Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 18




Edit by Lune

Beta by Tô

______________________________

Kỷ Ninh thu Leigh làm đồ đệ của mình nhưng chương này chưa kết thúc, trò chơi vẫn đang tiếp tục.

Cậu ra lệnh cho hai thiếu nữ vong linh xinh đẹp đưa nhóm bạn của Leigh ra khỏi pháp trận nhốt vào ngục tối. Bây giờ bọn họ vẫn là con tin, phải cho đến khi Leigh chính thức trở thành Hắc pháp sư thì mới thả bọn họ ra.

“Thầy à, ngài còn dặn dò gì nữa không?”

Thiếu niên tóc vàng đứng bên cạnh, giọng điệu vô cùng ôn hoà, không hề có bất kỳ cảm xúc mâu thuẫn nào cả, nhập vai đồ đệ vô cùng tự nhiên.

Kỷ Ninh liếc cậu ta một cái, tùy tiện phất tay nói: “Không được mặc trang phục kỵ sĩ Thần điện nữa, đi thay quần áo khác đi.”

“Vâng.”

Leigh đáp một tiếng, sau đó đi theo thiếu nữ vong linh rời đi. Kỷ Ninh cũng không lo lắng cậu ta sẽ chạy trốn, bởi vì nhóm bạn của cậu ta còn đang bị nhốt trong ngục tối, mà nơi đó chỉ có thông qua ma lực của Kỷ Ninh mới có thể mở ra.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Kỷ Ninh, cậu đứng tại chỗ trầm tư một lúc, càng nghĩ càng thấy trò chơi này không thích hợp.

Dù biết lai lịch trò chơi này chắc chắn là không bình thường, nhưng nó lại kỳ quặc vượt xa dự tính của cậu, đống lựa chọn lộn xộn làm người ta câm nín, còn có thái độ ngoan ngoãn nghe theo bất thường của Leigh, tất cả đều khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đây không phải là trò chơi mà Leigh tự tạo ra đấy chứ?

Trải qua mấy lần nam chính lần lượt xuất hiện, Kỷ Ninh không tránh khỏi có suy nghĩ như vậy, chỉ là cậu không hiểu ý nghĩa của trò chơi này là gì. Chứ dựa vào sức mạnh gần như thành thần của Leigh trong đoạn cuối truyện thì hắn hoàn toàn có thể trực tiếp đến tìm cậu.

Chẳng lẽ Leigh muốn đến được thế giới này còn cần thêm điều kiện gì, ví dụ như phải hoàn thành trò chơi mới được?

Kỷ Ninh âm thầm suy đoán, lúc này đột nhiên trước mắt cậu xuất hiện một dòng chữ.

「Người chơi có bất kỳ câu hỏi nào về trò chơi, có thể yêu cầu trợ giúp bằng cách truy cập “FAQ*”.」

*FAQ hay FAQs (đọc là “fack” hay “fax”, “facts”, “F.A.Q.”) viết đầy đủ là Frequently Asked Questions – tiếng Việt: Các câu hỏi thường gặp; hoặc Questions and Answers (Q&A) là các câu hỏi và trả lời thường theo cùng một chủ đề nhất định.

Dòng chữ biến mất, thay vào đó xuất hiện rất nhiều lựa chọn giữa không trung lượn lờ xung quanh Kỷ Ninh. Kỷ Ninh nhìn thấy lựa chọn “Đây là loại trò chơi gì” thì lập tức nhấp vào.

「《 Kỷ Nguyên Thiên Đường Hắc Ám 》là một trò chơi hơi hướng đam mỹ được xây dựng trên bối cảnh Viễn Tưởng Phương Tây, trong đó người chơi sẽ vào vai pháp sư Vong linh “Dạ Linh”, cùng đồ đệ Leigh Sengues trải qua câu chuyện tình yêu ảo mộng tràn đầy sắc màu cấm kỵ, mục tiêu cuối cùng là đạt được cái kết “Vĩnh Hằng”…」

Kỷ Ninh thẳng tay đóng lại.

Lại còn quang minh chính đại giới thiệu mình là một trò chơi tình yêu thuần khiết, chả trách những lựa chọn kia lại khó tin hoang đường đến thế… Có phải tất cả các trò chơi tình yêu trong sáng đều như này không nhỉ? Có thể tùy ý thích nhau?

Kỷ Ninh đã từng theo đuổi không ít nam chính, nhưng mấy trò chơi tình yêu nghiêm túc thì cậu thật sự chưa từng chơi qua, cũng không có hứng thú chơi. Lúc này đối mặt với giới thiệu của trò chơi cậu hoàn toàn không hiểu gì hết, nên chỉ có thể khó khăn suy đoán từng chút một.

Sau đó cậu nhấp vào mục “Mô tả chương”.

Mô tả mỗi chương dài ngắn khác nhau, quá trình chạy một chương cũng có thể chỉ mất vài giờ hoặc lên đến vài ngày thậm chí là mấy tháng. Nhưng dòng thời gian trong game khác với bên ngoài, người chơi không cần phải lo lắng về việc bị mất quá nhiều thời gian trong thực tế.

Sau khi tiếp tục xem một vài vấn đề thì Kỷ Ninh đóng tất cả các lựa chọn lại, cậu có thêm một chút hiểu biết sơ lược về trò chơi này.

Cậu vẫn nghi ngờ trò chơi này liên quan cực lớn với Leigh, nhưng tạm thời chưa có bằng chứng nên cần phải quan sát thêm.

Chẳng qua dù có liên quan đến Leigh thì cậu cũng chẳng làm gì được người ta. Thêm một ông nam chính hay ít đi một ông thì với cậu bây giờ bản chất cũng không khác biệt gì….

Áp lực quá lớn, Kỷ Ninh lại tỏ ra thờ ơ. Lúc này cậu đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Sau khi được cậu cho phép, Leigh đã thay trang phục mới tiến vào, hành lễ với cậu một cái, mỉm cười nói: “Thầy.”

Hai thiếu nữ vong linh bên  người Kỷ Ninh rất thích những bộ trang phục xa hoa nên bộ trang phục tìm cho Leigh cũng lung linh không kém, tay áo đính đá quý sáng lấp lánh, bộ trang phục tu luyện màu xanh nhạt càng tôn lên dáng người cao thẳng thon gầy của cậu ta.

Khi mặc bộ trang phục này, Leigh bớt đi một chút khí chất thuần khiết hào hùng và càng giống một vị thiếu gia quý tộc hơn. Nhưng không thể không nói bộ trang phục này rất hợp với Leigh, người đẹp mặc cái gì cũng đẹp.

Cơ mà ý định ban đầu của Kỷ Ninh không phải là để Leigh mặc quần áo chỉnh tề như thế. Bây giờ đã khuya, cậu muốn cho Leigh đi ngủ, tùy tiện tìm một bộ mặc lên người là được rồi.

Kỷ Ninh vừa định mở miệng bảo Leigh đi nghỉ ngơi thì dòng chữ cốt truyện lại lần nữa xuất hiện trước mặt cậu.

「Leigh đã trở thành đồ đệ của bạn, trước khi đi nghỉ, bạn sẽ cho Leigh thử thách đầu tiên: Tẩy sạch nguyên tố ánh sáng trong cơ thể cậu ta và rót nguyên tố bóng tối vào.」

Leigh thân là kỵ sĩ Thần điện Ánh Sáng, tu luyện đều là sử dụng ma pháp thuộc tính ánh sáng, vận dụng cũng là nguyên tố ánh sáng. Nếu muốn chuyển sang ma pháp Vong linh thì việc đầu tiên là phải loại bỏ tất cả nguyên tố ánh sáng rồi hấp thu nguyên tố bóng tối.

Quá trình chuyển hóa nguyên tố tuy không chết được nhưng cũng khá thống khổ. Phương thức chuyển hóa của ‘Dạ Linh’ trong nguyên tác lại là thô bạo ngang ngược, vì thế Leigh đã phải chịu nỗi đau cực kỳ lớn. Đến khi chuyển hóa xong thì gần như bay mất nửa cái mạng.

「Quá trình tẩy rửa nguyên tố rất thống khổ, nhưng bạn biết chỉ cần bản thân tự mình ra tay giúp Leigh chuyển hoá nguyên tố thì sẽ có hai phương pháp hoá giải đau đớn hiệu quả, vì thế bạn quyết định:

「Một: Đưa Leigh vào phòng ngủ của bạn, ngồi trên giường thông qua tiếp xúc thân mật tẩy rửa nguyên tố.」

「Hai: Đưa Leigh vào phòng ngủ của bạn, ngồi trên giường thông qua tiếp xúc thân mật tẩy rửa nguyên tố.」

Kỷ Ninh: “…” Hai cái này có gì khác nhau?

「Cái đầu tiên là hôn môi để trao đổi hơi thở, hoàn thành chuyển hóa nguyên tố, có thể làm giảm một phần ba đau đớn.」

「Cái thứ hai là ■■ để hoàn thành quá trình chuyển hóa nguyên tố, có thể miễn trừ tất cả mọi đau đớn.」

「Khuyến khích người chơi chọn cách thứ hai.」

Kỷ Ninh dứt khoát bỏ qua gợi ý của nó, chọn cách hôn một. Bớt đùa, cách thứ hai còn bị mã hóa thành ô vuông kìa, dùng đầu ngón chân cũng biết là không thể chọn.

“Ngươi đi theo ta.”

Kỷ Ninh ngoắc tay với thiếu niên tóc vàng, dẫn người vào phòng ngủ mình rồi nói: “Ta muốn chuyển hóa nguyên tố trong cơ thể ngươi. Đây là nền tảng cần thiết để trở thành một Hắc pháp sư, sẽ tương đối đau đớn nên hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

Cậu vừa nói vừa cởi áo khoác ra, tiện tay để qua một bên, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi phong phanh, nhìn về phía thiếu niên.

“……Vâng, thưa thầy. ”

Động tác của Leigh cứng lại trong chớp mắt, vẻ mặt cũng có chút vi diệu nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ. Cậu ta chậm rãi c.ởi quần áo, đến khi áo sơ mi, cậu ta dường như có xu hướng cởi tiếp.

“Đủ rồi.” Kỷ Ninh nhìn thấy Leigh tự giác cởi thêm nút áo sơ mi ra thì vội vàng ngăn lại: “Ta chỉ là không muốn làm bẩn quần áo thôi. Ngươi đến đây ngồi yên.”

Leigh gật đầu, cài nút áo lại, ngồi xuống cạnh Kỷ Ninh hỏi: “Thầy cần tôi làm gì?”

“Nhắm mắt lại.”

Kỷ Ninh lời ít ý nhiều bảo, Leigh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Kỷ Ninh tiến tới hôn lên môi cậu ta, thông qua việc trao đổi hơi thở để truyền nguyên tố bóng tối của mình qua, chèn ép nguyên tố ánh sáng trong cơ thể Leigh.

Nguyên tố bóng tối sắc bén xâm nhập vào trong cơ thể, phá hủy nguyên tố ánh sáng ban đầu. Khuôn mặt của Leigh lập tức trở nên tái nhợt thấy rõ, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập nhưng vẫn không hề rên một tiếng, nhận lấy sự đau khổ do thay đổi nguyên tố.

Kỷ Ninh tận lực làm chậm tốc độ chuyển hóa, để tránh cho cậu ta bị đau đớn quá mức. Khi chuyển được hơn một nửa, cậu còn định dừng lại để cho Leigh nghỉ ngơi một chút, nhưng lập tức bị cậu ta từ chối.

“Không sao đâu thầy, tôi có thể chịu đựng được.”

Leigh thở hổn hển, nhìn về phía Kỷ Ninh cười cười, chủ động ôm lấy cậu, hai cánh tay vững vàng đặt bên eo cậu, nhiệt tình yêu cầu cậu hôn cậu ta.

Sao cậu ta có vẻ rất vui vậy nhỉ….

Trong đầu Kỷ Ninh vừa mới xuất hiện ý nghĩ này liền không thể không tập trung tinh thần vào việc chuyển hóa nguyên tố với Leigh. Đợi đến khi kết thúc, Kỷ Ninh cũng toát hết cả mồ hôi, cảm giác phổi mình sắp bị hút khô.

“Cảm ơn thầy rất nhiều.”

Thiếu niên tóc vàng hơi mất sức ngã ra nằm lên giường, khuôn mặt tuấn tú như sắp cạn sạch máu, lồng ng.ực phập phồng kịch liệt, miễn cưỡng nhìn về phía Kỷ Ninh nở một nụ cười, nhưng hiển nhiên là thể lực cậu ta tiêu hao cho việc chuyển hóa nguyên tố không thể hồi phục nhanh được.

Kỷ Ninh vốn muốn đi tắm, nhưng lại nghĩ đây chỉ là một trò chơi, cởi hết quần áo thì không ổn lắm. Hơn nữa lỡ cởi ra lại đột nhiên xuất hiện lựa chọn gay go như “Tắm cùng Leigh” thì sao. Cho nên cậu dứt khoát cho mình với Leigh mỗi người một cái thần chú sạch sẽ, cả người lập tức sạch sẽ nhẹ nhàng thoải mái.

Cậu lấy một lọ thuốc từ trên giá thuốc đầy chai lọ xuống, ném vào tay Leigh rồi nói: “Uống cạn, sau đó ngươi có thể rời đi. Người hầu của ta sẽ dẫn ngươi đi nghỉ ngơi.”

Đây là thuốc được khôi phục thể lực, sau khi Leigh uống xong, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn không ít.

Cậu ta từ trên giường ngồi dậy, nhìn khuôn mặt tái nhợt của pháp sư Vong linh trước mặt, không nhúc nhích mà lại kéo nhẹ vạt áo của pháp sư, nhỏ giọng nói: “Thầy ơi, tôi có thể ôm thầy một cái không?”

Kỷ Ninh cúi đầu xuống, trong mắt có chút kinh ngạc, thầm nghĩ tên nhóc này có phải là hơi được đằng chân lân đằng đầu không vậy. Cậu ta không biết trước mặt mình là một Hắc pháp sư cực kỳ nguy hiểm à?

“Tôi biết thầy thực chất là một người rất dịu dàng.”

Nhưng Leigh lại giống như không biết thầy của cậu ta nguy hiểm bao nhiêu, cậu ta bỗng mỉm cười, tiếp tục nói:

“Thầy dùng bạn bè để làm thủ đoạn uy hiếp tôi, nhưng thực tế thầy chưa làm gì tổn thương đến bọn họ. Các vụ gây rối trong thị trấn đại kháo cũng do thầy tạo ra đi, thầy cũng không làm hại đến bất kỳ người nào. Đối với tôi thầy cũng dịu dàng như vậy, mới vừa rồi còn đưa thuốc khôi phục thể lực cho tôi nữa.”

“…” Kỷ Ninh nói: “Ta chỉ không làm mấy việc vô nghĩa.”

“Nếu vậy, việc ôm đồ đệ của ngài, ngài có thấy đây là chuyện có ý nghĩa không?” Leigh hỏi.

「Leigh yêu cầu bạn ôm cậu ta, bạn chọn:」

「Một: Dịu dàng ôm lấy hắn, vỗ về đầu cậu ta.」

「Hai: Dùng cách nóng bỏng hơn an ủi cậu ta.」

“……”

Sau một lúc trầm mặc, thiếu niên tóc vàng bỗng được một đôi tay lạnh lẽo nhẹ nhàng ôm lấy, tóc cũng được nhẹ nhàng vu.ốt ve, bên tai truyền đến một tiếng thở dài như có như không.

“Đi ngủ đi.”

“Dạ được, thưa thầy. Chúc thầy ngủ ngon. ”

Dưới sự dẫn đường của thiếu nữ vong linh, thiếu niên tóc vàng rời khỏi phòng ngủ của pháp sư Vong linh.

Hai vong linh xinh đẹp đi về phía đỉnh tháp, nhưng thiếu niên lại đi ngược lại hướng của các nàng, bước chân chậm rãi nhẹ nhàng đi xuống chân tháp, tiến vào ngục tối mà vốn chỉ có pháp sư Vong linh mới có thể đi vào.

Trong ngục tối trống rỗng vang vọng lại đủ loại âm thanh kỳ quái, ba người bị giam trong một phòng giam nhìn thấy thiếu niên đi tới thì lập tức đứng dậy, vươn tay về phía cậu ta kích động kêu: “Leigh!”

“Leigh, chúng ta mau chạy đi, mau rời khỏi tên pháp sư tà ác này!”

“Cậu không thể trở thành đồ đệ của hắn, càng không thể ở bên cạnh hắn!”

Leigh dựa vào vách tường nhìn ba bóng người trong phòng giam. Đột nhiên cậu ta vung tay lên khiến ba người kia lập tức như làn khói biến mất. Trong phòng giam bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Cậu ta nhắm mắt lại, lẳng lặng dựa vào vách tường hồi lâu, giống như đang nhớ đến chuyện gì đó vui vẻ nở nụ cười nhạt, thì thào nói:

“Lần này sẽ không còn ai chia cắt chúng ta nữa, thầy à.”