Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 49: Hai người vợ (21)




Lần này trong đám cưới của Hạ Hân Lan có phá lệ mời Tôn Minh Giang, người anh rể không được nhà vợ yêu thích. Còn “thân thể” Ngưu Tĩnh Di mãi vẫn không xuất hiện thì đang dịu dàng nho nhã dìu bà Tiểu Triệu đi lại.

Tính tình của Ngưu Tĩnh Di thay đổi chóng mặt, từ đanh đá chua ngoa lanh lẹ bỗng trở nên dịu dàng hiền huệ cũng là vì thần hồn bay ra, tạm thời khống chế thân thể Ngưu Tĩnh Di là phần phách dịu hiền nhất trong bảy phách.

Lúc trước Tôn Minh Giang còn dương dương tự đắc mấy tháng vì bà vợ của mình đột nhiên đổi tính. Nhưng bây giờ, sau khi biết được nguyên nhân ngọn nguồn, y nhìn ánh mắt dịu hiền của “Ngưu Tĩnh Di” khi nâng đỡ bà Tiểu Triệu mà trong lòng rét run, y vội vàng ôm hộp quà quẹo về phía đám người bên kia.

Thân phận của Lỗ Phong là trợ lý bên cạnh Tôn Minh Giang nên tất nhiên không có trong danh sách khách mời, vậy nên việc trông nom Ngưu Nhạc Nhạc tạm thời giao cho Lỗ Phong. Còn trong cái tã Hứa Mỹ Ni ôm vẫn là “em bé” quỷ tướng bị hồn lợn rừng nhập.

Ba ngày không nhìn thấy con trai, rốt cuộc bà Tiểu Triệu cũng phát hiện ra có gì đó sai sai: “Mỹ Ni, Hỉ Dân đi đâu thế, đã mấy ngày rồi mà tôi không thấy bóng dáng nó đâu?”

Hứa Mỹ Ni đang dè đặt ôm tã lót như thể rất sợ dung mạo của bé con bại lộ, cô nghe vậy mới chợt nhớ ra anh chồng đã biến thành túi catnip, nhất thời nói lắp: “Mẹ! Anh Hỉ Dân, anh ấy…”

Bà Tiểu Triệu nhìn ra Hứa Mỹ Ni căng thẳng, bà ta cũng gấp gáp theo: “Cô nói mau, Hỉ Dân đi đâu!”

Hứa Mỹ Ni liếc nhìn Tôn Minh Giang đi qua đi lại ở xa xa, sau đó hai mắt cô đột nhiên rơi nước mắt lã chã, vô cùng oan ức nói: “Mẹ, Hỉ Dân anh ấy đến câu lạc bộ tư nhân, đến bây giờ vẫn chưa về nhà, ngay cả điện thoại cũng không nhấc máy hu hu hu.”

Ngưu Kim Hải đi bên cạnh nghe vậy thì chuyển hướng sang bà Tiểu Triệu, giận nói: “Tại sao người nhà các bà cứ thích đi tới đó vậy, từ chị bà cho tới con trai bà, không một ai nghiêm túc đàng hoàng!”

Người nhà họ Ngưu tập trung ở tầng trệt trước, sau đó mới đi thang máy xuống cung điện dưới đất. Vì để ẩn nấp Trúc Ninh biến lại thành bóng lông nhỏ rồi trốn vào một góc xó xỉnh, trên móng vuốt có treo một cái túi nhỏ, cứ cách một lúc lại lấy ra một cục màu đen nhỏ xíu lén lút bỏ vào miệng.

Tôn Minh Giang nhìn Ngưu Kim Nguyên và bà Tiểu Triệu đứng bên kia, lúc này mới nhớ tới mẹ vợ của mình, y gào lên: “A!”

Ngưu Tĩnh Di bay bên cạnh Tôn Minh Giang vội vàng lại gần hỏi: “Sao thế Minh Giang?””

“Mẹ, mẹ của em…” Tôn Minh Giang vội vàng quẹo vào một góc nào đó, lắp bắp nói: “Anh quên mất mẹ của em!”

Ba ngày trước Tôn Minh Giang lấy mẹ vợ ra khỏi hộp quà, sau khi bỏ vào trong túi quần thì quên khuấy mất cho đến tận hôm nay. Y vội vàng lục lọi túi quần một lúc, rốt cuộc cũng sờ thấy đồ cần tìm, lúc y lấy ra nhìn lập tức bị dọa cho hồn lìa khỏi xác.

Bà Triệu đã bị ép cho thành một đống thê thảm, không còn nhìn ra hình người.

Tôn Minh Giang cảm thấy cái mạng mình khó mà giữ nổi, run lẩy bẩy nhìn quỷ hồn vợ mình bên cạnh: “Tĩnh Di! Đây, đây là mẹ…”

Quỷ hồn Ngưu Tĩnh Di nhìn chằm chằm một đống trong tay Tôn Minh Giang, thật lâu vẫn không lên tiếng.

Tôn Minh Giang bị sự im lặng này hù dọa: “Tĩnh, Tĩnh Di?”

Ngưu Tĩnh Di như có điều suy nghĩ: “Bóng lông đại nhân là người bỏ bà ấy vào hộp quà, nếu bóng lông đại nhân phát hiện anh lén lấy ra, lại còn vò cho dúm dó thế này thì làm sao đây?”

Tôn Minh Giang: “Hả?”

Ngưu Tĩnh Di quyết đoán nắm lấy đống màu đen kia: “Đưa cho em đi, anh đừng xen vào!”

Vừa nói xong, Ngưu Tĩnh Di nắm lấy bà Triệu đã thành một đống bùi nhùi, dè dặt bay tới phía sau bóng lông nhỏ. Lúc này bóng lông nhỏ đang ngoan ngoãn làm ổ ở trong góc len lén ăn quà vặt, Ngưu Tĩnh Di nhắm ngay cái túi nhỏ lúc lắc treo trên móng vuốt của bóng lông, sau đó a lê hấp —— ——

Mẹ ruột một đống đen thui vẽ một đường parabol hoàn hảo trên không trung rồi rơi vào túi đồ ăn vặt của bóng lông nhỏ. Tôn Minh Giang thấy mà trợn tròn mắt, Ngưu Tĩnh Di phủi tay thở phào nhẹ nhõm, sau đó lượn quanh trở lại bên cạnh Tôn Minh Giang như không có chuyện gì xảy ra.

Người nhà họ Ngưu chia hai lần dùng thang máy, bóng lông nhỏ chen vào đợt hai chung với Hứa Mỹ Ni, Tôn Minh Giang và Ngưu Tĩnh Di bay bay, cùng xuống cung điện dưới đất một lần nữa.

Bên trong cung điện dưới lòng đất đã được người nhà họ Ngưu bố trí giăng đèn kết hoa, hoa hồng lớn hân hoan treo chính giữa cây đuốc màu xanh lá âm u khiến cho cung điện vốn đã lạnh như băng bây giờ càng vô cùng quái dị.

Hạ Hân Lan mặc áo cưới màu đỏ sậm bị mấy tên người nhà họ Ngưu dắt đứng ở đầu hàng.

Cửa thang máy đinh đông một tiếng đóng lại, trong cung điện dưới lòng đất lặng ngắt như tờ chỉ còn lại người nhà họ Ngưu, cộng thêm đám tiên trường sinh mờ mờ ảo ảo đứng trước tượng thần, toàn bộ nghi thức đám cưới còn trầm tĩnh trang nghiêm hơn cả tang lễ.

Có tiếng bước chân đều đặn truyền ra từ phía sau tượng thần, hai nhóm âm binh quỷ phách khoác khôi giáp tay cầm trường đao nối đuôi nhau đi ra, chúng bao quanh toàn bộ đại điện, chĩa trường đao lạnh ngắt nhắm ngay chính giữa.

Ngay cả người nhà họ Ngưu cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng này, bọn họ bắt đầu sợ hãi bất an xì xào bàn tán:

“Đây là Thiên La Đại Tiên?”

“Những thiên binh này từ đâu tới, sao trước giờ tôi không biết.”

“Chẳng lẽ nhà họ Ngưu chúng ta đã làm sai điều gì…”

Ngay tại lúc này, tượng thần đỏ như máu chậm rãi mở miệng ra, giọng nói lãnh khốc rõ ràng vang vọng giữa toàn bộ cung điện dưới đất: “Địa Phủ hỗn loạn, thiên binh canh phòng, tất cả yêu quái không có chỗ che chở!”

Phiên dịch ra là, mấy ngày nay La Cam và Hắc Vô Thường đánh nhau, cho nên gã phải mời hộ vệ bảo vệ mình an toàn mỗi phút mỗi giờ, không dám một mình đi lung tung khắp nơi.

Người nhà họ Ngưu nghe nói Thiên La Đại Tiên mà bọn họ thờ phụng đang dẹp quân phản loạn ở Địa Phủ thì đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, đồng thời còn bày ra vẻ mặt vô cùng sùng bái.

Dưới sự hướng dẫn của Ngưu Kim Hải, tất cả người hầu đều nghe lệnh quỳ lạy, sau đó Ngưu Kim Hải tiến lên một bước bắt đầu chủ trì cho hôn lễ của Hạ Hân Lan: “Tiểu nữ Ngưu Hân Lan, bất hảo không thay đổi, bất tuân không hiếu đạo, mặc dù năm nay đã ba mươi lăm tuổi, may mắn được Thiên La Thần Tiên rủ lòng thương xót…”

Ngưu Kim Hải đọc một lèo lời giải thích đã chuẩn bị xong từ trước, sau đó tuyên bố bắt đầu lễ cưới. Bóng lông nhỏ cất túi đồ ăn vặt, nhìn về phía tượng thần như lâm đại địch.

Rốt cuộc gã thiên tướng suýt chút nữa giết chết Diêm Vương điện thứ mười cũng xuất hiện, nhưng mà trong cung điện dưới lòng đất có ít nhất năm sáu trăm tên âm binh, bây giờ chân thân của La Cam đến, cậu không có khả năng đánh lại!

Còn đám quỷ tướng bên trong hộp quà của Tôn Minh Giang, vì bị ép chăm sóc trẻ con suốt ba ngày nên oán khí đã tụ tập đến mức độ cao nhất. Nghe tin lễ cưới bắt đầu, từng tên hùng hổ lăm le đồng loạt đẩy góc nắp hộp, chuẩn bị hợp sức đánh kẻ cầm đầu La Cam thành đầu heo, nhưng khi nhìn thấy hơn năm trăm tên âm binh quỷ phách đứng xung quanh…

Hơn một trăm tên quỷ tướng đóng nắp hộp cái bộp gần như chỉ trong một giây, không hề có chút khí phách bắt đầu giả chết.

Tôn Minh Giang đang cực kỳ sợ hãi ôm chặt hộp quà trong ngực giống như bắt lấy cái phao cứu mạng cuối cùng, kết quả lại nhìn thấy một màn đóng mở hộp của đám quỷ tướng, y vội vàng cúi đầu nhỏ giọng cầu khẩn: “Các đại nhân, các ngài anh minh thần võ, mấy tên âm binh xung quanh không là gì đối với các ngài…”

Nhưng mà cho dù Tôn Minh Giang khuyên thế nào, lắc lư cái hộp như lắc trống, xem mấy trăm âm binh quỷ tướng như quân mạt chược vừa xào xoạt xoạt vừa lắc bộp bộp, đám quỷ tướng bên trong vẫn kiên quyết nắm chặt nắp hộp, tự bế.

Ngưu Tĩnh Di bay bên cạnh bị tiếng loạt xoạt dọa sợ, cô vội nắm Tôn Minh Giang đang cố hết sức lắc lắc cái hộp, khuyên giải: “Minh Giang đừng nhúc nhích, trăm năm sau chúng ta còn phải xuống điện Diêm Vương đầu thai!”

Ai ngờ, ngay khi Ngưu Kim Hải vừa đọc xong lời chúc mừng, ông ta không mời Thiên La Đại Tiên hiện thân mà chuyển hướng sang Tôn Minh Giang và “Ngưu Tĩnh Di” đỡ bà Tiểu Triệu đứng trong đám người.

Ngưu Kim Hải: “Tĩnh Di, Minh Giang, hôm nay hai người chính thức bước vào gia phả nhà họ Ngưu, còn không qua đây khấu tạ rồi thỉnh Thiên La Đại Tiên ban cho Thần Thủy tẩy trần, bắt đầu cuộc sống trường sinh bất tử?”

Tôn Minh Giang sợ hãi run bần bật, lúc trước y còn cảm thấy kỳ quái tại sao một gia đình đề phòng người ngoài như nhà họ Ngưu lại mời y xuống cung điện dưới đất tham gia đám cưới Hạ Hân Lan, hóa ra người nhà họ Ngưu ngay từ đầu đã không không có ý định thả y rời đi!

E rằng sau khi dùng Thần Thủy tẩy trần, y sẽ hoàn toàn biến thành quỷ phách mất đi linh hồn, trở thành bù nhìn của Thiên La Đại Thần, còn người ngoài nhìn vào chỉ thấy Tôn Minh Giang là ông chủ lớn, chỉ nghĩ y tới nhà nhà họ Ngưu ở rể.

Tôn Minh Giang ôm hộp quà lùi về sau nhưng bị hai tên người hầu cường tráng của nhà họ Ngưu đứng hai bên một trái một phải túm lại, muốn chạy cũng không chạy được. Còn “Ngưu Tĩnh Di” hiền huệ đỡ bà Tiểu Triệu nghe xong chỉ thị của Ngưu Kim Hải thì nhẹ nhàng mềm mỏng nói: “Cảm ơn cha, được vào gia phả nhà họ Ngưu là phúc phận cực lớn của Tĩnh Di.”

Nhưng linh hồn Ngưu Tĩnh Di bay trên không nghe thấy quỷ phách mềm yếu nhất của mình nói như vậy, cô lập tức giận đến bốc khói, bay vụt qua chúi xuống đâm xuyên vào quỷ phách của mình, lấy lại cơ thể.

Ngưu Kim Hải và bà Tiểu Triệu đang vui mừng nhìn con gái hiếu thuận, chợt nhìn thấy Ngưu Tĩnh Di vốn ngoan ngoãn dịu dàng đột nhiên gạt chân khiến bà Tiểu Triệu té ngã: “Phúc phận cả lò nhà bà, tự bà nhảy xuống đó mà tắm!”

Vừa nói Ngưu Tĩnh Di vừa cầm quải trượng của bà Tiểu Triệu, cô quơ gậy xoay người chạy ngược lại, đồng thời tức miệng mắng to: “Thiên La Đại Thần là một con ba ba rụt đầu, hại nhà họ Ngưu năm trăm năm còn chưa đủ còn muốn biến bà đây thành con rối, đừng có hòng! Đám thiểu năng ngu si các người giữ được tuổi trẻ không sinh bệnh là vì các người đã chết từ lâu rồi, hồn phách thì bị Thiên La Đại Tiên rút hết, chỉ còn lại một phách trong ba hồn bảy phách, đã vậy các người còn đội ơn đội đức hắn, chỉ số IQ của mấy người tụt về số âm à?”

Bóng lông nhỏ bị hành động anh dũng của Ngưu Tĩnh Di dọa sợ đến mức làm rớt túi đồ ăn vặt, trong lúc nhất thời cậu không biết có nên vò đã mẻ không sợ rơi phát động tổng công chạy trước nói sau, hay là chờ La Cam hiện thân.

Còn bên phía quỷ phách La Cam đang ẩn thân trong tượng thần màu máu, chính gã cũng bị lời nói hùng hồn của Ngưu Tĩnh Di dọa sợ giật bắn chứ đừng nói chi tới đám người nhà họ Ngưu và tiên trường sinh chuẩn bị thành kính quỳ lạy trong đại điện.

Sắc mặt Ngưu Kim Hải trắng hơn cả tờ giấy trong nháy mắt, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu rơi xuống lộp độp, ông ta nghiêm nghị nói: “Ngưu Tĩnh Di đột nhiên phát điên hồ ngôn loạn ngữ, nhanh bắt nó lại, chặn miệng nó!”

Người nhà họ Ngưu cũng sợ choáng váng:

“Con gái nhà Kim Hải điên rồi.”

“Mau chặn miệng ả điên kia lại, không được để Thiên La Đại Tiên nghe thấy!”

“Trời ơi trời ơi…”

“Nếu Thiên La Đại Tiên tức giận, chúng ta sẽ phải chết!”

Mấy chục người nhà họ Ngưu bị dọa cho gan liệt hồn bay, bọn họ vội vàng nhào lên người Ngưu Tĩnh Di, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Không mất bao lâu, Ngưu Tĩnh Di và Tôn Minh Giang đã bị người nhà họ Ngưu chế ngự, kéo lên phía trước.

Toàn bộ người nhà họ Ngưu và tiên trường sinh đồng loạt quỳ xuống dưới sự chỉ đạo của Ngưu Kim Hải, lão ta run run sợ hãi gào lên: “Xin Thiên La Đại Thần thứ tội, thỉnh Thiên La Đại Thần hiện thân ban thánh thủy, rèn luyện tẩy rửa cho Ngưu Tĩnh Di!”

Mấy trăm âm binh vây bốn phía xung quanh cung điện nhìn lom lom vào bọn họ, tình cảnh đã không thể nghịch chuyển.

Bóng lông nhỏ lấy hết can đảm, khí thế hùng hồn nhảy lên lưng Ngưu Tĩnh Di và Tôn Minh Giang, móng vuốt lông nắm một đống viên màu đen bỏ vào miệng, định mài răng cho chắc một chút rồi mới lâm trận.

Tôn Minh Giang run cầm cập ôm hộp quà, chuẩn bị chờ ngay khi La Thần vừa xuất hiện sẽ ném cái hộp chứa quỷ tướng về phía gã, sau đó y dắt vợ chạy trốn.

Thấy tượng thần màu máu không có động tĩnh, sự sợ hãi trong lòng người nhà họ Ngưu càng sâu hơn, bọn họ thành kính quỳ lạy cùng gào to lên: “Thỉnh Thiên La Thần Tiên hiện thân!”

Trái tim của tất cả mọi người đều bị treo lên cao, ngừng thở chờ đợi. Người nhà họ Ngưu biết, Thiên La Đại Tiên xuất hiện trong lễ cưới thường đáng sợ hơn bình thời gấp mấy lần.

Bóng lông nhỏ thì càng căng thẳng tới cực điểm, móng vuốt lông nắm lấy một cục quà vặt rất to bỏ vào miệng.

Theo tiếng hô to của mọi người, ánh sáng vàng kim thần thánh tỏa ra xung quanh tượng thần màu máu, bầu không khí trong cung điện đông cứng đến nghẹt thở. Một giây kế tiếp, hình bóng của La Cam ung dung bay xuống từ phía trên tượng thần —— —— Bẹp một tiếng té lăn vòng vòng mười mấy mét trước mặt mọi người, cho tới khi đập mặt xuống đất khó khăn lắm mới dừng lại.

La Cam mãi vẫn không thể bò dậy, chỉ đành phải liều mạng gào lên: “Vô Thường đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng! Phạm quan không phải phạm thượng làm loạn, chẳng qua chỉ đánh Diêm Vương điện thứ mười ra khỏi điện Diêm Vương mà thôi, do chính hắn không chịu thua, xin ngài đừng trách phạm quan.”

Đi đôi với đó còn có uy áp đáng sợ như ẩn như hiện, một người đàn ông mặc áo bào đen chậm rãi đi ra từ trong hư không, hắn nhìn La Cam nằm trên mặt đất, cười nhạt nói: “Nếu biết trước loại phế vật như ngươi mà cũng có thể đạp đổ điện Diêm Vương, bổn tôn cần gì phải tính toán chi li cãi vã ngàn năm với đám Diêm Vương kia. Sớm biết thế bổn tôn đã tự mình động thủ, sang bằng điện Diêm Vương.”

Nhưng Hắc Vô Thường không giữ được điệu cười châm chọc quá vài giây, tầm mắt đột nhiên ngừng lại trên người bóng lông nhỏ đứng giữa đám người…

Hắc Vô Thường: “!!!”

Bóng lông nhỏ chấn kinh đến mức toàn bộ lông tơ trên người cứng lại, đống quà vặt cầm đầy trong móng vuốt rơi lộp bộp xuống đất.