Edit by Mint
Beta by Tô
______________________________
Sao Hoắc Vô Linh lại ở trong ảo cảnh của Herinos? Chẳng lẽ lúc trước là hắn đã trốn vào đây sao?
Sau khi nhìn thấy gương mặt giấu sau lớp mặt nạ tử thần, Kỷ Ninh giật thót tim, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trời. Cậu sợ Vân Uyên sẽ phát hiện ra Hoắc Vô Linh đang ở trong ảo trận, nhưng may mắn là không xuất hiện tình huống bất thường nào.
Tiếp đến cậu bắt đầu quan sát Hoắc Vô Linh, lúc trước Hoắc Vô Linh bị linh cơ của Vân Uyên đâm trúng nên thân ảnh biến mất, Kỷ Ninh vốn thật lòng lo lắng nhưng bây giờ cơ thể của Hoắc Vô Linh nhìn qua đã ngưng tụ lại, bên môi vương ý cười, hẳn là không có gì đáng lo ngại.
“Đang lo lắng cho tôi sao?” Dường như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cậu, Hoắc Vô Linh cởi áo choàng ra rồi dang rộng hai tay, thoải mái để Kỷ Ninh quan sát, cười bảo: “Tôi không sao hết, nếu như em không tin thì có thể tới sờ thử một cái.”
Dĩ nhiên Kỷ Ninh sẽ không vươn tay sờ mó, nếu không sẽ tới lượt cậu bị táy máy tay chân. Vậy nên cậu lơ đi những lời này, hỏi: “Herinos ở đâu rồi? Sao ở đây chỉ có mình anh vậy?”
Nghe thấy câu hỏi của cậu, Hoắc Vô Linh nhướng mày, còn chưa kịp trả lời thì một cánh tay trắng bệch bỗng nhiên vươn đến từ phía sau Kỷ Ninh, nhẹ nhàng rút cành hồng trong tay cậu, chất giọng dịu dàng trầm thấp của Herions cũng theo đó mà vang lên.
“Xin lỗi, ta đến muộn.”
Kỷ Ninh nghe thấy, quay đầu nhìn lại, trong mắt phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của Thân vương Huyết tộc, người đối diện nở nụ cười ôn hòa với cậu.
Ánh mắt Hoắc Vô Linh hơi trầm xuống, những người trên đường phố đột nhiên dừng bước, đồng loạt chuyển động cổ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Herinos, hơi thở lạnh lẽo u ám tản ra.
Có điều khung cảnh rợn người này chỉ giằng co trong một giây ngắn ngủi, giây sau đó lập tức trở về như cũ, vẫn là quang cảnh lễ hội phồn hoa nhộn nhịp.
“Phựt…”
Hoa hồng trong tay Herinos đột nhiên bừng lên một ngọn lửa cháy lên, hắn ném hoa hồng xuống đất, chỉ vài giây sau, hoa hồng đã bị thiêu thành một nhúm tro tàn, theo gió bay đi.
“Bị người không nên chạm vào chạm lấy,” Hoắc Vô Linh nhàn nhạt nói: “Nó không còn ý nghĩa tồn tại nữa rồi.”
“Vốn dĩ nó cũng không nên xuất hiện.” Herinos khẽ cong khóe môi, thong thả nói: “Giống như chủ của nó vậy, hẳn là phải biến mất trên thế giới này mới đúng.”
Cơn gió lạnh lẽo lướt qua, đèn pha lê treo khắp đường cũng lắc lư theo gió, điềm xấu lan tràn dưới sóng ngầm cuồn cuộn.
Kỷ Ninh không khỏi đau đầu, sau khi phát hiện Herinos cũng không rơi vào ảo cảnh, cậu càng lúc càng không hiểu tình hình hiện tại, nhưng giờ hai người này đều có xu hướng một lời không hợp là lao vào động thủ, cậu suýt nữa đã sinh ra xúc động muốn gọi cả Vân Uyên vào đây.
“Hai người ai cũng được, mau giải thích cho tôi một chút, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Cậu vô cảm nhìn bọn họ, hai người nhìn cậu một lúc, vẫn là Herinos mở miệng trước, dịu dàng hỏi: “Em muốn biết gì?”
“Nơi này là ảo cảnh, tôi nghĩ hai người cũng đã biết, nhưng mà sao hai người lại không bị ảo cảnh mê hoặc?” Đây là vấn đề mà Kỷ Ninh muốn hỏi nhất.
Herinos nói: “Ta có năng lực ám thị nên đương nhiên sẽ không bị sức mạnh tương tự mê hoặc.” Hắn vừa nói vừa nhếch môi: “Huống hồ chi ta với em có Huyết khế, ta có thể cảm nhận được linh hồn em, dĩ nhiên cũng có thể phân biệt được em trong ảo cảnh không phải là bản thân em thật rồi.”
“Rất đơn giản nha.” Hoắc Vô Linh mỉm cười: “Quỷ tôi nuôi đã ăn hết người trong ảo cảnh rồi, nhưng không ăn được linh hồn mà chỉ là những phần sức mạnh thuần túy, cho nên tôi biết trong đó không có người sống.”
Nói xong, hắn quan sát Kỷ Ninh từ trên xuống dưới: “Nghe giọng điệu của em thì hình như em có hơi tiếc nuối khi biết bọn tôi không bị mê hoặc nhỉ?”
“Tôi không có nghĩ thế.”
Kỷ Ninh lắc đầu, nhưng không thể không nói trong lòng cậu quả thật có chút nuối tiếc, bởi vì nếu cứ như thế này thì quá trình hoàn thành tâm nguyện của hai người bọn họ sẽ càng thêm khó khăn, nếu mà sau này bọn họ mới tỉnh lại thì tốt hơn.
“Tiếp theo là đến lượt tôi hỏi.” Hoắc Vô Linh híp mắt: “Em và hai người đàn ông kia có quan hệ gì, Ninh Ninh? Là em hợp tác với bọn họ để đưa bọn tôi vào ảo cảnh sao?”
Việc này đương nhiên Kỷ Ninh lại phủ nhận, cậu cũng không nói dối, vốn dĩ đều do Vân Uyên uy hiếp cậu nên cậu mới phải cắt đứt nhân quả giữa bọn họ.
Cậu đơn giản thuật lại chuyện đã xảy ra, đại khái chính là Vân Uyên có sức mạnh đặc biệt gì đó, muốn đạt mục đích nào đó trong ảo cảnh nên phải thực hiện tâm nguyện của bọn họ trong đây, cũng để Kỷ Ninh đến hoàn thành nguyện vọng.
Có điều cậu không nói đến việc cậu xin Vân Uyên giúp đỡ trước, bởi vậy nên Vân Uyên mới có thể lấy việc này làm điều kiện trao đổi để cứu Auzers, cũng không nói đến mục đích muốn để cậu cắt đứt hết dây mơ rễ má với những người khác của Vân Uyên, nếu không thì không biết sau khi nghe xong Hoắc Vô Linh sẽ có phản ứng gì.
“Tâm nguyện à.”
Hoắc Vô Linh nghe vậy thì cười nhạt: “Thực hiện tâm nguyện trong ảo cảnh, em không cảm thấy rất đáng thương sao?” Nói rồi hắn liếc mắt nhìn Kỷ Ninh: “Với lại vì sao phải do em đến hoàn thành tâm nguyện thay bọn họ, lẽ nào nguyện vọng của bọn họ đều có liên quan tới em?”
Câu hỏi của hắn vẫn luôn sắc bén như vậy, Kỷ Ninh đành phải dời mắt, quyết tâm làm lơ câu hỏi này, tỏ vẻ không có việc gì mà hỏi: “Vì sao anh lại vào ảo cảnh của Herinos?”
Hoắc Vô Linh nhìn chằm chằm cậu vài giây rồi mới nhún vai, chậm rãi nói: “Chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Khi đó trong động có hai người, hai đánh một đương nhiên tôi nào có phần thắng, bởi vậy mới tạm thời đi vào ảo cảnh này trước, nhưng thật xui xẻo thay, tôi lại gặp tên này.”
Herinos cũng nói: “Cục diện hiện giờ bất lợi, nếu hai người bọn ta cứ tiếp tục đấu đá nhau thì không có lợi, vậy nên chỉ đành tạm thời hợp tác, ít nhất phải ra khỏi ảo trận đã.”
“Đây là việc xui xẻo hơn nữa.” Hoắc Vô Linh nói.
“Vậy hai người đã nghĩ ra cách thoát khỏi ảo cảnh chưa?”
“Ừm, xem như là có rồi.” Hoắc Vô Linh híp mắt, chợt bật cười: “Có điều không vội, chúng ta có thể dạo quanh nơi này trước cũng được.”
Nói rồi hắn lia mắt nhìn xung quanh, tỉ mỉ đánh giá từng ngóc ngách: “Trái lại thì tôi rất tò mò, trong thế giới này em đã làm cái gì.”
Hắn vừa dứt lời, gác chuông cao ở giữa quảng trường bỗng nhiên vang lên từng tiếng chuông ngân, năm mới đã đến, mọi người xung quanh đều reo hò, chúc nhau năm mới vui vẻ.
Pháo hoa rực rỡ lần lượt nở rộ giữa trời đêm, đan xen với những ánh đèn pha lê lấp lánh ánh màu, mang theo vẻ đẹp mộng ảo.
Nhưng vào lúc này, trước mắt Kỷ Ninh chợt xuất hiện từng lớp bóng chồng, cậu dụi dụi mắt, phát hiện vấn đề không phải do cậu mà là khung cảnh xung quanh đột nhiên hỗn loạn, từng lớp ảo ảnh hiện ra.
Giữa muôn trùng hình ảnh, Kỷ Ninh kinh ngạc nhìn bản thân mình xuất hiện, ở bên cạnh cậu chính là một Herinos nữa. “Herinos” đang nắm tay “Kỷ Ninh” xuyên qua dòng người nhộn nhịp.
“Đây là cái gì?” Kỷ Ninh quay đầu, khó tin hai hai người kia.
“Dĩ nhiên là ảo cảnh rồi.” Hoắc Vô Linh mỉm cười đáp: “Nếu không thì có thể là gì nữa?”
Nhưng dưới tình huống bình thường của ảo trận thì hẳn sẽ không xuất hiện ảo cảnh như thế vậy chứ?
Kỷ Ninh nghi ngờ hỏi Hoắc Vô Linh: “Là do anh làm sao?”
“Không phải.” Thấy vẻ mặt vô cùng hoang mang của cậu, Hoắc Vô Linh càng cười khoái trá hơn: “Mặc dù có liên quan tới tôi thật nhưng những thay đổi của ảo cảnh không nằm trong sự điều khiển của tôi. Tôi không biết tiếp theo nó sẽ diễn ra cái gì, điều duy nhất tôi có thể chắc chắn đó là nó sẽ tái hiện lại việc đã từng xảy ra.”
Nói rồi hắn rũ mắt, âm thanh thả nhẹ đi mấy phần, khóe môi hơi cong lên mang theo vẻ thần bí.
“Nơi này đang bị ‘ô nhiễm’, đợi đến khi kết thúc ‘ô nhiễm’ là chúng ta có thể đi ra ngoài.”
Kỷ Ninh không hiểu hắn đang nói gì: “Rốt cuộc anh đã động tay động chân gì hả?”
“Bí mật.”
Đôi mắt Hoắc Vô Linh cong cong, nhìn theo hình bóng đã đi xa của hai người kia, nhấc chân đi theo trước.
“Ừm, để tôi xem thử trong thế giới này em đã làm gì, tôi vẫn luôn tò mò dáng vẻ của em trong những thế giới khác ra làm sao.”
Ảo ảnh sẽ tự động tái hiện lại cảnh trước kia của cậu và Herinos từng trải qua…?
Kỷ Ninh ngẩn ra, lập tức đuổi theo Hoắc Vô Linh: “Anh không được xem.”
“Sao lại không thể?” Hoắc Vô Linh Linh nhướng mày: “Giờ chúng ta tạm thời không thể rời khỏi ảo cảnh này, không cho tôi nhìn em thì tôi phải làm gì để giết thời gian đây?”
“Người thật ở đây mà anh còn chưa nhìn đủ hay sao?”
Kỷ Ninh không chút suy nghĩ mà nói, nhưng nói xong cậu lập tức hối hận, mà Hoắc Vô Linh lại nhanh chóng hứng thú tiếp lời: “Muốn cho tôi nhìn thật sao? Tôi nhìn thế nào cũng được?”
“Ngươi có thể tiếp tục đi xem ảo ảnh.”
Herinos đi ra phía trước, lẳng lặng che Kỷ Ninh ở phía sau, cười như không cười với hắn: “Nếu ngươi nhìn thấy ta và Kỷ Ninh hôn nhau thì cũng xin ngươi giữ bình tĩnh, đừng nổi điên mà phá hủy ảo ảnh.”
“Ngươi cũng vậy đấy.” Hoắc Vô Linh cũng mỉm cười: “Trước đây ta và Kỷ Ninh đều ngủ chung với nhau, em ấy toàn cởi hết đồ nằm bên cạnh ta, nếu ngươi có thấy thì cũng đừng đau khổ tới tự sát nhé, nếu vậy thì ta sẽ rất vui—— À, không phải, ta sẽ rất áy náy đó.”
“Anh bớt nói nhảm đi, tôi cởi hết quần áo hồi nào?”
Kỷ Ninh hoảng sợ, sự thật thì ở thế giới vô hạn lưu cậu hiếm khi c.ởi đồ, bởi vì cậu là một lệ quỷ nên gần như không có nhu cầu c/ởi quần áo, khỏi bàn đến việc cởi hết ở trước mặt Hoắc Vô Linh.
Kế đến cậu mới nhận ra ý tứ trong lời nói Hoắc Vô Linh—— Hình như ảo ảnh của thế giới vô hạn lưu cũng sẽ xuất hiện ở đây, nhưng mà sao có thể chứ?
“Ảo cảnh đang bị ô nhiễm, hình ảnh hiện ra sẽ càng ngày càng hỗn loạn, có lẽ sẽ xuất hiện cảnh tượng mà tôi chờ mong.” Hoắc Vô Linh khẽ cười: “Đương nhiên, tôi cũng không ngại cho mấy người xem.”
Kỷ Ninh mặc kệ hắn, quay sang kéo kéo góc áo của Herinos, năn nỉ hắn, đây chính là hy vọng cuối cùng để ngăn cản Hoắc Vô Linh: “Herinos, xin anh đó, có thể đừng để anh ta xem được không…”
Động tác của Herinos chợt khựng lại, hắn yên lặng một lát rồi khéo léo từ chối yêu cầu của Kỷ Ninh: “Xin lỗi, đây là trao đổi giữa ta và hắn. Ảo cảnh đang dần bị phá hủy, khi đó sẽ không chỉ xuất hiện quá khứ của em và ta mà còn có thế giới của em và hắn nữa, ta muốn hiểu em nhiều hơn, vậy nên ta sẽ không ngăn cản hắn.”
Nghe đến đây, Kỷ Ninh muốn tắt thở—— Sẽ không chỉ một mình Hoắc Vô Linh nhìn thấy quá trình công lược của cậu ở thế giới Huyết tộc mà cả Herinos cũng sẽ nhìn thấy những gì xảy ra ở thế giới vô hạn lưu, đây rốt cuộc là địa ngục trần gian gì vậy hả?!
Tại sao ảo cảnh lại ô nhiễm? Là do ai làm?
Kỷ Ninh nhìn Hoắc Vô Linh, lại nhìn qua Herinos, quan sát vẻ mặt của bọn họ, nhưng hình như đều không phải, vậy thì còn có thể là ai? Hay là ngay từ lúc bắt đầu ảo cảnh đã xuất hiện vấn đề rồi?
Nhưng giờ phút này cậu không kịp suy nghĩ sâu hơn vấn đề này, chỉ thấy “Herinos” và “Kỷ Ninh” được tạo từ ảo cảnh đang thong thả băng qua dòng người đông đúc, đi đến nhà thờ lớn ở trung tâm quảng trường.
Giáo đường trắng sừng sững đứng dưới ánh sáng hoa lệ, nguy nga lộng lẫy, xung quanh đều là mục sư và tín đồ, trong giáo đường đã chật ních người, bọn họ đang lắng nghe Tổng giám mục đọc bài diễn văn mừng năm mới, nhưng bên trong nhà thờ không thể chứa hết tất cả các tín đồ, vậy nên nhiều người phải đứng bên ngoài, cúi đầu thành kính, tập trung lắng nghe.
“Herinos” hơi nhíu mày, hiển nhiên không thể thích ứng với hoàn cảnh này, nếu hắn chỉ là Huyết tộc bình thường, đối mặt với vô số lời cầu nguyện và thánh ca như thế này thì bây giờ rất có thể đã bị thánh quang thanh lọc sạch sẽ rồi.
Nhưng dù vậy hắn vẫn không rời đi mà dẫn “Kỷ Ninh” vòng ra cửa sau của giáo đường, cửa này không được mở, cũng không cho người khác đến gần nên ở đây không có ai cả.
“Đi đi.”
Đến nơi, rốt cuộc “Herinos” cũng buông cổ tay “Kỷ Ninh” ra, chậm rãi nói: “Ta ở đây chờ em. Em sẽ quay lại tìm ta mà, có phải không?”
“…”
“Kỷ Ninh” quay đầu lại nhìn hắn một cái, duy trì sự im lặng, không trả lời hắn, chỉ đi đến gõ cửa một cái, một lát sau, một cô gái trẻ mặc đồ hầu nữ trẻ tuổi đi ra dẫn cậu vào.
“Herinos” đứng ngoài cửa, ngón tay hơi siết chặt, con ngươi đỏ thẫm toát ra một tia buồn bã mơ hồ.
Nhìn thấy ảo cảnh này, Kỷ Ninh vẫn còn nhớ rõ, đây là khung cảnh cậu đi gặp nữ chính Flora và em gái, do Herinos không tiện đi vào giáo đường nên đã ở bên ngoài đợi cậu.
Thật ra Herinos đã mạo hiểm rất lớn, bởi vì khi cậu đi vào nhà thờ, rất có thể cậu sẽ tiết lộ bí mật với các giáo sĩ, mặc dù chắc chắn không thể giữ chân được Herinos nhưng chỉ cần cậu cứ ở mãi trong giáo đườngthì Herinos cũng khó lòng mang cậu đi.
Hoắc Vô Linh ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn, bất chợt bật cười, có chút châm chọc nói với Herinos: “Thái độ của Ninh Ninh đối với ngươi tệ vậy sao, chẳng thèm để ý tới ngươi mà ngươi còn nói hôn em ấy? Đúng là buồn cười.”
Vẻ mặt Herinos không thay đổi, nhìn thoáng qua ảo ảnh của mình rồi đột nhiên đi đến trước cửa giáo đường, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.