Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 19




Edit by Lune

Beta by Tô

______________________________

Sau khi tiễn Leigh đi, cốt truyện mới vẫn chưa thấy kích hoạt. Kỷ Ninh không có việc gì để làm, hơn nữa tinh thần đã vô cùng mệt mỏi, vì thế dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi, không lâu sau đã ngủ say.

Đến khi tỉnh dậy một lần nữa, cậu phát hiện mình đã rời khỏi trò chơi, bản thân đang nằm trên giường ở phòng bệnh của mình.

Bên ngoài trời đã sáng, thì ra lúc cậu đang trong giấc đã bất giác thoát khỏi trò chơi, yên ổn ngủ một đêm.

Người máy y tế trực bên cạnh thấy cậu tỉnh dậy thì lập tức gửi tin nhắn thông báo cho bác sĩ. Sau đó mang đến một phần bữa sáng đến cho Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh ăn xong bữa sáng, bác sĩ kiểm tra lại lần nữa xác nhận tình trạng của cậu đã không còn vấn đề gì, có thể xuất viện bất cứ lúc nào. Kỷ Ninh lập tức lên xe do nhà họ Kỷ phái đến, bởi vì biệt thự của cậu đã bị phá hủy nên lần này sẽ trở về biệt thự của người nhà.

Trên đường trở về, Kỷ Ninh kiểm tra thiết bị kết nối của mình, phía trên còn ghi lại thông báo cậu thoát game “Hãy theo dõi để biết thêm các sự kiện và lựa chọn để mở khóa.”. Ngoại trừ cái này ra thì trò chơi không để lại bất kỳ dấu vết gì trên thiết bị, nên cũng không có cách nào để xem nó dùng cách gì để xâm nhập vào thiết bị của cậu.

Mặc dù biết chắc sẽ không có tác dụng nhưng trên đường về Kỷ Ninh vẫn đi mua một thiết bị kết nối mới, mang tâm lý may mắn biết đâu trò chơi sẽ không xuất hiện nữa.

Kỷ Ninh về đến nhà họ Kỷ, khó lắm mới được nghỉ ngơi một ngày cho khoẻ. Hôm nay xung quanh cậu không xuất hiện một nam chính nào, chỉ có trò chuyện mấy câu với Cố Sâm thông qua thiết bị kết nối, cuộc sống vô cùng nhàn hạ.

Nhưng Kỷ Ninh không thể không tự thừa nhận bản thân mình là một người chăm chỉ. Kể cả khi đang nghỉ ngơi, trong lòng cậu vẫn nhớ đến Tần Như Vọng ở một thế giới khác, lo lắng chuyện thi thể của hắn sẽ bị người khác luyện hóa, cũng lo tình hình hiện tại của Herinos đang mất tích.

Trên thế giới này còn có người xuyên không tận tuỵ giống cậu không chứ, ngay sau khi phục vụ còn chăm sóc bao đến tận cùng, Vận Doanh Thương thật sự nên trao tặng cho cậu một lá cờ chiến sĩ thi đua.

Lẩm bẩm như vậy, cuối cùng Kỷ Ninh phải đợi đến hai ngày mới có thể dịch chuyển linh hồn của mình đến thế giới của Ứng Thiên Thu.

Sau khi cảm giác khó chịu nhè nhẹ trôi qua, ánh sáng xung quanh Kỷ Ninh trở nên tối đen như mực. Này là vì trước khi rời đi cậu bị thiếu nữ nhốt vào túi ngự thú, còn nàng bám theo đám thiếu niên định luyện hóa thi thể Tần Như Vọng, muốn nhân cơ hội kiếm chác.

Không biết tình hình bên ngoài như thế nào rồi.

Kỷ Ninh vểnh đôi tai lông xù lên, nằm sấp lên vách túi để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nhưng mà chẳng hề nghe được gì hay tình hình bên ngoài thông qua cách này.

Nhưng không bao lâu sau, trong túi ngự thú bỗng có một tia sáng, là túi mở ra một khe hở, không biết có phải thiếu nữ chịu thả cậu ra hay không, Kỷ Ninh vội vàng nhân cơ hội chui ra bên ngoài, nhanh chóng nhìn ngó xung quanh.

Vừa nhìn một cái, cậu đoán bây giờ mình đang ở trong lăng tẩm của Tần Như Vọng. Đây là một địa cung, ánh sáng mờ tối, hành lang lót gạch hẹp dài, Trường Minh Đăng* bằng đồng treo trên vách tường đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Cách một đoạn lại có một cách cửa nhỏ ở hai bên, thông ra vô số mộ thất khác.

Trường Minh Đăng (bấm vào)

Nhưng Vân Đóa đâu rồi? Đừng nói là nàng bỏ cậu lại nha?

Kỷ Ninh đầu tiên không nhìn thấy thiếu nữ đâu thì cảm thấy hơi bất ngờ. Nhưng đến khi ánh mắt bỗng đảo qua mộ thất đối diện trái tim thoáng đập loạn, trong mắt cũng tràn ngập lo lắng.

Thiếu nữ ngã vào trong mộ thất, quần áo trên người vừa lộn xộn lại còn dính máu, hai mắt nhắm chặt đã lâm vào hôn mê, túi đựng đồ mang theo đã bị rách, đồ đạc rơi vãi khắp nơi.

Chuyện gì đã xảy ra? Ai đã đả thương nàng?

Kỷ Ninh vội vàng chạy đến bên cạnh thiếu nữ, dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt nàng muốn đánh thức nàng dậy, nhưng lại không thấy thiếu nữ có dấu hiệu tỉnh lại.

Điều đáng mừng duy nhất lúc này là thiếu nữ vẫn chưa biến lại bản thể, chứng tỏ vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần ăn đan dược trị thương vào chắc sẽ nhanh chóng chuyển biến tốt.

Nghĩ tới đây, Kỷ Ninh vội vàng gạt đống đồ rơi dưới đất, rất nhanh đã tìm được một cái chai nhỏ quen mắt. Đây là cái chai trước đây cậu hay dùng, chuyên dùng để đựng đan dược trị thương, nếu không ngoài ý muốn thì hẳn là nàng cũng kế thừa thói quen này.

Nhưng bây giờ cậu có muốn đút cho thiếu nữ đan dược thì có lòng mà không có sức. Giờ Kỷ Ninh vẫn đang ở dáng vẻ thú nhỏ, đừng nói đến mở miệng thiếu nữ ra giúp nàng uống đan dược, cậu thậm chí ngay cả cái nút chai cũng không mở ra nổi.

Kỷ Ninh lại chạy loạn xung quanh ủn ủn người thiếu nữ nhưng vẫn không thể đánh thức nàng.

Đúng lúc này bên ngoài lại truyền đến động tĩnh mơ hồ, giống như có thứ gì đó đang tới gần, chẳng thể nào phân biệt được là địch hay bạn, nhưng nếu xuất hiện ở chỗ này thì tám phần không phải là thứ gì tốt đẹp.

Phải làm gì đây…..

Cậu quay tròn tại chỗ, chỉ kém gặm luôn đuôi của mình nữa thôi. Nhưng đột nhiên cậu lại nghĩ đến một thứ có thể giúp mình cứu được thiếu nữ.

Sau một phen tìm kiếm, Kỷ Ninh tìm được một cái hộp, tốn hơi tốn sức mới cắn mở được ổ khóa nhỏ kia, lộ ra viên thuốc bóng mượt bên trong, chính là Hóa Hình Đan mà thiếu nữ mua cho cậu.

Năm đó Kỷ Ninh cũng đút cho thiếu nữ ăn hóa hình đan nên cũng hiểu dược tính của nó. Ăn một chút cũng có thể hóa thành người được nhưng thời gian rất ngắn. Chỉ có ăn toàn bộ vào mới có thể luôn duy trì hình người.

Đối với Kỷ Ninh mà nói, tình huống hiện tại vô cùng thích hợp, cậu chỉ cần cắn một miếng nhỏ là có thể cứu được thiếu nữ, mà lúc này thiếu nữ bị hôn mê chắc chắn sẽ không nhìn thấy vẻ ngoài của cậu, cậu sẽ không bị bại lộ thân phận.

Cậu nhanh chóng quyết định. Nếu nuốt toàn bộ đan dược thì phải mất một thời gian để hóa hình, nhưng lúc này cậu chỉ nuốt xuống một phần nhỏ nên gần như lập tức biến thành người, hóa thành một thiếu niên có dáng người mảnh khảnh.

Bởi vì lông trắng như tuyết nên quần áo trên người Kỷ Ninh cũng là màu trắng. Cậu không biết khuôn mặt bây giờ có giống thời mình thiếu niên hay không, nhưng giờ không có gương để xác nhận lại. Mà cậu đoán dù có khác nhau thì cũng không kém là bao.

Cậu mặc kệ mấy thứ này, vội vàng nhặt chai thuốc lên, mở nút chai ra ngửi mùi một cái. Sau khi xác nhận bên trong là đan dược trị thương cậu liền đỡ thiếu nữ dậy, đút thuốc vào trong miệng nàng, sau khi xác nhận nàng đã nuốt đan dược thì mới yên tâm.

Việc tiếp theo chính là đi tìm quan tài của Như Vọng, còn có tìm xem ai đã làm Vân Đóa bị thương nữa.

Kỷ Ninh để thiếu nữ gối đầu lên đùi mình, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa, đang suy nghĩ xem nên đi về hướng nào, không chú ý tới đan dược đã nhanh chóng phát huy tác dụng, sắc mặt của thiếu nữ đã trở nên tốt hơn, giờ đang chậm rãi mở hai mắt ra.

“A…A Ninh?”

Nàng mơ mơ màng màng gọi một tiếng, dọa cho Kỷ Ninh giật hết cả mình—— Quả nhiên không ngoài dự đoán, dáng vẻ sau khi hóa thành người giống hệt dáng vẻ vốn có của cậu, đáng lẽ không nên để nàng nhìn thấy!

“A Ninh…Là ngươi sao? Thật sự là ngươi sao?”

Tầm mắt thiếu nữ mơ hồ, nhưng vẫn cố gắng muốn nhìn rõ thiếu niên đang ôm mình. Khuôn mặt kia quá mức quen thuộc, cho dù không nhìn rõ thì nàng cũng có thể chắc chắn đối phương chính là A Ninh.

“Oà…. A Ninh, rốt cuộc có phải là ngươi không, ngươi trả lời ta đi, nói chuyện với ta đi mà…”

Mắt nàng lập tức đỏ lên, âm thành tràn đầy nức nở, liều mạng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng bởi vì vết thương chưa lành cộng thêm cảm xúc đang rối loạn nên nàng lại nhanh chóng ngất đi, duỗi tay ra khó khăn xẹt qua ống tay áo Kỷ Ninh, vô lực rũ xuống.

Thấy nàng kích động như vậy, trong lòng Kỷ Ninh cũng không đành lòng. Cho nên cậu hiểu mình càng không thể để lộ thân phận được, nếu không càng cho nàng hy vọng thì ngày sau cậu rời đi sẽ lại càng tàn khốc.

Cứ để Vân Đóa nghĩ rằng nàng sinh ra ảo giác đi….

Kỷ Ninh nhẹ nhàng đặt thiếu nữ xuống, nhặt từng thứ rơi dưới đất lên xem có cái gì có thể tạm thời bảo vệ nàng hay không. Nhưng cậu lại nhanh chóng thất vọng vì phát hiện những thứ này đều phải dựa vào huyền khí mới có thể kích hoạt được.

Tiếng động bên ngoài càng ngày càng gần, Kỷ Ninh có thể nghe ra được đây là tiếng bước chân hỗn loạn. Hẳn là có mấy người, thỉnh thoảng còn cao giọng hét “Chạy mau”, rõ ràng là đang bị thứ gì đó đuổi giết phía sau.

Là mấy đứa con cháu của mười hai tộc kia đến đào mộ…

Kỷ Ninh nghe thấy giọng nói của bọn họ, lập tức quyết định thấy chết không cứu. Một là cậu không thích đám nhóc kia, hai là bây giờ đến bản thân cậu còn không lo được thì lấy cái gì mà đi cứu người.

Cậu lặng lẽ đóng cửa mộ thất lại, chuyển thiếu nữ vào góc tối nhất, rắc một ít thuốc bột khử mùi để cho bên ngoài không phát hiện được trong phòng này có người đang trốn.

Tiếng chạy trốn ngoài hành lang càng lúc càng gần, cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của đám thiếu niên, không biết là đã chạy bao lâu rồi.

“Không… Không được rồi, ta thật sự hết chạy nổi rồi, hay chúng ta đừng chạy nữa, trốn vào chỗ nào đi. Nếu không còn chưa bị hung thi giết thì ta đã chết vì mệt rồi đây này!”

“Tên phế vật không có đầu óc, ngươi nghĩ hung thi không tìm được ngươi chắc? Giờ mà trốn chính là tự tìm chết!”

“Ta mặc kệ, vậy các ngươi chạy đi, ta đi trốn!”

Đám người tranh chấp mấy câu bên ngoài, một người trong đó giận dỗi dừng lại, tiện tay đẩy cửa một mộ thất ra, bỗng nhiên nhìn thấy một đôi mắt nhìn mình chằm chằm ở bên trong.

Kỷ Ninh không ngờ bọn họ sẽ đột nhiên đẩy cửa ra: “…”

“ÁÁÁÁ!”

Thiếu niên này sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, mấy người khác thấy vậy trái tim chợt lạnh như băng, nghĩ rằng lại có thêm quái vật gì đó xuất hiện. Nhưng đến khi nhìn kỹ lại mới biết đó là một thiếu niên xinh đẹp tuổi tác không kém bọn họ lắm, hơn nữa còn sắc mặt hồng hào, vẻ mặt sinh động, rõ ràng là một người sống.

“Ngươi là ai?”

Cho dù là một người sống thì đám thiếu niên vẫn không hết sợ hãi. Trong địa cung nồng nặc mùi chết chóc thế này tự nhiên lại xuất hiện một người sống, nhìn thấy có khi còn hãi hơn khi thấy người chết ấy.

Thiếu niên xa lạ kia còn chưa kịp trả lời, bọn họ đã nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh. Sắc mặt lập tức thay đổi, lộ ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận hét: “Thì ra ngươi là đồng bọn với yêu nữ!”

Bọn họ rơi vào tình trạng bị hung thi đuổi giết như thế này tất cả là đều do yêu nữ kia ban tặng. Bọn họ vốn chuẩn bị mọi việc chu toàn, vào địa cung cạy quan tài lấy thi thể Hoàng đế Đại Hạ Quốc Tần Như Vọng ra,  dùng bí thuật khôi phục thân thể hắn lại như cũ, rồi lại dùng thuật luyện thi luyện hoá hắn là thành công làm hắn sống dậy.

Lúc đó mọi chuyện đều đang vô cùng thuận lợi, đột nhiên nửa đường lại nhảy ra yêu nữ kia giết tới, muốn cướp Luyện thi từ trong tay bọn họ.

Bọn họ không địch lại nàng, dưới tình huống cấp bách dùng thần chú cấm kỵ tăng uy lực Luyện thi lên, thành công đả thương yêu nữ, nhưng Luyện thi cũng vì thế mà hoàn toàn mất khống chế, hóa thành hung thi cực kỳ hung ác, đuổi giết bọn họ suốt quãng đường vừa rồi.

Pháp bảo mang theo gần như đã sử dụng hết, công pháp gia truyền quý giá cũng lạc mất trên đường chạy trốn, mà toàn bộ những việc này đều do yêu nữ kia ban tặng, bọn họ hận đến mức không thể giế.t ch.ết nàng ngay lập tức!

Vẻ mặt đám thiếu niên cực kỳ phẫn hận, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, bọn họ lại bắt đầu trở nên hoảng loạn.

“Ngươi là người hầu của yêu nữ?”

Dưới tình huống khẩn cấp, một thiếu niên bắt đầu dụ dỗ Kỷ Ninh: “Tốt hơn là không nên cứu nàng, cứu không nổi đâu, ngươi không biết hung thi kia lợi hại cỡ nào. Không bằng ném nàng ra ngoài hấp dẫn sự chú ý của hung thi, cùng chúng ta chạy thoát thân đi!”

Không lập tức đẩy Kỷ Ninh ra ngoài chịu chết là bởi vì bọn họ không biết thực lực của Kỷ Ninh sâu cạn thế nào. Dưới tình huống nguy hiểm thế này, tất nhiên là không thể tăng thêm kẻ địch được. Kỷ Ninh cũng đoán được ý của bọn họ, tất nhiên là không hề nhúc nhích, ngược lại còn rất muốn đạp cho bọn họ một cái lăn ra ngoài, để cho bọn họ tự mình dụ hung thi đi.

Nhưng vào đúng lúc này, không biết đã xảy ra chuyện gì, tiếng bước chân đột nhiên kéo gần một đoạn lớn, nháy mắt đã đến trước cửa mộ thất, chém một nhát kiếm lạnh như băng vào cửa khiến đám thiếu niên oa oa gào lớn, lăn một vòng xông vào mộ thất trốn.

Hung thi dữ tợn đuổi theo cuối cùng cũng lộ mặt mũi. Hắn mặt long bào màu đen, trên đầu đội mũ miện*, những dải ngọc phía trước rũ xuống gần như che kín nửa khuôn mặt, lộ ra cái cằm nhợt nhạt, toát ra khí thế ác liệt, tràn đầy uy nghiêm của hoàng đế.

*Mũ miện 冕旒: còn được gọi là mũ Bình Thiên

Hắn dừng lại ở cửa, hơi thở chết chóc lượn lờ quanh người, động tác cũng hơi chậm chạp, hiển nhiên không phải là người còn sống.

Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt của người kia, nhưng khi nhìn thấy bộ trang phục đế vương này, trái tim Kỷ ninh lập tức thắt lại. Cậu đột ngột đứng lên, bên môi gần như bật ra một cái tên.

“Như…”

Người đến im lặng một lúc, thân hình bỗng động một cái, nâng kiếm đi vào bên trong mộ thất, bước đi chậm chạp nhưng tiến thẳng về phía Kỷ Ninh.

Mấy thiếu niên cuống quít tránh sang hai bên, thấy hắn nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh thì âm thầm cảm thấy may mắn. Nhưng còn chưa vui mừng được bao lâu đã đột nhiên cứng đờ, trên mặt ai nấy đều lộ ra biểu cảm mắt trợn ngược mồm há hốc.

“Chủ nhân…”

Hung thi há miệng thì thào, giọng nói trầm thấp lạnh như băng, phát âm có chút không lưu loát, nhưng vẫn để cho mỗi một người ở đây nghe rõ hắn nói gì.

Tiếp đó các thiếu niên liền kinh hãi tột độ khi nhìn thấy hung thi mới vừa đuổi giết bọn họ hơn nửa địa cung, là vua Tần Như Vọng khi còn sống thống nhất thiên hạ lại đâm kiếm xuống đất, một đầu gối nửa quỳ xuống, cúi đầu khẽ gọi:

“Chủ nhân.”