Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 53: Gà tam hoàng (1)




Trúc Ninh cảm ơn đề nghị của dì hàng xóm rồi bước vào hành lang trở về nhà, để lại các cụ già hóng mát dưới bóng cây năm mồm bảy miệng thảo luận rốt cuộc gà tam hoàng đông đá có biết bay hay không.

Tôn Xảo Nga thấy Trúc Ninh trở về, bà vui vẻ chạy chậm ra từ phòng bếp, ôm con trai cưng một lát mới đau lòng nói: “Ninh Ninh!!! Con về là tốt, về nhà là tốt rồi! Công việc gì đó con đừng quan tâm, cha mẹ sẽ nuôi con, con ngoan ngoãn ở nhà với cha mẹ có được không?”

Ngày Trúc Ninh trở về là ngày thứ ba, phản ứng đầu tiên của Tôn Xảo Nga là cho rằng Trúc Ninh từ chức nên bà vội vàng an ủi.

“Mẹ…” Trúc Ninh hơi ngượng ngùng tránh thoát cái ôm của mẹ: “Công việc bây giờ của con cực kỳ ổn, mặc dù không phải công việc văn phòng nhưng cũng xem như là ổn định, mẹ đừng lo lắng.”

Công việc của Trúc Ninh tất nhiên ổn định, miễn còn sống là sẽ không thất nghiệp.

Tôn Xảo Nga nghe con trai bảo đảm chắc như đinh đóng cột, bà nửa tin nửa ngờ: “Thật sao? Nhưng mà những người đó nói con là chó lục soát cứu hộ… Công việc như thế không tính là ổn định.”

Trúc Ninh lấy ra chứng cứ khẳng định bản thân đang làm một công việc vô cùng nghiêm túc, mấy chữ “Trụ sở chính Ban điều tra đặc biệt” được in to rõ phía trên, ở mặt trong trang bìa còn ghi quy định giữ bí mật, thành công khiến Tôn Xảo Nga kinh sợ.

Tôn Xảo Nga sững sờ hồi lâu, sau đó nước mắt rơi xuống lã chã: “Ninh Ninh, con học trộm thuật pháp từ khi nào? Thân thể con yếu như vậy… Con trai, mẹ biết con không chịu thua kém, nhưng mà… hu hu hu hu.”

Trúc Ninh giải thích thật lâu mới làm Tôn Xảo Nga tin cậu không lén học thuật pháp. Bây giờ đối với thuật pháp mà nói, cậu một chữ cũng không biết, chẳng qua là may mắn trúng tuyển vào trụ sở chính của Ban điều tra đặc biệt mà thôi.

Sau đó Trúc Ninh hào hứng hỏi: “Mẹ! Mẹ đoán xem bây giờ tiền lương một tháng của con thấp nhất là bao nhiêu?”

Vốn Tôn Xảo Nga muốn nói là 5000 nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Trúc Ninh, bà lại tăng thêm: “8000?”

Trúc Ninh: “Là 40 nghìn!!!”

Tôn Xảo Nga ồ lên kinh ngạc sau đó ôm con trai: “Mẹ không ngờ con lại may mắn như vậy, Ninh Ninh à! Nhân lúc bây giờ con chưa bị đuổi mau kiếm nhiều tiền một chút, sau này mua hai căn phòng ở thành phố, một căn cho thuê một căn để ở. Cuộc sống sau này con không cần lo nữa, buổi tối có biến thành cái gì cũng không ai biết.”

Trúc Ninh: “Mẹ, con thật sự không có bị đuổi…”

Sau đó Trúc Ninh hỏi tiếp chuyện trong siêu thị của cha Trúc nhưng Tôn Xảo Nga không rõ lắm, có lẽ vì Trúc Học Cần chưa bao giờ mang chuyện phiền toái trong công việc về nhà. Tôn Xảo Nga chỉ biết dạo gần đây Trúc Học Cần bề bộn nhiều việc, buổi tối thường ngủ qua đêm ở siêu thị.

Trúc Ninh cân nhắc cách dùng từ: “Mẹ, rất có thể có một vài chuyện kỳ quái xảy ra trong siêu thị, con đi xem một chút được không? Mắt Âm Dương của con vẫn còn tác dụng.”

Tôn Xảo Nga căng thẳng: “Con nói chuyện kỳ quái gì?”

Trúc Ninh: “Hình như là một con gà tam hoàng.”

Ý cười lập tức xuất hiện trên mặt Tôn Xảo Nga: “Mẹ còn tưởng có chuyện gì, chỉ là gà tam hoàng thôi mà. Buổi trưa chúng ta cùng đi, vừa lúc mẹ cũng đi đưa cơm cho cha luôn.”

Lúc Trúc Ninh còn đi học, vì để tiết kiệm đủ tiền học phí và tiền thuê trọ, Trúc Học Cần và Tôn Xảo Nga ra ngoài làm việc vào buổi sáng, buổi tối thì trở về nhà chăm sóc cậu nhóc.

Bây giờ Trúc Ninh đã tốt nghiệp đại học, chi phí trong nhà theo đó cũng nhẹ hơn rất nhiều. Tôn Xảo Nga cũng ở nhà làm nội trợ, mấy ngày nay bà ở nhà nghiên cứu thay đổi các loại món ăn, thậm chí bà còn định ngồi xe đường dài đi đến thành phố Cừ Nam ba lần một tuần để làm một bàn thức ăn ngon cho con trai muốn tự lập nên làm việc khổ cực.

Sau khi Trúc Ninh quyết định xong, Tôn Xảo Nga vừa ngâm nga bài ca ba hạ năm gạt hai* vừa cực khổ làm ra bốn món ăn, một nồi gạo thơm hạt dài nấu thành cơm trong phòng bếp, tất cả được sắp xếp trong hộp giữ ấm, rồi bà cùng Trúc Ninh đi đến siêu thị lớn nơi cha Trúc làm việc.

*Theo tui tìm hiểu thì Ba hạ năm gạt hai có nghĩa là chỉ sự thành thạo, tháo vát trong công việc, nhưng đứng trước nó lại là cụm ngâm nga hát nên tui nghĩ là bài hát, sau khi tui tìm thì chỉ có bài này:

https://www.youtube.com/watch?v=BY7NMFyuVN4

Nên là giờ tui hông biết cụm này giờ nằm trong trường hợp nào nữa…

Tòa cao ốc 18 tầng này là trung tâm thương mại Ngả Mã, là trung tâm thương mại lớn nhất gần làng đại học. Phần lớn bên trong là các cửa hàng cao cấp như quần áo trang sức đồ trang điểm đá quý đắt tiền, ngoài ra còn có rạp chiếu phim, khu vui chơi giải trí, ăn uống. Tầng một và tầng hai của tầng hầm chính là siêu thị lớn Ngả Mã, cũng chính là hiện trường vụ án gà tam hoàng mổ chết người.

Nhân viên trong siêu thị đều biết Tôn Xảo Nga, suốt dọc đường đi bọn họ không ngừng khen Trúc Ninh là đứa con trai tốt ngoan ngoãn, Trúc Ninh hơi ngượng ngùng với lời tâng bốc của các chú các dì. Cậu đi theo Tôn Xảo Nga quẹo vào khu nghỉ ngơi của nhân viên ở phía sau quầy phục vụ.

Phòng nghỉ của bảo vệ là một căn phòng nhỏ, bên trong có một cái bàn vuông nhỏ đơn sơ và một cái ghế xếp, có thể có thể cung cấp chỗ ăn cơm và chỗ nghỉ tạm cho bảo vệ khi làm việc ban đêm.

Lúc này, một người trung niên bụng bia lùn tịt đang hạ thấp giọng cãi vả cái gì đó với Trúc Học Cần: “Trúc Học Cần, ông đừng có khiến siêu thị náo loạn thêm được không? Tôi nói hết bao nhiêu lần hồi, tối hôm qua lão Lưu ở khu đồ sống đột nhiên phát bệnh tim, lúc ngã xuống đầu ông ta vô tình đập vào cạnh bàn, đây cũng là do số… Gì mà gà tam hoàng mổ chết người, mấy lời đồn này đều do đội bảo vệ các ông truyền ra đúng không?”

Cha Trúc đè lửa giận giải thích: “Quản lý Trần, đội bảo vệ chúng tôi một chữ cũng không hé ra ngoài, nhưng mà bảy tám nhân viên kiểm hàng ở khu đồ sống cũng nhìn thấy!”

Quản lý Trần bỗng cất cao giọng: “Nhìn thấy cái gì? Một trường hợp phát bệnh tim bình thường bị các ông đồn thổi thành chuyện tà ma quỷ quái. Còn đám bảo vệ dưới tay ông nữa, rõ ràng là không chịu khổ được nên mới làm có mấy tháng đã bỏ gánh, ngay cả lúc đi cũng không quên bôi nhọ một trận, gì mà buổi tối trâu kêu dê kêu, rặt toàn một bọn thảm hại!”

Cha Trúc cũng nổi giận: “Quản lý Trần, ông không được tùy tiện bôi nhọ người khác, bây giờ quầy hàng xảy ra chuyện như vậy, có ai dám ở lại đây làm việc ban đêm, không muốn sống chỉ vì vài nghìn đồng? Không thì mọi người ở lại đây vài hôm để biết việc ém tin tức sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng gì!”

Quản lý Trần nghe vậy lập tức giận dữ, bắt đầu bắn liên thanh như súng máy: “Ông nói rõ ràng cho tôi, chuyện như vậy là có ý gì? Tôi bôi nhọ ai? Ông muốn tôi mời ai tới? Mấy ngàn một tháng mà vẫn không hài lòng? Nói thẳng là đội bảo vệ các ông muốn tăng lương nên mới cố ý gây sự đình công đúng không?”

Quản lý Trần là cấp trên của cha Trúc, Tôn Xảo Nga không thể cãi nhau với gã, vì vậy bà mở cửa giả vờ như không biết gì cắt ngang lời quản lý Trần: “Cha Trúc anh mau nhìn xem ai về này, là Ninh Ninh của chúng ta đó! Em còn mang cho anh bốn món ăn. Gần đây anh lúc nào cũng tự nguyện làm thêm giờ mà không nhận được đồng nào, mệt mỏi khổ cực biết bao, anh ăn một chút để bồi bổ sức khỏe đi, toàn đồ bổ không đấy, Ninh Ninh cũng… A, quản lý Trần, ông cũng ở đây sao?”

Quản lý Trần bị cắt ngang, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Sau khi nghe tin Trúc Ninh sẽ ở lại chỗ này làm việc giúp vài ngày, sắc mặt gã mới tốt lên một chút. Bây giờ gã đang rầu vì không nhận được người, có một người đến đã là may mắn lắm rồi: “Tiền lương trả mỗi ngày, một ngày một trăm, những yêu cầu khác sẽ phổ biến trong quá trình làm việc chính thức, không làm được thì trừ lương, đừng tưởng rằng cha cậu làm ở đây thì cậu muốn làm gì thì làm, nếu đã vào đây nhận làm bảo vệ thì phải làm cho nghiêm túc.”

Rốt cuộc cũng qua loa tiễn được quản lý Trần, Tôn Xảo Nga lấy đồ ăn ra, một nhà vui vẻ hòa thuận cùng ăn. Sau khi Trúc Học Cần biết con trai được nhận vào Ban điều tra đặc biệt thì không mừng lắm, ngược lại còn rất lo lắng: “Ninh Ninh à, nếu không con ở lại đây làm bảo vệ được không, có cha phụ giúp, công việc cũng không quá nặng. Còn ban ngành đặc biệt gì đó phát tiền lương cao chắc chắn rất nguy hiểm. Dù con không làm việc cũng được, chỉ cần con khỏe mạnh, cha mẹ sẽ nuôi con.”

Tôn Xảo Nga cũng lo lắng rối rít khuyên con trai ở nhà ăn bám, mau mau từ chức.

Trúc Ninh đành phải ném ra đòn sát thủ: “Cha mẹ, thật ra con nhậm chức không chỉ mỗi Ban điều tra đặc biệt, con không thể từ chức.”

Tôn Xảo Nga tức giận: “Ban ngành gì mà không thể từ chức, ngành nào mà ngang ngược vậy hả, địa chỉ ở đâu? Mẹ đi tìm bọn họ nói phải trái!”

Trúc Ninh vừa nghe lập tức vội vàng khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ không tùy tiện vào đó được đâu.”

Tôn Xảo Nga chỉ cho là bảo vệ của trụ sở ban ngành đó không cho vào, trong lòng bà càng tức giận: “Không đi được thì mẹ đi tìm lãnh đạo của con, ai dám bắt nạt con trai nhà chúng ta?”

Trúc Ninh sợ hết hồn: “Mẹ, mẹ ngàn vạn lần đừng đến đó! Bây giờ lãnh đạo của con không có ở đây, anh ấy bị gọi đi rồi.”

Tôn Xảo Nga quyết không bỏ qua: “Gọi… Gọi đi đâu?”

Trúc Ninh chỉ đành phải thừa nhận: “Thiên Đình.”

Tôn Xảo Nga: “Cái gì???”

Trúc Học Cần cũng sững sờ, ông vắt hết đầu óc tìm kiếm Điền Đình là tên tỉnh nào.

*Điền/沺/tián và Thiên/天/tiān âm đọc gần giống nhau.

Cha Trúc mẹ Trúc: “…”

Trúc Ninh: “Con nhậm chức ở Địa Phủ.”

Cha Trúc mẹ Trúc: “…”

Trúc Ninh tự hào: “Bây giờ con là một quỷ sai dương gian xuất sắc đó!”

Nghe thấy câu này, Trúc Học Cần trong trạng thái hóa đá từ nãy đến giờ đột nhiên bị sặc nước canh cá siêu cay ngậm trong miệng, ông ho dữ dội, hạt hoa tiêu, vụn ớt bằm từ sốt dầu ớt phún ra ngoài bằng đường lổ mũi!



Đầu tiên, Trúc Ninh tiễn Tôn Xảo Nga mang vẻ mặt đầy khó hiểu trở về nhà, sau đó ở lại siêu thị theo cha cùng làm ca đêm.

Cha Trúc vẫn không thể nào tiếp nhận nổi sự thật động trời này nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lo âu nói: “Ninh Ninh, có thật con muốn làm ca đêm cùng cha không? Làm sao con có thể qua đêm ở một nơi nguy hiểm như vậy chứ?”

Trúc Ninh: “Nơi này nguy hiểm lắm sao? Nếu không quá đáng sợ thì con có thể duy trì hình người!”

Một nhân viên quầy đồ tươi kéo xe đẩy đi ngang qua bên cạnh hai người, vừa lúc nghe được nửa câu đầu của Trúc Ninh nên lại gần nói: “Sao mà không nguy hiểm? Tối ngày hôm trước tôi tận mắt thấy một con trâu to như con voi, kêu ụm ụm đi vòng quanh khu đồ sống… Tôi không có nói khoác!”

Cậu nhân viên này nói xong vội vàng kéo xe đẩy chạy đi, cứ như sợ bị người khác nghe thấy.

“Lại đang thì thầm cái gì đó?” Quản lý Trần ưỡn cái bụng bia chạy tới: “Gần đây khu đồ sống hay bị mất hàng, tối nay tôi sẽ trực chung với mấy người để xem có còn mất nữa hay không. Đúng rồi, Tiểu Trúc cho dù cậu chỉ làm việc ban đêm nhưng cũng phải mặc đồng phục, ca đêm kéo dài đến sáu giờ sáng, cậu không được về sớm!”

Lúc xế chiều, Trúc Học Cần đã ngủ bù mấy tiếng ở phòng nghỉ, chuẩn bị trực ca đêm.

Buổi tối 9:00, trung tâm thương mại Ngả Mã đóng cửa, siêu thị lớn ở hai tầng hầm chỉ để lại tám công nhân, trừ hai cha con thì còn một ông chú bảo vệ già họ Sài; một cậu trai mới vừa tốt nghiệp trung học đã ra ngoài làm bảo vệ tên Lượng Tử; tổng quản lý Trần tự nguyện ở lại; hai nhân viên của quầy đồ tươi và quản lý quầy, gọi là quản lý Tiền.

Trong siêu thị rộng lớn, toàn bộ đèn của cả hai tầng đều đã tắt, chỉ còn lại mấy bóng đèn nhỏ dùng để chiếu sáng hành lang, những khu vực khác tối đen như mực. Một trung tâm thương mại đông đúc ồn ào bỗng chốc rơi vào im lặng đáng sợ.

Sắc mặt của mấy người nhân viên khu đồ sống không tốt lắm, nếu không vì trung tâm thương mại Ngả Mã vẫn còn ém một tháng tiền lương của bọn họ, có lẽ bọn họ đã từ chức bỏ việc từ lâu.

Vì tính lưu động ở khu đồ sống cực kỳ cao nên cần cả đêm để bổ sung hàng hóa. Hai nhân viên ở lại im lặng kéo từng khối thịt đông ra từ kho lạnh, ông chú Sài không dám đứng đợi ở tầng hai nên cầm đèn pin tuần tra dưới tầng một, quản lý Tiền cầm tận ba cái đèn pin, vừa bổ sung hàng hóa vừa lo lắng đề phòng nhìn xung quanh.

“Tầm nhìn của mấy người đúng là nông cạn, mấy người có bao giờ nghĩ trung tâm thương mại Ngả Mã thu lời bao nhiêu tiền một ngày không? Chỉ vì mấy ngàn tiền lương mà náo loạn với tôi ở chỗ này, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, công ty Ngả Mã sẽ bị tổn thất rất… A!?”

Quản lý Trần ưỡn cái bụng bia trượt chân té một cái rầm, đau đến mức chửi ầm lên: “Tại sao ở đây có nước, là ai không lau dọn sạch sẽ!”

Mọi người rọi đèn pin tới, cậu bảo vệ Lượng Tử đột nhiên gào lên chói tai, run lập cập chỉ lên trên đầu quản lý Trần: “Quản lý Trần… Trên, trên đầu ông!”

Cậu bảo vệ nuốt nước bọt, nói lắp bắp: “Trên đầu ông có con trâu!”