Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 46: Hai người vợ (18)




Tám tên âm binh quỷ phách trợn mắt há mồm nhìn bóng lông nhỏ. Chẳng lẽ sinh vật nhỏ thó này quá hoảng sợ sau khi chứng kiến tình trạng thê thảm của lệ quỷ nên chuẩn bị uống nước tự vận?

Ngay lúc mấy tên âm binh quỷ phách chờ đợi bóng lông nhỏ thống khổ giãy giụa ngã xuống đất hóa thành một vũng máu, bóng lông nhỏ lại ngoẹo đầu chẹp chẹp miệng…

Ngon quá đi!

Ngày thường, Trúc Ninh cảm thấy canh gà tre hầm mất một ngày có hơi nhạt nhẽo, nhưng vật cực âm trong vũng nước không ngừng ăn mòn hết thảy này lại là món ăn ngon nhất, thậm chí không có bất cứ nước canh nào trên thế giới sánh bằng.

Thế là, trước ánh mắt khiếp sợ của âm binh quỷ phách xung quanh, bóng lông nhỏ cúi đầu chạm chóp mũi vào mặt nước, sau đó hết sức quý trọng uống ừng ực ừng ực hai hớp, uống xong còn hài lòng thở phì một cái: “Suuu~”

Âm binh quỷ phách bên cạnh và hàng ngàn tên ác quỷ trong dòng sông hóa đá tại chỗ, vô cùng vạn phần hoảng sợ nhìn bóng lông nhỏ bên cạnh vũng nước.

Tên nhóc kia đang uống nước âm khí đậm đặc, không những không bị hòa tan mà còn tràn đầy phấn khởi giơ móng vuốt nhỏ nhích đến gần vũng nước, cứ như tạo thành một vòng cấm xung quanh địa bàn riêng của mình.

Tên âm binh suýt chút nữa hại chết lệ quỷ là kẻ phản ứng đầu tiên, nó rút trường đao kiêng kỵ nhìn bóng lông nhỏ: “Giết, giết nó!”

Bảy tên âm binh quỷ phách còn lại cũng rối rít rút trường đao ra.

Rốt cuộc hành động này cũng khiến bóng lông nhỏ “bận rộn” uống nước chú ý, cậu xoay người nhìn thấy tám tên âm binh quỷ phách cách vũng nước nhỏ rất gần. Cậu lập tức xù lông, nâng móng vuốt nhỏ rất có khí thế giẫm bộp bộp hai cái bên bờ vũng nước: “Chút chít, chút chít!” Vũng nước nhỏ này là của tôi, mấy người tránh ra!

Đám ác quỷ căng thẳng dõi theo cuộc chiến: “…”

Bé cún trắng à, trọng điểm không phải cái này! Đám âm binh kia muốn giết cậu đó, không có ai uống được nước trong vũng nước đó, cũng không có ai muốn uống, cậu hiểu không?

Âm binh quỷ phách nhìn bóng lông miệng còn hôi sữa hoàn toàn không có vẻ gì là có ý tấn công mà chỉ muốn canh chừng vũng nước nhỏ. Tay giơ đao của âm binh quỷ phách khựng lại, bọn chúng do dự hồi lâu nhưng vẫn đồng loạt hạ đao xuống.

Bọn chúng không nhìn ra được thực lực của con quái vật nhỏ màu trắng này nông hay cạn, vậy nên tốt nhất là đừng quan tâm đến nó, với cả cũng không ai muốn giành giật vũng nước tà môn này!

Vì thế đám âm binh quỷ phách nhìn nhau, sau đó xoay người rời khỏi đầm nước nhỏ, đi dọc theo con sông càng lúc càng xa. Mấy ngàn tên ác quỷ thấy thế đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó lại căng thẳng.

Hôm nay những tên âm binh đại nhân này gặp cản trở lớn như vậy, trong những ngày tháng sắp tới, bọn chúng nhất định sẽ lôi những cô hồn dã quỷ là bọn họ ra trừng phạt cho hả giận, không biết lại sẽ có bao nhiêu ác quỷ hồn phi phách tán…

Đám Âm binh quỷ phách buông đao đi dọc theo con sông, từng gương mặt đen thui ánh mắt uy nghiêm quan sát đất bùn và vách đá bên cạnh dòng sông, chúng định tìm một hai cô hồn dã quỷ vượt ranh giới để chém hả giận!

Một cặp vợ chồng âm hồn chìm dưới đáy sông không nấp ổn bị đợt sóng cuốn qua nhẹ nhàng nâng lên. Trong mắt đám âm binh lóe lên vẻ ác độc âm hiểm, chúng vươn cánh tay dài thọc xuống dễ dàng kéo hai con quỷ xui xẻo này lên khỏi con sông.

Nhưng bọn chúng không nhìn thấy bên cạnh vũng nước nhỏ, bóng lông nhỏ trắng như tuyết lại hết sức quý trọng uống một hớp nhỏ nước suối đen ngòm, sau đó há cái miệng rộng hai mét, mượn ảnh ngược từ mặt nước để kiểm tra răng nhọn.

Hơn 170 cái răng nhỏ ngâm qua nước canh, tất cả đều dài trở lại!

Sau khi hấp thu âm khí trong nước sông, hơn 200 cái răng nhỏ không còn trắng trắng giòn giòn dễ gãy như lúc trước mà trở nên sáng bóng óng ánh giống như ngọc thạch, tràn đầy khí tức nghệ thuật, nhìn cực kỳ chắc chắn.

Đám âm binh quỷ phách không nhìn thấy cảnh tượng sau lưng, chúng không quan tâm đôi vợ chồng dã quỷ không ngừng run rẩy liên tục chắp tay, hung hãn cầm đao xiên qua xương sườn của hai âm hồn sau đó kéo lê bọn họ, vợ chồng âm hồn bị kéo ở phía sau kêu rên không dứt.

Một giây kế tiếp, mấy ngàn cô hồn dã quỷ xung quanh dòng sông nhìn thấy một cái miệng to hơn hai mét chạy bạch bạch bạch tới từ đằng xa —— —— vọt tới đám âm binh quỷ phách không kịp phòng bị!

Sau đó là một màn khôi giáp, tay, chân, đầu… Bay tứ tung!

Mấy giây sau, tất cả mọi thứ rơi bộp bộp bộp như hoa rụng, đám âm binh quỷ phách một giây trước còn hung thần ác sát, bây giờ đã không còn.

Khôi giáp rơi binh binh bang bang, tay đứt chân cụt rơi bịch bịch bộp bộp, ngoài ra còn có rất nhiều khối quỷ phách màu đen không biết là bộ phận gì rơi xuống cùng với hơn hai mươi cái đầu… Nằm bừa bộn thành một đống lớn. Chỉ có vợ chồng âm quỷ là vẫn còn hoàn chỉnh, nhưng bọn họ không nói nên lời, tê liệt ngã xuống giữa một đống bộ phận màu đen, mãi vẫn không bò dậy nổi.

Bóng lông nhỏ nhìn vụn âm binh trên mặt đất, vui vẻ đến xoay vòng vòng, lần này thu hoạch được nhiều đồ ăn ghê, nhưng làm sao để mang về hết đây? Hai cái vuốt lông ôm không hết nên bóng lông nhỏ bắt đầu gắng sức gom những khối màu đen này vào chung một chỗ, chỉ chốc lát sau một ngọn núi nhỏ nguy nga thành hình…

Mấy ngàn tên cô hồn dã quỷ trong dòng sông đã sợ đến ngây người:

“Tiểu Bạch Cẩu đại nhân đang làm gì vậy?”

“Chất thi thể của địch nhân để khiến chúng kinh sợ?”

“Đừng, đừng nói là cậu ấy định ăn âm binh nhé?”

“Không thể nào, ai mà dám ăn…”

Bóng lông nhỏ bận rộn chất khối đen đúng là không nhịn được nữa, cậu thò móng vuốt cắt một khối, len lén bỏ vào miệng nhai rộp rộp rồi thỏa mãn nuốt xuống.

Vốn cô hồn dã quỷ đang xì xào bàn tán lập tức im lặng, ai nấy đều hoảng sợ nhìn bóng lông nhỏ trắng như tuyết vui vẻ trước ngọn núi nhỏ, lúc thì kít kít kít kít, lúc thì rộp rộp rộp rộp… Vừa chất vừa lén ăn vụn.

Vì hai vợ chồng dã quỷ tê liệt ngã xuống ở nơi tập trung nhiều khối đen thượng hạng nhất, nên bóng lông nhỏ có ý tốt đỡ bọn họ lên rồi thả xuống nước, mình thì tiếp tục xây dựng núi quà vặt nhỏ.

Hồi lâu sau, cuối cùng đám cô hồn dã quỷ cũng thấy rõ, Tiểu Bạch Cẩu đại nhân không có hứng thú với đám quỷ hồn nhạt nhẽo bọn họ, thậm chí còn có ý tốt giúp đỡ. Còn thứ Tiểu Bạch Cẩu đại nhân thích ăn là những âm binh mạnh mẽ đáng chết kia.

“Chúng ta có nên đi qua đó giữ gìn mối quan hệ với Tiểu Bạch Cẩu đại nhân không? Ngài ấy mới vừa cứu ba con quỷ, nói không chừng sau này có thể che chở cho chúng ta.”

“Đúng đúng đúng, mặc dù chúng ta là cô hồn dã quỷ nhưng cũng phải biết lễ nghĩa.”

“Sang đó nói cảm ơn đi!”

“Chúng ta có cần nói với Tiểu Bạch Cẩu đại nhân không? Trong doanh trại cách đây mười dặm có rất nhiều âm binh ăn được?”



Vì vậy một số lệ quỷ gan lớn, địa vị cao, tâm tư linh lợi dè dặt bay qua, sau đó ngừng lại bên cạnh núi quà vặt màu đen bảo bối của bóng lông nhỏ, tình cảm dạt dào nói:

“Đại nhân vì dân trừ hại, đúng là một đấng hào kiệt!”

“Tạ đại ân đại đức của đại nhân!”

“Mấy tên âm binh này ngày nào cũng gánh xích sắt nhúng nước sông, thật đáng giận… Không biết, sau khi ngài “làm thịt” tám tên một lúc, bọn họ nhìn cũng thuận mắt hơn, lúc nào đại nhân sẽ chế biến mấy trăm âm binh còn dư lại ạ? Hì hì hì.”

Nghe có quỷ hồn tới trò chuyện, bóng lông nhỏ tạm thời bỏ qua đống quà vặt của mình, cậu xoay người giơ móng vuốt lắc lắc với một đám cô hồn dã quỷ: “Chút chít!” Chào mọi người.

Đám cô hồn dã quỷ hiểu ý của động tác này, bọn họ nhất thời thụ sủng nhược kinh, nơm nớp lo sợ lắp ba lắp bắp:

“Đại nhân, chào ngài.”

“Chào ngài, đại nhân!”

Trúc Ninh thân là quỷ sai dương gian, khi gặp nhiều cô hồn dã quỷ như vậy, cậu hẳn phải dẫn tất cả bọn họ xuống Địa Phủ xét xử đầu thai. Nhưng hiện tại ở Địa phủ đang long trời lỡ đất, Luân Lưu Vương của điện Diêm Vương bị La Cam chiếm giữ. Bây giờ mang vào Địa Phủ còn không bằng để bọn họ ở lại đây có âm khí của sông Vong Xuyên bồi bổ thêm một thời gian.

Vì vậy bóng lông nhỏ không trình lệnh bài quỷ sai mà xoay người tiếp tục làm công việc xây đắp núi quà vặt nhỏ. Đến khi chất xong, bóng lông nhỏ tiếp tục khổ não ngoẹo đầu ngồi trước ngọn núi nhỏ, nhiều như vậy làm sao mang về đây?

Lệ quỷ có mắt nhìn đứng phía sau vội vàng hỏi:

“Đại nhân, ngài có chuyện gì phiền lòng sao?”

“Nếu cần tiểu nhân, cho dù vào dầu sôi lửa bỏng tiểu nhân cũng không tiếc…”

Bóng lông nhỏ dùng bút chì chậm rãi viết sau đó giơ cái bảng nhỏ lên cho đám cô hồn dã quỷ nhìn: “Tôi muốn mang những món quà vặt này đi, nhưng đáng tiếc là móng vuốt ôm không hết…”

Đám cô hồn dã quỷ đọc xong chữ trên bảng thì ánh mắt đồng loạt rơi vào móng vuốt ngắn ngủn của bóng lông nhỏ.

Đại nhân, ngài có một chiếc miệng rộng hai mét, nhưng sao móng vuốt chỉ có 2 centimét thế?

Núc ních toàn là thịt, một khối âm binh cũng ôm không hết chứ đừng nói là…

Đám cô hồn dã quỷ nhanh chóng xua đuổi mớ suy nghĩ đánh giá đại nghịch bất đạo này ra khỏi đầu, sau đó rối rít vắt hết óc sắp xếp lại từ ngữ:

“Đều tại mấy món quà vặt kia quá nhiều nên móng vuốt của đại nhân mới ôm không hết.”

“Đám âm binh kia cũng vậy, không làm được gì có lợi mà sao lớn đến từng này để làm gì chớ, bị cắt thành khối cũng không cầm được!”

“Đúng vậy, đám âm binh đó là cái quái gì thế, có cần to tới vậy không?”

“Đại nhân, không phải móng vuốt của ngài sai, mà là đám âm binh kia sai!”

Đám lệ quỷ hàng sau lập tức rối rít xoay người gào lên với cô hồn dã quỷ trong dòng sông:

“Có nghe thấy không? Đại nhân muốn tìm một cái hộp hoặc cái túi đựng quà vặt… Còn không mau đi tìm túi cho đại nhân?”

“Còn định tắm trong Vong Xuyên đến bao giờ, nhanh đi tìm đi!”

“Ông đây ở trong con sông này mấy trăm năm, đều biết lai lịch của mấy người, có vài người của cải chôn theo không hề ít, chẳng lẽ ngay cả cái hộp cái lon cũng không có?”

Vì vậy mấy ngàn cô hồn dã quỷ trong dòng sông lập tức chen lấn bay đi, ai cũng muốn thể hiện trước mắt Tiểu Bạch Cẩu đại nhân, ngay cả những dã quỷ nghèo khổ được chôn cất ở bãi tha ma cũng bắt đầu bay ra nịnh nọt, dựa hết vào đồ đạt mình đã chôn theo sao? Không, còn phải dựa vào đầu óc.

20 phút sau, xung quanh bóng lông nhỏ có thêm hàng trăm cái bình hoa, gốm chậu, váy áo, tơ lụa, gấm vóc, vỏ chăn, để cậu chọn một cái thật bự làm “túi rác”.

Trong một góc ở chỗ đổ rác, không ai phát hiện một ông lão nhặt ve chai, mặt mũi ông ta hồng hào như mới uống rượu: “Đại nhân, cho dù bây giờ ngài đi siêu thị cũng không chắc có thể mua được túi rác lớn như vậy, đây chính là túi rác công nghiệp tốt nhất đẹp nhất mà tôi giữ gìn rất kỹ trong đống rác rưới kia!”

Một ông già chín mươi tuổi có lối ăn mặc sang trọng trừng mắt liếc nhìn ông lão nhặt ve chai, sau đó cực kỳ không phục ôm vỏ chăn thêu hình Bách Điểu Triều Phượng* vô cùng tinh xảo của mình, hậm hực nhảy sông.