Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 85




Edit by Mint

Beta by Tô

______________________________

Kỳ sinh sản?

Nghe thấy cụm từ xa lạ này, Arques chợt có chút hoang mang, nhưng giây tiếp theo tâm trí của hắn đã bị nhân ngư đang hết sức khổ sở kéo đi mất, hắn bước vào hồ nước rồi ôm chặt nhân ngư vào lòng, không ngừng xoa lưng cậu.

“Arques…”

Nhân ngư lập tức ôm chầm lấy thiên sứ, hơi thở nóng rực tỏa lên mặt hắn. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, giọt nước trong suốt từ cằm chầm chậm rơi xuống, cần cổ trắng nõn cũng phiếm đỏ, trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng làm say lòng người, vô cùng dụ hoặc, thấp giọng nỉ non gọi tên thiên sứ.

Động tác an ủi của Arques bỗng khựng lại, trong lòng bất chợt nhiều thêm vài phần cảm xúc khó nói. Cảm giác này khiến hắn áy náy và bất an, nhân ngư đang rơi vào thống khổ mà hắn còn phân tâm, là lỗi của hắn khi không chăm sóc tốt cho nhân ngư.

Hắn quay đầu nhìn về phía tóc đỏ, thấy đối phương nở nụ cười có chút kỳ lạ với hắn rồi xoay người đi ra ngoài phòng, Arques khó hiểu, lập tức gọi anh lại: “Foggy, cậu định đi tìm thuốc sao?”

“Thuốc…?”

Tóc đỏ quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin được mà nhìn hắn: “Cậu muốn tìm thuốc thật à?”

“Em ấy đau đớn như vậy, chẳng lẽ còn có thể tự hết sao?” Arques không hiểu nổi, bởi vì hắn phát hiện hình như Foggy không giống như đang lo lắng cho nhân ngư, rõ ràng bình thường anh đâu có như vậy, cũng rất quan tâm đến nhân ngư mà.

“Không phải chứ, tôi tưởng là cậu muốn cùng cậu ta…” Anh há miệng, biểu cảm như nhìn thấy quỷ: “Không lẽ cậu không biết ‘kỳ sinh sản’ là cái gì sao?”

Arques ôm nhân ngư lắc đầu, nhân ngư dùng sức dụi vào lồng n.gực hắn, hai tay nắm chặt vải áo sau lưng hắn, hình như càng lúc càng khó chịu hơn, hốc mắt đong đầy nước mắt làm Arques đau lòng muốn chết.

“Chính là giao…” Tóc đỏ nói một câu, nhưng dường như cảm thấy mình dùng từ có chút th.ô tục nên lập tức ho khan một cái, mất tự nhiên nói: “Là em nó muốn sinh bé con với cậu, hiểu chưa hả!”

Nghe anh giải thích, mặt Arques lập tức đỏ lựng, mà lúc này nhân ngư mỏng manh như không xương quấn tới, đôi môi đỏ tươi ướt át in lên sườn mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên, trong mắt toát lên vẻ cầu xin.

Cả người Arques nhanh chóng bị dính nước ướt đẫm, cánh chim trắng tuyết thấm nước, nhưng dường như dòng nước tinh khiết cũng vì nhiệt độ cơ thể của bọn họ mà nóng dần lên.

Mặt Arques đỏ bừng, nắm lấy hai vai nhân ngư muốn đẩy cậu ra, nhưng mỗi khi nhân ngư chăm chú nhìn hắn với ánh mắt như thế, lời từ chối của hắn liền vô cùng gian nan, khiến hắn chẳng đành lòng cự tuyệt bất cứ lời thỉnh cầu nào của đối phương, bây giờ đây dường như cũng thế.

Chẳng biết từ lúc nào, tóc đỏ đã lặng lẽ rời khỏi phòng, do kỳ sinh sản đã khiến nhân ngư sinh ra bản năng khát vọng, cậu chủ động cởi nút áo Arques ra, đuổi theo đôi môi nhạt màu kia, ngây ngô in từng cái hôn lên bờ môi ấy.

Nhưng tay cậu lập tức bị một đôi tay khác cầm lấy, Arques khẽ hôn lên cái trán ẩm ướt của nhân ngư, thấp giọng nói với cậu: “Đừng làm vậy.”

“Tại sao…”Đôi mắt nhân ngư nhiễm đầy ánh nước, khuôn mặt xinh đẹp mị hoặc toát ra vẻ diễm lệ kinh người xen lẫn vẻ uất ức: “Lẽ nào anh ghét em sao?”

“Sao anh lại ghét em được.”

Arques nhẹ nhàng xoa tóc nhân ngư.

“Nhưng anh không muốn em lựa chọn thân mật với anh vì bản năng.”

Mà vì thích hắn.

Hắn đang chờ một ngày nhân ngư của hắn chân chính trở về bên cạnh hắn.

( ̄_, ̄)

“Cho nên cuối cùng cậu vẫn không làm cùng em ấy——” Tóc đỏ mang vẻ mặt phức tạp nhìn Arques: “Thật sự chỉ đút thuốc ức chế kỳ sinh sản cho em ấy thôi sao?”

Sau khi anh đi ra khỏi phòng thì bị Arques kính nhờ đi tìm thuốc, còn tưởng là triệu chứng ph.át tình của nhân ngư quá mạnh, Arques không chịu nổi nên mới cho nhân ngư uống thuốc, nhưng không ngờ vốn dĩ hai người họ chẳng hề phát sinh cái gì cả.

“…Ừm.”

Arques cụp mắt, hai tai hơi phiếm hồng, chỉ khe khẽ gật đầu.

“Cái tên này…” Vẻ mặt tóc đỏ vặn vẹo trong chớp mắt, ánh mắt nhìn hắn không đúng lắm, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ thở dài một hơi: “Khó lắm mới có cơ hội, cái tên này thật là không hiểu phong tình gì cả.”

“Em ấy chưa hiểu gì hết.”

Thiên sứ tóc bạc quay đầu đi, ánh mắt dừng trên bể nước, nhân ngư trong đó đang yên lặng ngủ say.

Nhưng một ngày nào đó, hắn sẽ đánh thức tình yêu nhân ngư dành cho hắn.

“Đúng rồi.”

Tóc đỏ xoa xoa cằm, nhìn hắn nói: “Hồi nãy cậu có ước phải không, hình như cậu còn chưa nói điều ước của cậu là gì?”

“…Điều ước của tôi đã thành hiện thực rồi.”

Arques rũ mắt, nhẹ giọng nói.

Hắn không ước mong điều quá xa vời.

Chỉ cần nhân ngư của hắn có thể sống tốt, hơn nữa còn ở bên cạnh hắn, thế là đã đủ rồi.

(⊙o⊙)

Kỷ Ninh đang ở trong ảo trận bỗng nhiên cảm thấy một lực kéo, khi mở mắt ra thì thấy mình đã trở lại động thiên rồi, mà Vân Uyên vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh cậu, bạch y trên người càng khiến gương mặt hắn thêm lạnh lùng hơn.

Sợi dây nhân quả của cậu và Arques đang dần biến mất, mà vô số sợi nhân quả giả giăng khắp nơi trong động thiên cũng đang tan biến với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bị Vân Uyên tiêu diệt hơn phân nửa.

Nhìn thấy Kỷ Ninh thoát ra khỏi ảo trận, Vân Uyên cong môi mỉm cười, mang theo vài phần lạnh lùng, hờ hững nói: “Đây đều là nợ ngươi gây ra.”

Trong lòng Kỷ Ninh thoáng sợ hãi, theo bản năng muốn né tránh ánh mắt của Vân Uyên, nhưng cậu cũng biết bản thân trốn tránh mãi như vậy không phải là cách, bởi vì Vân Uyên cũng là một trong các nam chính, cậu phải thỏa mãn tâm nguyện của Vân Uyên.

Vậy nên cậu ép buộc bản thân nhìn về Vân Uyên, mà khi Vân Uyên quay đầu chạm mắt với cậu, cậu lại duỗi tay khẽ kéo tay áo hắn.

“…”

Động tác của Vân Uyên chợt khựng lại, ánh mắt dừng lại trên bàn tay Kỷ Ninh đang kéo hắn, con ngươi khẽ rung một thoáng nhưng vẻ mặt lại nhanh chóng lạnh lùng, thế nhưng cũng không tránh khỏi Kỷ Ninh.

“Ngươi muốn nói gì với ta?” Hắn hỏi.

“Sau khi thực hiện xong nguyện vọng của bọn họ, ngươi còn muốn ta làm gì?” Dĩ nhiên Kỷ Ninh sẽ không hỏi thẳng tâm nguyện của Vân Uyên nên đã dùng một cách có hơi lập lờ, muốn chậm rãi dẫn dắt Vân Uyên nói ra.

Vân Uyên bình tĩnh nhìn cậu một chốc, con ngươi hắn vừa đen vừa sâu thẳm, kết đầy băng sương khiến người khác chẳng thể nhìn ra tâm tư của hắn.

“Đợi sau khi ngươi cắt đứt hết thảy các nhân quả, ta sẽ tự nói với ngươi.” Vừa dứt lời, hắn nhẹ nhàng lấy tay Kỷ Ninh ra rồi đẩy cậu vào ảo trận của Herinos, nhìn thân ảnh Kỷ Ninh rơi vào đám sương mù dày đặc kia.

╯︿╰

Kỷ Ninh bị đẩy ảo trận, lập tức ngửi được mùi đồ ăn.

Cậu mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng giữa đường phố hoa lệ, mặc dù màn đêm đã buông xuống nhưng trên đường dòng người vẫn rộn ràng nhộn nhịp, cách ăn mặc và trang điểm vô cùng kỳ quái, gương mặt cực kỳ trắng bệch, ăn mặc không giống người sống.

Xung quanh tỏa ra ánh sáng mờ ảo mê ly, bắt nguồn từ đèn pha lê treo dưới mái hiên hai bên đường. Chụp đèn pha lê được đúc thành hình ngôi sao hoặc hình hồn ma, màu sắc đa dạng không cái nào giống cái nào, tỏa ra vô vàn màu sắc rực rỡ.

Âm nhạc có chút cổ quái cùng buồn cười vang lên, một nhóm nhạc công hóa trang thành xương khô đang ngồi bên đống lửa trại lớn trình diễn, đống lửa kia có màu xanh u ám. Hết thảy tất cả đều phủ lên màu sắc quỷ quái.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Kỷ Ninh cảm thấy vô cùng quen thuộc, cậu lấy ra ghi chép của hệ thống “Tương lai” thì phát hiện đây là một ngày lễ hội mang tên “Lễ Vạn Linh”, đồng thời cũng là lễ hội mừng năm mới của vương quốc nhân loại.

Ở thế giới của Herinos, con người và ma cà rồng chung sống cùng nhau, đồng thời còn có một số rất ít các u linh, vì vậy mà nhân loại đặc biệt chú trọng đến sự tồn tại của linh hồn, thậm chí còn đưa Lễ Vạn Linh dùng để chúc phúc cho linh hồn bất tử thành lễ mừng năm mới.

Trong ký ức của Kỷ Ninh, cậu từng trải qua Lễ Vạn Linh một lần.

Ở thế giới này cậu vốn là thiên tài thợ săn Huyết tộc, mỗi khi tết đến, để đề phòng ma cà rồng phá hoại, cậu sẽ tuần tra khắp nơi trong vương thành, chẳng bao giờ có duyên với lễ hội, mà lần duy nhất trải qua chính là sau khi Herinos giam cầm cậu.

Xung đột giữa vương quốc nhân loại và Huyết tộc không ngừng bị đẩy lên cao, cuối cùng chiến tranh bùng nổ, là một thợ săn Huyết tộc, đương nhiên Kỷ Ninh cũng phải tham gia chiến đấu, nhưng đối với Herinos có cảm tình sâu đậm với cậu, vì để bảo vệ cậu mà hắn đã nhốt cậu lại, không cho rời khỏi cung điện của hắn.

Đây là thế giới công lược đầu tiên của Kỷ Ninh, nhiệm vụ khi ấy của cậu không phải là công lược nam chính mà là nữ chính Flora. Cậu vốn luôn không ngừng vắt óc tìm cách để nữ chính thích mình, nhưng dưới đủ loại trời xui đất khiến, cuối cùng nữ chính đính hôn với nam thứ là hoàng tử, còn Herinos lại thích cậu.

Lúc ấy Kỷ Ninh muốn hộc máu chết tươi, nhưng vì cốt truyện đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, cậu sắp gặp phải nguy cơ bị xóa bỏ, rơi vào đường cùng nên đành phải chuyển sang công lược Herinos để hoàn thành nhiệm vụ trong thế giới này.

Thiết lập thân phận của Kỷ Ninh là vô cùng căm ghét Huyết tộc và quỷ hút máu cấp thấp, vốn dĩ thái độ đối với Herinos tệ vô cùng, nhưng sau khi nhiệm vụ thay đổi, cậu đành phải chầm chậm làm dịu lại thái độ của mình, việc này khiến Herins hết sức vui vẻ, nghĩ rằng Kỷ Ninh đã dần chấp nhận hắn rồi nên khi tết đến, hắn đã đưa Kỷ Ninh về vương quốc nhân loại để cậu gặp lại em gái mình.

Kỷ Ninh cúi đầu nhìn trang phục của mình, không phải là kiểu quần áo khi hắn còn là thợ săn ma cà rồng mà là trang phục do chính tay Herinos lựa chọn, cậu liền xác định đây chính là năm mới sau khi cậu bắt đầu công lược Herinos.

Vậy bây giờ Herinos đang ở đâu?

Sau khi nhanh chóng sắp xếp lại tình huống hiện giờ, Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn xung quanh nhưng không tìm ra tung tích của Herinos.

Điều này không khớp với tình huống trong trí nhớ của Kỷ Ninh, do Herinos rất lo lắng cho cậu nên khi ra ngoài, hắn luôn theo sát bên cạnh Kỷ Ninh nửa bước không rời, sao lại có thể ném cậu vào trong đám người được chứ.

Vậy nên cậu phải làm gì đây? Kỷ Ninh đang tự hỏi mình nên phải phản ứng như thế nào thì đột nhiên từ trong đám người có một người bước tới, đứng lại trước mặt cậu.

Người đến trùm áo choàng đen từ đầu đến chân, trên mặt mang một cái mặt nạ xương khô, hình như là hóa trang thành tử thần, ngón tay thon dài của hắn chậm rãi nâng lên, khi đến trước mặt Kỷ Ninh thì bàn tay vốn trống không chợt xuất hiện một cành hoa hồng.

“Năm mới vui vẻ.”

Hắn cười nói tủm tỉm, sau đó kéo lấy tay Kỷ Ninh, đặt hoa hồng vào tay cậu. Khoảnh khắc ngón tay Kỷ Ninh tiếp xúc với cành hồng, nụ hoa vốn e ấp bỗng dưng nở rộ, cánh hoa mềm mại đỏ tươi mở từng tầng ra, bày ra dáng vẻ đẹp nhất.

“Tặng cho em.” Người nọ nói: “Chúc em có thể sớm ngày gặp được người em yêu.”

“Anh…”

Khi người này nói câu đầu tiên, Kỷ Ninh đã nghe ra giọng của hắn, không khỏi mở to mắt.

Cậu biết người này, hơn nữa thật sự rất quen thuộc, nhưng hắn không phải là Herinos, mà là——

“Nhận ra rồi?”

Người đến đẩy mặt nạ tử thần ra, để lộ gương mặt xinh đẹp lại đa tình, khóe môi khẽ cong lên.

Đúng là Hoắc Vô Linh.

“Chào buổi tối, Ninh Ninh.”

Hắn đưa tay lướt nhẹ qua gương mặt Kỷ Ninh, mỉm cười.

“Nhìn xem, lời chúc năm mới linh nghiệm biết bao, người em yêu đã đến trước mặt em rồi này.”