn đàn bà đột nhiên xuất hiện trên hành lang dài, bọn họ sải bước đi về phía thiếu nữ. Gã đàn ông trung niên đi đầu cầm một phong thư, giận tím mặt la mắng ra lệnh bảo người đàn bà theo hầu ép thiếu nữ đến từ đường thỉnh gia pháp.

Tất cả mọi thứ diễn ra vô cùng chân thật, thậm chí Trúc Ninh có thể nhìn thấy. Theo dòng nước lay động xung quanh lá sen ở cách đó không xa, một… cái đầu của một gã thuật sĩ nổi lên từ dưới đáy hồ. Gã ngạc nhiên nghi ngờ nhìn đám người vừa mới tới: “Các người là ai, là Ban điều tra đặc biệt sao?”

Rốt cuộc cũng gặp được thuật sĩ còn sống, Chương Dục Cẩn vội vàng nói: “Cậu có nhìn thấy một cậu trai trẻ có khả năng biến thành bóng lông không, còn có, lệ quỷ ăn mặc kiểu thư sinh đang ở đâu…”

Nhưng mà gương mặt gã thuật sĩ ẩn nấp dưới lá sen trong hồ nước lại cực kỳ sợ hãi, gã lập tức cắt ngang: “Bây giờ không còn thời gian, nếu không ngăn cản đám người hầu kia, chúng ta ai cũng đừng mong còn sống mà rời khỏi nơi này!”

Nhìn thấy Chương Dục Cẩn còn muốn hỏi thêm, gã thuật sĩ nấp dưới lá sen gấp đến độ miêu tả thật nhanh: “Chỉ cần cô gái kia bị đám người hầu bắt, cô ta sẽ bị cha buộc đá ném sông theo như gia pháp. Khi cô ta chìm xuống đầm, cô ta sẽ, sẽ biến thành khổng lồ…”

Trên mặt thuật sĩ tràn đầy sợ hãi, như thể nghĩ tới hình ảnh cực kì khủng bố. Chợt một thuật sĩ khác núp sau cây cột hành lang thò đầu ra nóng nảy hô to: “Các người còn chờ cái gì, đám người hầu kia đã bắt cô ta rồi!”

Quả thật đám đàn bà theo hầu cao lớn thô kệch đã bắt được thiếu nữ kêu khóc, bọn họ kéo cô ta về phía cuối hành lang dài. Nơi đó là bên bờ ảo cảnh, dường như chỉ cần mang thiếu nữ vào nơi đó, lúc trở lại chính là thời khắc thiếu nữ bị buộc đá ném sông.

Mặc dù thuật sĩ dưới lá sen không miêu tả kết quả sau khi cô gái bị buộc đá ném sông tàn nhẫn sẽ biến thành cái gì, nhưng hiển nhiên không ai muốn để thứ kia xuất hiện.

Chương Dục Cẩn không tùy tiện ra tay mà nhìn chằm chằm gã thuật sĩ kia: “Đồng bọn của cậu chạy ra ngoài bằng cách nào, tại sao cậu không đi ngăn cản người hầu?”

Thuật sĩ dưới lá sen gấp đến sắp điên: “Gì mà chạy ra ngoài? Mười hai người chúng tôi không có ai chạy được ra ngoài!”

Trước đó Trương Vũ đã đốt hồn khói ném mạnh về phía trước, lửa khói tựa như ngôi sao rơi lả tả xuống mặt hồ. Trong nháy mắt khi âm khí bị suy yếu, toàn bộ nước hồ và hoa sen bỗng trở nên mơ hồ trong chốc lát.

Trong một khắc khi nhìn rõ cảnh tượng dưới hồ nước, thỏ tai cụp vốn muốn nhảy xuống chơi lập tức bị dọa sợ cho rụt móng, rúc trở lại thành bóng lông.

Bên dưới mặt hồ mát mẻ dễ chịu là tám, chín cái xác thuật sĩ, đôi mắt trợn tròn chết không nhắm mắt sưng phù cực kỳ khó coi…

Nhìn thấy thiếu nữ giãy giụa kêu khóc sắp bị kéo vào cuối hành lang dài, Trương Vũ thấp giọng mắng một câu, miệng ngậm thuốc lá lao về phía đám người hầu. Chương Dục Cẩn thì theo sát phía sau.

Sắc mặt lúc này của thuật sĩ trẻ không khá hơn người chết là bao, toàn thân gã cũng đang run rẩy. Nhưng lúc này gã đã đè được tất cả tâm trạng lộ ra ngoài, khó khăn mở miệng nói bằng giọng điệu đều đều: “Hai tên thuật sĩ kia đứng trong mắt trận của Huyễn Trận, chỉ cần xê dịch nửa bước sẽ lập tức bị Huyễn Trận phát hiện một lần nữa. Chúng ta có hai lựa chọn, một là thuận theo ảo cảnh, ngăn cản cô ta bị buộc đá ném sông, hai là cướp lấy vị trí của hai người kia, sau đó tính toán sau.”

Lúc này gã thuật sĩ trẻ ngay cả ngụy trang cũng không để ý, trực tiếp gọi hai vị đồng môn của gã là “hai tên thuật sĩ”. Hắc Vô Thường không chọc thủng mà mở miệng hỏi thẳng: “Người nhà của cô ta phát hiện cô ta tư tình, cậu run cái gì, chẳng lẽ bức thư kia là viết cho cậu?”

Ngay lúc sắc mặt của gã thuật sĩ trẻ đột nhiên thay đổi, Trương Vũ đã vọt tới vật lộn với đám người hầu, thuật sĩ may mắn sống sót núp sau cột gỗ rống cổ gào lên: “Đây là Huyễn Trận, anh không thể đánh những người đó, chỉ có thể thuận theo ảo cảnh ngăn cản bọn họ!”

Nhưng mà tình thế bỗng nhiên biến hóa trong nháy mắt, ngay khi Trương Vũ xông vào đám người hầu, anh ta còn chưa kịp nói chuyện, đám người hầu và cha của thiếu nữ đã đồng loạt bỏ qua thiếu nữ đang gào khóc, quay sang bắt lấy Trương Vũ.

Người đàn ông trung niên uy nghiêm căm tức nhìn Trương Vũ: “Con, thứ đồ không biết xấu hổ, lại dám tằng tịu với tên tiểu tử nghèo kia, làm mất hết thể diện Lâm gia chúng ta, cha phải trói con dẫn đến từ đường!”

Cô gái kia còn đang kêu khóc cầu xin tha thứ nhưng không ai để ý đến cô ta, vì tất cả người hầu đều bắt đầu chuyển sang kéo Trương Vũ.

Trương Vũ không rõ vì sao: “Tất cả dừng tay!”

Ngay cả thuật sĩ núp dưới lá sen và sau cây cột cũng bối rối, hình như tình tiết trong ảo cảnh có vẻ sai sai. Biết là cô tiểu thư kia có tư tình, nhưng dạy dỗ một điều tra viên, người sống ở thời trăm ngàn năm sau để làm gì?

Cô tiểu thư nhà họ Lâm này rất ngoan ngoãn, nhìn thấy mà yêu. Còn Trương Vũ đứng bên cạnh cô ta, mặc dù ngoại hình không tồi nhưng dáng vẻ hai tay cắm vào túi miệng ngậm thuốc lá, nhìn quả thật rất gợi đòn.

Ai ngờ cha của Lâm tiểu thư giống như không nhìn thấy con gái ruột của mình, lão đưa tay nắm lấy vai của Trương Vũ, giận không thể tha: “Con còn không biết sai, có cha ở đây mà con còn dám kêu la om sòm, nữ huấn con đã học đi đâu hết rồi? Quỳ xuống cho cha!!!”

Trương Vũ không biết trận pháp này trúng gió gì, nhưng đột nhiên bị người ta mắng như thế dĩ nhiên anh ta không thể nhẫn nhịn. Trương Vũ hít một hơi thuốc lá, phun lên đầu lão cha ruột: “Quỳ ông nội ông!”

Thuật sĩ dưới lá sen sợ đến sắc mặt trắng bệch: “Anh làm cái gì thế, muốn nói chuyện với ảo cảnh hả!”

Thuật sĩ phía sau cây cột cũng gào lên: “Ảo cảnh bị lỗi, cơ hội ngàn năm một thuở, anh điên rồi sao, mau học theo dáng vẻ cầu xin tha thứ của cô gái kia đi!”

Câu chửi của Trương Vũ vừa ra khỏi mồm, đám người hầu đột nhiên náo loạn, bọn họ không dám tin vị tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa lại nói ra lời lẽ thô tục như vậy.

Ngực của lão đàn ông trung niên phập phồng kịch liệt, giận đến mặt đỏ bừng: “Con… Con…”

Trương Vũ ngậm thuốc lá, xách cổ áo của lão đàn ông trung niên quăng mạnh về phía cây cột, lời lẽ hung hăng uy hiếp: “Tôi thích ai liên quan gì đến ông, ép duyên là phạm pháp, ông không biết hả!”

Gã đàn ông trung niên lắp bắp, giận đến hai mắt lật tròng xỉu ngang, tiêu tán trong không khí.