Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 72: Thư sinh (1)




Chương Dục Cẩn nghe vậy, trong lòng hơi hồi hộp: “Ông nói nhân viên hậu cần ông phái tới không phải Tôn Thư Thành?”

Lỗ Phong hơi ngớ ra: “Chẳng lẽ trong ba ngày qua Tiểu Vương vẫn chưa đến báo cáo? Còn Tôn Thư Thành là ai nữa?”

Chương Dục Cẩn vội vàng kể sơ qua chuyện xảy ra mấy ngày nay, sau đó nói: “Vào đêm đó, sau khi tôi và ông nói chuyện điện thoại, Tôn Thư Thành đã đến đưa tin, tôi vốn không hề nghi ngờ!”

Lỗ Phong ở đầu bên kia nâng cao tông giọng: “Cậu Chương, hai ngày nay cậu uống rượu giả hả, Ban điều tra đặc biệt chúng ta tuyển quỷ từ bao giờ? Gã Tôn Thư Thành không rõ lai lịch đó té ngựa chết từ thời Tống, mà cậu biết bây giờ đã bao nhiêu năm trôi qua rồi không, sắp một ngàn năm rồi đấy! Ngay cả lệ quỷ hình thành từ oán khí trăm năm không tiêu tán làm hại nhân gian cũng khó mà bị tăng đạo thu phục. Cái gã Tôn Thư Thành tồn tại ngàn năm đó, là cái giống gì?”

Nghe Lỗ Phong nhắc nhở một tràn dài, những điểm khả nghi bỗng chốc nổi lên mặt nước. Chương Dục Cẩn như bị giội cho một thùng nước đá, cả người rét run lập tức tỉnh táo, anh cứng người tại chỗ vài giây rồi mới mở miệng: “Quỷ khí rất mạnh…”

Bên kia Lỗ Phong chậm chạp lên tiếng: “Cậu Chương, đừng nói với tôi là cậu bị quỷ khí mê hoặc đầu óc đấy nhé? Rốt cuộc con quỷ đó đạo hạnh sâu cỡ nào mới có thể động tay động chân trước mắt cậu?”

Chương Dục Cẩn hít sâu một hơi: “Dùng quỷ khí mê muội toàn bộ Đội chấp hành, cho dù là cấp bậc quỷ vương xếp trên lệ quỷ cũng không thể nào làm được.”

Bên kia điện thoại, Lỗ Phong sợ hết hồn, ông ta trầm giọng hỏi: “Cậu Chương, ý cậu là…”

Chương Dục Cẩn ớn lạnh: “La Cam tự xưng quỷ đế mấy trăm năm nhưng cũng chỉ là danh hiệu tự tâng bốc mình. Nhưng xem ra hôm nay, thế gian này thật sự có quỷ bước vào hàng ngũ quỷ đế.”

Chương Dục Cẩn không nói, sở dĩ Tôn Thư Thành đáng sợ không phải vì y dùng quỷ khí mê hoặc chấp hành viên của Ban điều tra đặc biệt, mà là vì người y mê hoặc là hai quỷ sai dương gian. Lệnh bài của quỷ sai dương gian mạnh hơn lệnh bài âm ti rất nhiều, thứ tượng trưng cho thân phận quan lại câu hồn ở Địa Phủ tuyệt đối sẽ không bị quỷ khí xâm nhập.

Nhưng Tôn Thư Thành lại lừa gạt được hai quỷ sai là Trúc Ninh và Chương Dục Cẩn dễ như trở bàn tay, khiến cho hai người tin tưởng một quỷ hồn từ thời nhà Tống là thành viên đội hậu cần, là đồng nghiệp của bọn họ!

Trương Vũ nhận điện thoại của Tôn Thư Thành xong lập tức chạy tới báo cáo với Chương Dục Cẩn: “Chương lão đại, Tôn Thư Thành phát hiện tung tích của đám thuật sĩ ở sau núi, cậu ta sợ bị thuật sĩ câu hồn nên không dám coi thường, hành động bừa b… Chương lão đại anh sao thế, sao sắc mặt anh tái nhợt vậy?”

Hai phút trước ở sau núi, Trúc Ninh vốn định lao ra cứu Tôn Thư Thành, nhưng khi nhìn thấy mười mấy tên thuật sĩ bị treo lủng lẳng và máu bầm còn tụ lại trên cổ tay của bọn họ, cậu lập tức dừng bước, tiếp tục núp phía sau gốc cây len lén nhìn ra ngoài.

Có lẽ Tôn Thư Thành có một chút thủ đoạn làm trò quỷ quái, hoặc có lẽ phía sau có người điều khiển. Nhưng những người lơ lửng đằng kia… Rõ ràng đã bị treo từ mấy tiếng trước.

Tôn Thư Thành đứng trước cửa hang, vẻ mặt không hề có một chút kinh hoảng nhưng giọng nói thì khác một trời một vực: “Mọi người mau tới đây, đúng đúng! Tôi đang ở sườn dốc phía sau núi… Bọn chúng đều là thuật sĩ giết người không chớp mắt, nếu bọn chúng câu hồn tôi đi… Tôi không dám cản…”

Tôn Thư Thành cúp điện thoại rồi bỏ vào trong ống tay áo, sau đó mới cười nhạt nhìn đám thuật sĩ bị treo: “Nghe thấy rồi chứ? Là mọi người bỏ trốn vào hang động này, chấp hành viên của Ban điều tra đặc biệt sẽ chạy tới đây trong vòng hai mươi phút nữa, tốt nhất các người nên chạy mau đi.”

Một thuật sĩ trung niên bị treo trên không, gã nổi giận đùng đùng gào tới lạc giọng: “Mày là ai? Có thù oán gì với Huyết Minh tông bọn tao? Mày dám động vào người của Huyết Minh tông, bộ không sợ…”

Tôn Thư Thành hơi nhấc tay lên, gã thuật sĩ trung niên nghiêng đầu, cái đầu gục sang một bên với góc độ kỳ quái, không còn hơi thở. Một tràn âm thanh gào thét cực kỳ đáng sợ bộc phát giữa đám thuật sĩ, sau đó lại dần dần tĩnh lặng, từng kẻ run cầm cập co ro không dám lên tiếng, sợ người kế tiếp sẽ đến lượt mình.

Trúc Ninh bị dọa sợ “bụp” một tiếng biến thành bóng lông nhỏ, cậu ngã nhào cắm vào đống lá cây, thật may có tiếng động khác vang lên che đậy động tĩnh của bóng lông nhỏ.

Trên mặt Tôn Thư Thành vẫn là nét thư sinh tao nhã lịch sự, y mở miệng đáp trả ba câu hỏi của cái xác gãy đầu: “Tại hạ Tôn Thư Thành, không thù oán gì với Huyết Minh tông nên không sợ.”

Dừng mấy giây, Tôn Thư Thành tiếp tục mở miệng hỏi mấy gã thuật sĩ: “Còn câu hỏi gì không?”

Dáng vẻ nhẹ như mây gió của Tôn Thư Thành đã thật sự chọc giận đến một thuật sĩ có vóc dáng khá lùn, mặt gã đỏ bừng lên tức miệng mắng to: “Mày thứ cô hồn dã quỷ! Cho là giết gà dọa khỉ là có thể khiến thuật sĩ Huyết Minh tông bọn tao như tượng gỗ rụt đầu? Ai mà biết có phải mày muốn mượn cơ hội này một lưới bắt hết Ban điều tra đặc biệt và Huyết Minh tông bọn tao, để bọn tao làm mồi tự dụ mình nhảy vào bẫy rập?”

Tôn Thư Thành thở dài, y nhẹ nhàng phất ống tay áo, đầu của gã thuật sĩ vừa mắng chửi đột nhiên rớt xuống, chỉ còn lại một tí máu dính ở cổ, cơ thể chậm rãi lắc lư giữa không trung.

Tôn Thư Thành: “Số nợ này coi như tính sau, bây giờ đi vào.”

Mười mấy thuật sĩ rơi xuống, trước cái nhìn soi mói ôn hòa của Tôn Thư Thành, sắc mặt đám thuật sĩ trắng bệch, liều mạng ngã trái ngã phải gấp gáp lao vào hang động tối om. Chết trước hay chết sao tất nhiên vẫn được ghi vào sổ nợ, nhưng sống lâu được thêm một giây, ai cũng không muốn đầu mình tách khỏi cơ thể.

Tôn Thư Thành: “Từ từ.”

Đám thuật sĩ vội vàng thắng gấp, có không ít người té sấp mặt trên sườn núi, mặt mũi dính đầy bùn quay đầu, kinh hoàng nhìn chòng chọc người nói chuyện.

Tôn Thư Thành: “Mang bạn của các người theo đi.”

Hai cái xác bay lên như đáp lại lời của y, trên cái xác không có một giọt máu nào rơi xuống, thi thể thối rữa cực nhanh hầu như chỉ còn lại xương trắng, lung lay lảo đảo đập về phía đám thuật sĩ sợ ngây người.

Gã thuật sĩ lúc này cũng bất chấp mọi thứ, một mình ôm mấy cái xương chạy vào trong hang động. Mấy giây sau, trên dốc thoải chỉ còn một thư sinh nhìn như vô hại mặc trường sam, như thể cảnh tượng giết chóc vừa rồi chỉ là ảo ảnh trong đầu.

Bóng lông nhỏ núp trong đống lá cây, sợ đến mức không dám thở.

Tôn Thư Thành cười khẽ: “Không ngờ còn có một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau, cậu muốn tự đi ra ngoài, hay là để tôi ra tay?”

Bóng lông nhỏ sợ đến tê liệt, cảnh tượng Tôn Thư Thành ra tay lúc nãy vẫn còn rõ mồn một trước mắt, cậu không dám do dự, nhấc chân ngắn khúm núm bò ra. Bóng lông nhỏ lấy hết can đảm đi tới trước mặt ác quỷ, móng vuốt lông giơ lệnh bài quỷ sai, yếu ớt mở miệng: “Chút chít, chút chít?” Cậu đã chết rồi, bây giờ cậu đến Địa Phủ với tôi nha?

Tôn Thư Thành: “…”

Tôn Thư Thành: “Cậu không sợ tôi giết cậu à?”

Bóng lông nhỏ lặng lẽ buông móng vuốt, giấu lệnh bài quỷ sai vào cái bụng lông, khát vọng sống khiến cậu từ từ lui về sau: “Chít chít.” Cậu nhìn lầm rồi, tôi không phải quỷ sai.

Tôn Thư Thành: “Vậy mới được… Mặc dù tôi nghe không hiểu cậu đang nói gì, chuyện này không liên quan đến Địa Phủ, chỉ cần cậu không xen vào việc của người khác, cậu sẽ vô sự.”

Dứt lời, Tôn Thư Thành nhẹ nhàng phất ống tay áo, xoay người biến mất trong không khí.

Chợt có một tầng sương mù mông lung bao phủ bóng lông nhỏ, cậu mờ mịt giơ giơ móng vuốt, không có cảm giác khó chịu.

Đúng lúc này, mấy người Chương Dục Cẩn vội vã chạy tới, bóng lông nhỏ nhảy cà tưng cà tưng vọt tới: “Chít chít chít!” Tôn Thư Thành là người xấu, hắn mới vừa giết hai tên thuật sĩ, trong hang động là bẫy!

Nhưng ánh mắt lo lắng của Chương Dục Cẩn và Trương Vũ lại lướt qua người bóng lông nhỏ, như thể không nhìn thấy gì.

Trương Vũ: “Mới vừa rồi, ngay khi Tiểu Trúc nghe thấy Tôn Thư Thành cầu cứu thì đột nhiên biến mất!”

Chương Dục Cẩn biết Trúc Ninh mượn năng lực của Hoàng Tuyền Lộ, trong lòng anh càng gấp gáp hơn: “Tiểu Trúc chắc chắn đã chạy tới trước chúng ta, nếu Tôn Thư Thành thật sự vào hàng nhóm quỷ đế, Tiểu Trúc dữ nhiều lành ít.”

Đúng lúc này, một tiếng rên thống khổ đột nhiên truyền tới từ bụi cỏ phía sau, một thuật sĩ trẻ tuổi khắp người toàn vết thương đỡ thân cây đứng dậy, sắc mặt hoảng sợ nói: “Vừa rồi có một tên lệ quỷ ăn mặc kiểu thư sinh đuổi tất cả đồng môn của tôi vào hang, chúng tôi không dám phản kháng…”

Bóng lông nhỏ sợ hết hồn, mới vừa rồi nơi đó vốn không có ai mà!

Gã thuật sĩ thương tích khắp người tiếp tục vừa khóc vừa tố cáo: “Quả thật các trưởng lão Huyết Minh tông chúng tôi đã làm chuyện táng tận thiên lương, nhưng những đệ tử như tôi không hề tham gia, chúng tôi tình nguyện đền tội chứ không muốn chết trong tay gã lệ quỷ thư sinh kia, hu hu hu.”

Chương Dục Cẩn chạy tới đỡ gã thuật sĩ kia rồi vội vàng hỏi: “Cậu có thấy một cậu trai trẻ chừng hai mươi tuổi không?”

Thuật sĩ trẻ tuổi: “Tôi có thấy, người trẻ tuổi kia đột nhiên xuất hiện từ phía sau gốc cây. Khi nhìn thấy lệ quỷ kia giết người, cậu ta đột nhiên biến thành một quả bóng màu trắng, sau đó bị lệ quỷ thư sinh kia xách vào hang… Anh trai tôi mới vừa chạy vào đó, mọi người mau cứu anh tôi.”

Tất cả đều là nói láo, trăm ngàn chỗ hở… Nhưng đúng lúc này một tầng sương mù xám xịt thoáng hiện lên trên người gã thuật sĩ kia, giống như khói mù tràn vào miệng mũi của Chương Dục Cẩn và Trương Vũ.

Chương Dục Cẩn một người vô cùng cẩn thận mọi lúc mọi nơi, hôm nay lại không cảm nhận được một chút sai lầm trong lời nói của gã thuật sĩ kia, bọn họ cho là Trúc Ninh bị Tôn Thư Thành bắt vào hang động, trong lòng cực kỳ gấp gáp.

Trương Vũ chần chờ trước cửa hang: “Nếu Tôn Thư Thành thật sự trên cấp bậc quỷ vương, hai người chúng ta đi vào há chẳng phải thành… bánh bao thịt cho chó.”

Sắc mặt Chương Dục Cẩn nghiêm trọng: “Hợp lại cũng phải liều mạng, đi!”

Vừa dứt lời, anh lập tức đi theo gã thuật sĩ xa lạ kia chạy vào hang động đen thui sâu hun hút.

Bóng lông nhỏ quýnh tới sắp điên, cậu gào lên đuổi theo sau bọn họ: “Chít chít chít!” Tôi ở đây, gã thuật sĩ kia do Tôn Thư Thành biến thành, các anh đừng chạy vào!

Nhưng mà bị thứ sương mù dày đặc màu xám tro cách trở, Chương Dục Cẩn và Trương Vũ không hề nghe thấy tiếng thét chói tai của bóng lông nhỏ…

Ngay lúc bóng dáng ba người sắp biến mất vào trong hang động, điện thoại di động của Chương Dục Cẩn đột nhiên vang lên. Khi nhìn thấy tên người gọi tới, anh vội vàng nhấn nhận cuộc gọi: “Khụ khụ, điều… điều tra viên Vô Xá, chuyện bên cậu giải quyết xong rồi sao, thật tốt quá, chúng tôi đang ở phía sau núi.”

Hai phút sau, Hắc Vô Thường mặc áo sơ mi quần tây chậm rãi ung dung đi lên sườn núi, cực kỳ giống nhà giàu mới nổi miễn cưỡng đi làm.

Thuật sĩ trẻ tuổi nhìn chòng chọc vị điều tra viên mới tới này hồi lâu nhưng vẫn không thể nhìn ra chút gì khác thường, gã tiếp tục vội vàng thúc giục: “Anh của tôi và đồng môn đã đi vào được mười phút…”

Chương Dục Cẩn và Trương Vũ đi theo gã thuật sĩ trẻ vào hang, Hắc Vô Thường cúi người ôm lấy bóng lông nhỏ trong sương mù, sau đó gạt tay một cái.

Bóng lông nhỏ lập tức biến thành một con… thỏ tai cụp lông xù.

Hắc Vô Thường tiện tay nhặt một nhánh cây ném vào làn sương mù bên dưới, nhánh cây biến thành hình dáng của bóng lông nhỏ.

Sau đó Hắc Vô Thường ôm thỏ tai cụp ung dung thong thả đi vào hang động.