Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 83




Edit by Mint

Beta by Tô

______________________________

Bé nhân ngư to chưa bằng bằng bàn tay nỗ lực đẩy vỏ trứng để chui ra, nửa người lộ ra, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, nhìn Arques vài giây rồi chợt khẽ kêu lên một tiếng, nở nụ cười nhỏ nhắn.

Vỏ trứng còn nguyên vẹn hơn một nửa, bên trong là chất lỏng ấm áp trong suốt, đuôi cá màu xanh lam của bé nhân ngư ngâm trong chất lỏng ấy, sáng bóng xinh đẹp dưới ánh đèn, mái tóc đen ướt nhẹp dán lên mặt, đôi mắt nhạt màu hơi ánh lên một đường nhỏ, là con ngươi dựng thẳng, giữa các ngón tay cũng có màng noối với nhau, phơi bày sự khác biệt với nhân loại.

“Rắc” một tiếng, trọng tâm bé không ổn, lăn từ trong vỏ trứng rơi vào lòng bàn tay Arques.

Đối mặt với người cá mới nở ra, Arques có chút lúng túng, hệt như khoảnh khắc lần đầu tiên gặp mặt Kỷ Ninh, hắn cũng không biết phải ở chung với sinh mệnh mỏng manh này như thế nào.

Bé người cá bỗng nhiên ôm lấy ngón cái của hắn rồi cắn nhẹ một cái. Người cá mới sinh ra đã có hàm răng sắc bén, đủ để cắn rách da thịt, nhưng bé người cá cắn không mạnh, Arques chỉ cảm thấy hơi nhoi nhói mà thôi.

“Nhóc đói bụng hả?”

Bé nhân ngư đang cắn cắn hắn nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt toát ra sự khát khao. Arques đã đọc mấy lần quyển《 Cách nuôi dưỡng người cá mới sinh 》lập tức nhớ đến nội dung trong sách, thông thường người cá mới sinh đều cần phải ăn uống ngay lập tức, hắn nhanh chóng đi lấy đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi đến.

Hắn cẩn thận để bé nhân ngư và vỏ trứng vào bể có nhiệt độ ổn định, nhưng bé người cá lại xích lại gần mặt bể trong suốt, gò má mềm mại kề sát lên mặt thủy tinh áp ra chút bóng mờ thịt múp míp, thấy hắn sắp đi thì nước mắt lập tức rơi như mưa, kêu lên hai tiếng.

Arques không thể nhìn được dáng vẻ khóc thút thít này của bé nhân ngư, đành phải ôm bé ở trong tay rồi gọi với ra ngoài một tiếng: “Foggy.”

“Gì thế?”

Tóc đỏ lên tiếng đi vào, khi anh nhìn thấy người cá trong tay Arques thì lập tức “A” lên: “Sinh rồi! Cậu sinh rồi!”

Nhưng giây tiếp theo anh liền nhận ra mình dùng từ sai sai, cho đến khi ánh mắt Arques nhìn anh có chút biến hóa, tóc đỏ mới hắng giọng ho khan, vô cùng hiểu ý nói: “Muốn ăn phải không, đợi một lát, tới liền đây!”

Người đàn ông nhanh chóng mang một đĩa thịt sò mềm mại đến, cầm một miếng đưa đến trước mặt bé người cá.

Cho dù đồ ăn trước mặt đầy mê hoặc nhưng bé người cá vẫn không chịu ăn, mà dùng ánh mắt tha thiết nhìn Arques, bé chỉ tin tưởng hắn, mãi đến khi Arques tự tay đút đồ ăn thì bé mới vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi, ngồi trong vỏ trứng ôm thịt sò gặm ăn.

Sau đó hai người lại nghiêm túc làm theo hướng dẫn, đổi cho bé nhân ngư nước càng tinh khiết càng tốt, còn gom mấy mảnh vỏ trứng để vào một cái túi nhỏ rồi thả vào bể nước có nhiệt độ ổn định. Người cá mới sinh rất ỷ lại vào hơi thở trên vỏ trứng, ngửi được mùi hương quen thuộc ấy thì bé nhân ngư mới có thể yên tâm mà ở trong bể.

Tóm lại còn có không ít việc rắc rối, hai người ngay cả bạn gái còn không có chứ đừng nói tới việc nuôi con, vả lại còn là bé người cá mỏng manh như vậy, lúc nào bé cũng không chịu để Arques đi, thực sự làm hai người luống cuống tay chân một phen.

Đợi đến khi bé ncũng chịu đi ngủ thì hai người mới thôi bận rộn. Chỉ là người tính không bằng trời tính, bé người cá vô cùng ỷ lại Arques, lúc đi ngủ cũng không chịu tách khỏi hắn, Arques đành phải tiếp tục ôm vỏ trứng dỗ bé ngủ.

Nhân ngư nhỏ bé nằm cuộn tròn trong vỏ trứng đầy nước, ôm lấy đuôi của mình, phun ra một chuỗi bong bóng trong nước, ngủ đến ngon lành.

Nhìn dáng vẻ ngủ say của bé, tâm trạng căng thẳng lúc đầu của Arques cũng dần lắng xuống, thay vào đó là niềm vui sướng khi một sinh mệnh mới chào đời, ánh mắt bất giác dịu dàng, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.

“Thật tốt…”

Thấy bé nhân ngư chỉ thích Arques mà chẳng thèm liếc nhìn mình một cái, tóc đỏ lộ ra vẻ mặt chua chát, thở dài nói.

“Cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao đám quý tộc kia không tiếc giá trên trời để mua trứng nhân ngư rồi, bọn họ thật sự chỉ thích người mình nhìn thấy đầu tiên mà thôi.”

Nói rồi anh  lại thấy hơi tiếc nuối: “Nhưng tôi lại thích tiền hơn. Tôi vẫn không hiểu, sao cậu cứ khăng khăng nhất quyết phải nuôi nhân ngư này vậy? Nó có lẽ là quả trứng bầu bạn của hoàng tử tên ‘Kỷ Ninh’ đó, cậu chấp nhất với quả trứng như vậy, lẽ nào là do cậu biết vị hoàng tử này sao?”

“…Đúng vậy.”

Sau một thoáng im lặng, Arques nhẹ giọng nói: “Dạo gần đây tôi có khôi phục được một chút ký ức.”

“Ồ?” Tóc đỏ lập tức hứng thú: “Cậu nhớ ra gì rồi?”

“….” Thiên sứ tóc bạc rũ mắt, không nói hết mọi chuyện với anh, chỉ trả lời: “Tôi biết Kỷ Ninh, có quan hệ rất tốt với em ấy.”

Hắn dùng một tay nâng vỏ trứng, tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mềm mại của bé nhân ngư, dưới ánh sáng lờ mờ, vẻ mặt hắn dường như trầm xuống tựa như đang rơi vào dòng cảm xúc nào đó.

“Tôi không biết lúc trước hai người có quan hệ như thế nào.”

Tóc đỏ nhìn hắn một lúc rồi thu lại vẻ đùa cợt trên mặt, hiếm khi đứng đắn mà nói: “Cho dù bé nhân ngư này là trứng của Kỷ Ninh thì nhóc đó cũng không phải là Kỷ Ninh mà cậu quen, mà là——”

“Tôi biết.”

Arques nhẹ nhàng cắt ngang lời anh.

Đương nhiên hắn biết rất rõ.

Cho dù là có giống thế nào, có cùng kiểu gen hay dung mạo thì bé nhân ngư mới chào đời này cũng không phải là nhân ngư của hắn.

Người ấy có vô vàn kỷ niệm với hắn, người cá dạy hắn thế nào là yêu, là nước mắt, là đau lòng của riêng hắn đã không còn trên đời này nữa.

Nhưng cho dù vậy thì hắn vẫn không thể nào đem bé người cá mới sinh giao cho người khác, càng không thể nhìn bé bị đám quý tộc nuôi nhốt, trở thành món đồ chơi xinh đẹp đáng thương được.

Hắn phải bảo vệ bé thật tốt.

Bé nhân ngư lớn rất nhanh, hai tháng trôi qua, bé đã lớn thành dáng vẻ bé con vài tuổi, làn da trắng như sữa, cả người mềm mại, thường tung tăng bơi tới bơi lui trong bể cá, nhiều lúc còn nhảy từ trong nước ra, ôm lấy cổ Arques vui vẻ kêu anh ơi.

“Nhìn cậu giống ông bố trẻ đơn thân vậy đó.”

Tóc đỏ thấy thế thì cười nhạo Arques, nhưng giây tiếp theo đã bị bé nhân ngư dùng đuôi vẫy ra một đống nước làm tóc đỏ gào khóc ầm lên, chủ yếu là đau lòng nước còn quý hơn vàng bị lãng phí như thế.

“Nhóc ngoan nào, đừng nghịch.”

Arques xoa đầu bé nhân ngư, bé chớp chớp mắt, ngoan ngoãn trở về bể nước, tóc đỏ đã thay xong quần áo, không tức giận mà còn cười ha ha, nói với Arques: “Tôi về hành tinh mẹ lấy vài trang bị để lấy chút trang bị làm nhiệm vụ đây, mấy ngày nữa sẽ về gặp cậu.”

“Cảm ơn cậu, Foggy.”

Thiên sứ tóc bạc trịnh trọng nói lời cảm ơn với người đàn ông, khoảng thời gian này, do nhân ngư còn nhỏ nên hắn không thể đi đâu được, cũng chẳng thể nào đi làm nhiệm vụ với anh, hầu hết đều là anh đi một mình.

Thậm chí vì để tiện cho việc chăm sóc bé nhân ngư, bọn họ còn dựng một cái căn cứ tạm thời ở tinh hệ Titan để thỉnh thoảng bé nhân ngư có thể xuống biển bơi, nếu cứ ở mãi trong bể nước nhỏ hẹp này, tâm trạng của bé sẽ xảy ra vấn đề.

“Không cần khách sáo vậy đâu, sau này cậu nỗ lực kiếm tiền trả lại cho tôi là được rồi.”

Tóc đỏ thoải mái nói, trước khi đi còn vẫy tay với bé nhân ngư: “Vậy anh đi nhá, cậu bạn nhỏ.”

“Tạm biệt chú nha.” Bé nhân ngư cũng vẫy tay với anh.

“Sao nhóc cứ kêu anh là chú hoài vậy? Phải gọi là anh!”

Anh trừng mắt liếc bé một cái, nhưng khi nhìn thấy bé nhân ngư nở một nụ cười vừa ngọt vừa mềm thì anh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“À đúng rồi.” Foggy đang đứng ngay cửa thì chợt nhớ đến một chuyện, xoay người nói với Arques: “Cậu còn chưa đặt tên cho nhóc đó mà phải không, giờ cậu đã nghĩ ra chưa?”

“…”

Arques do dự lắc đầu, hắn không giỏi việc đặt tên, cũng không muốn bé nhân ngư cũng mang tên Kỷ Ninh, vậy nên đến giờ vẫn chậm chạp không thể quyết định. Có điều cho đến nay hắn vẫn chưa gặp trường hợp nào cần gọi tên, hắn cũng sẽ không để bé nhân ngư rời khỏi tầm mắt mình, có chuyện gì cứ trực tiếp nói ra là được.

“Được rồi, cậu mau quyết định nhanh đi.” Anh nhún vai: “Chứ không có tên thì cũng tội nghiệp nhóc lắm.”

“Tôi biết rồi.” Arques gật đầu.

Tóc đỏ vẫy tay rồi tiêu sái rời đi, Arques cũng chuẩn bị ra ngoài, hắn uống thuốc biến hình để thay đổi gương mặt và cánh của mình, sau đó đặt bé nhân ngư vào một cái hộp thông khí, bên ngoài phủ một tấm vải đen rồi rời khỏi căn cứ tạm thời.

Căn cứ rất gần biển để tiện cho việc Arques mang bé nhân ngư ra ngoài biển chơi.

Hắn đã mua một chiếc thuyền, sau đó lái thuyền đến một bãi đá ngầm vắng lặng để tránh khỏi tai mắt của đám thợ săn, mà cũng không đến gần giữa biển quá, nếu không sẽ thu hút nhân ngư chiến đấu đến. Tuy Arques không e dè những nhân ngư đó nhưng cũng không muốn giết đồng tộc của nhân ngư nữa.

Nhìn thấy mặt biển xanh thẳm, bé nhân ngư reo lên, nhảy từ trong hộp xuống rồi lặn vào trong nước, vui vẻ bơi lội, còn bắt được mấy con cá ném lên thuyền xem như bữa tối ngày hôm nay.

Arques nhìn dáng vẻ hoạt bát của bé người cá thì khẽ mỉm cười, mãi đến khi bé nhân ngư đột nhiên ngoi lên bơi đến cạnh mạn thuyền, chỉ vào phía xa xa ngoài biển, nói: “Anh Arques nhìn xem, đó là gì vậy!”

Thiên sứ tóc bạc nhìn ra xa, động tác lập tức khựng lại. Cho dù những cái bóng đen đó ở rất xa, chỉ là những chấm đen mờ ảo, nhưng thân đã từng là cỗ máy chiến tranh cường đại, Arques có thị lực tốt vẫn có thể nhận ra đó là những người cá tuần tra trên mặt biển.

“…Chúng ta trở về thôi.”

Arques không giỏi nói dối, vậy nên hắn không trả lời câu hỏi này mà ôm bé người cá dưới biển lên: “Có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.”

Bé nhân ngư chưa gặp qua đồng loại bao giờ, nhưng Arques không biết sau khi những nhân ngư đó thấy bé thì sẽ có phản ứng kịch liệt hay không, bởi vì bé giống y đúc hoàng tử trước đây của bọn họ, rất có thể bọn họ sẽ đoạt bé nhân ngư về.

Không phải Arques đánh không lại bọn họ mà là hắn lo rằng khi bé nhân nhìn thấy nhiều tộc nhân của mình như vậy thì sẽ muốn trở về cùng bọn họ, hắn không muốn khiến nhân ngư buồn bã, nhưng lại sợ bé sẽ rời khỏi mình.

Cho dù cuối cùng bé lựa chọn trở về với tộc của mình thì ít nhất cũng phải đợi lớn hơn một chút nữa đã…

Mang tâm trạng ấy, cảm xúc của Arques dường như có hơi xuống thấp, lái thuyền quay về bờ, mang cái hộp đi về phía căn cứ, thế nhưng đang đi trên đường thì lại bị phong tỏa.

“Mời người dân tránh vào trong, mời người dân tránh vào trong…”

Ô tô mang theo loa phát thanh để thông báo, đờngo thời phun bọt trắng hai bên đường, một là để đuổi người đi đường, hai là để dọn sạch đường phố.

Một lát sau, con đường trở nên trống trải sạch sẽ, người dân đều lánh vào các hàng quán hai bên đường, Arques không muốn gây chú ý nên mang theo cái hộp đi vào khách sạn, lên tầng hai thuê một phòng, đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường, muốn biết lý do phong tỏa.

Do đang ở trên tinh hệ Titan chịu sự quản lý của tinh quốc Noah, hắn lúc nào cũng phải cẩn thận, để ý từng động tĩnh nhỏ ở gần đây, đề phòng trường hợp nguy hiểm cận kề mà vẫn không phát hiện, dẫn tới họa sát thân.

Sau một lúc lâu, trên đường bỗng nhiên truyền đến tiếng vang ầm ầm, một đội xe bọc thép đi trước mở đường, khí cầu máy bay qua trên bầu trời rải đầy hoa giấy màu xuống, sau xe bọc thép là một đội xe tăng, tiếp đến là chiến xa và chiến sĩ thiết giáp, lại thêm vài đội diễu hành thì cuối cùng một chiếc xe kết hoa khổng lồ xuất hiện trên đường phố.

“Là ‘Archangel’!”

Người ở hai bên đường đột nhiên xôn xao cả lên, bởi vì bọn họ đều nhìn thấy các vị thiên sứ ngồi trên xe kết hoa.

Thiên sứ đời này đều có dung mạo anh tuấn thuần khiết, tinh xảo hệt như con rối, tóc đều có màu vàng nhạt, đôi mắt xanh biển thuần túy tựa như đá quý, mỉm cười vẫy tay với những người xung quanh.

Thế nhưng giây phút này, Arques đứng bên cửa sổ bỗng siết chặt ngón tay đang đặt trên bệ cửa, vẻ mặt âm trầm.

Cơn đau ẩn trên người hắn dần tràn ra.

Bọn họ chính là “Archgangel” đời thứ hai của hành tinh Noah.

Cũng là người đã bắn rơi hắn, phá hủy đôi cánh và hơn phân nửa cơ thể hắn, khiến hắn suýt chút nữa đã bỏ mạng.