Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 41: Hai người vợ (13)




Mặc dù răng của bóng lông nhỏ bị gãy rụng không cắn nổi nhưng cậu vẫn có thể ngoạm đồ bỏ chạy!

Trúc Ninh cũng không biết tại sao, vốn những quỷ phách này cứng như sắt, nhưng khi để dưới móng và hàm răng của cậu lại biến thành bánh quế giòn rụm, cắn mạnh một chút là gãy… Cực kỳ dễ dàng cắn nát, thậm chí đám quỷ phách đuổi giết Diêm vương còn cứng hơn nhiều, có lẽ vì quỷ phách nhà họ Ngưu mới vừa được sinh ra không lâu nên bọn họ cực kỳ giòn.

Thế là, trong tiếng thét chói tai của người đàn bà trung niên, đám người làm ở nhà họ Ngưu không biết làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bé cho hoang màu trắng ngậm nửa cái chân của bà chủ lao xuống lầu, chạy mất tăm.

“Mau đuổi theo! Mau đuổi theo!!!” Người đàn bà trung niên gào khóc: “Chân của tôi…”

Người làm của nhà họ Ngưu cũng sợ chết đi được, bọn họ cầm tiền lương làm việc chứ không phải bán mạng, bọn họ chỉ đành nghe lệnh bà chủ cố gắng xông lên phía trước. Lúc quẹo qua cầu thang, bọn họ đột nhiên bước chậm lại, miệng gào hây hây kêu đánh đòi giết nhưng không ai dám đuổi theo.

Người làm của nhà họ Ngưu nhớ tới hình ảnh đáng sợ vừa rồi, bắp chân bắt đầu run lẩy bẩy, ngoạm một cái là mất một cái chân. Rốt cuộc con chó này từ đâu tới, chẳng lẽ đây là chó ác ma trong phim kinh dị. Thật sự mà nói thì không ai muốn đụng chạm với con chó hoang nhỏ bé độc ác đó đâu!

Vì thế trong tình cảnh binh hoang mã loạn, bóng lông nhỏ vươn bốn cái chân ngắn nhỏ, miệng ngậm nửa cục đường to thuận lợi lao xuống lầu.

Còn Hứa Mỹ Ni mới vừa rơi vào tuyệt vọng, đầu tiên cô bị chú chó nhỏ hung tàn dọa sợ hết hồn, sau đó thừa dịp bà chủ gảy chân vội vàng ôm đứa bé còn quấn tả chạy về phòng của mình, khóa trái cửa. Sau khi đẩy ghế sa lông chặn cửa, lúc này Hứa Mỹ Ni mới ôm gương mặt vẫn còn in dấu bàn tay hồng hồng khóc rấm rức.

Dưới lầu, bóng lông nhỏ nhanh trí đi vòng ra phía sau tòa nhà sang trọng rồi chui vào trong bụi hoa, bắt đầu dùng móng vuốt đào đất, quyết định chôn dấu vết phạm tội của mình. Tuy nửa cái chân này đối với bóng lông nhỏ mà nói chính là nửa cục đường cực lớn, hơn nữa bóng lông nhỏ còn có thể nuốt hết cả cơ thể, nhưng nhìn nửa cái chân này cậu lại không muốn nuốt, thậm chí là hơi chán ghét…

Cũng may, đám người làm này không phải người dẫn Tôn Minh Giang vào cửa, nếu không người đó sẽ lập tức nhận ra bé cho hoang màu trắng này chính là chó lông xù thuần chủng của ông anh rể.

Còn hai quỷ hồn Tôn Minh Giang và Lỗ Phong thì đứng kế bụi hoa nhìn bóng lông đại nhân đào hố, bên cạnh cậu là nửa cái chân người, cực kỳ giống hiện trường giết người vứt xác.

Lỗ Phong có hơi chột dạ: “Điều tra viên Trúc, sao cậu không đào nhanh hơn chút? Nhỡ bị người ta nhìn thấy…”

Tôn Minh Giang thì không thèm để ý: “Nhìn thì cũng đã nhìn rồi, không phải chỉ cạp có nửa cái chân của bà ta thôi sao? Trúc đại sư cứ từ từ đào.”

Tuy bóng lông nhỏ vô cùng dũng mãnh khi đối đầu với quỷ phách hay quỷ hồn, nhưng tốc độ đào đất cực kỳ chậm. Trong suốt quá trình chậm rãi chôn xác, Tôn Minh Giang cứ cách ba phút là gọi một tiếng Ngưu Tĩnh Di, sau đó, giữa tiếng gào thét của quỷ hồn nào đó, một hồn còn lại và bóng lông nhỏ buộc phải nhắc tới Hứa Mỹ Ni, người bọn họ vừa gặp trước đó.

“Nhân số nhà họ Ngưu cực kỳ nhiều, đồng lứa với cha của Tĩnh Di có tận 8 anh em, nhưng tôi chỉ biết tên của hai người —— Ngưu Kim Hải và Ngưu Kim Nguyên, là anh cả và anh hai trong tám anh em.”

“Anh cả Ngưu Kim Hải cưới bà Triệu, tức người trong hộp, bọn họ chỉ có một cô con gái là Tĩnh Di. Ban đầu, sau khi Tĩnh Di rời nhà thì kết hôn với tôi, đám người nhà họ Ngưu suýt chút nữa đã cầm dao chạy tới cửa chém chết tôi.”

“Anh hai Ngưu Kim Nguyên thì cưới em gái của bà Triệu, gọi là bà Tiểu Triệu —— nửa cái chân này chính là của bà Tiểu Triệu. Ngưu Kim Nguyên có một cô con gái lớn là Ngưu Hân Lan và một cậu con trai nhỏ là Ngưu Hỉ Dân.”

“Tôi vẫn chưa gặp qua Ngưu Hân Lan nhưng có nghe người nhà họ Ngưu nói, cô gái này bất hiếu bỏ nhà ra đi gì đó, cũng không biết tại sao bọn họ đột nhiên nói Ngưu Hân Lan muốn kết hôn… Còn em trai của Ngưu Hân Lan, Ngưu Hỉ Dân là một tên đốn mạt, lúc ấy Hứa Mỹ Ni vừa tốt nghiệp tại một trường nổi tiếng, không hiểu sao mắt bị mù lại đi gả cho một tên lông bông như Ngưu Hỉ Dân… A đúng rồi, lúc trước ngài nói Ngưu Hân Lan chết rồi đúng không?”

Bóng lông nhỏ đang tập trung đào đất, quỷ hồn Lỗ Phong mở miệng nói thay: “Cậu không biết Ngưu Hân Lan nhưng có lẽ cậu cũng từng nghe qua cái tên Hạ Hân Lan đúng không, cô ta chính là ngôi sao điện ảnh đó đấy, sau khi rời đi Ngưu Hân Lan đã đổi tên. Hai tháng trước, cô ta đã tự sát ở nhà trọ Nhất Lý Hà nằm ở ngoại thành Yên Bắc.”

Tôn Minh Giang run lập cập, nghĩ mà sợ nói: “Nhà họ Ngưu này trừ Tĩnh Di ra không có ai bình thường sao!”

Lỗ Phong rất muốn nói, có lẽ phách của Ngưu Tĩnh Di cũng đã bay ra… thì có được xem là bình thường không? Nhưng cuối cùng vẫn theo lễ không dám nói ra.

Rốt cuộc bóng lông nhỏ cũng chôn vùi được cái chân cụt bên dưới bụi hoa, cậu lắc mình để đất bám trên lông rơi xuống, sau đó đắc ý nhảy lên ụ đất đạp bộp bộp hai cái, dẫm cho ụ đất mới trông tự nhiên một chút.

Tôn Minh Giang giới thiệu xong đám người nhà họ Ngưu lại bắt đầu rống cổ gọi hồn: “Tĩnh Di!!!”

Đang lúc y chuẩn bị thất vọng gục đầu giống như mọi khi, lại có âm thanh đáp lại tiếng “Tĩnh Di” này. Một giọng nữ như có như không truyền tới từ sau tai Tôn Minh Giang, không rõ ràng cứ như ảo giác: “Minh Giang, là anh đó sao?”

Tôn Minh Giang mừng rỡ quay đầu: “Tĩnh Di?” Nhưng mà sau lưng y không có ai hết, chỉ có vườn hoa nguyệt quý* tươi đẹp đón ánh mặt trời.

*Hoa nguyệt quý: là một loại cây có hoa thuộc chi Hoa hồng, chỉ có ở một số tỉnh miền Trung Trung Quốc như Quý Châu, Hồ Bắc và Tứ Xuyên.

Tôn Minh Giang kinh ngạc đến thay đổi sắc mặt: “Chẳng lẽ Tĩnh Di đã biến thành hoa!”

Nhưng hiển nhiên là không phải, bởi vì lại có một tiếng kêu gào truyền vào tai Tôn Minh Giang: “Minh Giang…”

Giọng nói kia giống như tiếng khóc than vang dội giữa bờ sông trống vắng đêm khuya.

Tôn Minh Giang lại tiếp tục nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy ai cả, lúc này y có hơi sợ, Tôn Minh Giang trong trạng thái quỷ hồn chà xát cánh tay: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, Trúc đại sư có nghe thấy không? Hình như Tĩnh Di đang gọi tôi…”

Nhưng mà Trúc Ninh không nghe thấy tiếng nói như rỉ vào tai, bóng lông nhỏ và Lỗ Phong cùng lắc đầu.

Tôn Minh Giang tìm một vòng vẫn không thể nào tìm được vợ mình, y càng lúc càng hoảng loạn: “Trúc đại sư, hay là chúng ta đi mau đi…”

Bóng lông nhỏ cũng rất muốn rời khỏi hiện trường vứt xác, thế là hai hồn một bóng lông né tránh người làm của nhà họ Ngưu, len lén đi tới khu nhà sang trọng muốn đi tìm nơi ở của Ngưu Tĩnh Di.

Nhưng bóng lông nhỏ mới vừa leo lên tầng hai đã nhìn thấy một người đàn ông mặt tròn đang đập cửa rầm rầm, rống cổ gào lên: “Hứa Mỹ Ni cô mở cửa ra! Người nhà họ Ngưu chúng tôi ai cũng dùng nước thánh tắm cho trẻ sinh được một trăm ngày, cô lại giở chứng gì thế hả? Nước thánh mà bẩn cái gì, thằng nhãi đó càng được nuông chiều mới càng bị bệnh, cô nhìn tôi mấy năm nay có bị bệnh không?”

Sau đó là tiếng kinh sợ gào khóc của Hứa Mỹ Ni truyền tới từ bên kia cánh cửa: “Ngưu Hỉ Dân anh cút ngay cho tôi, đám người nhà họ Ngưu các người đều là lũ mê tín cực đoan, không có ai là người bình thường!”

Ngưu Hỉ Dân bắt đầu xô mạnh cửa: “Mỹ Ni, cô là vợ tôi, Nhạc Nhạc là con trai tôi, ai cũng phải nghe lời tôi… Nếu cô dám chọc giận Thiên La Đại Tiên, cô sẽ không sống yên đâu, mau mở cửa!”

Theo một tiếng rắc rầm, khóa cửa bị đạp gãy, ngay cả ghế sa lông chắn cửa cũng bị đẩy ra một khe hở, Hứa Mỹ Ni vừa khóc vừa ôm con trai núp phía sau giường. Nhưng đột nhiên tiếng gào của Ngưu Hỉ Dân ngừng lại, cửa cũng không động đậy…

Hứa Mỹ Ni hoảng sợ nhìn khe cửa, chốc lát sau, một quả bóng lông bụng căng tròn trắng như tuyết hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng lăn vào.

Ngay lúc Hứa Mỹ Ni trèo lên giường vừa định thét lên thì nhìn thấy “Bé chó hoang trắng như tuyết” dùng móng vuốt giơ thẻ công tác lên, bên trên in mấy chữ to —— Ban điều tra đặc biệt.

Hứa Mỹ Ni ôm con trai nửa tin nửa ngờ liếc nhìn thẻ công tác, so sánh cậu thanh niên trẻ tuổi trong hình với cục bóng lông đứng bên dưới.

Trong lúc đó Hứa Mỹ Ni còn bất ngờ nhìn thấy một quỷ hồn trung niên hơn 50 tuổi màu xanh nhạt và một hồn ma mặc đồ vest hơn 40 tuổi, kẻ trước người sau xuyên qua vách tường đi vào.

Hứa Mỹ Ni trợn tròn mắt, run lẩy bẩy chỉ tay về phía vách tường: “Quỷ… Có quỷ…”

Tôn Minh Giang không hề khách sáo, thấy có người nói chuyện với mình, y còn vui vẻ đáp lại: “Ây da, em dâu, chào em chào em! Em có thể nhìn thấy quỷ sao? Thiên phú không tệ nha, à… Anh là anh rể của nhà họ Ngưu, Tôn Minh Giang, Tĩnh Di có từng nói qua cho em chưa?”

Lỗ Phong cũng nghiêm trang chào hỏi: “Chào cô, hai chúng tôi không phải quỷ, chỉ là linh hồn tạm thời rời khỏi cơ thể mà thôi.”

Ngay lúc Hứa Mỹ Ni nghi ngờ, lại có thêm một hình bóng quỷ nữ trong suốt giống như túi ni lông lung lay thấp thoáng đi theo sau lưng hai con quỷ bay vào.

Ngón tay của Hứa Mỹ Ni chỉ phía sau: “Có ba con quỷ…”

Tôn Minh Giang và Lỗ Phong nghe thế cùng quay đầu, sau đó nhìn thấy một quỷ nữ tóc tai bù xù còn dính trên trên mặt tường, mờ nhạt đến mức ngũ quan như hòa làm một.

Tôn Minh Giang bị dọa sợ nhảy dựng lên trần nhà: “A!! Quỷ!!!”

Ai ngờ nữ quỷ kia cũng mở miệng, khác hoàn toàn với hình bóng mỏng manh: “Tôn Minh Giang, anh đồ tai điếc ngu đần! Bà đây gọi anh suốt một đường, anh không nghe thấy sao, chạy nhanh như thế làm gì?”

Sau đó quỷ nữ cũng đi xuyên tường, giận đến mức không để ý đến Tôn Minh Giang mà lượn lờ đến gần Hứa Mỹ Ni chào hỏi: “Em dâu đừng sợ, là chị Ngưu Tĩnh Di đây, chị không phải quỷ… Chỉ là thời gian hồn bay ra khỏi cơ thể quá dài nên trông chị không được hoàn chỉnh.”

Tôn Minh Giang ôm đèn treo trần nhà đáp xuống, nhìn quỷ nữ không ra hình người: “Tĩnh Di?”

Gương mặt mờ ảo của quỷ nữ chuyển hướng Tôn Minh Giang, giọng điệu lập tức cao lên: “Tôn Minh Giang anh đồ không có lương tâm, lúc đó anh bị ác quỷ câu hồn, bà đây đã khóc rất lâu, thế mà lúc anh trở lại lại chạy vòng vòng né tránh, bà đây không đuổi kịp… Kết quả anh lại nhập được vào cơ thể, để bà đây ở lại một mình phơi nắng?”

Nhìn từ gương mặt, quả thật quỷ hồn của Ngưu Tĩnh Di đã phơi nắng trong thời gian dài, bây giờ đã hóa thành một bãi chất lỏng trong suốt, có thể tan thành mây khói bất cứ lúc nào.

Vốn hồn phách mờ nhạt đã mỏng đến mức cực hạn, tiếng mắng chửi giống như hồi quang phản chiếu vừa ra khỏi miệng, ào một cái linh hồn lập tức nhão ra thành một vũng lớn, không còn giữ được hình người.

Thân là trưởng ban Ban điều tra đặc biệt, Lỗ Phong cũng vây lại quan sát một bãi trên đất, sau đó lắc đầu đưa ra kết luận: “Sinh hồn bay ra quá lâu, âm khí tan hết… Các vị nén bi thương.”

Hứa Mỹ Ni cũng tự trách không thôi, cô ngồi xổm dưới đất nhìn chị cả hóa thành một vũng: “Em, em xin lỗi, em không nên mắng chị là quỷ nữ, chị… chị Tĩnh Di, chị nói chuyện được không?”

Tôn Minh Giang tay chân luống cuống quay vòng vòng bên cạnh vợ mình đã hóa thành một bãi, kinh hoàng gào khóc: “Tĩnh Di, Tĩnh Di, em sao rồi… Em đừng nằm đó nữa, cố gắng bay lên đi!”