Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 156: Đứa trẻ xấu xa (7)




Chẳng thà đối đầu trực tiếp với một con quỷ, còn hơn là đụng độ một thứ kinh khủng không nhìn thấy được từ phía sau.

Bóng lông nhỏ dám chắc thứ sau lưng không phải xác của Tiểu Lỗi, bởi vì tiếng cười không giống nhau. Đây cũng là tiếng cười của bé trai nhưng âm sắc thấp hơn một chút.

Chỉ trong nháy mắt, bóng lông nhỏ ảo tưởng ra vô số hình ảnh đáng sợ trong đầu, cậu run lẩy bẩy ngồi tại chỗ… Không dám xoay người.

“Ha ha ha …”

Tiếng cười đùa của trẻ con đến gần hơn, gần như ghé vào tai của bóng lông nhỏ. Bóng lông nhỏ sợ tới rục người thành một cục, mặc dù cậu thân là quỷ sai nhưng lại không cảm nhận được một chút âm khí. Cho dù là ở dương gian hay Địa Phủ, bóng lông nhỏ cũng chưa từng thấy qua cái thứ cười khanh khách phía sau mình.

Nhưng như thế vẫn chưa hết, dường như bóng lông nhỏ còn nghe thấy tiếng chân chạm đất loạt xoạt từ phía sau, có vẻ như lại có thêm một thứ nữa đến đây.

Bóng lông nhỏ giơ màn hình điện thoại di động, cậu định mở đèn pin chiếu sáng xung quanh. Nhưng trong lúc hoảng loạn, móng lông mập chợt nhấn lên nút selfie.

Màn hình điện thoại di động lập tức tách một phát đổi thành đen thùi lùi, sau đó một tấm hình hiện lên. Phía dưới tấm hình là một lớp lông trắng tròn vò, đó là đỉnh đầu của bóng lông nhỏ, còn phía sau…

Là gương mặt của một cậu bé, tuy có vẻ mơ hồ đến mức khác thường vì ở trong bóng tối, nhưng bóng lông nhỏ không hiểu sao lại cảm thấy rất quen.

Bóng lông nhỏ định tắt chế độ quay chụp nhưng cậu sợ cảm giác có thứ gì đó tồn tại nhưng lại không nhìn thấy. Bóng lông nhỏ còn không nhớ nổi mình trông thấy gương mặt đó lúc nào.

Cậu nhóc giơ tay lên, tay nắm một con dao gọt trái cây vô cùng sắc bén, thậm chí có màu máu mơ hồ lộ ra…

Chính là con dao nhọn trong bức tranh mà móng vuốt của bóng lông nhỏ đang cầm.

Bóng lông nhỏ sợ hết hồn: “Chút chít —— ——”

Nụ cười trên mặt cậu nhóc càng rộng hơn, mang ác ý nồng nặc, nó từ từ giơ dao lên: “Thầy Trư Trư, đi chết đi!”

Rốt cuộc tiếng bước chân loạt xoạt cũng xê dịch đến gần, một khuôn mặt nhỏ nhắn khác xuất hiện trên màn hình điện thoại di động. Đó là Tiểu Hồng với mái tóc rối bù đang nhắm mắt, có vẻ là bị mộng du.

Tóc của cô bé rối bời, trên gương mặt có dấu cấn của chiếc chiếu nhìn rất là đáng yêu… Cho đến khi cô bé từ từ mở mắt.

Mắt không có tròng trắng, chỉ có hai con ngươi tựa như viên trân châu đen.

Khi cô bé mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn trang ngọc trác dần bắt đầu mất đi màu máu, càng lúc càng trắng, giống như bị trác một lớp phấn trang điểm.

Đây chính là hình ảnh trong cơn ác mộng của bóng lông nhỏ!

Không chỉ có bóng lông nhỏ sắp bị hù chết, ngay cả cậu nhóc cầm dao cũng sợ đến mức giật thót ngay khi vừa xoay người.

Nhưng dường như cậu nhóc không muốn chịu thua dễ dàng như vậy, nó nắm chặt con dao đứng tại chỗ, cực kỳ không phục nhìn cô bé.

Vẻ rét lạnh trong con mắt đen thui của cô bé càng lúc càng dọa người. Rốt cuộc cậu nhóc kia cũng bắt đầu run rẩy, mấy giây sau nó đột nhiên thét lên, xoay người lảo đảo chạy trốn.

Lúc bóng lông nhỏ xoay người, chỉ còn lại bóng lưng của cô bé với mái tóc rối bù đi từ từ trở về phòng.

Từ góc độ này, bóng lông nhỏ không nhìn thấy mặt của bé gái, mà cậu cũng không có can đảm đi vòng lên trước để xem mặt. Cậu chỉ đành nhìn cô bé mở cửa, bò lên giường, vén chăn lông chui vào, sau đó tự bọc mình trong chăn rúc vào góc tường.

Bóng lông nhỏ: “…” Căn phòng này giờ là của em!

Lần này, bóng lông nhỏ không dám bước vào phòng của mình nửa bước. Cậu đặt bài tập đã chấm điểm sửa bài được một nửa ở bên cạnh tường, sau đó nhấc chân ngắn vọt vào phòng học, nhanh chóng bật tất cả đèn điện, chọn cái bàn được ánh sáng chiếu sáng nhất. Cuối cùng co lại thành một cục trợn tròn mắt ngây ngốc ngồi trên bàn đợi đến khi mặt trời mọc.

Đến lúc ánh sáng bên ngoài sáng hơn trong phòng học, bóng lông nhỏ mới lấy hết can đảm biến trở về hình người, mở cửa đi ra khỏi phòng học.

Ánh nắng mùa hè chiếu rọi, chim chóc hót chiếp chiếp, gà gáy chó sủa, khói bếp lượn lờ, thôn Tiểu Dương yên bình xinh đẹp, tựa như tất cả những gì phát sinh đêm qua chỉ là ảo cảnh.

Nghĩ như vậy, Trúc Ninh cố tự trấn định đến gần phòng nhỏ.

Cửa phòng nhỏ để mở, nhưng bài thi và xấp giấy để cạnh cửa thì không thấy đâu.

Dưới ánh mặt trời mùa hè sáng rục rỡ, tất cả sự vật đều không còn đáng sợ. Trúc Ninh đi tới cửa nhìn vào trong. Cậu thấy Hồng Hồng quỳ ngồi dưới đất, không biết đang tô vẽ cái gì.

Hồng Hồng nghe tiếng động lập tức quay đầu nhìn về phía Trúc Ninh, cô bé sợ hãi để bút xuống như thể bị phát hiện đang làm chuyện xấu.

Trúc Ninh đến gần mới phát hiện, cũng không biết Hồng Hồng làm cách nào mà tìm ra được bức tranh màu đỏ viết đầy chữ “Thầy Trư Trư chết đi!”. Cô bé đang vẽ những đóa hoa nhỏ đè lên trên bức tranh.

Dường như cô bé định biến mỗi nét bút màu đỏ chói mắt thành những đóa hoa hồng nhỏ xinh đẹp, nhưng chỉ mới vẽ gần một nửa.

Hồng Hồng hoảng sợ ngẩng đầu, nói với âm lượng cực nhỏ: “Thầy Trúc Trúc, em xin lỗi…”

Cô bé căng thẳng nhìn chăm chú sắc mặt của Trúc Ninh, như thể chuẩn bị chui xuống dưới gầm giường bất cứ lúc nào.

Trúc Ninh cực kỳ không hiểu, cô bé có một đôi mắt đen thui đầy rét lạnh như thế, tại sao lại sợ? Rõ ràng khi cô bé đứng trước mặt Diêm Vương cũng có thể khiến Diêm Vương sợ đến mức la to cứu mạng.

Nhưng Trúc Ninh có cảm giác, dường như bé gái trước mắt sợ thật…

Trúc Ninh cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu mà vươn tay vỗ lên ống tay áo của bé gái (không dám đụng vào tay) trấn an, sau đó ôn tồn hỏi: “Em xin lỗi việc gì?”

Cô bé ngẩng đầu nhìn Trúc Ninh, rồi lại cúi đầu nói nhỏ: “Hồng Hồng là trẻ hư, không nên vẽ lên tranh… Hồng Hồng cũng không nên đánh thức Tiểu Quyên…”

Trúc Ninh hoàn toàn nghe không hiểu nửa câu sau, nhưng lại nhanh chóng đoán được hàm nghĩa của nửa câu đầu. Cậu len lén lấy điện thoại di động ra, đối chiếu với một tấm hình.

Hồng Hồng trong hình… Con ngươi như trân châu đen, da trắng như bánh phở. Nhưng bây giờ, dường như con mắt màu đen nhạt hơn, da cũng chỉ tái nhợt một chút, không phải nhợt nhạt.

Trúc Ninh nhẹ nhàng nói: “Hồng Hồng là cô bé ngoan.”

Mới vừa rồi cô bé suýt chút nữa giật bắn mình vì bị làm cho khiếp sợ, có vẻ như lại muốn chui xuống gầm giường trốn như phản xạ có điều kiện. Nhưng khi nghe Trúc Ninh nói thế, cô bé kinh ngạc ngẩng đầu như thể không tin Trúc Ninh, thậm chí cô bé còn vô cùng kinh ngạc vì cho đến bây giờ Trúc Ninh vẫn chưa nhặt ghế lên đánh bé.

Mặc dù lần trao đổi này không quá thuận lợi nhưng cũng đạt được tiến triển nhất định.

Trúc Ninh thấy, mặc dù mình vẫn còn sợ cô bé nhưng sẽ không trong trạng thái kinh hoàng đến mức biến thành bóng lông. Còn cô bé thấy Trúc Ninh cũng sẽ không thành thói quen chui xuống gầm giường né tránh như một con chuột con.

Lúc tám giờ, hơn hai mươi đứa trẻ của thôn Tiểu Dương vác giỏ cỏ phấn hương, nhộn nhịp kéo nhau đi học.

Đám trẻ không biết chuyện xảy ra tối hôm qua, tíu tít phấn khích thảo luận suốt dọc đường đi. Khi chúng thấy Trúc Ninh không mấy vui vẻ trên bục giảng, chúng tranh nhau gọi “chào thầy Trư Trư”.

Trúc Ninh có hơi sợ đối với cách gọi này, khi thấy gương mặt vui vẻ ngây thơ đáng yêu của đám trẻ, cậu không khỏi vô thức so sánh giọng nói của chúng. Cho đến khi bảo đảm không ai giống tiếng cười hì hì của xác sống Tiểu Lỗi và tiếng cười khanh khách của cậu nhóc cầm dao tối hôm qua. Tâm trạng của Trúc Ninh mới thả lỏng.

Nhưng trong phút chốc, Trúc Ninh mới thả lỏng đã lập tức cảnh giác.

Bởi vì cậu phát hiện, có một cậu nhóc vác cặp sách vội vã đi vào phòng học, nó không chào thầy đã ngồi xuống chỗ của mình. Gương mặt của cậu nhóc này lại vô cùng quen thuộc.

Nó chính là đứa trẻ cầm dao tối hôm qua.

Ngày hôm qua chỉ học có nửa ngày, Trúc Ninh chỉ hơi có chút ấn tượng với gương mặt của hơn hai mươi đứa bé. Nên khi nhìn thấy gương mặt mơ hồ dưới ánh trăng trong điện thoại di động tối hôm qua, cậu không nhớ ra ngay.

Nhưng bây giờ…

Trúc Ninh nhìn cậu nhóc kháu khỉnh bụ bẫm ngồi hàng thứ nhất, thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh cậu nhóc giơ dao cười khanh khách.

Hình như đứa bé này tên Tôn Tiểu Hổ, ngay từ đầu đã không hợp với cái tên Tiểu Quyên mà Hồng Hồng nhắc hôm qua, vì rõ ràng Tiểu Quyên là tên của bé gái.

Mãi cho đến trưa, Trúc Ninh vẫn không yên lòng một xíu nào trong lúc giảng dạy. Cậu đã tìm được đứa nhóc cầm dao suýt mổ bụng cậu. Nhưng ngày hôm qua khi lên lớp, rõ ràng cậu đã nghe thấy tiếng cười của Tiểu Lỗi.

Chuyện cho tới nước này, Trúc Ninh sẽ không cho rằng tiếng cười đùa quỷ dị quen thuộc kia là ảo giác của cậu. Nhưng đám trẻ dưới bục giảng, ngoại  trừ Tôn Tiểu Hổ ưu tư khác thường cúi đầu thấp, không đối mặt với Trúc Ninh, thì những đứa trẻ khác lại vừa hoạt bát vừa đáng yêu. Rất khó tưởng tượng một cái xác sống âm u như Tiểu Lỗi sẽ trà trộn ở trong đó.

Còn Tiểu Hồng lại có tiến bộ rất lớn, trong khoảng thời gian gần cuối giờ học, cô bé đã có thể giơ tay trả lời một câu hỏi. Mặc dù giọng nói nhỏ đến mức hơn nửa lớp không nghe rõ cô bé đang nói cái gì.

Buổi trưa lúc kết thúc buổi học, Trúc Ninh bảo Tôn Tiểu Hổ ở lại một mình, còn những đứa trẻ khác thì cậu cho trở về nhà. Nhưng cho dù cậu hỏi Tôn Tiểu Hổ cái gì, đứa nhỏ này cũng chỉ bĩu môi không nói lời nào, dáng vẻ nhất quyết không phục.

Trúc Ninh không thể thả một đứa trẻ ban đêm cầm dao đâm người trở về nhà. Cậu quyết định mình sẽ dành thời gian cả ngày cho cậu nhóc Tôn Tiểu Hổ, cho dù đứa nhỏ này chu mỏ, mắt trợn trừng nhìn cậu, đá bàn… Trúc Ninh cũng sẽ không kết thúc buổi học, cậu bịt tai không nghe ngồi chấm điểm sửa bài trên bục giảng.

Cuối cùng, sau hai tiếng, rốt cuộc cậu nhóc cũng không nhịn được nữa. Nó chợt đẩy bàn, rống to: “Thầy Trư, ông chết đi! Ông chết đi! Mọi người đều đáng chết!”

Trúc Ninh để bút xuống, ngẩng đầu nhìn cậu nhóc: “Ngoại trừ thầy, còn có ai đáng chết?”

Tôn Tiểu Hổ giậm chân thật mạnh, hung tợn gào to: “Cha, mẹ, ông bà, bác cả, trưởng thôn… Tất cả  người lớn trong thôn đều đáng chết!”

Trúc Ninh ôn hòa hỏi: “Tại sao?”

Dường như Tôn Tiểu Hổ rất tức giận vì phản ứng của cậu quá bình tĩnh, nó giận dữ trợn mắt nhìn Trúc Ninh, ngậm miệng thật chặt không nói lời nào. Gương mặt của cậu nhóc tỉnh táo rõ ràng, không có vẻ như bị quỷ nhập hồn.

Trúc Ninh dẫn dắt từng bước: “Nguyên nhân thầy đáng chết có giống nguyên nhân ba mẹ em đáng chết không?”

Nhưng ngay vào lúc này, cửa phòng học bị đá văng cái rầm. Một bác gái mập mạp hơn năm mươi tuổi quắc mắt sừng sộ vọt vào.

Bà ta vừa nhìn thấy cậu nhóc hất bàn học khiến sách vở rơi tán loạn đầy đất, giọng nói của bà ta lập tức nâng lên quãng tám: “Mày làm thầy mà dám đánh con cháu nhà họ Tôn bọn tao, có tin tao gọi người tới chặt chân mày không!”

Người phụ nữ trung niên xông tới vừa kéo cậu nhóc đi ra ngoài, vừa tức giận bất bình trợn mắt nhìn Trúc Ninh: “Con trai nhà tao chọc giận gì tới mày mà mày làm khó dễ nó?”