Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 215: Quyết chiến (3)




Mỗi lần Chương Dục Cẩn giới thiệu một người đều đưa tay chỉ về hướng đó, tiện thể cho các chuyên gia lãnh đạo làm quen.

Khi Chương Dục Cẩn gọi “một bãi” trên ghế làm việc là Diêm Vương, vẻ mặt của các chuyên gia lãnh đạo đều hoảng hốt. Tôn Thư Thành đang châm trà cho các lãnh đạo, lúc tới lượt xưng y là Quỷ Đế, trong lòng các chuyên gia lãnh đạo đã sắp sụp đổ.

Cuối cùng, Chương Dục Cẩn chỉ vào bóng lông nhỏ đáng yêu trên bàn làm việc, nói là Thao Thiết…

Rốt cuộc một chuyên gia trong số đó không chịu nổi nữa, thăm dò mở miệng: “Ừm… “Thao Thiết” mà cậu nói chẳng qua chỉ là một cái tên, hay là ám chỉ thần thú thượng cổ trong truyền thuyết?”

Bóng lông nhỏ lập tức nhận ra, vẻ ngoài dễ thương của cậu đã làm giảm đáng kể độ tin cậy và gây sốc của các lãnh đạo Ban điều tra đặc biệt.

Bóng lông nhỏ thở phì phò mở cái miệng rộng hai mét, phô bày hơn hai trăm cái răng nhọn của mình, sau đó ngậm miệng lại, biến trở về bộ dạng thiếu niên, mỉm cười nói: “Là thần thú thượng cổ Thao Thiết đó đó, không phải tên họ gì đâu. Tên của tôi là Trúc Ninh, tôi vừa nhậm chức hồi tháng bảy năm nay.”

Trúc Ninh lễ phép tiến lên định bắt tay với các lãnh đạo. Trải qua một tháng Bách Quỷ Dạ Hành, các chuyên gia và lão lãnh đạo vẫn luôn chiến đấu ở tiền tuyến, tố chất tâm lý đã luyện thành thép, cho nên ngay cả một người té xỉu cũng không có.

Lão chuyên gia hỏi Thao Thiết có phải là tên không còn nặn ra một nụ cười hiền lành với Trúc Ninh, vừa cười ha ha vừa lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệch né tránh tay của Trúc Ninh: “Chào, chào… đồng chí Tiểu Thao, cậu đi làm việc… đi làm việc đi!”

Bên kia, Trương Vũ nhìn Tôn Thư Thành bưng trà rót nước, dường như cảm thấy không ổn. Anh ta lấy bình sứ nhỏ màu trắng từ trong ngực ra, gõ “cốc” một cái.

Tôn Thư Thành nghe thấy tiếng “cốc” lập tức cảnh giác nhìn Trương Vũ. Ánh mắt y trở nên cực kỳ âm trầm, nhưng sau khi giằng co vài giây, Tôn Thư Thành vẫn đặt cốc trà xuống, đàng hoàn biến thành một luồng khói xanh bay vào trong bình sứ.

Liên tục được chứng kiến Thao Thiết và Quỷ Đế, ngay cả tách trà các chuyên gia lãnh cũng cầm không chắc. Một lão chuyên gia mới vừa nhận tách trà nóng của Tôn Thư Thành lại càng không dám uống dù chỉ một hớp, trong lòng run sợ dùng hai tay bưng tách trà, đặt ở trên bàn.

Vẫn là lão lãnh đạo tóc bạc ban đầu nghi ngờ Chương Dục Cẩn có thể chịu đựng được tình huống này. Lão lãnh đạo tóc bạc ổn định tinh thần, nụ cười vui mừng hiện ra trên mặt, mở miệng phá vỡ bầu không khí đông cứng: “Không ngờ Ban điều tra đặc biệt đúng là đầm rồng hang hổ, cường thủ như vân*, ha ha ha!”

*Ý nói người mạnh nhiều như mây trên trời.

Tiếng cười này có chút khô khan, nhưng rốt cuộc các chuyên gia lãnh đạo khác cũng nhìn thấy bậc thang, vội vàng gật đầu hùa theo.

“Đúng là đất thiêng người giỏi!”

“Có sự giúp đỡ của các đồng chí địa phủ, chúng ta chắc chắn sẽ giành được chiến thắng cuối cùng…”

Bầu không khí trở nên náo nhiệt, lão lãnh đạo tóc bạc nhân cơ hội cười ha hả mở miệng, một lần nữa quay lại vấn đề mà mình quan tâm nhất.

“Tiểu Chương! Nếu đã có sự giúp đỡ của đồng chí địa phủ, kế hoạch tiếp theo của chúng ta có thể chuyển từ phòng bị bị động sang chủ động tấn công không?” Lão lãnh đạo tóc trắng dừng một chút, có ý sâu xa nói: “Không đánh lui âm quỷ, chỉ phòng mưa phòng thiên tai, trị ngọn không trị tận gốc. Một ngày nào đó đám âm quỷ kia sẽ đánh xuống, nếu chúng ta có thể liên minh với quân đội âm phủ…”

Ai ngờ, Chương Dục Cẩn còn chưa nghĩ ra lý do, Diêm vương ở bên kia nghe được mấy chữ “Quân đội âm phủ”, giống như một con hổ bị giẫm phải đuôi, lập tức bùng nổ: “Âm binh cái gì, bây giờ lấy đâu ra âm binh?”

Phòng họp vốn đang sáng sủa sạch sẽ, tiếng gầm của Diêm Vương làm cho gió lạnh vù vù quét qua trong nháy mắt.

Các chuyên gia lãnh đạo trong phòng bị cơn bùng nổ của Diêm Vương làm cho sửng sốt, lão lãnh đạo tóc bạc mạnh dạn mở miệng thăm dò: “Tôi, tôi không có tham gia vào xử lý phương diện này của công việc, sự hiểu biết của tôi có thể hơi sai lệch… Nhưng địa phủ chắc cũng phải có mười vạn âm binh quỷ tướng? Cho dù không có một trăm ngàn, các quan viên thống lĩnh Địa Phủ cũng sẽ có binh tướng trong tay, đúng không?”

Lão lãnh đạo lập luận rất hợp lý, nếu địa phủ có Diêm Vương vậy những Diêm Vương này chắc chắn không phải chỉ có mỗi cái gốc. Là vị Diêm Vương dời mười cái ghế nhỏ, ngồi ở Hoàng Tuyền Lộ quản lý sự luân hồi của tất cả các yêu ma quỷ quái.

Nhưng…

“Có âm binh quỷ tướng cái đìn ***!” Luân Lưu Vương từ thở hổn hển sang hơi thở hồng hộc, bùng nổ càng dữ dội hơn: “Khi âm binh của Quỷ Vực tấn công Địa Ngục, nếu dưới tay bổn vương có một binh một tốt, ta đã không đến nổi chưa đánh đã chạy trối chết!”

Diêm vương vẫn tức giận một cách khó hiểu, khiến cho quỷ khí trong phòng càng thêm dày đặc, từng trận âm phong quét qua…

Đầu của Chương Dục Cẩn đầy mồ hôi lạnh, không ngừng đi qua đi lại giữa lão lãnh đạo và chuyên gia, phân phát linh đan diệu dược yêu thích của mình —— —— Tốc Hiệu Cứu Hồn Hoàn.

Thật ra Diêm Vương đã cố ý kiềm chế âm khí, nếu không gã chỉ cần rống một tiếng, e rằng các lãnh đạo và chuyên gia trong phòng này đã bay vào trận pháp Dẫn Hồn.

Mười mấy vị lãnh đạo và chuyên gia xụi lơ hết một nửa, chỉ còn lại lão lãnh đạo tóc trắng còn cố chống tay lên bàn, bắt đầu cuộc đối thoại giữa hai giới âm dương: “Địa phủ thật sự chỉ có Diêm Vương và quỷ sai, không có âm binh?”

Sắc mặt lão lãnh đạo trắng bệch, hiển nhiên đã hiểu sai ý của Diêm Vương.

Luân Lưu Vương nghẹn một hơi trong cổ họng, đành phải thừa nhận: “Dưới tay của bổn vương đương nhiên có âm binh! Nhưng lúc địa ngục bị tấn công, doanh trại trống không một cách khó hiểu, đến một binh cũng không có! Thật sự là một, binh, cũng, không, có!”

Diêm Vương càng nói càng kích động, nửa câu sau rống đến mức cả tòa nhà cũng run lắc.

Nhìn thấy Bắc Âm Đại Đế còn chưa ra tay, các chuyên gia lãnh đạo của dương gian đã sắp chết, Diêm Vương tức giận vô tình bị ụp nồi…

Ầm ầm!!!

Một tiếng sấm nổ đột nhiên vang lên trên bầu trời, bàn trong phòng họp rung lắc liên tục, hai cửa kính nổ tung ngay tại chỗ!

Những mảnh thủy tinh vỡ đập vào đầu và mặt của Luân Lưu Vương, gã sợ đến mức đột nhiên nhảy cỡn lên, tránh xa bệ cửa sổ nhanh như chớp, rồi vọt tới góc trong cùng của phòng họp giống như một viên đạn pháo, sợ hãi nhìn cơn gió rít gào: “Bà nội nó, chẳng lẽ Thiên Đình bị đánh bại rồi?”

Bầu không khí trong phòng họp đômg cứng đến đáng sợ.

Ban đầu, Diêm Vương và Ban điều tra đặc biệt đều lấy đối phương làm chỗ dựa lớn nhất, cảm thấy rằng vì đối phương là người nắm quyền cao nhất của Địa Phủ /dương gian, nên họ hẳn phải có át chủ bài của riêng mình.

Năm phút trước, bọn họ đều bị bộ dạng bình chân như vại của Chương Dục Cẩn dọa sợ, bây giờ hai bên thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều lộ rõ gốc gác.

Trong nhất thời, không ai trong phòng họp lên tiếng, cũng không ai dám bước tới kiểm tra những ô cửa kính bể tan tành, mặc cho âm phong thổi vào trong vù vù.

Sắc mặt Luân Lưu Vương cực kém, một tia do dự lộ ra trong mắt.

Trúc Ninh biết, Luân Lưu Vương hối hận khi tham gia Ban điều tra đặc biệt. Nếu gã không nghe theo “Lời ngon tiếng ngọt” của Hắc Vô Thường mà tiếp tục bo bo giữ mình trốn tránh, cho dù Thiên Đình và Bắc Âm Đại Đế phe nào thắng, Luân Lưu Vương vẫn sẽ làm Diêm Vương. Tuy rằng không giữ được vị thế như ban đầu, nhưng ít nhất sẽ là đối tượng được hai bên lôi kéo.

Nhưng gia nhập Ban điều tra đặc biệt xui xẻo này, gã sẽ là người đầu tiên bị tiêu diệt.

Dương gian là miếng thịt mỡ mà hai giới thèm muốn từ lâu, bất kể ai thắng ai thua đều sẽ bị nuốt chửng… Nghĩ đến đây, ánh mắt của Luân Lưu Vương thay đổi, trong lòng vô cùng hối hận.

Một chuyên gia trung niên trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói: “Nếu như, yêu cầu của quỷ thần chỉ là khiến chúng ta tin tưởng và tôn kính thần linh, vậy cũng không phải là không thể… Dù sao, thế hệ trẻ bây giờ thiếu lòng kính sợ. Nếu có thể lấy lại tín ngưỡng một lần nữa…”

“Lấy lại tín ngưỡng cái ***!” Trương Vũ vừa châm một điếu thuốc, nghe vậy tức giận giơ tay dập luôn điếu thuốc: “Ông chưa nhìn thấy cảnh tượng quỷ quái ở thành phố Ngọc đúng không, lấy lại tín ngưỡng cái quần què!”

Trương Vũ là một điều tra viên bình thường lại dám thốt ra những lời thô tục trước mặt các chuyên gia lãnh đạo, làm Lỗ Phong và Chương Dục Cẩn giật mình. Bọn họ vội vàng tiến lên hòa giải, tất cả mọi người ồn ào tranh cãi.

Trúc Ninh bị bỏ quên, điều tra viên trẻ tuổi mới vào làm chưa được nửa năm ngồi ở góc phòng họp không chen vào được một câu trong suốt cả cuộc họp, cậu im lặng nhìn mọi người trang cãi.

Hay lắm, cuối cùng Diêm Vương và con người đều trở mặt.

Vậy còn hợp sức làm cái gì?

Lại có một tiếng sấm sét vang lên ngoài cửa sổ, trong lòng Trúc Ninh không khỏi phiền não. Cậu đẩy bàn đứng dậy, không nói một lời băng qua đám người ồn ào, mở cửa đi ra khỏi phòng họp.

Tiếng cãi vã ầm ĩ bên trong vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, không ngừng lọt vào lỗ tai. Trúc Ninh bước nhanh đi đến ô cửa kính vỡ ở cuối hành lang, mặc cho gió lạnh như băng ẩm ướt quét qua bên má.

Cậu biết mình đang bực bội điều gì.

Nếu những chuyên gia trong phòng họp nói đúng thì sao? Nếu hai ngọn núi quỷ thần chưa từng biến mất, người qua sông sợ nước, người đi đường sợ quỷ, ai gặp chuyện thì cầu quỷ thần… Trăm ngàn năm trôi qua, có phải đã trở thành quen?

Bây giờ xem ra, cả ba giới thần tiên, ma quỷ, thậm chí là loài người, có muốn giữ cục diện thăng bằng cũng không được. Chỉ có Minh Vương là cậu, đã nhảy lên nhảy xuống suốt hàng ngàn năm qua, gây ra rất nhiều rắc rối…

Hắc Vô Thường vừa định mở cửa tiến vào phòng họp thì nhìn thấy Trúc Ninh lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ, hắn vội vàng đi tới: “Sao thế? Sắc mặt của cậu sao lại tệ như vậy?”

Trúc Ninh nghẹn một đống tâm sự trong lòng, nhìn thấy Hắc Vô Thường đi tới, cậu vươn tay nắm tay áo của hắn, xoay người đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.

Cửa sổ ở đây không bị vỡ, vừa yên tĩnh lại còn cách âm tốt, không gian rộng rãi, là một địa điểm tốt để bàn chuyện chính sự.

Trúc Ninh há miệng mấy lần nhưng không biết nên nói như thế nào, cuối cùng cậu quay đầu nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Hắc Vô Thường: “Anh… sợ không?”

Không phải sợ chết, mà là sợ cục diện xảy ra sau quá trình tính toán không từ thủ đoạn.

Nếu nhân giới thất bại…

Trong mắt Hắc Vô Thường hiện lên ý tứ sâu xa, nhưng gần như trong nháy mắt, hắn áp chế tất cả cảm xúc xuống dưới đáy lòng.

Hắc Vô Thường cười khe, giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Trúc Ninh. Động tác của hắn ung dung dịu dàng, như thể xua tan tất cả lo lắng và sợ hãi: “Tiểu Trúc, cậu mượn thân thể của Thao Thiết để tái sinh, việc này vốn không có trong kế hoạch, cậu có hiểu ý của ta không?”

“Cho dù không có Hà Xuyên Thần, không có Thao Thiết non, ván này chắc chắn sẽ thắng.” Ánh mắt của Hắc Vô Thường đầy dịu dàng, hắn tiến thêm một bước, giải thích: “Trách nhiệm của Minh Vương mà cậu gánh vác trên vai đã kết thúc vào thời khắc cậu tung người nhảy xuống Vạn Cốt Uyên. Mọi thứ sau này là trách nhiệm của những người đứng phía trên vách đá.”

Tất nhiên những người đứng trên vách đá là bao gồm cả Hắc Vô Thường.

Trúc Ninh biết, cú tung người nhảy vực của Minh Vương mấy trăm năm trước, không chỉ ụp một cái nồi lớn lên phe Diêm Vương, mà còn giúp cho địa vị của Hắc Bạch Vô Thường nước lên thuyền lên*.

*水涨船高/thủy trướng thuyền cao: Sự vật phát triển thì những gì tuỳ thuộc vào nó cũng phát triển theo.

Nhưng đồng thời, những gánh nặng khảm vào xương cốt cũng đặt trên người Hắc Vô Thường.

Trọng lượng của tảng đá đè trong lòng Trúc Ninh không nhẹ đi chút nào, ngược lại còn nặng đến mức khiến cậu không thể thở được. Cuối cùng cậu lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hắc Vô Thường một lần nữa, gằn từng chữ:

“Mặc dù tôi đã mất ký ức, nhưng tôi hiểu rõ chính bản thân mình.”

“Minh Vương chắc chắn đã nhìn thấu tâm tư của anh, có thể Minh Vương… vẫn luôn lợi dụng điều này.”

“Sau khi Minh Vương ngã xuống, anh giẫm lên thi thể của chủ cũ để thăng chức, mà người ẩn núp trong bóng tối hàng trăm năm để hoàn thành tất cả những kế hoạch này cũng chính là anh, chứ không phải Bạch Vô Thường.”

Trúc Ninh hít sâu một hơi mới thành công tìm về âm thanh của mình: “Là bởi vì Minh Vương cho rằng, nếu có những tâm tư này ràng buộc anh, anh càng thích hợp để âm thầm làm những việc này hơn so với đám thuộc hạ có suy nghĩ đơn giản…”

Hắc Vô Thường cúi người, hôn lên môi cậu.

Trúc Ninh còn chưa kịp nói ra nước cờ cuối cùng, cơ thể đã bị trói buộc trong cái ôm của Hắc Vô Thường. Hơi thở hơi lành lạnh hương lá thông truyền tới giữa hai cánh môi, mềm mại mà lạnh buốt.

Đây là một nụ hôn gần như thành kính, nhẹ nhàng trong sạch nhưng lại mang theo cảm giác cấm kỵ vượt quá khoảng cách, sự nóng bỏng đè nén ẩn chứa trong đó. Tiếng nói của Hắc Vô Thường cực kỳ gần, mang theo giọng mũi thở dốc: “Thuộc hạ, vui vẻ cam chịu.”

Thiếu niên không né tránh mà chỉ ngoan ngoãn kết thúc nụ hôn nhẹ nhàng này.

Ngay lúc Hắc Vô Thường nghĩ mình đã làm người trước mặt sợ hãi, hắn buồn bã tự trách lùi về sau. Thiếu niên chợt biến trở về bộ dạng bóng lông nhỏ, vươn móng vuốt ra cố gắng ôm người trước mắt như muốn chiếm làm của riêng, nhưng cuối cùng lại như một con gấu túi treo trên người Hắc Vô Thường.

Bóng lông nhỏ vui vẻ: “Chít chít!”

Thuộc hạ đáng yêu như thế này là của một mình tôi đó nha.