Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 132: Bóng ma ở thành phố Ngọc (16)




Vốn là, cho dù Quỷ Đế Triệu Văn Hòa có bị một Quỷ Đế khác cầm dao chọc xì hơi, rồi dùng một nhúm tàn thuốc làm mồi lửa, chắc chắn cũng không hề hấn gì.

Nhưng mọi chuyện lại không như vậy, vì người châm lửa là Hắc Vô Thường.

Cộng thêm thuật pháp gia tăng được Hắc Vô Thường âm thầm sử dụng, Triệu Văn Hòa như một quả banh da chứa đầy khí gas gặp đốm lửa nhỏ. Theo một tiếng “ầm” cực lớn, gã bị tạc bay lên trời vài giây mới nặng nề rơi xuống, đập nát bấy đống bia mộ trên đất.

Mọi người: “…”

Trương Vũ trợn mắt há mồm nhìn “cái thứ” nám đen rách rưới nằm trên đất cách đó không xa, ngay cả đi đến kiểm tra cũng không dám.

Tôn Thư Thành nhìn cảnh ngộ của quỷ đế khác ngoài mình, rốt cuộc không giữ được vẻ mặt tao nhã lịch sự. Sắc mặt y cũng sợ hãi khi nhìn Hắc Vô Thường, sau đó yên lặng lui về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Hắc Vô Thường.

Tất cả mọi người ngớ ra tại chỗ, chỉ có bóng lông nhỏ ngồi trong lòng Hắc Vô Thường là nhảy cởn lên vô cùng thích thú, cậu thò móng vuốt lông chỉ một “bãi” lớn phía bên kia: “Chút chít!”

Hắc Vô Thường ôm bóng lông nhỏ đi thẳng tới, nhấc mũi giày khều khều cục nám đen trên đất, sau đó ôm lấy bóng lông nhỏ định nhảy xuống: “Vẫn chưa chết.”

Bóng lông nhỏ giãy giụa trong ngực Hắc Vô Thường rồi tung người nhảy lên đáp xuống mặt đất. Cậu giơ vuốt lông đào xoạt xoạt xoạt, một đống đất đè lên đầu của Quỷ Đế Triệu Văn Hòa.

Bóng lông nhỏ nhảy lên vô cùng phấn khởi chạy tới, hất mặt lên nhìn Hắc Vô Thường đầy mong đợi: “Chút chít!”

Tôn Thư Thành đứng phía sau một lời khó nói hết lặng lẽ dời tầm mắt. Trương Vũ nhìn chòng chọc một màn vừa rồi, đột nhiên anh ta muốn hút một điếu thuốc.

Hắc Vô Thường khom người ôm lấy bóng lông nhỏ, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Đây là Quỷ Đế, dùng đất không đè chết ngạt được đâu.”

Huống hồ Triệu Văn Hòa cũng coi như là tiên thần trên Thiên Giới, cho dù bị xì hơi rồi bị hồn khói cho nổ hơn mười lần cũng không có khả năng chết vì nguyên nhân này.

Tiên thần không dễ chết, nhưng ngủ say trăm năm sau khi bị thương là chuyện thường xảy ra. Đối với tiên thần mà nói, trăm năm ngàn năm chỉ là thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Nhưng Triệu Văn Hòa chỉ bị thương nhẹ, ngủ say năm năm mười năm đối với Ban điều tra đặc biệt mà nói là đủ rồi.

Còn bóng lông nhỏ nhớ thương món ăn của mình thì cực kỳ thất vọng nhìn một bãi lớn Quỷ Đế ngoan cường sống sót.

Hắc Vô Thường vẫn không biết làm sao: “Đừng nhớ thương Triệu Văn Hòa nữa, không phải còn rất nhiều Thái tử sao?”

Bóng lông nhỏ lấy ra một miếng khoai chiên giòn giòn bỏ vào miệng, sau đó mới vui vẻ trở lại.

Chuyện như mưu sát tiên thần, Hắc Vô Thường sẽ không làm, mà làm công khai thì lại càng không.

Dáng vẻ như quả bóng rổ xì hơi của Triệu Văn Hòa tốt nhất không nên để người ngoài nhìn thấy. Rốt cuộc thuật pháp của Hắc Vô Thường cũng có chỗ dùng, thừa dịp bốn tên quỷ hạ thần còn chưa tỉnh, Hắc Vô Thường chỉ giơ tay lên phẩy một cái, tất cả nhân viên Ban điều tra đặc biệt bị chôn dưới đất đều được đào lên.

Sau đó lại tìm một mộ huyệt sâu nhất, nhét Triệu Văn Hòa hôn mê ít nhất mấy năm vào quách, chôn.

Phân thần của Hắc Vô Thường không giải được chú pháp nhưng đối với bản thể mà nói thì lại dễ như trở bàn tay. Lão thổ địa Cừ Nam là người được đánh thức đầu tiên, ông lão nhỏ con thật vất vả mới tránh thoát được trạng thái câu hồn, lại suýt chút nữa bị Hắc Vô Thường bản thể đứng trước mặt hù chết.

Lão Thổ Địa lùn tịt khổ không dám than, vận chuyển toàn bộ pháp lực, kim quang tỏa ra dưới chân, bắt đầu đưa người của Ban điều tra đặc biệt đến chi nhánh Bắc thị.

Tốn không tới hai mươi phút đã dời trống cả khu nghĩa địa.

Trương Vũ bị trọng thương nên rút lui khỏi nhiệm vụ, tạm thời trở về chi nhánh Ban điều tra đặc biệt ở Bắc thị để nghỉ dưỡng. Tôn Thư Thành vừa được thả ra chưa tới nửa tiếng đã bị lôi trở vào bình sứ, đảm nhiệm công việc Bùa Hộ Thân hiệu Quỷ Đế, sẵn sàng bị ném ra đập người bất cứ lúc nào.

Ban điều tra đặc biệt Bắc thị có Quỷ Đế Tôn Thư Thành, trong thời gian ngắn không sợ bị Quỷ Vực ám hại lần nữa.

Hắc Vô Thường giữ lại một người tí hon làm bằng giấy núp phía sau mộ bia giám sát, sau đó ôm bóng lông nhỏ trở về nội thành thành phố Ngọc.

Năm phút sau, bốn tên quỷ hạ thần lục tục tỉnh lại, không ai ngờ cơ thể của Quỷ Đế Triệu Văn Hòa lại có khả năng phát nổ. Mấy tên quỷ hạ thần không tìm được bệ hạ nhà mình nên tất cả đều cho rằng, Triệu Văn Hòa thân thể tiên thần nên tỉnh lại nhanh hơn, đã sớm ra tay xử lý đám người phàm rồi trực tiếp trở về Quỷ Vực.

Còn trong không khí, dường như có khí tức nhàn nhạt của Thái Tử điện hạ, có khi nào bệ hạ cũng cảm nhận được khí tức ấy nên truy tìm tung tích?

Bốn tên quỷ hạ thần nào nghĩ đến việc đào mộ, vì thế chúng không ở lại quá lâu đã vội vàng trở về Quỷ Vực.

Ngay đêm đó, việc “cả thành Ba Trủng náo loạn long trời lỡ đất vì không tìm được quân vương” như thế nào xin không đề cập tới. Còn trong điện Diêm Vương ở Địa Phủ cũng nhận được chấn động cực lớn.

Bởi vì, đám âm ti đi bắt quỷ trước đó, gánh xích sắt ùn ùn trở lại!

Chỉ trong mười phút đã tạo thành trận đại ùn tắc lớn nhất thế kỷ trên Hoàng Tuyền Lộ. Không chỉ có đám quỷ ngu vừa bị bắt trở về từ Quỷ Vực, mà có cả điêu dân dương gian đang bị áp tải thì bị đám quỷ khổng lồ mặt xanh bỏ lại vì nghe tin ở thành phố Ngọc có nhiều quỷ ngu.

Đám lệ quỷ không “mỡ” này vừa tốn thời gian vừa tốn sức dẫn đi, đã vậy còn phải đi cùng bọn chúng đến chỗ xét xử. Chờ làm xong hết thủ tục há chẳng phải toàn bộ đám quỷ ngu ở thành phố Ngọc đều bị bắt hết rồi sao?

Vì vậy đám lệ quỷ ác quỷ không có lợi này bị vứt đống trên Hoàng Tuyền Lộ. Những âm ti đi sau nhìn thấy tình trạng này, khi nghe ngóng xung quanh xong cũng ném luôn lệ quỷ mới vừa bắt được, rồi gánh Câu Hồn Tác vắt chân lên cổ mà chạy tới thành phố Ngọc.

Đến khi đám quỷ khổng lồ mặt xanh đắc chí hài lòng trở về cùng Câu Hồn Tác câu một chuỗi dài quỷ ngu khóe miệng còn dính cơm, mới nhận ra trên Hoàng Tuyền Lộ chật cứng!

Tất cả đều là lão quỷ lệ quỷ, chúng tụ tập thành từng đám ngồi hoặc đứng tán dóc. Bọn quỷ điêu dân này trà trộn ở dương gian cả trăm năm, mặc dù ai ai cũng là người lọc lõi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn chúng tới Địa Phủ, ít nhiều gì cũng có chút mờ mịt.

“Tôi bị đưa tới hồi đầu hôm, còn ông?”

“Tôi vừa mới đến… À mà chẳng lẽ Địa Phủ để chúng ta ở đây sao, không phải còn có một màn xét xử gì đó hả?”

“Thôi đi, gì mà nhanh chóng xét xử sớm đầu thai, gạt “quỷ” à!”

Sau đó, đám quỷ khổng lồ mặt mũi hồng hào dắt chuỗi dài quỷ hồn mênh mông mới vừa đến Hoàng Tuyền Lộ, đã bị chen lấn gần như không nhúc nhích được.

Đám quỷ khổng lồ mặt xanh phía sau còn đang không ngừng ùa tới, ai cũng muốn cướp vị trí đầu đến điện Phán Quan để lãnh thưởng, hùng hùng hổ hổ quỷ chen quỷ.

Nhất là đại đội ngu quỷ bị Câu Hồn Tác xích lại, chúng hỗn loạn quấn lấy nhau thành một cục…

Điện Phán Quan và điện Diêm Vương trong Địa Phủ ấy thế mà quạnh quẽ một cách khác thường. Một canh giờ trôi qua mà đến nửa cái đầu quỷ cũng không ló dạng.

Trong lòng đám Diêm Vương thấp thỏm không thôi, gần đây Thiên Đình không ngừng bới móc kiếm tiền phạt, hoạt động ở Địa Phủ không được để sót dù chỉ một lỗi lầm nhỏ nhất. Mấy tên Diêm Vương đến cửa thành Địa Phủ nhìn một chút, nhất thời sợ đến mức tim gan run rẩy!

“Ác quỷ từ đâu tới gây chuyện, chẳng lẽ muốn tạo phản tấn công Địa Phủ?”

“Hình như đều là đám quỷ trong Quỷ thành!”

Ngay thời điểm đám Diêm Vương run sợ, đám quỷ khổng lồ mặt xanh không bắt được “Quỷ bự con” mà còn làm bể không ít Câu Hồn Tác vô cùng oan ức xông tới, nước mắt rưng rưng chạy đến trước mặt Diêm Vương khóc lóc kể lể một trận.

Chúng miêu tả ngoài hình của đám Quỷ Đế quỷ hạ thần, kể lại câu chuyện nhưng không quên thêm dầu thêm mỡ, cứ như thể trong một giây kế tiếp đám “Quỷ bự con” vô pháp vô thiên kia sẽ xông thẳng đến điện Diêm Vương giết người.

Mấy tên Diêm Vương nghe xong, sắc mặt từng người lập tức xám ngoét, quay mặt nhìn nhau.

“Này…”

“Chúng ta đến điện Vô Thường uống trà nhé?”

“Vậy thì tốt quá!”

Đề nghị này được phần lớn các vị Diêm Vương tán thành. Một đám Diêm Vương chạy như bay, lũ lượt kéo tới điện Vô Thường.

Đi được nửa đường, Diêm Vương điện thứ nhất đột nhiên dừng bước, vội vàng hỏi mấy người phía sau: “Nhưng mà hình như có gì đó không đúng?”

Diêm Vương điện thứ nhất do dự tìm kiếm phương pháp diễn tả thích hợp: “Đến điện Vô Thường uống trà, không phải chúng ta cần mang theo ly trà, bình trà, bàn trà… của mình sao?”

Các vị Diêm Vương dừng một chút, một người trong đó nhắc nhở: “Ặc, còn mang theo cả lá trà nữa.”