Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 64




Edit by Mint

Beta by Tô

______________________________

Kỷ Ninh nấp bên ngoài ảo cảnh nhìn bản thân xoa mặt Ứng Thiên Thu, cậu chịu không nổi mà dời mắt đi, nhìn chằm chằm vào Vân Đóa đang làm loạn trong phòng.

Khi đó cậu ra sức làm dáng vẻ dụ dỗ Ứng Thiên Thu chẳng cảm thấy gì, nhưng bây giờ đứng dưới góc độ là khán giả thì lập tức cảm thấy nhìn kiểu gì cũng đều quá mặt dày không biết xấu hổ, thực sự nhìn không nổi.

Thiếu niên trong ảo cảnh vẫn không biết gì, ngón tay khẽ lướt qua cằm của Ứng Thiên Thu, nâng mặt hắn lên một chút, tiến gần đến, trong hơi nước ướt át mang theo mùi hương nhàn nhạt, ngay cả con ngươi cũng lấp lánh ánh nước.

Cậu hỏi Ứng Thiên Thu: “Ngươi và ta đều là nam tử, đều đã chấp nhận hôn sự này, nhưng vì sao ngươi vẫn còn muốn tránh mặt ta?”

Ứng Thiên Thu nhẹ nhàng gạt tay cậu ra, không trả lời, bỗng nhiên tiếng chuông vang lên, Vân Đóa nhảy lên bàn g.ặm cắn sách được đặt trên ấy, cái đuôi lông xù vẫy qua vẫy lại, còn thuận thế đẩy ngã giá để bút.

“Cái con vật nhỏ này!”

Thiếu niên khẽ mắng một tiếng, sự chú ý bị dời đi, cậu muốn đi bắt con thú nghịch ngợm này, Ứng Thiên Thu thì xoay người ra khỏi phòng, hai tai chậm rãi đỏ ửng rồi lan xuống gương mặt, thế nhưng hắn chẳng muốn để thiếu niên nhìn thấy.

Khi đó quả thật Kỷ Ninh không nhìn thấy, cậu đang cố bắt Vân Đóa, đến khi bình tĩnh lại thì phát hiện Ứng Thiên Thu đã rời đi, mà bây giờ, Kỷ Ninh thấy được rõ ràng phản ứng của Ứng Thiên Thu.

Cái này đúng thật là……

Trong mắt Kỷ Ninh ánh lên tia phức tạp khác thường.

Nói cho cùng hành vi làm người ta động lòng rồi sau đó dùng cái chết để kết thúc đoạn tình cảm này là một việc cực kỳ sai trái. Mặc dù để có thể về nhà cậu không hối hận khi làm những việc này, nhưng cũng không đồng nghĩa là cậu không cảm thấy áy náy. Lúc này đây lại một lần nữa gợi nhớ về ký ức năm xưa, cảm giác trong lòng cậu cũng chẳng dễ chịu là bao.

Ảo cảnh lại tiếp tục diễn ra, cảnh tượng đột ngột chuyển đổi, hương thơm của rượu và yến tiệc tràn ngập trong không khí, phủ đệ rộng lớn được trang trí mỹ lệ đẹp đẽ đổi mới hoàn toàn, nơi nào cũng lộng lẫy hoa lệ, khách đến khách đi nườm nượp, thiếu niên mặc lễ phục đoan chính trang nghiêm đi theo sau phụ thân, tươi cười nhận lễ vật của người khác.

Hôm ấy là sinh thần mười sáu tuổi của thiếu niên, nghĩa là cậu đã trưởng thành.

Cậu là con của gia chủ Kỷ gia, lại là thiên tài tu đạo khó gặp trong tộc mấy thập kỷ qua, vậy nên yến tiệc sinh thần này được tổ chức vô cùng long trọng, không chỉ có người trong tộc mà người các thế tộc khác cũng sai không ít người đến chung vui, ngay cả túi báu vật phát quà mừng cũng chất đầy mấy bàn.

Nhưng các trưởng lão của thế tộc đến bái phỏng Kỷ gia không hẳn chỉ vì tên tiểu bối này. Trong yến tiệc, khách quý các tộc đã vào chỗ ngồi, nâng ly cạn chén, còn đám thiếu niên thì lại đến một ngọn núi thanh tịnh đẹp đẽ khác để mở tiệc rượu.

Bọn họ đều là bạn bè thân thiết của thiếu niên nên thật tâm đến chúc mừng sinh thần cậu, lúc này không có trưởng bối trong tộc để mắt đến, cũng không có quy củ bó buộc, mọi người bắt đầu phóng túng, tụm năm tụm ba ngồi với nhau, uống rượu đùa giỡn, ồn ào la hét vô cùng náo nhiệt.

Ứng Thiên Thu ngồi ngay ngắn ở một bên, trong nhóm thiếu niên này không có người giao hảo với hắn, cũng có người đã nhận ra thân phận của hắn, nhưng biết gia tộc hắn đã lụn bại tựa như bèo không rễ, tuy không mở lời châm chọc nhưng cũng chẳng ai trò chuyện cùng hắn, nhìn khắp nơi, bên cạnh hắn chỉ toàn là lạnh lẽo hiu quạnh, vô cùng tách biệt lẻ loi.

Thiếu niên nhìn thấy Ứng Thiên Thu ngồi ở đó, nhiều lần có ý muốn gọi hắn nhưng lại bị những thiếu niên thiếu nữ cười đùa kéo ống tay áo muốn rót rượu cho cậu, cậu không thoát được, chỉ chốc lát đã chếnh choáng say.

Tất cả đều bị Ứng Thiên Thu đặt vào trong mắt, vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng con ngươi lại tối sầm, không nhìn rõ bên trong lòng hắn là tâm trạng gì.

Uống rượu được mấy lượt, mọi người lại bắt đầu nổi hứng tìm trò chơi để chơi.

Thiếu niên bị bịt mắt, bọn họ giấu những nhánh hoa làm bằng ngọc ở khắp nơi, bên trên phủ một chút huyền khí để thiếu niên không thể nhìn được, chỉ có thể chậm rãi lần mò, dựa vào việc cảm ứng huyền khí mà đi tìm.

Chỉ khi tìm được hết ngọc hoa thì mới được xem là cậu thắng, nếu không cậu sẽ bị phạt uống hết một bầu rượu.

“Rốt cuộc là sinh thần của ai hả?”

Thiếu niên oán giận nói, mọi người cười vang, nói chẳng lẽ cậu sợ sao, thiếu niên trước giờ kiêu ngạo, không nhịn được khi bị người ta kích cậu, lập tức đi tìm.

Cậu không thẹn với cái danh thiên tài, cho dù chỉ có thể dựa vào một chút cảm ứng mỏng manh mà đã nhanh chóng tìm được gần hết ngọc hoa, chỉ còn lại một nhánh cuối cùng, thế nhưng lại tốn không ít thời gian.

“Ta thấy ngươi không tìm được nhánh cuối cùng này đâu.”

Bằng hữu của thiếu niên cười tủm tỉm đi đến bên cạnh cậu, đi một vòng quanh cậu: “Cho ngươi thêm nửa nén nhang nữa, nếu không tìm được thì……”

“Ngọc hoa ở trên người ngươi phải không?”

Thiếu niên bỗng ngẩng đầu lên quay mặt về phía bằng hữu, trong mắt bằng hữu lóe lên sự kinh ngạc, đang muốn yên lặng lùi lại thì thiếu niên đã tiến lên một bước, đặt tay lên cánh tay người nọ, lôi lôi kéo kéo: “Ngươi mau giao ra đây!”

Bằng hữu bị vạch trần, lại không chịu nhường nhịn, hai người ngươi chạy ta đuổi, thiếu niên chợt va vào lồng ng.ực của bằng hữu, mặc dù không có ý suồng sã nhưng động tác lại vô cùng thân mật.

Những người khác lập tức bật cười, lại có người cố tình lén nhìn qua chỗ ngồi của Ứng Thiên Thu, nhưng lại phát hiện hắn đã biến mất tự lúc nào.

(〜 ̄▽ ̄)〜〜( ̄▽ ̄〜)

Khi nhìn thấy thiếu niên va và lồng ng.ực người khác, Ứng Thiên Thu đã rời khỏi yến tiệc.

Hắn đi xuống núi, đến bên bờ hồ dưới chân núi, lẳng lặng ngồi xuống ngắm nhìn sóng nước lấp lánh trên mặt hồ. Dưới ánh trăng, gương mặt lãnh đạm của hắn lộ ra một tia cô đơn vô hình.

Một bóng trắng nhỏ nhắn xinh xắn từ bụi cây nhảy ra, chầm chậm đi đến bên cạnh Ứng Thiên Thu, khẽ cọ cọ lên cánh tay hắn.

Ứng Thiên Thu cúi đầu nhìn con vật trắng tuyết, bế thả vào trong lòng nhẹ nhàng vuốt lông nó. Một lát sau, hắn nghe được ở phía sau truyền đến tiếng bước chân, động tác hắn dừng lại, vừa nghe tiếng bước chân là đã nhận ra người đến.

Hắn quay đầu lại, thiếu niên cũng đi đến bên cạnh hắn, trên người còn vương mùi rượu nhàn nhạt, ngồi xuống kế bên, hỏi: “Sao ngươi lại đi trước?”

“…Thấy nó tới.” Ứng Thiên Thu im lặng một lát rồi xách Vân Đóa trong lòng lên, nói.

“Ngươi nói dối.” Thiếu niên nắm phần lông trên cổ Vân Đóa lên, thả cho nó chạy đi, vừa làu bàu: “Ngươi chẳng qua là muốn đi mà thôi…”

Ứng Thiên Thu không đáp, thiếu niên say đến choáng váng, đỡ đỡ thái dương, lẩm bẩm: “Ta choáng đầu quá, ngươi cho ta mượn nằm chút.”

Dứt lời, cậu nằm lên chân Ứng Thiên Thu, thò ngón tay kéo một lọn tóc đen của hắn, tỉ mỉ quấn quanh ngón tay, hỏi: “Quà sinh thần của ta đâu? Lẽ nào ngươi không chuẩn bị cho ta sao?”

Cậu nhìn Ứng Thiên Thu, trong con ngươi mông lung nhiễm men say, ánh lên ánh nước, bầu trời đầy sao kia như phản chiếu trong mắt cậu, trong ấy cũng có bóng hình của Ứng Thiên Thu.

Ứng Thiên Thu đối mặt với cậu một hồi, bỗng nhiên hắn nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cậu, thấp giọng đáp.

“Ta chuẩn bị rồi. Chỉ sợ ngươi không thích.”

“Ngươi không tặng ta mới không thích.” Thanh âm thiếu niên mềm mại tựa như làm nũng: “Ngươi mau tặng cho ta đi.”

Ứng Thiên Thu lại nhìn cậu, sau đó mới từ trong ngực ra một cây trâm cài tóc, dường như được làm từ hồng ngọc, được khắc hoa văn tinh vi tỉ mỉ, vô cùng xinh đẹp, cực kỳ tương xứng với thiếu niên.

Ánh mắt thiếu niên khẽ sáng lên, đưa tay muốn lấy nhưng lại bị Ứng Thiên Thu đ.è xuống, không cho cậu lấy đi.

“Ngươi nghe ta nói.” Ứng Thiên Thu nói: “Đây là vật trong tộc của ta, mỗi đời tộc chủ sẽ tặng vật này cho bạn lữ. Trước khi ta đến Kỷ gia, mẹ của ta đã giao nó cho ta, bây giờ…”

“Bây giờ ngươi muốn tặng nó cho ta sao?” Thiếu niên có chút hoan hỉ nói.

“Ta không biết ngươi có muốn nó hay không.”

Ứng Thiên Thu nhìn cậu thật sâu, chậm rãi nói.

“Trước khi ngươi nhận lấy cây trâm này, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ.”

“Gia tộc ta đã suy bại, ngươi lại là con trai trưởng trong tộc, được ký thác kỳ vọng rất lớn, nếu bàn về xuất thân thì ta không xứng với ngươi, nếu ngươi muốn cự tuyệt hôn sự này, ta cũng không hề oán trách. Mà nếu ngươi không tiện mở lời với cha ngươi thì ta có thể đề cập việc từ hôn trước, sẽ không để ngươi phải khó xử.”

“Nhưng nếu ngươi nhận lấy nó, thì ta sẽ xem như ngươi cam tâm tình nguyện kết đôi cùng ta, sau này bất luận xảy ra việc gì thì ngươi tuyệt đối không còn bất kỳ cơ hội để đổi ý, trừ phi là ta chết đi——”

“Không cho phép ngươi nói bậy.” Trong mắt thiếu niên ánh lên lửa giận, đưa tay chặn môi hắn.

Ngày thường Ứng Thiên Thu luôn ôn hòa nội liễm, nhưng bây giờ thái độ lại khác thường, toát lên thái độ không cho từ chối, bắt lấy hai tay thiếu niên, không cho cậu cắt ngang, ánh mắt âm u mà sâu thẳm.

“Ta không phải là người rộng lượng, bất luận là hôm nay hay về sau, ta đều không thích ngươi thân mật với người khác, cho dù đó là bằng hữu của ngươi. Sau khi kết đôi, đừng nói ngươi nảy sinh tình cảm với người khác, chỉ cần có người khác chạm vào góc áo của ngươi thôi ta cũng sẽ không vui, phải tiêu hủy bộ đồ đó ta mới vừa lòng.”

“Ngay cả như vậy, ngươi cũng muốn nhận lấy cây trâm này, kết đôi cùng ta sao?”

“….”

Thiếu niên nằm nhìn hắn một lúc, chợt khó nhọc ngồi dậy, cởi dây cột tóc của mình ra, mái tóc đen tán loạn buông xuống, cậu đưa mắt nhìn hắn, nghiêng đầu nói: “Ngươi cài lên cho ta đi?”

Ứng Thiên Thu yên lặng, vươn tay búi mái tóc dài của thiếu niên lên, nhẹ nhàng cài trâm vào.

Hắn không thường xuyên búi tóc cho người khác, động tác có hơi trúc trắc, búi tóc lỏng lẻo xuề xòa, vài sợi tóc đen rũ xuống, nhưng thiếu niên vẫn đượm ý cười như cũ, đỡ trâm cài tóc, nói: “Sau này nó là đồ của ta rồi.”

“Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng.” Ứng Thiên Thu nói: “Ngươi có biết ta là ai không, ngươi vừa đồng ý với ta việc gì?”

“Ngươi là Ứng Thiên Thu.”

Thiếu niên say men rượu, nhưng con ngươi lại dần trong trẻo, men say chầm chậm rút đi, nghiêm túc nói: “Ta mới vừa đồng ý kết đôi cùng ngươi, nhưng rõ ràng ngay lúc từ đầu là ta đã đồng ý…. Ưm…”

Trong mắt cậu ánh lên vẻ kinh ngạc, đôi môi bị Ứng Thiên Thu hôn lên, cậu bất ngờ không kịp phản ứng ngửa người về sau thì được Ứng Thiên Thu vòng tay qua lưng ôm lấy, không cho cậu lùi về sau nữa, cổ tay bị kéo lên vòng qua ôm cổ của Ứng Thiên Thu.

Kỷ Ninh ở một bên đứng xem lại không chịu được mà nhìn sang chỗ khác, đợi đến khi phía sau lưng truyền đến tiếng nói chuyện, cậu mới nhìn về phía bọn họ.

“Ta rất thích món quà này.” Thiếu niên được Ứng Thiên Thu ôm vào lòng, không còn khí chất cao ngạo thường ngày, khuôn mặt thả lỏng, có chút ngượng ngùng hỏi: “Cũng gần đến sinh thần của ngươi rồi, ngươi muốn cái gì?”

“Ta đã nhận món quà ngươi tặng cho ta rồi.” Ứng Thiên Thu bắt lấy tay thiếu niên, đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay cậu.

Nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, trong lòng Kỷ Ninh khẽ động, đột nhiên nhận thấy đây là một cơ hội tốt, cậu lập tức khống chế ảo cảnh để thiếu niên hỏi ra.

“Vậy ngươi có nguyện vọng gì? Hoặc là…… Tâm nguyện muốn thực hiện?”

“Tâm nguyện…” Ứng Thiên Thu nhẹ giọng, chợt chậm rãi nói: “Đương nhiên là khôi phục tông tộc.”

“Còn gì nữa? Ngươi có còn tâm nguyện gì khác hay không?”

“Đương nhiên là còn.”

Ứng Thiên Thu cúi đầu đối mặt với thiếu niên.

“Ngươi gả cho ta đi…… Tiểu Tiểu.”