Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 67




Edit by Mint

Beta by Tô

______________________________

Tần Như Vọng bị Thần tử nắm tay choàng qua cần cổ trắng nõn kia, đầu ngón tay chạm lên làn da mềm mại nhưng lại lạnh lẽo thiếu sức sống, khi Thần tử dẫn dắt ngón tay hắn siết chặt lại, hắn bỗng kinh hoảng, vùng khỏi tay Thần tử như bị bỏng.

“Chẳng lẽ ngươi mềm lòng sao?”

Thần tử ngồi trước mặt hắn, đôi mắt xinh đẹp khẽ cong lên, nụ cười của cậu dịu dàng như nước, thế nhưng lại vô cùng hờ hững cùng bạc bẽo.

Trong mắt Tần Như Vọng, trái tim cậu như được đúc từ ngọc thạch, lấp lánh long lanh không vương bụi trần, nhưng lại cứng rắn lạnh lẽo, không một vết nứt, cho dù là ai cũng không thể tiến vào tim cậu, ngay cả chính bản thân mình cũng thờ ơ như thế, chẳng thèm quan tâm đến tính mạng của mình.

“Ngươi không nên như thế này.” Thần tử lắc đầu, khẽ thở dài: “Bây giờ ngươi đã là vua Đại Hạ, một ngày nào đó chắc chắn sẽ đạt được bá nghiệp*, thống nhất thiên hạ. Nếu ngươi muốn làm chủ cả thiên hạ, chắc chắn sẽ phải giẫm lên núi thi biển máu, con đường thành công trải đầy xương cốt, chớ nên có lòng nhân từ dư thừa.”

*Bá nghiệp (霸业_: Sự nghiệp làm chủ các chư hầu

Cậu lại lần nữa kéo tay Tần Như Vọng qua, vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, trong giọng nói lộ ra ý cười.

“Ta đã là người sắp chết rồi, thì liền bắt đầu từ ta đi, loại trừ từng vật cản đường một, tự tay giết ta hoàn thành tâm nguyện nhiều năm qua của ngươi, cũng coi như ta tặng cho Tân hoàng một phần lễ vậy.”

Cậu càng nói, trái tim Tần Như Vọng càng nặng trĩu, nghe được câu cuối suýt nữa đã thất thố, hắn đột nhiên nắm lấy tay Thần tử, đôi mắt nhuốm sự lạnh lẽo, lạnh giọng: “Ta không cần phần lễ này.”

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Thần tử hỏi: “Mệnh ta chẳng còn bao lâu nữa, trước khi ta chết, ngoại trừ tính mạng này thì cũng không còn gì để tặng cho ngươi.”

Tần Như Vọng im lặng, hắn nắm lấy cằm Thần tử ép cậu ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào mắt cậu, trầm giọng mở miệng.

“Ngươi cũng không phải là người Đại Hạ, thế vì sao lại hy vọng ta trở thành Quốc chủ Đại Hạ đến thế, việc này có liên can gì đến ngươi? Rõ ràng ngươi biết rằng một ngày nào đó ta nhất định sẽ hủy diệt Vu Thần quốc, những thần sứ kia cũng——”

“Đây chính là mong muốn của ta.”

Thần tử lại nở nụ cười.

“Vu Thần đã chết, Thần quốc đang dần rơi vào tà dị, ngươi có biết để chọn ra Thần tử và Thần nữ, Vu Thần quốc hàng năm đều phải chôn vùi biết bao nhiêu tính mạng, và bọn ta lại phải chịu đựng bao nhiêu đày đọa nữa?”

“Mang danh là Thần sứ mà bọn ta sống cuộc sống người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ, nếu không có người giúp đỡ, đến ngay cánh cửa này ta còn không bước ra nổi!”

Cậu hiếm khi kích động, trên mặt bỗng chốc đỏ hồng bệnh tật, khóe môi chảy ra một vệt máu, vẻ mặt cười như không cười, mà khóc cũng chẳng ra khóc.

“Chỉ có ngươi, mới có thể tiêu diệt Thần quốc, cứu lấy Thần quốc, với sinh mệnh còn lại của ta thì chắc chắn không thể chứng kiến được ngày đó, vậy thì hãy để ta trở thành người Thần quốc đầu tiên chết trong tay ngươi được không? Tần Như Vọng, ngươi giết ta đi, ngươi hãy giết ta đi——”

“Đủ rồi!”

Gương mặt của vị vua trẻ tràn đầy băng sương, hắn bỗng bế Thần tử từ trên ghế lên rồi đặt nằm trở lại giường, rồi cưỡng ép cậu uống thuốc trường sinh do Thần nữ luyện chế, nhìn cậu dần bình tĩnh lại, hắn mới trầm giọng nói.

“Ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng nói xằng bậy nữa.” Hắn nói: “Ngươi sẽ không chết. Quả nhân không cho phép ngươi chết thì ngươi không được chết, Quả nhân muốn ngươi tận mắt chứng kiến Vu Thần quốc chôn vùi dưới gót sắt Đại Hạ như thế nào, trước lúc đó, ngươi sẽ không chết.”

Thần tử khẽ bật cười, nhưng dường như cậu thật sự mệt mỏi, qua một hồi lâu vẫn không lên tiếng, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thanh âm nhỏ vụn như lời nỉ non trong mộng.

“…… Phải rồi, ngươi là vua của Đại Hạ, hôm nay là ngày ngươi cử hành đại điển, phải tế bái thiên địa và tổ tiên, cần phải giữ cho thân xác và tinh thần thanh khiết, sao có thể để tay nhuốm máu chứ.”

“Ta rất chờ mong cái ngày mà ngươi nói, bệ hạ……”

Cuối cùng cậu cũng an tĩnh lại, làn da tái nhợt tựa như được kết thành từ băng tuyết, nhưng lại hệt như lưu ly chỉ cần chạm vào là vỡ nát, mỹ lệ mà yếu ớt, khiến người ta sinh lòng tiếc thương.

Tần Như Vọng đứng trước giường, chăm chú nhìn gương mặt cậu thật lâu, đột nhiên hắn vươn tay ra, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào đuôi mắt cậu rồi chầm chậm trượt xuống.

Hắn từng vô số lần tưởng tượng khuôn mặt dưới tấm mặt nạ này sẽ như thế nào, rốt cuộc ngày hôm nay hắn đã nhìn thấy gương mặt thật ấy, nhưng lại chợt nhận ra còn rung động lòng người hơn so với trong suy nghĩ.

Hắn vẫn luôn cho rằng, ngoại trừ mẫu thân đã mất sớm, hắn sẽ không để tâm đến bất kỳ kẻ nào nữa, nếu có thì cũng chỉ là hận thù.

Hắn căm hận phụ thân đã bị hắn tự tay bắn chết, hận Vu Thần quốc và tất cả những gì liên quan đến nó, cũng căm hận người trước mắt này.

Nhưng mà cũng chỉ yêu duy nhất người này.

Có lẽ đã từ rất lâu về trước, ngày bọn họ lần đầu tương ngộ, một mình hắn lẻ loi chờ ở hoa viên, mà Thần tử cao cao tại thượng lại vì hắn mà dừng liễn, thời điểm y vươn tay với hắn, hắn đã không thể tự kiềm chế được mà sa vào.

Dù cho người này chỉ vì lợi dụng hắn, đối xử với hắn cũng chẳng chút thật lòng, hắn vẫn chẳng hề để ý.

Nhìn Thần tử dường như đã lâm vào giấc ngủ say, Tần Như Vọng yên lặng xoay người đi ra ngoài, bỗng nhiên phía sau truyền đến một thanh âm rất khẽ.

“Ngươi… Ngươi có tâm nguyện gì không?”

Hắn quay đầu lại nhìn Thần tử nằm trên giường khẽ mở mắt, yếu ớt nhìn hắn, trái tim Tần Như Vọng chợt thắt lại, hắn im lặng một lát rồi nói.

“Đợi ngươi khỏe hơn thì chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Hắn ra khỏi cung điện, bước lên liễn chờ ở bên ngoài, vô số quan lại đi theo phía sau lên núi tế trời, hoàn thành đại điển. Nhưng khi hắn trở lại hoàng cung, vừa muốn đi nhìn Thần tử thì lại nghe được tin dữ.

Thần tử đã qua đời.

Cách mấy tòa cung điện vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng khóc được truyền đến từ nơi ấy, Tần Như Vọng ngồi trong liễn hệt như bị giáng một đòn, trước mắt lập tức tối sầm, hắn lảo đảo bước xuống liễn, vội vàng chạy vào trong điện, đập vào mắt chính là một mảng đỏ tươi chói mắt.

Chiếc mặt nạ bạc bị vấy máu, vạt áo trắng như tuyết cũng nhuốm đầy máu tươi, cổ tay mảnh khảnh rũ xuống bên giường, giữa ngực, một thanh chủy thủ găm thật sâu vào trong da thịt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Như Vọng trong nháy mắt mất hết lý trí, hai mắt đỏ ngầu, hắn cho rằng Thần tử bị kẻ nào đâm chết nên muốn kéo hết người trong điện này ra lăng trì xử tử, thì lại bị một cung nhân khóc lóc ôm lấy chân hắn, dâng một bức thư được niêm phong do Thần tử viết cho hắn.

Khi cầm lấy bức thư, tay Tần Như Vọng không ngừng run rẩy, trang giấy mỏng manh rơi xuống mấy lần được cung nhân nhặt lên, lần nữa dâng đến tay hắn.

Chữ viết trên thư không còn thanh thoát như trước mà xiêu xiêu vẹo vẹo, bệnh tình người cầm bút quá mức nghiêm trọng, đến bút cũng cầm không xong, vậy mà vẫn cứ kiên trì viết xong phong thư này.

Trong thư Thần tử có nói, là cậu tự vẫn chứ không liên can gì đến người khác, bảo Tần Như Vọng đừng giận chó đánh mèo. Nếu Tần Như Vọng không muốn giết cậu, vậy thì để tự tay cậu động thủ, dùng mạng của mình làm phần lễ tặng cho Tần Như Vọng.

Trừ cái này ra cậu còn viết.

“Có lẽ ngươi không nhớ rõ, mười năm trước ngươi đã từng hỏi ta, ta đối xử tốt với ngươi đủ đều có phải là do ngươi là hoàng đế tương lai của Đại Hạ hay không, khi đó ta không trả lời, nhưng hiện giờ ta muốn nói với ngươi, cũng không hoàn toàn là thế.”

“Ta dùng thân phận Thần tử đi đến Đại Hạ, trước khi khởi hành Tư tế từng nói với ta, đã có ma tinh giáng thế xuống Đại Hạ, hắn sẽ giết huynh giết cha, mất hết luân thường đạo lý, dấy lên chiến hỏa ngút trời, mà Vu Thần quốc cũng sẽ đối mặt với tai ương ngập đầu.”

“Do cách xa Đại Hạ nên y không thể tính được nhiều hơn, sau khi y cho truyền ta vào cung thì lệnh cho ta nhất định phải tính ra được người này là ai, đồng thời phải báo việc này cho Quốc chủ, sớm ngày đề phòng, thoát khỏi tai ương.”

“Khoảnh khắc khi gặp được ngươi, ta liền cảm ứng được ngươi chính là ma tinh trong lời mệnh, ngươi sẽ làm rạng danh Đại Hạ nhưng đồng thời sẽ hủy diệt Vu Thần quốc, ta cũng sẽ vì ngươi mà mất mạng.”

“Lúc ấy ta chưa có lòng tiêu diệt Vu thần, ta vốn nên diệt trừ ngươi, nhưng khi đó ngươi chỉ là một đứa trẻ, mẫu thân thì mất, một mình bơ vơ trong hoàng cung rộng lớn như vậy, cho nên ta dù sao chăng nữa cũng không thể nào xuống tay với ngươi.”

“Nhiều năm qua, ta vẫn luôn báo cáo với Tư tế rằng ta không tìm được ma tinh, Tư tế lại sớm đưa Thần tử đời sau đến để người đó tính ra tung tích của ma tinh.”

“Bây giờ căn cơ của ngươi còn thấp, không thể khống chế được hết quyền lực trong triều, chớ nên để Thần tử tân nhiệm nhìn ra ngươi chính là ma tinh kia, càng chớ để kẻ đó lộ bất kỳ tiếng gió nào với Vu Thần quốc.”

“Chúc ngươi nghiệp lớn đại thành.”

“…”

Nước mắt trượt từ cằm Tần Như Vọng rơi xuống thư, thấm ướt chữ viết, để lại vết mực nhòe đen ngòm.

Sau một hồi im lặng, hắn chợt bật cười, lẩm bẩm hết lần này đến lần khác.

“Ma tinh…”

“Ma tinh…”

Hắn như mất hết sức lực, lảo đảo ngồi xuống giường, nhìn thật lâu vào vết máu trên mặt nạ của Thần tử.

Cứ như bị ma chú, hắn tháo mặt nạ dính máu xuống, đặt lên trên ngực mình, để dòng máu tươi kia kề sát vào tim mình.

Nếu hắn là kiếp nạn của thiên hạ, ma tinh giáng thế.

Vậy người này chính là kiếp nạn của vận mệnh hắn, là ma tinh giáng xuống lòng hắn.

Vừa hận vừa yêu.

Thân thể cậu chết đi, dường như sinh mạng của hắn cũng đã đi theo cậu.

ϞϞϞ

Mấy chục năm sau, Đại Hạ thống trị các nước, phồn vinh hưng thịnh, thiên hạ thái bình, thịnh thế an yên, Tần Như Vọng cũng được người đời ca tụng, hắn chính là vị Quân vương tài đức vĩ đại nhất Đại Hạ.

Nhưng điều tiếc nuối duy nhất chính là trong hậu cung hắn chẳng có lấy một bóng người, cũng không có hậu duệ, chỉ bồi dưỡng con trai nối dõi của dòng họ thành trữ quân, hiện giờ bệnh tình hắn càng ngày càng nặng, đã thoái vị để Thái tử kế thừa ngôi vị hoàng đế của hắn, còn hắn thì dọn đến ở trong cung điện năm đó của Thần tử.

Sau khi Thần tử mất, tòa cung điện này đã bị phong tỏa, không cho phép bất cứ người nào vào ở, chỉ có cung nhân đến quét dọn hàng ngày, khi xử lý chính vụ xong, hắn cũng sẽ thường xuyên đến đây lau dọn bụi bẩn bám trên bài vị Thần tử.

Cung điện này vốn lạnh lẽo, nhiều năm qua lại không có người đến ở, nó gần giống với lãnh cung, vô cùng âm u. Tân hoàng không đành lòng để hắn ở đây, muốn mời hắn chuyển ra để tu sửa toàn bộ cung điện nhưng lại bị Tần Như Vọng từ chối.

Hắn ở trong một căn phòng nho nhỏ bên cạnh phòng của Thần tử, đồ vật được bày trí giống như lúc trước, tuy rằng không đến mức đơn sơ nhưng cũng chẳng hề phù hợp với thân phận tôn quý hiện giờ của hắn, thế nhưng hắn vẫn ở đấy, cũng không cho cung nhân di chuyển đồ vật trong này.

Một đêm nọ, khí trời chợt trở lạnh, cho dù cung nhân đã đặt thêm rất nhiều bếp lò ở trong điện nhưng Tần Như Vọng vẫn cảm thấy lạnh run cả người, đầu óc mơ hồ không mở mắt lên nổi.

Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, dường như hắn nghe được có rất nhiều người tới lui bên cạnh hắn, hắn còn nghe được tiếng quát mắng của Tân hoàng, y đang trách mắng những thái y kia, nói nếu không cứu được Thái thượng hoàng thì bọn họ đều chôn cùng hết đi.

Tần Như Vọng có chút buồn cười, tuy đứa nhỏ này không phải con ruột của hắn nhưng tình cảm giữa hai người lại rất tốt, hắn truyền tất cả những tài nghệ một đời đế vương này cho y, nhưng chung quy vẫn còn nhỏ, gặp chuyện vẫn luôn dễ kích động.

Hắn muốn nói với Tân hoàng mấy câu nhưng chẳng thể nào mở mắt ra được, đúng lúc này, mọi âm thanh xung quanh hắn chợt biến mất, từ một nơi xa xăm nào đó, dường như hắn nghe được một giọng nói thỏ thẻ dịu dàng kia.

“Ngươi còn có tâm nguyện gì không?”

Tần Như Vọng bỗng nhiên nhớ đến nhiều năm về trước, vào lần cuối cùng hắn gặp Thần tử khi còn sống, Thần tử hỏi hắn có tâm nguyện gì không, lúc ấy hắn không trả lời, bây giờ có nói ra thì cũng đã muộn.

“Không sao, ngươi cứ nói ra đi.”

Thanh âm quen thuộc kia vẫn hỏi thăm hắn, cực kỳ giống với nhiều năm trước khiến Tần Như Vọng không khỏi có xúc động muốn rơi lệ. Hắn há miệng th.ở dốc, cố gắng nói ra tâm nguyện của mình, nhưng ý thức mơ màng lại khiến hắn không biết mình đã nói hay chưa, cũng chẳng biết người nọ liệu có nghe thấy hay không.

“Tâm nguyện trong lòng ta kiếp này chẳng thể thực hiện được.”

“Nếu có thể sống lại một đời, ta chỉ mong mẫu thân ta không mất sớm, Thần tử trường sinh khỏe mạnh, đợi sau khi ta thừa kế ngôi vị hoàng đế, bình định tứ hải thì sẽ cùng ta chu du… thiên hạ…”

Nói xong mấy chữ cuối, hắn đã mất hết khí lực, cuối cùng hồn về nơi xa.

Tất cả mọi thứ đã không còn liên quan đến hắn, lúc mất hết ý thức, hắn vốn tưởng rằng mình đã chết đi, thế nhưng ngay sau đó, hắn bỗng cảm thấy cả người dần có sức lực, mở mắt ra thì đột nhiên một nữ tử xuất hiện trước mặt mình.

“Như Vọng, con sao rồi?”

Ánh mắt của nữ tử trẻ tuổi toát lên vẻ lo lắng, thân thiết xoa nhẹ mặt hắn khiến hắn ngây ngẩn cả người.

Đây chính là mẫu thân khi hắn còn nhỏ.