Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 87




Edit by Mint

Beta by Tô

______________________________

Herinos đẩy cửa bước vào giáo đường, Kỷ Ninh đi theo sau hắn, hỏi: “Muốn đi vào thật sao? Thân thể anh không sao chứ?”

Thánh giá và thánh ca của giáo đường đều sẽ gây thương tổn đến Huyết tộc, tuy chỉ là ảo cảnh nhưng cảnh tượng bên trong lại hết sức chân thật, Kỷ Ninh có chút lo lắng Herinos sẽ bị thương, huống chi cậu cũng không muốn Herinos nhìn thấy đoạn quá khứ này, bởi vì việc này nói ra thật sự không vui vẻ gì.

“Không sao.” Thân vương Huyết tộc quay đầu lại, khẽ mỉm cười với cậu: “Ảo cảnh đang bị ăn mòn, sức mạnh ở đây đều sẽ nhanh chóng suy yếu, sẽ không ảnh hưởng đến ta.”

Hắn và Hoắc Vô Linh đều nhắc đến ảo cảnh đang bị ăn mòn và ô nhiễm, Kỷ Ninh không biết tại sao bọn họ lại chắc chắn chuyện này, mà nguồn sức mạnh này bắt nguồn từ đâu hai người không nói,Kỷ Ninh đi theo bọn họ vào nhà thờ trong sự hoang mang.

“Kỷ Ninh” trong ảo cảnh đang đứng đối diện nữ chính Flora và em gái, đầu tiên cậu ôm chặt lấy em mình trước. Đã lâu không gặp anh trai, bé gái dường như vô cùng vui vẻ, khuôn mặt đỏ bừng, lớn tiếng gọi: “Anh ơi!”

“Kỷ Ninh” xoa đầu em gái, khẽ nở nụ cười, nói chuyện với em một lúc lâu.

Khi em gái hỏi gần đây cậu đã đi đâu, sao lâu vậy không đến gặp mình, động tác cậu dừng lại, không trả lời câu hỏi này mà chỉ nói: “Anh đang đi chấp hành nhiệm vụ, đợi sau khi nhiệm vụ kết thúc anh sẽ về nhanh thôi.”

“Dạ anh, vậy anh nhớ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nha, em đợi anh về.”

Cô nàng lưu luyến nói, nắm chặt lấy ngón tay anh trai. Lúc này đã khuya, tuy bé gái chưa muốn ngủ nhưng do còn nhỏ nên mắt đã mở hết lên, chốc sau đã ngủ trong lòng anh mình, sau đó được hầu nữ đưa đi.

“Cảm ơn ngươi, Flora, cảm ơn ngươi và Hoàng tử điện hạ đã thay ta chăm sóc em ấy.”

Nhìn em gái rời đi, “Kỷ Ninh” gật đầu với thiếu nữ tỏ lòng biết ơn.

Thiếu nữ đã trở thành hoàng tử phi mỉm cười, nói: “Ngươi là bạn của ta mà, lại còn đang ở tiền tuyến dốc sức vì nước, thay ngươi làm những việc này thật sự không đáng nhắc tới.”

Nói rồi nàng lấy một cái ví bên người ra, bàn tay mang găng tay ren lấy ra một cây thánh giá bạc rồi đặt vào tay “Kỷ Ninh”.

“Cái này là ta lấy từ chỗ Tổng giám mục, ta tặng cho ngươi đó, chúa sẽ phù hộ, chúc phúc cho ngươi. Ngươi ở chiến trường nhất định phải bảo trọng.”

Kỷ Ninh bên ngoài ảo ảnh thấy cảnh này thì không khỏi xúc động, Flora mang dòng máu lai, có một nửa huyết mạch ma cà rồng, cho dù thánh vật của giáo đường ảnh hưởng khá thấp đến hỗn huyết nhưng cũng sẽ khiến cơ thể nàng suy yếu, với lại ban đầu Tổng giám mục cũng không quá có hảo cảm với cô, khi ấy vì đưa cây thánh giá này cho cậu mà nàng ăn không ít khổ.

Nhưng nhìn thấy cây thánh giá này, sắc mặt Herinos có hơi thay đổi, dường như tối tăm hơn vài phần nhưng đã bị hắn nhanh chóng che giấu.

“Kỷ Ninh” trong ảo ảnh nói lời cảm ơn với Flora, cất thánh giá vào túi, sau đó trò chuyện với nàng thêm vài câu rồi tạm biệt nhau, ra khỏi giáo đường. Ngay lúc bước chân qua cửa nhà thờ, cậu nhìn lên màn trời đêm đầy sao, nhẹ nhàng thở ra một hơi..

“Có gặp em gái em không? Còn có nàng ấy… Flora, phải không?”

“Herinos” đi đến trước mặt cậu, trong mắt toát ra cảm xúc phức tạp.

“Kỷ Ninh” rũ mắt, yên lằn thật lâu rồi mới nhẹ nhàng đáp lời: “Ừm.”

“Các nàng  vẫn khỏe chứ?”

“Ừm.” Thợ săn Huyết tộc cô độc quay đầu lại nhìn nhà thờ, giọng nói trầm thấp: “… Cũng rất hạnh phúc.”

“Em vẫn thích nàng sao?”

Nhìn thấy sắc mặt sa sút của cậu, ánh mắt của “Herinos” trong ảo ảnh thoáng run lên, nắm lấy cổ tay cậu, ép hỏi: “Vẫn lưu luyến nàng như vậy, cho dù nàng đã trở thành vợ của người khác?”

“Cái này không liên quan gì tới ngươi.”

Như bị chạm vào nỗi khổ riêng trong lòng, sắc mặt “Kỷ Ninh” hoàn toàn lạnh lẽo, thoát khỏi bàn tay của Thân vương Huyết tộc, lạnh lùng nói: “Đây là việc của ta.”

“Đừng nhìn nàng nữa.” Thân vương Huyết tộc nắm lấy vai “Kỷ Ninh”, chăm chú nhìn cậu, vừa mất mát vừa đố kị xen lẫn phẫn nộ và bất đắc dĩ: “Rốt cuộc thì khi nào em mới có thể nhìn ta nhiều thêm vài lần đây?”

.______.

“Buồn nôn thật sự.”

Hoắc Vô Linh đứng một bên khoanh tay cười nhạo một tiếng, đôi mắt đen tuyền liếc qua Herinos chân chính: “Tình tay ba? Cầu mà không được? Đây là quá khứ của hai người ư?”

Nói rồi hắn cong cong khóe môi nhìn về phía Kỷ Ninh, chỉ là dù hắn có cười tươi thế nào đi nữa thì vẫn lạnh thấu xương, hiển nhiên chẳng giống với tâm trạng trong lòng.

“Ninh Ninh.” Hắn chậm rãi nói: “Đừng nói là em thích người phụ nữ đó thật?”

Kỷ Ninh có hơi lạnh sống lưng, nghe vậy thì lắc lắc đầu, Hoắc Vô Linh chăm chú nhìn vào mắt cậu vài giây chợt mỉm cười, nói: “Tôi cũng nghĩ không phải.”

Nhưng không đợi Kỷ Ninh trả lời, Hoắc Vô Linh lập tức hỏi tiếp: “Cho nên vì sao em lại giả vờ như thích cô ta? Có liên quan tới nhiệm vụ trong thế giới này của em sao? Rốt cuộc nhiệm vụ của em là gì?”

Kỷ Ninh vẫn lắc đầu, việc này liên quan tới bí mật lớn nhất của cậu, dĩ nhiên không thể tiết lộ, với lại nếu để bọn họ biết được chân tướng thì cậu cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.

Hoắc Vô Linh nhíu mày, ánh mắt suy tư mờ ám lướt qua người cậu, nhưng đột nhiên nghe thấy động tĩnh thì lập tức quay đầu lại, nhìn thấy trong “Herinos” ảo ảnh ấn “Kỷ Ninh” lên bờ tường của giáo đường, cúi đầu hôn lên môi cậu.

“…”

Cho dù chỉ là ảo ảnh nhưng sau khi thấy một màn như vậy, sắc mặt của Hoắc Vô Linh cũng tối sầm xuống.

“Xin lỗi.”

Herinos vốn đang suy nghĩ gì đó chợt chú ý đến sắc mặt của Hoắc Vô Linh, hắn cong cong khóe môi nói như thế, chỉ là giọng điệu có vẻ thờ ơ, còn khá không thành ý: “Nhưng mà ban đầu ta đã nói với ngươi trước rồi, ta đã từng hôn Kỷ Ninh, là do ngươi nhất quyết muốn xem.”

Hoắc Vô Linh nở nụ cười nhạt nhẽo, xung quanh nhà thờ đột nhiên xuất hiện vô số quỷ hồn nhào đến “Herinos” trong ảo ảnh, thoáng chốc đã cắn rách da thịt của người trong đó, máu tươi chảy đầm đìa, xương thịt đỏ trắng lộ ra.

Đặc biệt là gương mặt tuấn tú kia đã bị hủy hoại hoàn toàn, từng miếng da thịt bị xé rách treo lủng lẳng trên mặt, đứng kế bên “Kỷ Ninh” còn nguyên vẹn không chút hề hấn gì trông càng thêm đáng sợ.

“Ta cũng rất xin lỗi.”

Hoắc Vô Linh cười, giọng điệu còn qua loa lấy lệ hơn cả Herinos: “Không cẩn thẩn lỡ tay.”

“Không có gì.”

Cho dù thấy bản thân mình trong ảo cảnh bị quỷ hồn phá hủy nát vụn, thậm chí còn bị máu tươi bắn lên người nhưng Herinos vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, sâu xa đáp lại.

“Ta có thể hiểu mà, bất kỳ ai cũng sẽ phạm phải sai lầm, kể cả ta.” Nói đến đây, hắn dừng một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Nhưng tốt nhất là ngươi đừng dọa sợ Kỷ Ninh.”

“Ngươi đúng là không hiểu Ninh Ninh, em ấy nhìn quen rồi, sẽ chẳng sợ đâu.” Hoắc Vô Linh nói rồi chợt nhìn về phía Kỷ Ninh, mỉm cười: “Lần này em đã hiểu chưa, Ninh Ninh? Rốt cuộc ai mới là người thích em nhất, quan tâm tới em nhất.”

Dĩ nhiên là ba mẹ cậu rồi…

Kỷ Ninh theo bản năng muốn đáp lại một câu, nhưng nhận thấy bầu không khí bây giờ thật sự không được tốt lắm, cả người cậu lạnh buốt theo nên đành phải im lặng, giả vờ như chẳng nghe thấy gì, liếc mắt nhìn chỗ khác.

Cùng với “Herinos” đã bị quỷ hồn gặ.m cắn gần như không còn một mẩu, ảo ảnh xung quanh đột nhiên xuất hiện hỗn loạn, hệt như là TV bị mất sóng, bông tuyết đang lấp lánh trên không trung biến thành một mảnh đen thui, sau đó chuyển đến khung cảnh tiếp theo.

Trong cung điện được trang trí hoa mỹ với màu đỏ rượu chủ đạo, mùi máu tươi nồng nặc theo đó tản ra.

Ảo ảnh hình thành lần nữa, giữa điện xuất hiện “Herinos” mới, khuôn mặt vốn trắng bệch của hắn giờ phút này càng mất đi huyết sắc, mang theo vẻ hoảng loạn xưa nay chưa từng có, ôm “Kỷ Ninh” cả người toàn máu, một chân đá văng cửa rồi đặt cậu lên giường.

Máu tươi trên người “Kỷ Ninh” càng lúc chảy ra nhiều hơn, cậu đã rơi vào hôn mê, bị thương vô cùng nghiêm trọng, nhanh chóng nhuộm đẫm chiếc giường.

Kỷ Ninh đứng ngoài ảo ảnh quan sát còn nhớ rõ đây là chuyện gì, khi đó Herinos hôn cậu bên ngoài giáo đường, mà cậu vẫn vờ như mình còn chán ghét Herinos nên đương nhiên phải phản kháng kịch liệt, sau đó trốn vào trong dòng người.

Herinos lập tức đuổi theo, nhưng đúng lúc này thuộc hạ của hắn đột ngột xuất hiện, bọn họ nói phát hiện ra một tình huống vô cùng khẩn cấp, cần hắn đích thân xử lý. Herinos không còn cách nào khác phải tạm thời đi trước, cũng phân phó thuộc hạ dẫn người đuổi theo cậu nhưng đừng gây thương tổn đến cậu.

Thuộc hạ dựa theo lệnh của hắn men theo mùi đuổi theo, lúc gặp được thì kinh ngạc nhìn thấy Kỷ Ninh bị thương nặng nằm trên mặt đất. Đây chính là nội dung cốt truyện chính, Huyết tộc cực đoan hận nhân loại đã phái thích khách đến lân cận khu vực nhà thờ, chuẩn bị ám sát Tổng giám mục thì lại bị Kỷ Ninh phát hiện âm mưu, kịp thời ngăn cản, đánh bại thích khách nhưng chính cậu cũng bị thương vô cùng nghiêm trọng.

Cốt truyện chính khi đến đây thì Kỷ Ninh sẽ chết do bị thương nặng không kịp chữa trị, khiến cho mối hận giữa nhân loại và Huyết tộc càng trở nên căng thẳng hơn, nhưng do Herinos ôm ấp tình cảm sâu đậm với cậu nên cốt truyện lần này lại xảy ra thay đổi.

Herinos muốn biến cậu thành Huyết tộc.

Trong ảo ảnh, cả người “Herinos” cũng dính đầy máu, thân là một Huyết tộc, hắn vốn dĩ phải có khát vọng mãnh liệt với máu, nhưng giờ phút này đối diện với máu tươi cám dỗ hắn hoàn toàn chẳng có bất kỳ phản ứng nào, ngón tay run rẩy vu.ốt ve gương mặt “Kỷ Ninh”, gương mặt thống khổ, chậm rãi khuỵu gối trước giường, cúi đầu nắm chặt lấy hai tay “Kỷ Ninh”.

Sau một khoảnh yên lặng, hắn lại đứng lên, gương mặt mang theo vẻ dứt khoát, rạch cổ tay mình ra đưa đến bên miệng “Kỷ Ninh”, tay khác nắm lấy cằm cậu để cậu hé miệng uống máu của ma cà rồng.

Tiếp đến hình ảnh lại vặn vẹo, đi đến khung cảnh kế tiếp.

“Kỷ Ninh” sắp chết tiếp nhận máu tươi, hoàn thành sơ ủng, lập Huyết khế với “Herinos”, sau khi cậu tỉnh lại, phát hiện mình đã biến thành Huyết tộc mà bản thân căm ghét nhất, lập tức phát điên.

“Vì sao lại biến ta thành ma cà rồng?!”

“Rầm” một tiếng, cả người Thân vương Huyết tộc ngã rầm xuống đất, “Kỷ Ninh” đè lên người hắn, gắt gao nắm chặt bả vai của Thân vương, hai mắt đỏ ngầu, hơi thở nặng nề, khàn giọng chất vấn: “Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Tại sao không để ta chết đi hả?!”

“Ta không thể…”

Trước khi biến cậu thành Huyết tộc, Herinos đã sẵn sàng cho việc bị cậu căm hận, lúc này hắn chỉ nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Ta không thể nhìn em chết đi.”

“Ta xin em, Kỷ Ninh, vì em gái của em, em phải cố gắng sống tiếp.”

Cuối cùng vì em gái mình, “Kỷ Ninh” không tự sát, nhưng sau khi trở thành Huyết tộc, cậu theo bản năng mà thèm máu tươi, đặc biệt là máu của “Herinos”, mỗi lần uống máu xong, cậu sẽ điên cuồng tự tổn thương bản thân, bởi vì cậu không thể chấp nhận mình như vậy.

Để cậu không làm hại bản thân nữa, “Herinos” đành dùng xiềng xích khóa cậu lại, hai người gần như là tra tấn lẫn nhau. Cuộc sống như vậy kéo dài gần một năm, rốt cuộc cũng đến lúc kết thúc.

“Kỷ Ninh” biết được tin em gái mình đã chết.

Việc này do thuộc hạ của “Herinos” tiết lộ cho cậu biết, bọn chúng để lộ ra tin tức này là vì trong lòng bọn chúng có ác ý——

Thời gian qua, việc “Herinos” che giấu thiên tài Huyết liệp “Kỷ Ninh” đã bị lộ ra tiếng gió, phái Huyết tộc cực đoan lấy việc này để công kích hắn, yêu cầu hắn phải bị trừng phạt. Những lời phản đối càng lúc càng kịch liệt, địa vị của “Herinos” cũng vì thế mà lung lay, thuộc hạ của hắn muốn cứu lấy cục diện suy tàn này, thế nên cách đơn giản nhất là để “Kỷ Ninh” chết đi.

Nhưng bọn họ biết trong lòng “Herinos” coi trọng “Kỷ Ninh” bao nhiêu, bọn họ không dám trực tiếp giết cậu nên dùng cách tàn nhẫn như thế để cậu mất đi động lực sống tiếp, tự cậu kết thúc cuộc đời của mình.

Cuối cùng bọn họ đã thành công, sau khi xác nhận việc em gái mình đã chết, “Kỷ Ninh” rơi vào tuyệt vọng, cậu đã không còn lý do để sống tiếp, thế nên đã nuốt cây thánh giá bạc mà mình đã giấu để tự sát, mà loại thương tổn này đối với năng lực tự chữa lành cường đại của Huyết tộc là vết thương trí mạng, không còn bất kỳ khả năng cứu chữa nào nữa.

Lời chúc phúc của Flora lúc này đã biến thành ác mộng và lời nguyền.

Trong ảo cảnh xuất hiện cảnh tượng “Herinos” ôm thi thể “Kỷ Ninh”, thế nhưng chỉ xuất hiện trong một giây rồi lập tức tan vỡ. Herinos chân chính phất tay làm ảo ảnh tan biến, hắn rũ mắt xuống, hàng mi run run, sắc mặt tái nhợt, dường như chẳng thể nào xem tiếp chuyện đã từng xảy ra.

Khi đó quá mức thê thảm, thật ra Kỷ Ninh cũng không muốn nhớ lại, bất luận là điên cuồng tự tổn thương bản thân hay nuốt thánh giá cũng đều khiến cậu đau đớn vô cùng, nhưng cậu biết Herinos cũng đang chịu đựng nỗi thống khổ như vậy, hơn nữa là do cậu mang đến.

“Xin lỗi…”

Kỷ Ninh áy náy trong lòng, không nhịn được mà bước đến nắm lấy tay Herinos, hắn nhẹ nhàng trở tay nắm lại, sau đó ngước mắt lên nhìn, lắc đầu mỉm cười: “Đều đã qua. Chỉ cần em còn sống là tốt rồi.”

Đôi mắt màu đỏ thẫm của hắn toát ra vẻ dịu dàng, khẽ nói: “Thật ra ta vẫn luôn cho rằng em chưa chết.”

Huyết tộc sau khi qua đời thi thể vốn phải biến thành tro tàn, nhưng lúc đó hắn ở bên trông coi thi thể Kỷ Ninh rất lâu, phát hiện xác của cậu không hóa thành tro.

Vì vậy trong khoảnh khắc đó, hắn liền tin rằng Kỷ Ninh vẫn chưa chết, linh hồn của cậu chẳng qua là đi đến một nơi nào đó mà thôi, vậy nên hắn đã bắt đầu không ngừng đi tìm cậu.

Cuối cùng vào một ngày nọ, Huyết khế lại rục rịch hoạt động một lần nữa, đột nhiên hắn nghe được tiếng nhịp tim xuất xứ từ linh hồn, là nhịp đập của Kỷ Ninh.

Thình thịch, thình thịch.

Chỉ là nhịp đập bình thường nhưng lại khiến hắn bỗng dưng rơi lệ.

Cho nên chỉ cần Kỷ Ninh còn sống, những chuyện khác đối với hắn đều không còn quan trọng.

Đương nhiên, không thể phủ nhận, sâu trong lòng hắn, hắn vẫn mong rằng Kỷ Ninh có thể thật sự thích hắn.

“Ta nói này, màn an ủi chán ngắt này nên kết thúc rồi đó?”

Hoắc Vô Linh bước lên rút tay Kỷ Ninh từ trong tay Herinos ra, đùa giỡn ngón tay mềm mại của Kỷ Ninh, ngón tay vu.ốt ve từng tấc da thịt, dường như muốn xóa đi dấu vết của Herinos đã để lại.

Ngón tay hắn rất linh hoạt, cũng càng lúc càng không thành thật, nháy mắt đã sờ lên cổ tay Kỷ Ninh. Cậu nào để hắn tùy tiện như vậy chứ, nhanh chóng rút tay về giấu sau lưng.

Hoắc Vô Linh cũng không tức giận, vẫn cong mắt mỉm cười, nói: “Chuyện xưa của hắn đã xong rồi, tiếp theo đến lượt tôi.”

Theo câu nói của hắn, ảo cảnh dần vặn vẹo, xuất hiện khung cảnh mới.

“Chỉ an ủi mình hắn thì không được đâu Ninh Ninh.” Hoắc Vô Linh quay đầu, mỉm cười nhìn Kỷ Ninh, nhẹ nhàng nói: “Em cũng phải an ủi tôi nữa, đừng quên——”

Giọng hắn chợt nhẹ đi.

“Em khoét một nửa trái tim tôi ra như thế nào.”