Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 61: Xe buýt ca đêm (5)




Mấy người trong xe cảnh sát lập tức an tĩnh lại, tiếng cười giễu cợt của “Vương Bằng” trong máy bộ đàm hỏi ngược lại: “Sao tao biết, ngày sinh của Vương Bằng?”

Một cảm giác cực kỳ khó chịu dâng lên trong lòng bọn họ, vẻ kinh hoàng lo sợ và cầu khẩn trong giọng nói của “Vương Bằng” đã biến mất không còn thấy bóng dáng. Nhưng mà âm sắc ở bên kia điện thoại không hề thay đổi, đó chính là giọng nói của Vương Bằng… Cứ như là có thứ gì đó dùng thân thể của Vương Bằng để nói chuyện.

Nhớ tới cuộc gọi của Khang Đại Dũng điện tới sau khi chết, một suy đoán khủng khiếp dâng lên trong đầu bọn họ: Đây chẳng lẽ là xác không có hồn phách của Vương Bằng đang nói chuyện?

Chương Dục Cẩn nghiêm nghị nói: “Ngươi là ai?”

Nhưng mà không có bất cứ tiếng đáp lại nào từ bên kia bộ đàm, chỉ để lại tiếng sột soạt kéo dài ồn ào cho thấy hoàn cảnh ở bên kia.

Xe cảnh sát phóng như bay đã đến đường Nam Đại, mấy người xuống xe lấm lét nhìn trái phải nhưng không thấy bóng dáng của số 302.

Triệu Lâm: “Cuộc gọi này có ý gì? Bây giờ chúng ta…”

Tất cả mọi người hơi luống cuống. Sở dĩ bọn họ chạy như mất mạng đến đường Nam Đại là vì Vương Bằng đang cầu cứu trong điện thoại, hơn nữa còn miêu tả đường đi xe buýt. Nhưng bây giờ người nói chuyện trong điện thoại ngay từ đầu lại không phải Vương Bằng!

Lúc này, Phùng Như Hà người trung gian một tay cầm điện thoại di động một tay cầm điện thoại bàn, rốt cuộc không nhịn được nữa, cô sụp đổ gào khóc: “Ông là ai? Chồng của tôi đâu? Tại sao ông học theo giọng nói của anh ấy? Cần xin ông đừng làm anh ấy bị thương, nếu ông dám làm anh ấy bị thương, tôi sẽ liều mạng với ông!!!”

Điện thoại vẫn chưa ngắt kết nối, đáp lại Phùng Như Hà vẫn là tiếng sột soạt vô cảm.

Bây giờ bọn họ chỉ đành ngồi trở lại xe cảnh sát, Triệu Lâm lái xe giống như con ruồi không đầu chạy vòng vòng trên đường Nam Đại. Rốt cuộc, ông ta tức không nhịn nổi đập một cái lên kèn xe, xe cảnh sát đột nhiên phát ra tiếng còi xe cực lớn: “Bíp —— ——”

Nửa giây sau, trong tiếng xẹt xẹt của máy bộ đàm loáng thoáng xen lẫn tiếng bóp kèn: “Bíp —— ——”

Một giây kế tiếp, bên kia đột nhiên cúp điện thoại, tiếng tút tút tút máy bận truyền vào máy bộ đàm.

Triệu Lâm kích động nhảy xuống xe: “Gã ở đây, mau đi tìm!”

Mặc dù Phùng Như Hà ở bên kia điện thoại không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng sau khi nghe thấy Triệu Lâm, cô run run cầu xin: “Cảnh sát, cầu xin mọi người tìm được chồng tôi, sau này tôi sẽ không để anh ấy đi làm ban đêm nữa, hu hu hu…”

Một cảnh sát hình sự trong xe cảnh sát khác cũng bận bịu xuống xe, bước nhanh tới kiểm tra tình hình xung quanh.

Đường Nam Đại ở vị trí hẻo lánh, hai bên đường có rất nhiều hẻm nhỏ, phân xưởng bỏ hoang, khu dân cư cũ nát… Xe buýt ma lái vào đây cũng không có gì lạ.

Chương Dục Cẩn cảnh tỉnh mọi người: “Trước đừng hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ chúng ta vẫn chưa biết thứ kia gọi điện thoại có mục đích gì.”

Nhưng mà sinh mạng của Vương Bằng đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, vợ của anh ta không ngừng kêu gào trong máy bộ đàm, cho dù là ai cũng không thể thờ ơ tiếp tục ngồi chờ ở trong xe. Triệu Lâm và đại đội phó cùng với năm sáu cảnh sát tất cả đều chạy ra ngoài, chia ra đến các phân xưởng, khu dân cư và hẻm nhỏ tìm tung tích xe buýt.

Chương Dục Cẩn không ngăn được gấp đến độ giậm chân: “Bọn họ tìm được Quỷ Xa thì có ích lợi gì, có khi còn bị đánh thành bánh bao thịt! Trương Vũ, cậu đi hướng nam tôi đi hướng bắc gọi bọn họ trở về, không được để rắc rối xảy ra thêm.”

Trúc Ninh mới vừa bị giọng nói của Vương Bằng trong máy bộ đàm hù dọa nên vẫn luôn ngồi trong xe cảnh sát không dám nhúc nhích. Bây giờ tất cả người trong hai chiếc xe cảnh sát đều đã rời đi, chỉ còn lại Trúc Ninh lẻ loi một mình.

Chợt, có vật gì đó chậm rãi chắn ánh sáng từ bóng đèn đường.

Trúc Ninh quay đầu nhìn, chiếc xe buýt số 302 mà bọn họ đang theo dõi đột nhiên xuất hiện, im hơi lặng tiếng đậu sát phía sau xe cảnh sát.

Trúc Ninh bị hù giật mình, “bụp” một tiếng biến thành bóng lông nhỏ.

Trúc Ninh biến thành bóng lông nhỏ rất muốn chui xuống dưới ghế trốn, nhưng mà tiếng khóc thương tâm gần chết của Phùng Như Hà vẫn luôn vang vọng trong xe cảnh sát thông qua máy bộ đàm. Nếu Vương Bằng vẫn còn sống nhưng vì sự nhát gan và chần chờ của cậu mà mất mạng…

Bóng lông nhỏ lấy hết can đảm bật nhảy lên độ cao chừng hai mươi phân để mở kính xe rồi nhảy xuống xe cảnh sát, sau đó quơ bốn cái chân ngăn ngủn chạy chậm đến trước cửa xe buýt. Cửa xe lặng lẽ mở ra, không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Bóng lông nhỏ ngước nhìn chiếc xe, cậu nhìn thấy loáng thoáng hành khách ngồi đầy bên trong giống như một chiếc xe buýt thông thường, thậm chí còn bình thường hơn chiếc Quỷ Xa trước đó của Địa Phủ.

Tuy trong lòng bóng lông nhỏ đã hơi xác định nhưng đứng mãi vẫn không dám nhảy lên bậc thang xe buýt. Bóng lông nhỏ hít sâu một hơi, vận hết sức lực bật nhảy một phát, rốt cuộc cũng nhảy lên được nấc thang trước cửa.

Lúc cậu định quơ cái chân ngắn ngủn tiếp tục đi vào trong, không biết từ đâu một nữ tiếp viên phục vụ mang gương mặt cười mìm đột nhiên bước ra ngay bên cạnh cửa, hai tay ả cầm một cái khăn lông màu trắng khom người chụp xuống đầu của bóng lông nhỏ.

Bóng lông nhỏ sợ ngây người muốn lui về sau nhưng vì chân ngắn nên tốc độ lùi chậm hơn nữ tiếp viên phục vụ rất nhiều!

Đột nhiên, một đôi tay hơi lạnh đưa tới từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy bóng lông nhỏ nhấc lên, thuận thế bước vào xe buýt.

Hắc Vô Thường làm như không thấy nhân viên bán vé mỉm cười, tỉnh bơ đi vào trong xe ngồi xuống giống như một hành khách bình thường. Ả tiếp viên cứng người vài giây, sau đó im hơi lặng tiếng bay trở về phía sau bàn bán vé. Chiếc xe số 302 đóng cửa tiếp tục lăn bánh về phía trước.

Hắc Vô Thường đặt bóng lông nhỏ trên vai, sau đó nói bằng chất giọng cực kỳ nhẹ: “Nhóc con đừng sợ, cậu có biết tại sao bọn họ phải dừng xe không?”

Bóng lông nhỏ bất an giẫm móng vuốt, lắc đầu nhè nhẹ.

Giọng nói của Hắc Vô Thường càng nhẹ hơn: “Vì để giết người diệt khẩu.”

Bóng lông nhỏ càng sợ hơn, vô thức trốn vào lòng Hắc Vô Thường. Cậu len lén nhìn ra, mặc dù không cảm giác được xe buýt đang chạy nhưng cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ bắt đầu trở nên lúc sáng lúc tối. Dường như chiếc xe ma này chạy rất nhanh, thậm chí còn xuyên qua các tòa nhà, mỗi lần xuyên qua một tòa nhà, ánh sáng mới trở lại.

Cả chiếc xe giống như một u linh to lớn bồng bềnh đi dạo trong thành phố vào ban đêm.

Còn nhưng hành khách nhìn vô cùng bình thường trong buồng xe lại không hề có điểm quái dị. Mười mấy hành khách trong buồng xe không hề mặc áo liệm hay quần áo người bệnh giống như các quỷ mới trong xe của Địa Phủ.

Nơi này có nam có nữ có già có trẻ, mặc quần áo người bình thường, nhưng bóng lông nhỏ vẫn phát hiện chỗ không đúng nằm ở đâu: Tất cả hành khách này đều ngẩng đầu 45 độ nhìn phía trước, khóe miệng nhoẻn cười giống như mặt của nhân viên bán vé, ngay cả mí mắt cũng chưa từng chớp một cái… Đều tăm tắp đến đáng sợ.

Chỉ có một người đàn ông trung niên ngồi phía sau ngã nghiêng nằm vật trên ghế ngồi, con ngươi lồi ra, mặt xanh lét, rõ ràng đã trở thành một cái xác. Còn điện thoại di động trong tay anh ta hình như mới ngắt kết nối, dán chặt bên tai giống như… Chết rồi mới gọi điện thoại.

“Đúng vậy, đó chính là Vương Bằng, thời gian chết là nửa tiếng trước.” Hắc Vô Thường thấy bóng lông nhỏ len lén nhìn ra sau, hắn nói rất khẽ, thành công khiến cậu nhóc này sợ hết hồn liều mạng chen vào trong cánh tay của hắn, định giấu cơ thể mập mạp của mình.