Edit by Tô
Beta by Tô
______________________________
Sau khi Auzers đi vào phòng ngủ Kỷ Ninh, sắc mặt cậu thay đổi rõ rệt, đẩy đẩy bả vai của Auzers, nhằm đẩy hắn ra ngoài.
Nhưng ở trong lớp cận chiến cậu chẳng phải là đối thủ của Auzers, sức lực tất nhiên cũng kém hơn. Sau khi phát hiện Auzers căn bản chẳng động đậy, gương mặt cậu hiện lên sự ảo não, không thể làm gì hơn ngoài từ bỏ, giọng điệu cứng rắn hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
“Nghe nói ngươi không khỏe, nên liền tới thăm ngươi một chút.” Auzers tiện tay đặt quà thăm hỏi lên bàn, quay đầu nhìn về phía cậu: “Ngươi thế nào rồi?”
“Không phải việc của ngươi, ngươi mau đi ra.” Kỷ Ninh hoàn toàn kháng cự Auzers.
“Nếu ngươi vẫn chưa khỏe, ta đưa ngươi đến phòng y tế.” Auzers giơ tay lên sờ mặt cậu, rũ mắt nhìn cậu: “Hình như ngươi gầy xuống rồi.”
Kỷ Ninh gạt tay hắn ra, trên mặt đỏ ửng vì xấu hổ: “Đừng nói ngươi không nhìn ra, ta căn bản không thoải mái chính là vì tránh né ngươi! Người nên đi phòng y tế khám bệnh phải là ngươi mới đúng, ngươi chắc chắn xảy ra vấn đề ở chỗ nào rồi mới có thể nói ra lời như thế…”
“Nói cái gì?” Auzers cong khóe môi, hỏi.
“Còn không phải là, là….” Giọng nói Kỷ Ninh nhỏ dần, đảo mắt nhìn sang một bên: “Ngươi nói ngươi thích ta…”
Auzers cười lên: “Ừ, ta thích ngươi.”
“Aaa, người đừng nói!” Kỷ Ninh liều mạng che tai mình, lộ ra vẻ mặt thống khổ: “Lại còn thích ta, ngươi thật sự nên đi khám bệnh đi!”
“Tại sao không thể thích ngươi?” Auzers hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình rất kém cỏi sao?”
“Làm sao có thể!”
“Vậy thì đúng rồi.” Auzers cười: “Ngươi tốt như thế, tại sao ta không thể thích ngươi?”
“….”
Kỷ Ninh trợn to hai mắt, vẻ mặt như gặp quỷ, bị Auzers làm cho nghẹn họng không trả lời được, câm nín nửa ngày mới nói: “…Ngươi đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Auzers đáp lại, không cần phải gắng ở lại đây chờ, chỉ nói: “Thấy tình trạng của ngươi không có vấn đề gì, ta yên tâm rồi, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, ngày mai ta quay lại thăm ngươi.”
“Ngươi đừng tới!” Kỷ Ninh bị hắn dọa sợ chết khiếp, vội vàng nói.
“Ngươi ở mãi trong phòng ngủ không chịu ra ngoài, ta sẽ lo lắng.” Auzers cười: “Ta chỉ là muốn thấy ngươi, xác nhận ngươi không sao thôi.”
“Ngày mai ta sẽ đi học, người không cần phải tới nữa.” Kỷ Ninh xua tay lia lịa.
Auzers vô cùng nghe lời: “Được, ngày mai chúng ta gặp lại.”
“Ngày mai——” Kỷ Ninh buột miệng muốn đáp thì chợt dừng lại: “Tại sao ta phải gặp ngươi? Ngày mai chúng ta cũng không học chung.”
“Sẽ gặp.”
Auzers khẽ cười, đôi mắt màu lục lấp lánh ánh sáng dịu dàng: “Ta sẽ theo đuổi ngươi, cho đến khi ngươi đồng ý ở bên ta thì mới thôi, cho nên ta sẽ đi tìm ngươi.”
Nghe hắn nói như vậy, Kỷ Ninh dường như bị dọa sợ, cả buổi không có phản ứng đứng im tại chỗ. Auzers tâm trạng rất tốt xoa xoa mái tóc đen của cậu, xoay người rời khỏi phòng ngủ Kỷ Ninh. Qua mấy giây, hắn liền nghe được âm thanh đập đồ từ trong phòng truyền ra.
Học viên khác trong biệt thự không chút dấu vết lướt qua Auzers, tựa hồ rất tò mò chuyện gì xảy ra giữa hai người nhưng lại ngại hỏi han. Auzers ung dung đi ngang qua, làm như không nhìn thấy ánh mắt bọn họ, bình tĩnh đi ra khỏi biệt thự.
Nhưng đối với Kỷ Ninh, hắn nhất định phải có được.
Hắn sẽ không bỏ lỡ cậu một lần nữa.
Từ ngày tỏ tình đó trở đi, Auzers bắt đầu công khai theo đuổi Kỷ Ninh, tất cả mọi người trong trường đều rõ như ban ngày Auzers thể hiện tình cảm của mình với Kỷ Ninh như thế nào. Dù cho học viên quý tộc chửi rủa châm chọc hắn, hắn vẫn hoàn toàn thờ ơ, như thể trong mắt hắn chỉ có một mình Kỷ Ninh.
Về sau, những học viên quý tộc này không thể nào nói ra những lời châm chọ Auzers nữa, bởi vì bất kể Kỷ Ninh có bài xích hay trốn tránh ra sao, hắn trước sau vẫn kiên trì, càng về sau bọn họ thậm chí bắt đầu không kiềm được mà suy nghĩ rốt cuộc đến lúc nào Kỷ Ninh mới có thể chấp nhận Auzers, vô tình cũng thay đổi suy nghĩ của mình.
Đối với chuyện này, các thầy cô giáo của học viện cũng ôm thái độ ngầm cho phép, thậm chí còn lén lút hoan nghênh, bởi vì sự theo đuổi của Auzers dành cho Kỷ Ninh, mà hai tầng lớp học viên trong học viện đã không còn giương cung bạt kiếm như trước, mà duy trì một sự cân bằng kỳ diệu mà kỳ lạ, gần đây các vụ đánh nhau gần như đã biến mất khỏi học viện.
“Ngươi đừng có đi vào nữa!”
Kỷ Ninh trở lại phòng ngủ mình, thấy Auzers đi theo sát phía sau mình, cậu liều mạng muốn đóng cửa lại.
Nhưng Auzers đã quen cửa quen nẻo, động tác hắn lưu loát chặn cửa bước vào phòng, thậm chí còn lấy hai tách trà trên giá đỡ xuống, cười hỏi Kỷ Ninh: “Em muốn uống gì? Vẫn White Coffee* nhỉ?”
*White coffee (bấm vào):
Kỷ Ninh trợn mắt nhìn hắn không nói lời nào, Auzers biết đây có nghĩa là ngầm cho phép, nên liền pha cho cậu một tách cafe, đưa tới cho cậu: “Cẩn thận nóng.”
“Ngươi đừng tưởng rằng ngươi làm những thứ này là ta sẽ thích ngươi.” Kỷ Ninh nhận lấy tách cafe, thần sắc bực dọc nói.
“Ta chỉ là muốn làm thứ gì đó cho em thôi.” Auzers cười: “Ta sẽ không hy vọng xa vời ngươi đáp lại ta.”
“…” Kỷ Ninh im lặng, nhìn Auzers thật lâu, cuối cùng cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Ngươi dây dưa với ta lâu như vậy, chắc cũng chơi đã rồi chứ?”
“Ta đối với em là nghiêm túc, Kỷ Ninh.”
Nghe hắn nói vậy, Auzers đặt tách xuống, vẻ mặt dịu dàng toát ra mấy phần nghiêm túc: “Ta nghiêm túc theo đuổi em, hơn nữa cũng sẽ chỉ thích một mình em, sẽ không yêu một ai khác. Nếu như em đồng ý, ta hy vọng chúng ta có thể cả đời bên nhau…”
“Dừng, dừng, ngươi đừng nói!”
Kỷ Ninh bị hắn nói mặt mũi đỏ tới mang tai, không chịu nổi mà xoay người. Auzers nhìn vành tai đổ bừng của cậu mà thấp giọng cười lên, lồng ng.ực khẽ rung lên. Hắn đứng dậy từ đằng sau lưng Kỷ Ninh vòng tay ôm lấy người cậu, nhỏ giọng trầm thấp hỏi bên tai cậu.
“Nói ta nghe, thật ra là em cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác với ta, có đúng không?”
“Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy? Mau buông tay…”
Kỷ Ninh giãy giụa trong ngực hắn, Auzers vô cùng nghe lời buông tay ra, nhưng một giây sau lại mặt đối mặt ôm chặt người, kề trán với Kỷ Ninh, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cậu, như đang dỗ dành mà nói.
“Có lẽ em đã không ghét ta làm như vậy nữa…”
Hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt Kỷ Ninh, trong ánh mắt cũng chứa đầy sự tha thiết, chăm chú nhìn người trong ngực mình. Hắn thấy động tác giãy giụa của cậu dần yếu ớt liền từ từ cúi đầu xuống, đang muốn hôn lên đôi môi mà hắn đã ao ước từ lâu, thì máy truyền tin của Kỷ Ninh để trên bàn lại chợt vang lên.
“Tránh ra, có người tìm ta.” Kỷ Ninh ngay lập tức giống như được thức tỉnh, biên độ động tác bắt đầu trở nên kịch liệt, đẩy lồng n.gực Auzers, để hắn mau buông mình ra.
Tuy rằng có chút tiếc nuối nhưng Auzers đã buông tay mình ra, trong quá trình theo đuổi Kỷ Ninh, hắn cực kỳ thông minh học được cách phải biết điểm dừng, nếu như ép người quá mức sẽ chỉ phản tác dụng mà thôi.
Hắn muốn cho Kỷ Ninh từ từ hạ thấp ranh giới cuối cùng với hắn, cho đến khi không còn đường lui nữa, cũng chính là lúc hắn thu lưới.
Kỷ Ninh tức giận che gương mặt đỏ bừng của mình, cầm máy truyền tin lên, kết nối với người gọi cho cậu.
“Xin chào, ngài Kỷ Ninh, ngươi còn nhớ ta không? Ta là Fio.”
Bên đầu kia máy truyền tin truyền đến giọng nói dịu dàng của thiếu nữ, nói rõ thân phận của mình: “Chúng ta đã từng gặp qua ở trong tiệc rượu trước đây, còn trao đổi thông tin liên lạc với nhau. Ta vô cùng xin lỗi khi liên lạc với ngươi vào lúc này, xin hỏi có thuận tiện không?”
Là nàng.
Nghe được âm thanh của thiếu nữ, sắc mặt Auzers bỗng trầm xuống, đôi mắt màu xanh lục như kết một tầng băng sương.
“Xin chào, tiểu thư Fio.”
Kỷ Ninh dường như chẳng để ý đến biểu cảm của hắn, lập tức đáp lại đầu dây bên kia, nói: “Đúng vậy, bây giờ ta đang rảnh rỗi, xin hỏi ngươi có chuyện gì?”
“Là thế này, ta nghe nói ngươi là học viên của học viện quân sự đế quốc, sắp tới ta cũng sẽ học ở trong học viện, cho nên muốn hỏi ngươi một chút thông tin…”
Giọng thiếu nữ tựa hồ rất vui vẻ, rõ ràng không phải nàng muốn hỏi chuyện học viện mà là tìm lý do để liên lạc với Kỷ Ninh, mà cố tình Kỷ Ninh còn vô cùng kiên nhẫn trò chuyện cùng nàng, khiến cho cảm xúc của Auzers càng lúc càng hung ác âm u, sắp trượt đến vờ vực thẳm.
Đừng nói chuyện với nàng nữa.
Đừng nói nữa… Đừng nói nữa!
Tin tức đính hôn lần trước của thiếu nữ cùng Kỷ Ninh, cùng với mật báo của nàng dẫn đến Kỷ Ninh tử vong cứ hiện lên lặp đi lặp lại chồng chéo trong đầu Auzers, làm cho hắn không thể nào khống chế được cảm xúc của mình. Tinh thần lực vốn rất ngoan ngoãn dạo gần đây tựa như nước sôi, bất thình lình trôi trào.
“Oành!”
Chén trà bày biện trên bàn phát ra tiếng răng rắc, vỡ vụn tan tành, tín hiệu của máy truyền tin cũng bị chặn đứt. Liên lạc bị gián đoạn, Kỷ Ninh giật mình ánh mắt đầu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Auzers.
“Ngươi….”
Kỷ Ninh há miệng, còn chưa kịp nói gì, Auzers bất thình lình xoay người rời khỏi phòng ngủ, trước khi đi thấp giọng nói.
“Xin lỗi.”
Nếu tiếp tục ở lại nơi này, hắn rất có thể sẽ làm ra nhiều hành động nguy hiểm hơn, cho nên hắn phải rời đi.
Hắn không muốn tổn thương Kỷ Ninh, nhưng cảm xúc của hắn chẳng hề bị lý trí kiểm soát hoàn toàn, chẳng qua là nghe được âm thanh của người đàn bà kia, nghĩ đến nàng từng đính hôn cùng Kỷ Ninh, hơn nữa sau đó tiết lộ bí mật hại chết cậu thì hắn chẳng thể nào giữ được bình tĩnh, chỉ muốn tự tay bóp ch.ết người đàn bà kia, rồi băm xác cô ta ra trăm ngàn vạn mảnh, để cô ta không thể nào tiếp xúc với Kỷ Ninh nữa.
Không chỉ vậy, hắn biết trong lòng hắn đang vô cùng vô cùng bất an, chỉ cần Kỷ Ninh chưa thuộc về hắn một ngày, hắn đều sợ hãi dù không có người đàn bà này, Kỷ Ninh cũng có thể yêu người khác.
Nếu như có thể, hắn thật sự muốn giam Kỷ Ninh lại, để cho thế giới của cậu chỉ có mỗi một mình hắn, hai người họ sẽ cùng nhau sa vào bóng tối, vĩnh viễn cách biệt với thế giới, sống một cuộc sống không có mặt trời.
Nhưng hắn biết, hắn không thể làm vậy, nếu không hắn sẽ lại một lần nữa dẫm lên vết xe đổ, Kỷ Ninh nhất định sẽ cố gắng trốn thoát khỏi hắn, đến lúc đó hắn sẽ thật sự mất đi Kỷ Ninh hoàn toàn.
Hắn phải cố gắng chịu đựng, chờ đợi ngày Kỷ Ninh thực sự thích hắn.
Nếu như có ai muốn cản trở…
Auzers rũ mắt, trong đôi mắt lạnh như băng chứa đầy cảm xúc đen tối.
Hắn nhất định sẽ giết người đó.
(✿◡‿◡)
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Auzers nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, vẫn như cũ thường xuyên tìm Kỷ Ninh, cứ như sự thất lễ ngày hôm đó chưa từng xảy ra, mà Kỷ Ninh dường như cũng mơ hồ nhận ra lý do tại sao hắn tức giận, cuối cùng không hỏi gì cả, hai người tiếp tục chung sống như trước giờ.
Thời gian chớp mắt đã đến năm mới.
Học kỳ cũ đã kết thúc, học viên của học viện bước vào kỳ nghỉ đông, cả thành phố tràn ngập không khí ngày lễ nồng đậm, và ngôi nhà Auzers ở cũng như thế.
Sau khi ăn mừng năm mới đơn giản với mọi người xong, Auzers liền tìm lý do để ra về thật sớm. Tuy rằng hắn không hề bài xích hoạt động như vậy, nhưng chung quy vẫn chưa tính là quen thuộc với nhau, hắn càng thích ở một mình một cõi của hắn hơn.
Hắn ra khỏi nhà, không khí bên ngoài vô cùng lạnh, tuyết rơi trắng xóa trên bầu trời đêm.
Kỳ thực tối nay đáng lẽ không có tuyết, đây là tuyết nhân tạo do mọi người đặc biệt tạo ra để tăng thêm không khí ngày lễ. Việc điều chỉnh thời tiết với trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến của Mạc Linh đế quốc tất nhiên chẳng có gì khó, tất cả mọi người cũng đều rất thích xem, bởi vì nó xinh đẹp tựa tuyết rơi tự nhiên vậy.
Nhìn bông tuyết trên bầu trời đêm, Auzers đột nhiên nghĩ đến Kỷ Ninh, hắn rất muốn biết Kỷ Ninh bây giờ đang làm gì, nên liền mở máy truyền tin ra, gửi tin cho Kỷ Ninh.
Có một khoảng thời gian sau khi lấy được thông tin liên lạc của Kỷ Ninh, hắn thường xuyên gửi tin cho cậu, song số lần được đáp trả cũng không tính là nhiều. Lần này hắn cũng không biết liệu Kỷ Ninh có trả lời hắn không, nhưng mà hắn đã hạ quyết tâm, nếu Kỷ Ninh không trả lời hắn, hắn vẫn gửi tin cho cậu.
Nhưng mà lần này Kỷ Ninh rất nhanh đã hồi âm lại cho hắn, tin gửi tới là một chuỗi dấu chấm hỏi. Thấy câu trả lời này, Auzers không kiềm được nở nụ cười, bởi vì tin hắn mới vừa gửi lúc nãy chính là——
“Auzers: Nhà em ở đâu? Ta muốn gặp em.”
Auzers nghĩ nghĩ, tùy tiện tìm một lý do: “Cha nuôi ta kinh doanh một tửu trang, ta lấy được hai bình rượu thượng hạng, muốn tặng em làm quà năm mới.”
Mà đây cũng chẳng phải nói láo, hắn quả thật đã lấy được hai chai rượu, vốn định mang đến cho Kỷ Ninh vào ngày tựu trường, nhưng đột nhiên hắn muốn gửi đến tay Kỷ Ninh ngay bây giờ.
“Auzers: Em có nhà không?”
“Kỷ Ninh: Không có ở nhà!”
“Auzers: Thực sự không có nhà? Đáng tiếc thật, vậy ta chỉ có thể hưởng thụ hai bình rượu này một mình thôi. Chúc em năm mới vui vẻ.”
“Kỷ Ninh: ….”
“Kỷ Ninh: Ngươi không thể gửi ta một chai? Ta đưa ngươi tiền.”
“Auzers: Rượu không phải để bán, nó được tặng kèm với ta. Chỉ khi chấp nhận ta, mới được nhận rượu.”
“Kỷ Ninh: Ta quả thật không có nhà, đang ở biệt thự của mình, ngươi đến tìm ta đi, ta gửi ngươi địa chỉ.”
“Auzers: Em không ăn tết cùng người nhà sao?”
“Kỷ Ninh: Bọn họ đều đi tinh cầu khác tham gia tiệc rượu, ta không muốn đi nên chạy trước.”
“Auzers: Chỉ có một mình em?”
“Kỷ Ninh: Nếu không thì sao?”
“Auzers: Không có gì, chỉ là cảm thấy như thế rất tốt.”
“Kỷ Ninh:??? Đừng nói với ta ngươi đang suy nghĩ cái thứ không nên nghĩ!”
Thấy tin nhắn này, Auzers không khỏi buồn cười, khóe môi cong lên, đáp lại: “Em cho rằng ta đang suy nghĩ gì?”
“….” Kỷ Ninh im lặng mấy giây, trả lời: “Đã gửi địa chỉ, mang rượu đến, rồi ngươi có thể đi.”
Auzers chỉ cười, nhìn địa chỉ Kỷ Ninh gửi đến, tuy rằng khoảng cách không gần, nhưng với tốc độ giao thông hiện tại, chưa đến một tiếng là có thể đến mục tiêu.
Hắn đánh tiếng với cha nuôi, mang đi rượu đã đóng gói, ngồi xe riêng đi đến địa chỉ Kỷ Ninh báo cho hắn. Hắn nghĩ một chút liền kêu tài xế rời đi trước, bởi vì hắn cảm thấy có lẽ mình sẽ ở lại đây một đêm.
Sau đó hắn đi tới cửa nhà, nhấn chuông cửa.
Một lát sau, có người trong nhà mở cửa ra, chính là Kỷ Ninh.
Trong biệt thự ấm áp, Kỷ Ninh mặc bộ quần áo rộng rãi ở nhà, bị gió lạnh ngoài cửa thổi vào làm cậu không khỏi co người một cái, nghiêng người tránh ra, để Auzers vào trong nhà trước rồi mới nói chuyện với hắn.
“Năm mới vui vẻ.”
Auzers đứng ở huyền quan cởi áo khoác ra, vỗ vỗ lớp sương tuyết mỏng trên mái tóc vàng, gương tuấn tú càng thêm tái nhợt vì tuyết rơi và nhiệt độ thấp, nhưng không hiểu sao lại có chút dịu dàng hơn bình thường, mỉm cười nhìn Kỷ Ninh.
“Năm mới vui vẻ…”
Kỷ Ninh nhận lấy áo khoác và rượu của hắn, đứng bên cạnh nhìn hắn mấy lần, vẻ mặt có chút phức tạp: “Bên ngoài tuyết lớn như vậy, không nghĩ tới ngươi lại tới thật.”
“Bởi vì ta rất muốn gặp em.”
Ánh mắt Auzers tràn đầy lưu luyến, giơ tay lên chạm nhẹ mặt Kỷ Ninh.
“Đừng chạm vào ta.” Kỷ Ninh đẩy tay hắn ra: “Lạnh quá.”
“Xin lỗi em.” Auzers cười một tiếng: “Ta có thể vào nhà một chút chứ? Thật ra ta có hơi lạnh.”
“Vào đi, ta đâu có nói muốn đuổi ngươi đi.” Kỷ Ninh nhỏ giọng làu bàu.
Auzers quay đầu nhìn cậu: “Nhưng vừa nãy em mới nói, đưa rượu đến là ta có thể đi.”
Kỷ Ninh bướng bỉnh, nghiêng mặt đi: “Nếu ngươi muốn đi thì ta cũng chẳng cản.”
Auzers lập tức im lặng, đến phòng khách ngồi xuống, Kỷ Ninh ngồi đối diện hắn, mở hộp rượu ra, lấy ra chai rượu được quấn dây ruy băng dài bên trong, quan sát màu sắc của nó dưới ánh đèn.
“Đây là ‘Rượu tình nhân’, đúng với tên gọi, nó là rượu uống cùng nhau của các cặp tình nhân, mùi vị có chút ngọt, nhưng tác dụng chậm rất mạnh.” Auzers chu đáo giải thích cho cậu nghe.
Nghe được tên rượu, vẻ mặt Kỷ Ninh có chút khó chịu, bất mãn nói: “Vậy mà ngươi còn đưa cho ta?”
“Chẳng nhẽ ta không thể đưa em?” Auzers cười hỏi.
“….” Kỷ Ninh há miệng, cuối cùng cũng im lặng, cầm lấy cái nút vặn trên bàn mở nút chai rượu, với lấy ly rượu đã chuẩn bị sẵn rót nửa ly, rồi đẩy chai rượu về phía Auzers: “Tự ngươi rót.”
Auzers đáp được, tự mình rót rượu, nhưng không uống ngay lập tức, mà hỏi: “Mấy ngày nay của em thế nào, có khỏe không?”
“Kỳ nghỉ không gặp ngươi, ta tất nhiên là cực kỳ vui vẻ…”
Kỷ Ninh vừa uống rượu vừa không khách khí nói, hoàn toàn không cảm thấy ngại ngùng cảm động sau khi nhận lễ vật. Nhưng Auzers cũng không tức giận, ngược lại khẽ nở nụ cười nhẹ, tiếp tục trò chuyện với Kỷ Ninh.
Một chai rượu nháy mắt cạn sạch, phần lớn đều là Kỷ Ninh uống, vết ửng đỏ trên mặt càng lúc càng rõ ràng, ánh mắt cũng bắt đầu có chút mông lung, ngả người dựa vào lưng ghế sô pha, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi muốn ngủ.
“Phải đi ngủ thôi nhỉ?”
Auzers cúi người, thì thầm vào bên tai cậu.
Hơi nóng hắn thở ra lúc nói chuyện khiến lỗ tai Kỷ Ninh có chút nhột, thân thể theo đó run lên, mơ mơ màng màng đẩy Auzers: “Ngươi đừng tới đây…”
“Ta nói với em rồi, tác dụng chậm của rượu rất mạnh, em không nên uống nhiều như vậy.”
Auzers ngồi vào bên cạnh cậu, khẽ vu.ốt ve gò má ửng hồng của cậu, đầu ngón tay lưu luyến trên làn da mềm mại, cuối cùng dừng lại ở đôi môi.
Nhưng đúng vào lúc này, máy truyền tin Kỷ Ninh nắm lên bàn chợt vang lên, cậu hé mờ đôi mắt lần mò máy truyền tin. Động tác Auzers khẽ dừng một lúc, rồi mới lấy máy truyền tin tới đưa vào trong tay Kỷ Ninh. Nhưng khi nghe được thân phận của người đầu bên kia, thần sắc hắn chợt nghiêm túc.
“A, là tiểu thư Fio à… Năm mới vui vẻ.”
Kỷ Ninh giơ máy truyền tin, âm thanh rất nhẹ, mang theo vẻ say sỉn vô cùng rõ ràng.
Giọng tiểu thư Fio vẫn vui vẻ như cũ, nhỏ nhẹ lịch sự nói những lời chúc mừng. Tuy rằng không có một chút thân quen vui đùa, nhưng mặt mũi Auzers vẫn càng ngày càng u ám, cuối cùng duỗi tay đoạt lấy máy truyền tin của Kỷ Ninh, ngay lập tức cắt đứt cuộc trò chuyện điện thoại, rồi lại tắt máy máy truyền tin, ném nó đi thật xa qua một bên.
“Ngươi làm gì…”
Phản ứng của Kỷ Ninh rất chậm chạp, đờ đẫn mấy giây mới phát hiện trong tay mình trống không, liếc mắt nhìn Auzers, tựa hồ có chút nổi nóng, nhưng ánh mắt và giọng điệu của cậu đều vô cùng mềm mại, tựa như mật ong hòa tan vậy, Auzers thấy thế trong lòng lập tức mềm nhũn.
Bất luận thế nào, người ở bên Kỷ Ninh vào lúc này chính là hắn, người cách cậu gần nhất cũng là hắn, mà không phải là người đàn bà kia.
“Đừng qua lại với nàng ta nữa, có được không?”
Hắn cũng ngả người ra sô pha, nhẹ nhàng ôm lấy eo Kỷ Ninh, nhỏ giọng nói với cậu: “Hai người không thích hợp để quan hệ mật thiết.”
“Ta với nàng chỉ là bạn bè bình thường.” Kỷ Ninh lẩm bẩm đáp lại một câu, lại chợt ý thức được cái gì, nói thêm: “Nhưng liên quan gì đến ngươi… Vả lại ở trong mắt ngươi, có ai mà thích hợp tới lui khắng khít với ta đâu chứ?”
“Đúng.” Auzers cười khẽ kêu: “Trừ ta.”
“Ngươi thật là phiền.”
Kỷ Ninh đột nhiên nhíu mày, bật dậy từ sô pha, Auzers cũng ngồi dậy, nhưng lại bị Kỷ Ninh đẩy ngược trở lại, còn bị đe dọa: “Không được nhúc nhích!”
Auzers của ngày hôm nay có lòng bao dung và kiên nhẫn vô hạn với Kỷ Ninh, chỉ cần không có ai khác quấy nhiễu, đối với lời của Kỷ Ninh, hắn gần như đều sẽ nghe theo. Kỷ Ninh không cho hắn động đậy, hắn cũng không di chuyển, chỉ là khi nhìn thấy Kỷ Ninh đang làm gì, hắn nhướng mày, hỏi: “Em đây là?”
“Trói ngươi lại, ai bảo ngươi luôn làm phiền ta nhiều như vậy.”
Kỷ Ninh cầm lấy chai rượu, tháo dải ruy băng cột trên đó ra. Sau khi tháo ra, cậu muốn đặt chai rượu trở lại, nhưng không nghĩ tới tay cầm không vững, chai rượu rơi xuống, màu rượu đỏ thẳm trong đó vãi lên trên người bọn họ, lập tức một mùi thơm ngào ngạt tràn ngập căn phòng
“Thật là…”
Kỷ Ninh chán nản vỗ quần áo mình, nước rượu diễm lệ dính trên da thịt trắng nõn của cậu, mang đến một loại cảm giác quyến rũ khác lạ. Nhiệt độ ấm áp trong phòng làm cho rượu cồn bốc hơi, không khí dường như trở nên mập mờ và nóng bỏng hơn.
Cậu nằm sấp trên người Auzers, kéo hai tay của Auzers lên trên đỉnh đầu, chậm rãi dùng ruy băng trói tay hắn lại, buộc vào trụ đèn của ngọn đèn sàn bên cạnh.
Ruy băng hoàn toàn không buộc chặt, Auzers tùy ý là có thể thoát khỏi. Nhưng cố tình hắn chẳng có bất kỳ động tác nào, mặc cho Kỷ Ninh ra tay, đôi mắt lẳng lặng nhìn cậu, yết hầu khẽ lăn, chờ đợi hành động kế tiếp của cậu.
Kỷ Ninh ngồi dậy, rũ mắt nhìn Auzers ở dưới, đè lên ngực của hán, chân mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ gì. Cậu im lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ cúi người xuống, dùng sức hôn lên môi Auzers.
Động tác của cậu quá nóng vội làm cho môi bị trầy xước, trong nụ hôn thoang thoảng mùi máu tươi quyện với mùi rượu thơm càng khuấy động thần kinh đang xao xuyến.
Mắt Auzers tối sầm, nghiêng cằm lên, chủ động đáp lại. Điều đó rất nhanh làm cho Kỷ Ninh muốn tháo chạy, không thể phản kháng. Nhưng cậu lại không chịu nhận thua, cho dù lúc đứng lên đã thở hổn hển không ra hơi, nhưng cậu vẫn làm vẻ mặt tự cho là rất hung dữ, trợn mắt nhìn Auzers mà nói.
“Thật đúng là làm người ta chán ghét… Ngươi không phải là muốn cái này sao?” Cậu lau sạch vết máu trên môi, đối mắt với Auzers, vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: “Vậy ngươi đã thỏa mãn chưa? Ta cho ngươi.”
“Ta rất tham lam, chỉ như vậy còn lâu mới đủ.”
Auzers cười lên, tinh thần lực bỗng tản ra, ép Kỷ Ninh ngã xuống, để cậu nằm lên trên người mình. Con ngươi đen láy chứa đầy dục vọ.ng chưa được giải tỏa, khàn giọng nói bên tai cậu.
“Phải cho ta tất cả của em thì mới đủ.”