"Con mèo này không khả quan lắm, rận tai chỉ là một vấn đề nhỏ, chủ yếu là hai chi trước của nó."
Mèo con đã được rửa sạch ghèn mắt và rửa vết thương bằng nước muối s1nh lý nhưng vẫn trông rất xấu xí, trong bệnh viện sáng sủa, Diệp Sơ Hạ có thể nhìn rõ hai chi trước thối rữa của mèo con, thậm chí còn thấy rõ cả xương.
Bác sĩ cau mày nói: "Chi trước của nó bị thương cũng lâu rồi, giờ chỉ có thể cắt cụt chi thôi, nhưng mèo con mới một tháng rưỡi, gây mê rất nguy hiểm, cho nên rủi ro phẫu thuật rất cao, thật ra thì cá nhân tôi đề nghị cho nó một cái chết nhân đạo."
Hai người Diệp Sơ Hạ đều choáng váng.
Nàng thật sự không nghĩ tới sự tình sẽ nghiêm trọng như vậy, dù sao thì suốt dọc đường con mèo này không phải vẫn luôn kêu meo meo sao? Trạng thái của nó trông cũng không tệ lắm, nên Diệp Sơ Hạ nghĩ rằng nó chỉ bị một vết thương nhỏ, có thể chữa khỏi dễ dàng, nhưng chính rận tai lại khiến nàng rầu hơn.
Suy cho cùng, theo thông tin nàng tìm được, rận mèo dễ lây lan, chữa không dễ, thậm chí còn dễ tái phát, kết quả điểm này bây giờ lại trở thành nơi không đáng chú ý.
Nàng cúi đầu nhìn mèo con gầy nhom, trên mặt nó đã lau sạch ghèn, nhưng một bên mắt của nó vẫn nhắm nghiền bởi vì vết viêm quá nặng, theo lời bác sĩ thì sau này có khỏi hẳn cũng sẽ ảnh hưởng đến thị lực.
Con mắt còn lại của nó mở to, màng xanh trong mắt vẫn chưa phai hẳn, nó xấu xí nhưng tinh thần rất tốt, cái đầu nhỏ của nó không ngừng quay tới quay lui, nhìn Diệp Sơ Hạ rồi kêu: "Meo ~"
Loại trạng thái tinh thần này giống như những chú mèo con bình thường, nhưng mọi người không khỏi liên tưởng đến bốn từ "Hồi quang phản chiếu".
Ban đầu Diệp Sơ Hạ định làm theo lời khuyên của bác sĩ là cho mèo con một cái chết nhân đạo, ngay cả khi ước đoán thận trọng thì chi phí cho ca phẫu thuật này cũng ước tính lên đến năm con số*.
Tuy nhiên, sau khi chi tiền, mèo con có thể không cứu được và khả năng cao là nó sẽ chết trên bàn giải phẫu, Diệp Sơ Hạ sẽ không bao giờ kinh doanh kiểu thua lỗ này.
(*) Năm con số tương đương với 10.000 trở lên (thấp hơn 100.000 tệ), và nó rơi vào khoảng 33 triệu đồng.
Chỗ này mình không biết quy đổi sao cho chuẩn nên mình để nguyên.
Nhưng nàng luôn có cảm ứng tình cảm rõ ràng với người khác, không chỉ bao gồm con người, mà còn cả động vật, nên nàng có thể cảm nhận được mèo con vẫn còn đầy hoài niệm về thế giới này.
Diệp Sơ Hạ hít một hơi, những năm qua nàng không dành dụm được bao nhiêu tiền, bị thân thể này liên lụy, nàng chi tiêu rất nhiều cho nhu yếu phẩm hàng ngày, hơn nữa nàng cũng không có tài năng gì đặc biệt nên đương nhiên sẽ không kiếm được nhiều, bây giờ phải dành nó cho một con mèo hoang xấu xí, bẩn thỉu mà nàng tình cờ nhặt được, và thậm chí nó có thể không cứu được, vậy có đáng không?
Nàng nhắm mắt lại: "Làm phẫu thuật đi!"
Diệp Sơ Hạ cảm thấy đôi khi quá thạo đọc vị cũng không tốt, giống như bây giờ, nếu nàng không cảm nhận cảm xúc thay đổi rõ ràng như vậy, nàng có thể sẽ từ bỏ ngay bây giờ, dù sao thì cách làm này cũng sẽ không ảnh hưởng đến hình ảnh của nàng trong lòng Dịch Nam Yên, lần hợp tác tiếp theo vẫn có thể tiến hành bình thường.
Nhưng nàng cảm nhận được nên không khỏi cảm thương, suy cho cùng không phải là không có tiền, chẳng qua là nàng không muốn lấy ra mà thôi.
Sau khi ký thỏa thuận trước phẫu thuật, Diệp Sơ Hạ thậm chí cảm thấy hơi kiệt sức trong giây lát.
Dịch Nam Yên nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Sơ Hạ, nghĩ rằng nàng đang lo lắng cho kết quả tiếp theo nên an ủi nàng: "Bác sĩ Lý là bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện này đấy, có anh ta là bác sĩ phẫu thuật chính thì cơ hội thành công rất cao."
Diệp Sơ Hạ ngồi trên ghế không ngừng uống nước, cố nặn ra một nụ cười, dù sao thì nàng cũng không lo lắng về con mèo, nàng chỉ mới nhặt nó, nên không có bất kỳ tình cảm nào, và nếu nàng cảm thấy đau lòng thì chẳng qua là nàng cảm thấy tiếc cho số tiền đã lãng phí của mình, nhưng cảnh tượng chờ đợi như thế này khiến Diệp Sơ Hạ vô thức nhớ lại một cảnh tượng hệt như bây giờ.
Nàng giống như thế này, chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, chờ đợi tin tức về cái chết của cha, chờ đợi tin tử vong của mẹ, chờ đợi thông báo tử của bà, và ánh mắt của họ thậm chí giống như mèo con trước khi bước vào phòng phẫu thuật vậy, họ muốn sống sót.
Bố không muốn rời xa họ, nhưng ông vẫn ra đi; mẹ nói rằng mẹ vẫn muốn nhìn thấy nàng kết hôn sinh con, mẹ sẽ không bỏ rơi nàng như thế, nhưng mẹ cũng rời đi; bà nội nói rằng bà không đành lòng để nàng sống một mình trên đời, rằng khát khao sống sót có thể chiến thắng căn bệnh hiểm nghèo, nhưng bà đã thất bại.
Diệp Sơ Hạ cảm thấy phòng phẫu thuật giống như một lời nguyền đối với nàng, lấy đi mọi thứ mà nàng quan tâm.
Đó là bởi vì nàng quá để tâm, nên nàng không bao giờ đến bệnh viện nữa, hoặc là nàng đến bệnh viện với lòng chán ghét, hoặc đơn giản là từ chối nơi này, mặc dù nàng thật lòng hy vọng y học có thể duy trì trạng thái phát triển nhanh chóng, chỉ có như vậy, trên thế giới này sẽ không có nhiều người tuyệt vọng như vậy.
"Mèo còn chưa chết, em khóc cái gì?!" Dịch Nam Yên cáu kỉnh đẩy nàng, vừa dứt lời liền hối hận, hung tợn lấy khăn giấy lau nước mắt cho nàng, "Sẽ không có chuyện gì đâu, mèo có chín cái mạng cơ mà, chỉ là cắt chi thôi, không phải mổ ngực nên không chết được!"
Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại di động ra, tìm bừa một đoạn video quay cảnh mèo hoang được cứu: "Nè, em xem con này còn sống được mà, mèo của em nhất định cũng có thể!"
Cô nhấn mạnh giọng điệu của mình, như thể đang khẳng định lời nói của mình, và trông cô tràn đầy tự tin như thể muốn rót cho người ta một liều thuốc trợ tim, nhưng có thể cô không biết rằng cô không có kỹ thuật diễn nào cả, điều này rõ ràng đến mức bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy chính cô cũng không chắc chắn.
Tất nhiên, Dịch Nam Yên không chắc chắn, đây không phải là lần đầu tiên cô cứu mèo, mèo bị ngược đãi, mèo khuyết tật bẩm sinh và mèo bị tai nạn xe, mặc dù cô chưa bao giờ keo kiệt tiền bạc, nhưng trong những con được cứu cũng chỉ sống sót một phần nhỏ.
Phép màu được gọi là phép màu, đơn giản vì chúng rất hiếm.
Bản thân mèo con bị suy dinh dưỡng, thể trạng khá tệ, không thích hợp phẫu thuật, nhưng nó còn nhỏ, tình trạng không thể trì hoãn, chúng ta không thể đợi nó hồi phục, trong trường hợp không thể tiêm quá nhiều thuốc gây mê, mèo con thậm chí có thể tỉnh dậy khỏi bàn mổ giữa chừng trong ca phẫu thuật, và Dịch Nam Yên nhận thức rõ về những rủi ro hơn Diệp Sơ Hạ.
Nhưng cô không thể để Diệp Sơ Hạ khóc mãi như vậy, cho nên cô chỉ có thể củng cố lòng tin của Diệp Sơ Hạ.
Sau khi nuôi mèo, Dịch Nam Yên đã cứu vô số con mèo, có thể thản nhiên đối mặt với những ca phẫu thuật thất bại, cùng lắm là sau ca phẫu thuật, cô sẽ cảm thấy hơi nặng nề một chút, và cô sẽ hồi phục sau một vài ngày, nhưng bây giờ Dịch Nam Yên thực sự hy vọng rằng ca phẫu thuật sẽ diễn ra suôn sẻ, nếu không, đứa nhỏ mít ướt này không biết sẽ khóc thành bộ dạng gì nữa.
Nếu biết vậy cô đã không đồng ý ăn đá bào với nàng.
Dịch Nam Yên không khỏi có suy nghĩ tội lỗi này trong lòng.
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, xoay người lại ôm lấy cô.
Sự ra đi của gia đình khiến Diệp Sơ Hạ bị ảnh hưởng nặng nề, nhưng nàng đã học được cách điều chỉnh cảm xúc của mình.
Sau khi khóc, nàng sẽ bỏ quên những chuyện này, sau cùng thì nàng vẫn còn sống.
Nhưng cho dù nàng có thể tự mình điều chỉnh tất cả những điều này, thì nàng vẫn rất biết ơn người có thể giúp nàng một tay vào những lúc thế này, ít nhất, nàng có thể tạm thời có một nơi trú ẩn an toàn cho trái tim rỉ sét của mình.
Cơ thể Dịch Nam Yên cứng đờ, cô do dự một lúc, rồi cứng ngắc vươn tay đặt lên lưng nàng.
Giờ phút này thời gian như đọng lại, trong lòng Dịch Nam Yên nóng như lửa đốt, trong một khoảnh khắc, thậm chí cô còn cảm thấy mình có thể bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ, nhưng ngay sau đó, cô không khỏi mang vẻ mặt âm trầm quát lên:
"Diệp Sơ Hạ, em chùi nước mũi lên người tôi phải không?!".