Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 191: Nước giết người (9)




Dưới ánh sáng đèn pin, Mạc Tư Tĩnh vừa liếc qua đã thấy cái xác trong bồn tắm, lập tức theo bản năng chuyển hướng sang phòng vệ sinh: “Dì Lý!”

Bác Hà bắt lấy cánh tay của Mạc Tư Tĩnh: “Khoan đi qua đó, bây giờ nước trong bồn tắm chắc chắn có vấn đề.”

Thấy gương mặt không còn sinh khí của bà Lý nổi lềnh phềnh dưới mặt nước, tim của Mạc Tư Tĩnh như bị dao cắt. Trong một tháng qua, ngoại trừ Trúc Ninh gan to bằng trời mới vừa dùng ống hút hút nước, thì chưa có người nào có thể sống sót chạy khỏi thứ nước này. Mạc Tư Tĩnh vành mắt đỏ ửng chỉ đành lùi ra khỏi phòng vệ sinh.

Lãnh Dật là người cuối cùng đi vào trong ba người, anh ta không tiến lên mà là xoay người tìm kiếm công tắc điện trên tường.

Ánh đèn chớp chớp lúc sáng lúc tối mấy lần thì đèn treo trong phòng nhỏ sáng lên. Bà Lý đang ôm đèn treo lập tức nổi bật hẳn lên. Cứ như thể bóng đèn kia bị một cái chao đèn hình bà cụ chụp lên, che cản phân nửa ánh sáng trong phòng, tạo thành một cái bóng lớn trông vô cùng tức cười in trên sàn nhà.

Rất rõ ràng, xác của bà Lý đã không có cách nào cứu chữa, đang lẳng lặng nổi trong bồn tắm chứa ác linh. Trước tình thế không có ai tiếp viện, tùy tiện động vào nước trong bồn tắm cực kỳ mạo hiểm. Bác Hà do dự vài giây, cuối cùng thở dài khép hờ cửa gỗ của phòng vệ sinh.

Một tháng trước, ba người chưa từng buông kiếm gỗ đào và lá bùa khi giao thiệp với oan quỷ. Nhưng ba người bọn họ là đội viên tuần tra, cũng không thể để Trúc Ninh một người bình thường đứng bên dưới khuyên quỷ.

Nhưng bà Lý chết khá thảm, bây giờ sắc mặt trắng bệch nhăn nheo như tờ giấy, âm khí quanh quẩn khắp cơ thể của người ngồi xổm trên đèn trần. Rõ ràng là một ác quỷ, nào còn dáng vẻ hiền hòa điềm đạm như ngày xưa.

Mạc Tư Tĩnh chuẩn bị nói thật nhiều nhưng khi ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của ác quỷ, mũi liền đau xót rồi lại khóc, một câu cũng không nói được. Bác Hà thì ngơ ngác nhìn người bạn thân của mình, mấy lần há miệng nhưng đều không phát ra được âm tiết.

Chỉ có Trúc Ninh đã quen với việc này, liên tục khuyên nhủ: “Đúng vậy bà Lý, bà đã chết thật rồi. Bà tĩnh tâm cảm nhận một chút, có phải tai bà không bị điếc, mắt không còn mờ nữa, đúng không? Phải phải, đó là điểm tốt của cái chết…”

Trúc Ninh mỉm cười khích lệ: “Bà cứ trực tiếp nhảy xuống là được, không té gãy chân đâu ạ. Nếu bà sợ, hay là bà thử bay đi, quỷ đều biết bay đó!”



Hai mươi phút sau, bốn người đứng giữa phòng im lặng nhìn bà Lý vui vẻ, vù —— —— bay từ đông sang tây, vù —— —— bay từ tây sang đông.

Bà ta cười híp mắt bay tới bên cạnh Trúc Ninh, bàn tay nhợt nhạt nhăn nheo chụp lên vai cậu: “Cậu nhóc này nói không sai chút nào, tôi bây giờ ấy mà, mắt không còn mờ, chân cũng không đau, thậm chí còn có thể cưỡi mây bay vèo vèo!”

Bà Lý giang hai tay ra bắt đầu bay lên cao theo hình xoắn ốc, cực kỳ vui vẻ nói: “Tôi bị bệnh mấy chục năm, không ngờ một hai năm cuối đời lại có thể sống tự do tự tại hơn cả thần tiên. Tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời…”

Bác Hà len lén kéo nhẹ vạt áo của Trúc Ninh, khó xử hạ thấp giọng kể: “Bà chị già là người tốt, ngoại trừ bị bệnh thấp khớp lâu năm còn mắc chứng Alzheimer nhẹ, nếu cậu sợ thì để tôi bảo Tiểu Lãnh đưa cậu về, được không?”

Thấy Trúc Ninh lắc đầu, bác Hà mới như trút được gánh nặng, ngẩng đầu nói: “Bà chị già, bà cứ bay tiếp đi, tôi Tiểu Lãnh và Tiểu Mạc đi thu dọn phòng vệ sinh một chút.”

Bà Lý vừa bay ngửa vừa khoát khoát tay với bốn người, cười híp mắt nói: “Mau mau, mọi người đi làm việc đi, tôi bay trong phòng, không gây thêm phiền toái cho mọi người.”

Nói xong, bà Lý từ từ hạ xuống, run rẩy lê đôi chân già bị thấp khớp vào phòng. Trước khi đi bà vươn tay bật đèn rồi mới bay là là vào phòng ngủ nhỏ ở cuối căn phòng.

Trúc Ninh đi tới gật đầu cười với bà Lý, sau đó vươn tay kéo màn cửa ngăn giữa phòng khách và phòng ngủ.

Trúc Ninh xoay người hạ thấp giọng hỏi: “Trước đây lúc thí nghiệm, mọi người có thấy người nước bám vào sau lưng xác hoặc là quỷ hồn không?”

Bây giờ ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người không có thời gian đưa “dân thường” Trúc Ninh về nhà, nhưng đã để người ở đây thì cũng không thể không nói gì.

Mạc Tư Tĩnh hơi do dự nhìn bác Hà, hiển nhiên cô ta không muốn kéo Trúc Ninh, một người trẻ tuổi không dám vào phòng không bật đèn, liên lụy vào. Bác Hà im lặng vài giây, vẫn quyết định mở miệng: “Chương trình thí nghiệm của hội người già chúng tôi đều đã được bàn bạc rất nhiều lần, vô cùng an toàn…”

Nói tới đây, bác Hà dừng lại, trên mặt ông ta tràn ngập áy náy hướng về phía cái xác trong phòng vệ sinh, một câu nhấn mạnh an toàn ông ta cũng không nói ra được, chỉ lẩm bẩm nói, “Thí nghiệm trước kia của chúng tôi vốn không cho phép trực tiếp bước vào phòng cất giữ nước có vấn đề, cũng chưa thấy qua xác chết. Đây… Đây là lần đầu tiên.”

Mạc Tư Tĩnh đè nén nỗi buồn, hắng giọng một cái, kể: “Có đôi khi đội tuần tra được tiếp xúc với tài liệu vụ án tương đối cơ mật, thậm chí là tài liệu điều tra vụ án đặc biệt. Trong đó có ghi lại vấn đề nước bám sau lưng xác chết, điều khiển xác chết cử động.”

Ngay sau đó, Mạc Tư Tĩnh chuyển đề tài, giọng nói hơi căng thẳng: “Nhưng vấn đề là nước không phụ thuộc vào xác chết, chuyện vùng nước tự tách ra rời đi chưa bao giờ thấy qua! Dì Lý luôn ngồi trên ghế sa lông ở phòng khách, thứ nước kia không thể chui ra khỏi phòng vệ sinh, kéo bà ấy vào…”

Nửa câu sau của Mạc Tư Tĩnh gần như thét lên, tất cả mọi người tưởng tượng ra cảnh tượng lúc ấy đều cảm thấy không lạnh mà run.

Lãnh Dật đứng cách phòng vệ sinh nửa thước, cẩn thận kéo cánh cửa ra một khe hở, liếc nhìn vào trong. Anh ta đột nhiên nói: “Bồn cầu bị chảy nước.”

Bác Hà: “Cái gì?”

Lãnh Dật: “Hội đoàn có quy định, không được vào phòng cất giữ nước có vấn đề. Dì Lý đi đứng bất tiện, nếu như về nhà đi vệ sinh xong quay lại thì phải trèo lên bốn tầng lầu. Bà ấy đợi ở đây cả đêm, chẳng lẽ không sử dụng bồn cầu ở đây một lần nào?”

Trúc Ninh: “Anh nói là nước rỉ ra trong bể nước bồn cầu là nước có vấn đề, bà Lý đạp phải nên trượt chân ngã vào bồn tắm?”

Trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp, tất cả mọi thứ chen chúc chung một chỗ. Nếu như muốn đi đến chỗ bồn cầu thì gần như phải dán cả người lên mép bồn tắm.

Trúc Ninh đi vào phòng hỏi bà Lý, tuy nhận được câu trả lời nhưng cậu có hơi bất ngờ. Mới vừa rồi bà Lý thật sự còn chưa đi đến bồn cầu đã đạp nước trượt té, chuyện sau đó thế nào thì không nhớ.

Vấn đề là, bà Lý vẫn luôn dùng cái bồn cầu này suốt một tuần nay…

Tại sao lại xảy ra chuyện ngay đúng tối nay?

Quỷ hồn Bà Lý bay mệt, nằm xuống giường trong phòng bắt đầu ngủ. Trúc Ninh nhanh chóng bước ra ngoài: “Tối nay còn ai làm thí nghiệm thì bảo bọn họ dừng lại ngay lập tức.”

Bác Hà bị sắc mặt của Trúc Ninh dọa sợ hết hồn: “Sao thế?”

Trúc Ninh: “Lúc mới vừa vào tiểu khu tôi chắc chắn mình không hoa mắt. Cái thứ mặc đồng phục bảo vệ đến từ Địa Phủ, đây không phải tấn công bất ngờ.”

Bác Hà vội vàng gọi điện thoại thông báo cho mấy người hội người già trong cùng tiểu khu. Quả nhiên, đường ống trong nhà bọn họ cũng bị xì với mức độ khác nhau, may mà thông báo kịp nên không ai đạp phải.

Lúc bác Hà để điện thoại xuống, mặt mũi ông ta trắng bệch, “Chúng… Chúng tôi chỉ yêu thích nghiên cứu những thứ này, người của hội người già đều không phải thành viên của đội tuần tra, ngay cả quỷ cũng chưa từng đánh bao giờ, tại sao lại có người…”

Trúc Ninh nói khẽ: “Không phải người.”

Sắc mặt của Mạc Tư Tĩnh và Lãnh Dật cũng không tốt, lúc này bọn họ cũng thoáng nhận ra, e rằng bọn họ thật sự đã nghiên cứu ra manh mối.

Có thứ muốn bịt miệng tất cả bọn họ.

Bác Hà vừa tự trách vừa áy náy, ông ta là người tạo dựng hội người già, không ngờ suýt chút nữa hại tất cả mọi người. Ông ta vội vàng gọi từng cuộc điện thoại bảo đảm người của hội người già tạm thời vẫn ổn, đồng thời dặn các nhà khóa nước, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Bác Hà: “Nước có vấn đề không thể tự mình di chuyển, tất cả mọi người cũng đã cảnh giác khóa nước, có lẽ chịu đựng được qua tối nay.”

Trúc Ninh cảm thấy không đúng: “Không thể tự mình di chuyển… Vậy thứ tôi uống bằng ống hút là cái gì?”

Lúc này mọi người mới nhận ra vấn đề. Mạc Tư Tĩnh do dự nói: “Thứ có khả năng gây nhiễu loạn cái bóng trong nước không chỉ mỗi nước có vấn đề. Rất nhiều tiểu linh tiểu tà sống trong nước cũng có thể làm được, huống hồ trong ghi chép vụ án liên quan tới nước có vấn đề không có ghi lại trường hợp cái bóng phản chiếu đang cười.”

Trúc Ninh: “Ở trong quán cà phê, tôi tận mắt nhìn thấy thứ nước kia hút lệ quỷ đến khi chỉ còn lại da…”

Đang nói nửa chừng, Trúc Ninh mới nhận ra lúc trước cậu nói mình vô tình đạp phải giẻ lau, bây giờ nói thế này chẳng khác nào nói bậy nói bạ vô căn cứ.

Ba người bác Hà cũng lúng túng.

“Chà…” Bác Hà suy xét cho mặt mũi của người trẻ tuổi, chủ động đổi chủ đề, “Cậu nhóc, nhà cậu ở đâu, tình hình bây giờ rất nguy hiểm, nếu không thì để Tiểu Lãnh đưa cậu trở về trước được không?”

Trúc Ninh: “Nếu như nước giết người đúng là không thể tự mình di chuyển, vậy rất có thể thứ trong ly cà phê và thứ trong bồn tắm không phải cùng một loại. Tôi sẽ làm thí nghiệm.”

Ngay vào lúc ba người ai cũng không kịp phản ứng, Trúc Ninh đi vào phòng vệ sinh cúi đầu nhìn mặt nước bồn tắm.

Nhưng trước khi mọi người vọt vào cứu người, Trúc Ninh đã trở tay đóng cửa phòng vệ sinh. Người bên ngoài sợ cưỡng ép đẩy cửa ngược lại sẽ khiến Trúc Ninh ngã vào bồn tắm, vì thế cũng không dám làm gì, chỉ ở bên ngoài hô to:

“Cậu muốn làm gì?”

“Nguy hiểm, mau ra đây!!!”

Trên mặt nước u tối hơi đục ngầu phản chiếu gương mặt của Trúc Ninh.

Trúc Ninh nhịn được sợ hãi trong lòng kiên trì mấy chục giây, cái bóng ngược không xảy ra biến hóa, nhưng dòng nước xung quanh xác bà Lý thì lặng lẽ dao động.

Cái xác trong bồn tắm có thể đứng lên bất cứ lúc nào, Trúc Ninh không dám chần chờ, cậu dùng cái ly giấy duy nhất trong hộc tủ phía trên bồn rửa mặt, hứng nước máy còn sót lại trong vòi nước sau đó cầm cốc bước nhanh tới cửa, kéo cửa gỗ.

Trong thời gian mấy giây ngắn ngủi, bóng ngược trên ly giấy trong tay Trúc Ninh nở nụ cười rất rõ ràng.

Trúc Ninh: “!!!”

Trúc Ninh ngẩng đầu nhìn ba người đứng phía ngoài: “Cái bóng trong ly có mỉm cười.”

Ba người bên ngoài thấy Trúc Ninh còn sống, bọn họ chưa kịp thở phào sắc mặt đã đồng loạt thay đổi, ánh mắt hoảng sợ nhìn sau lưng Trúc Ninh.

“Mau ra đây, cẩn thận phía sau cậu!”

“Cái xác đứng lên, mau tránh ra…”

Trúc Ninh nhìn bóng dáng mỉm cười ổn định trong ly giấy, không hiểu sao trong lòng lại tức giận. Từng thứ từng thứ đều có dự tính, chỉ có cậu là Minh Vương lại chẳng hay biết gì.

Nghĩ tới đây, Trúc Ninh giơ tay đổ nửa ly nước vào bồn tắm: “Giết người và mỉm cười gặp mặt một lần đi nhá.”