Sau Khi Biết Mình Là Nữ Phụ, Tôi Chỉ Muốn Sống Sót

Chương 8: Hoàn




Kỳ thi đại học tôi làm khá tốt, điểm số đủ để vào trường đại học mình mong muốn.

Bạch Tường Vy có chút trục trặc, nhưng cũng không quá tệ. Cô ta đậu vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố A.

Tôi cũng đến thành phố A, và ngay từ kỳ nghỉ đông năm nhất, tôi đã vừa học vừa làm thêm.

Tôi tìm được một công việc bán thời gian, tự thuê nhà riêng, không về nhà nữa.

Với điểm thi đại học khá tốt của mình, tôi tìm được một công việc gia sư với mức lương khá ổn.

Bốn năm đại học, tôi chẳng mấy khi về nhà. Những chuyện đã xảy ra dần phai nhạt trong ký ức, chỉ còn lại những lời hỏi thăm bố mẹ nhân dịp lễ Tết một chút.

Cho đến khi tôi vừa chính thức đi làm được hai tháng, mẹ đã gọi điện cho tôi.

Năm nay, Giản Dạng lên cấp ba. Trong kỳ nghỉ cậu ta đến tìm Bạch Tường Vy chơi, không ngờ lại gặp phải một gã đàn ông cặn bã đang quấy rối cô ta.

Vì quá tức giận mà Giản Dạng đã ra tay đánh gã ta nhập viện, còn bản thân thì bị bắt vào trại tạm giam.

Phải nói Giản Dạng cũng ghê gớm thật, mới mười mấy tuổi đầu đã có thể đánh một người đàn ông trưởng thành nhập viện.

Mẹ tôi muốn tôi đến đó để giải quyết chuyện này.

Khi gặp Bạch Tường Vy và Giản Dạng, tôi suýt thì không nhận ra họ.

Bạch Tường Vy mặc một chiếc váy dài hai dây màu đỏ, lớp trang điểm đậm che khuất gương mặt trong sáng ngày xưa, nhưng lại không che được nỗi buồn đượm trên mặt.

Còn Giản Dạng, chắc cao gần mét tám, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, không trách khi cậu ta có thể đánh người ta đến mức nhập viện.

Khi tôi đến, gia đình bên kia cũng vừa đến.

Trùng hợp thay, người đến lại là sư tỷ ruột của tôi trong đoàn múa, người mà tôi thân thiết nhất.

Hỏi ra mới biết, người bị đánh là cháu trai của cô ấy.

Câu chuyện nhanh chóng được làm sáng tỏ.

Cháu trai của sư tỷ từng yêu Bạch Tường Vy một thời gian ngắn. Nhưng nhân phẩm của gã này không tốt, trong thời gian yêu nhau đã lén chụp ảnh riêng tư của cô ấy.

Sau khi Bạch Tường Vy đòi chia tay, gã đã dùng những bức ảnh đó để uy h.i.ế.p cô ấy.

Ban đầu, rõ ràng là đối phương sai trước, nhưng do Giản Dạng đánh người ta nhập viện, nên giờ lý lẽ không còn thuộc về chúng tôi.

Sư tỷ nói cô ấy sẽ thương lượng để gã xóa ảnh, mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.

Tôi từ chối.

Bất chợt nhớ lại hồi cấp hai, lúc mình bị bắt nạt, cha mẹ cũng đã giải quyết mọi chuyện một cách qua loa như vậy.

Mình gọi điện cho bố mẹ và đưa ra yêu cầu.

Tôi nói rất nhiều, đại khái là tôi có thể giải quyết chuyện này, nhưng với một điều kiện: Tôi muốn tách hộ khẩu ra ngoài.

Họ phải cam kết rằng, sau này chúng tôi sẽ cắt đứt mọi quan hệ, từ nay sống c.h.ế.t không liên quan.

Nghe yêu cầu của tôi, bố mẹ tỏ ra vừa giận dữ vừa đau lòng.

Nhưng rất nhanh họ đã đồng ý với yêu cầu của tôi.

Bên phía gia đình đối phương đe dọa sẽ kiện Giản Dạng ra tòa. Bố mẹ tôi nghe vậy liền hoảng loạn không thôi, lo sợ đứa con trai cưng của mình sẽ có tiền án tiền sự.

Một bên là đứa con gái bị ghẻ lạnh, không mấy yêu thương, một bên là tương lai của con trai cưng bảo bối.

Không cần phải suy nghĩ nhiều.

Họ lập tức chấp nhận yêu cầu của tôi, ký vào bản cam kết, đảm bảo sau này sẽ không bắt tôi phải phụng dưỡng họ nữa.

Trước khi tôi rời đi, mẹ tôi—hay đúng hơn là bà Giản—nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

"Sao gia đình mình lại thành ra thế này?"

Tôi ngừng bước, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, tiếp tục bước đi.

Phong thái thật là ngầu, chẳng để lại chút dư âm nào.

Tôi chuẩn bị đi du học, trước khi đi đã đặc biệt mời sư tỷ đi ăn để cảm ơn chị ấy. Không chỉ vì chuyện lần này, mà vì trong suốt thời gian tôi ở đoàn, chị ấy luôn quan tâm, giúp đỡ tôi rất nhiều.

Sư tỷ có chút nghiện rượu, nhưng không nặng. Đoàn trưởng thường càu nhàu chị ấy cả ngày nếu chị ấy uống rượu.

Lần này, tôi quyết định cho chị ấy uống thỏa thích.

Sư tỷ vốn tửu lượng không cao, rất nhanh đã say mèm, bắt đầu lâng lâng, nói huyên thuyên: 

"Để chị kể cho em nghe, hồi đó chị đưa đồ ăn cho em á, đều có tiền công cả đấy hê hê."

Chị ấy vừa nói vừa đưa ngón trỏ và ngón cái xoa vào nhau, đôi mắt ngà ngà say: 

"Tiền cả đấy, em hiểu không?"

Nói xong cô ấy lại cười hề hề.

Tôi dần hiểu ra điều gì đó, nhẹ nhàng dò hỏi: 

"Ai trả tiền cho chị? Là ai bảo chị chăm sóc em?"

"Trì Vĩnh Niên chứ ai." Chị ấy lỡ miệng nói, sau đó liền vội vàng lấy tay che miệng, lắc đầu: 

"Không… không, tôi không nói gì cả, tôi không biết gì hết."

Tôi muốn hỏi thêm, nhưng chị ấy trở nên cảnh giác, không thể moi thêm được thông tin nào.

Trì Vĩnh Niên.

Cái tên này, sau bốn năm lại một lần nữa xuất hiện, khiến tôi có cảm giác bùi ngùi.

Mọi thứ đã đổi thay.

Không biết ông nội của anh ta giờ thế nào rồi.

Tiễn sư tỷ về xong, tôi thở dài, quay người bước đi. Nhưng vừa quay lại đã bị cái bóng đen đứng không xa dọa cho giật mình.

Tôi vỗ nhẹ ngực, cố gắng xoa dịu trái tim đang đập liên tục của mình, cố trấn tĩnh.

Đồng thời, tôi cũng nhìn rõ được, người đàn ông trước mặt đã trưởng thành hơn nhiều.

Anh đang lặng lẽ đứng ở đó nhìn cô.

Từ lúc quen biết đến nay, mỗi lần gặp anh, dường như chúng tôi đều chỉ nhìn nhau như vậy mà chẳng nói một lời.

Tôi vẫn không hiểu vì sao Trì Vĩnh Niên không thích nữ chính mà lại đem lòng thích tôi—một nữ phụ ác độc.

Ngày kết thúc kỳ thi đại học, khi ra khỏi cổng trường, có một cô gái lạ mặt tặng tôi một bó hoa hồng.

Hoa còn rất tươi, trên những cánh hoa vẫn đọng lại vài giọt sương sớm.

Trong bó hoa có một tấm thiệp.

Mặt trước thiệp viết bằng chữ in đậm: "Tiền trình tứ cẩm, vạn sự thắng ý" ( Tiền đồ sáng lạn, vạn sự như ý.).

Mặt sau có vài dòng chữ nhỏ, nét chữ thanh tú: 

"既见君子,云胡不喜" (Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỷ).

Sau này, khi du học ở nước ngoài, có một người bạn cùng lớp đam mê học tiếng Trung, đã hỏi tôi câu thơ này có ý nghĩa gì.

Tôi nói: "Gặp được người trong lòng, làm sao mà không vui cho được?"

Tôi vẫn luôn sống độc thân, cho đến ba năm sau khi trở về nước, bên cạnh tôi đã có một người.

Trì Vĩnh Niên nói rằng, câu "既见君子,云胡不喜" có thể hiểu là: "Đã gặp được người mình yêu, sao lại có thể buồn được chứ?"

Sau này tôi mới biết, ông nội của anh ấy đã qua đời, ngay trước kỳ thi đại học hai ngày. Ông ra đi vì tuổi già, không cách nào cứu chữa.

Vào thời điểm ấy, Trì Vĩnh Niên thực sự tuyệt vọng. Có một đêm, anh lặng lẽ đến ngồi dưới nhà tôi suốt cả một đêm.

Tôi vẫn không hiểu tại sao anh ấy lại thích tôi, nhưng có một điều tôi biết.

Chúng tôi yêu nhau.