Một lần nữa ngẩng đầu lên, vành mắt Trương Dương đã hơi đỏ.
Là chính hắn cự tuyệt Phương Phàm, chính miệng nói ra những lời tàn khốc, cự tuyệt một Omega thích mình nhiều năm như vậy.
Cũng tại giờ khắc này Trương Dương mới phát hiện, mọi chuyện đã không thể trở về như trước kia nữa rồi.
Bắt đầu từ giây phút Phương Phàm tỏ tình mà hắn nhẫn tâm từ chối kia, thì mọi chuyện không thể vãn hồi được nữa.
Phương Phàm đợi hồi lâu cũng không nghe được một câu giải thích của Trương Dương. Trong lòng cậu có cảm giác phức tạp không nói nên lời, có chút buồn bã, có chút giải thoát, lại dường như còn có một tia mất mát.
Phương Phàm đã uống xong ly cà phê trước mặt, mà Trương Dương có vẻ cũng không có ý định mở miệng.
Hít một hơi nhẹ, cậu nói thêm một câu: “Cứ như vậy đi, chúng ta cũng đã nói rõ ràng rồi, không còn hiểu lầm gì nữa. Cậu cũng sớm về nước đi thôi, cậu không ở nhà ăn Tết cô chú hẳn sẽ buồn lắm.”
Ánh mắt Trương Dương lóe một chút, vội vàng ngẩng đầu nhìn Phương Phàm: “Nhưng mà tớ...”
“Cậu còn có lời muốn nói với tớ sao?” Phương Phàm hỏi lại.
Miệng Trương Dương hơi mở, lại rất nhanh đóng lại.
Hắn muốn nói cái gì?
Trương Dương kỳ thật cũng không rõ lắm, hắn chỉ theo bản năng không muốn để Phương Phàm rời đi.
Đây căn bản không phải bộ dáng có chuyện muốn nói, Trương Dương có cảm giác rất mãnh liệt rằng, nếu lúc này cứ để Phương Phàm rời đi như vậy, ngày sau muốn gặp lại chỉ biết càng thêm khó khăn.
Phương Phàm lại không cho hắn cơ hội nào nữa, trực tiếp đứng lên.
“Phương Phàm!” Trương Dương tay nhanh hơn não, ngay lập tức duỗi tay kéo tay Phương Phàm lại.
Cậu ấy dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Trương Dương: “Không phải cậu không có gì muốn nói à?”
Thân hình Trương Dương hơi cứng lại.
Phương Phàm rũ mi mắt: “Cậu còn chưa nghĩ rõ muốn nói gì với tớ đã cứ vậy tới đây?”
Lời này làm người kia có chút tổn thương, nhưng cậu cũng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
Trương Dương tới đây là sự thật, nhưng hắn là nhất thời xúc động mà tới. Hắn tới nơi này muốn làm cái gì, muốn nói cái gì ngay cả chính hắn còn không biết rõ được.
Phương Phàm có thể nhìn ra, Trương Dương thật sự muốn nối lành quan hệ giữa hai người.
Nhưng trừ việc này ra?
Trương Dương còn muốn làm cái gì? Chỉ là muốn khôi phục quan hệ bạn bè bình thường thôi sao?
Thật sự không cần như vậy.
Bởi vì từ ngày Phương Phàm quyết định tỏ tình đã chuẩn bị tốt tâm lý, xác định mối quan hệ giữa hai người không bao giờ có thể khôi phục như lúc đầu nữa rồi.
Kết quả hiện tại cậu cũng đã từng có suy đoán từ trước, hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận của cậu.
Điều duy nhất không thể tiếp thu, là Trương Dương lại đuổi theo tới tận đây.
Mà Trương Dương hiện tại còn chưa có nghĩ kỹ, hắn đuổi theo tới đây là vì cái gì.
Phương Phàm tránh thoát khỏi tay Trương Dương, không hề do dự xoay người rời đi.
Cửa quán cà phê mở ra rồi đóng lại, mang theo một trận gió lạnh.
Chóp mũi Trương Dương đột nhiên đỏ ửng, hắn nghĩ chắc là vì trận gió kia lạnh quá.
Ngày hôm sau Trương Dương lên máy bay về nước.
Vừa về đến nhà ba Trương mẹ Trương đã xông tới, sôi nổi hỏi hắn chuyện ra sao rồi.
Trương Dương không trả lời, hắn trầm mặc.
Có đáp án nào tốt đâu?
Chuyến đi này của hắn thậm chí cả phương thức liên hệ với Phương Phàm còn không có được.
Nhìn qua có vẻ mọi chuyện đã được giải quyết, chỉ có trong lòng hắn và Phương Phàm đều rõ ràng, không thể quay về.
Bước sang học kỳ mới, Trương Dương càng ngày càng trở nên ngẩn ngơ, ngay cả thành tích cũng vô thức trượt xuống rất nhiều.
Ba Trương mẹ Trương rất là sốt ruột, bọn họ biết rõ nguyên nhân từ đâu Trương Dương sa sút tinh thần.
Nhưng sau khi Trương Dương trở về từ phía Phương Phàm bên kia, hai chữ “Phương Phàm” giống như là vảy ngược của hắn vậy, không thể đề cập đến bên tai hắn dù chỉ một chút.
Cuối cùng mẹ Trương thật sự không nhịn được, bà hàn thuyên với Trương Dương một lúc.
Bọn họ làm cha mẹ chỉ hy vọng tương lại Trương Dương sẽ không hối hận. Nếu nói việc Phương Phàm rời đi khiến Trương Dương vô cùng hối hận, vậy lúc trước bọn họ thân làm cha mẹ lại chẳng thể giúp con mình điều gì.
Nhưng lúc này đây bọn họ cần thiết phải giúp Trương Dương tỉnh táo lại, không thể khiến hắn vì chuyện này mà hối hận thêm lần nữa.
Rốt cuộc thanh xuân của một người thật sự rất quý giá.
Trương Dương nếu cứ vậy lãng phí nó, thì thật đáng tiếc.
Mẹ Trương thậm chí lần đầu tiên nhắc đến hai chữ “du học” với hắn.
Ngay từ đầu khi lên kế hoạch giáo dục Trương Dương bọn họ không hề cân nhắc đến vấn đề này. Nhưng rốt cuộc thân làm cha mẹ, bọn họ cũng không hi vọng con mình cứ mãi sa sút tinh thần như thế.
Nếu Trương Dương vẫn còn nhớ đến Phương Phàm, muốn giữ nó lại, ra nước ngoài cũng khá tốt.
Sau khi nghe xong kiến nghị của mẹ Trương, hắn trầm mặc một lát mới mở miệng: “Không được.”
Mẹ Trương sửng sốt một chút: “Tại sao.... Không phải con....”
Trương Dương lắc đầu: “Con cảm thấy bây giờ rất tốt rồi. Phương Phàm ở nước ngoài chắc chắn cũng có cuộc sống riêng của cậu ấy, con nếu tùy tiện quấy rầy... Tóm lại là không tốt.”
Mẹ Trương trầm mặc một lát, bà thở dài không tiếp tục khuyên nữa.
Năm học lớp 11 qua nhanh như một cái chớp mắt.
Rốt cuộc ở học kỳ 1 năm lớp 12, Trương Dương giống như đột nhiên tỉnh ngộ, một lần nữa tập trung vào học tập.
Cũng không có thời gian và tâm tình đi gây chuyện, nhìn qua cứ như một học sinh chăm ngoan học giỏi.
Nhưng mọi người xung quanh đều có cảm giác là lạ không nói nên lời.
Giống như một đứa trẻ bị tổn thương giành toàn bộ thời gian làm những việc khác, liều mình che giấu vết thương của mình.
Hắn càng như vậy lại càng lộ rõ vẻ yếu ớt.
Mặc dù thế cũng không có ai dám đi chọc thủng.
Nếu có thể bảo trì trạng thái như vậy, thật ra cũng khá tốt.
Tại thời khắc mấu chốt khiến làm Trương Dương tỉnh táo lại, có ai dám gánh lấy hậu quả của việc này?
Trong lòng hắn cũng biết rõ, trạng thái của mình bây giờ rất không ổn.
Nick Wechat của Phương Phàm nằm trên cùng trong danh sách bạn bè của Trương Dương, lịch sử cuộc trò chuyện cuối cùng dừng ở gần một năm trước, hai người đã gần một năm không nhắn tin nói chuyện với nhau.
Thường khi đêm khuya tĩnh lặng, lúc Trương Dương ôn tập mệt mỏi hắn sẽ mở Wechat ra, xem hoạt động của Phương Phàm trong vòng bạn bè, xem album ảnh của cậu ấy.
Chỉ là Phương phàm bây giờ đang ở nước ngoài, trong vòng bạn bè cũng rất ít khi thấy hoạt động của cậu.
Tối hôm nay Trương Dương trằn trọc mãi không ngủ được, vậy nên hắn dứt khoát mở trình duyệt lên.
Chỉ cần muốn tìm chắc chắn cũng tìm được một ít tin tức chứ?
Hắn hiện tại rất rất muốn biết, giờ này khắc này Phương Phàm đang làm cái gì.
Trương Dương muốn biết.
Từng bước lần theo những từ ngữ mấu chốt, tìm hết chỗ này đến chỗ khác.
Không bỏ qua bất kỳ status nào.
Từ đêm khuya mãi đến 4 giờ sáng, Trương Dương rốt cuộc cũng tìm được rồi.....
Hoạt động xã giao mới nhất trên tài khoản của Phương Phàm, là một tấm ảnh đơn giản không có bất cứ chi tiết thừa thãi nào.
Thậm chí còn không cần chỉnh sửa, chỉ là một ly cà phê đơn giản.
Trí nhớ của Trương Dương rất tốt, đây là sản phẩm của quán cà phê phụ cận nhà Phương Phàm, đoạn thời gian ngắn muốn gặp Phương Phàm kia hắn thường xuyên đến nơi đó, cho nên liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Phương Phàm thích uống cà phê nhà này sao?
Trương Dương cẩn thận giữ con trỏ, tiếp tục kéo xuống.
Phương Phàm gần như cách vài ngày sẽ đăng một hoạt động mới, đôi khi là một câu nói hay trong sách, có khi là một tấm ảnh chụp vô cùng đơn giản, thậm chí rất ít khi viết ra trạng thái của cậu.
Nếu không phải trong một lần Phương Phàm chia sẻ ảnh có một tấm do cậu ấy tự chụp, Trương Dương đều phải hoài nghi mình có phải chú ý sai người rồi hay không.
Phương Phàm mà hắn quen biết trước kia là một người rất thích đăng bài trong vòng bạn bè.
Đúng vậy, Phương Phàm khi đó, không có lý do gì cũng đăng status, dù là một việc nhỏ như con thỏ cũng không bỏ quên.
Không chỉ có ảnh Phương Phàm tự chụp mà còn có những tấm ảnh cậu ấy tự dìm mình, đồ ăn ngon, món ăn vặt hấp dẫn, một chút sự việc thú vị hoặc xấu hổ cậu ấy cũng nhắn lên vòng bạn bè, giống như đang ghi nhật ký.
Mà trên cơ bản cũng có thể dựa vào những thứ đó để đoán ra tâm tình của cậu ấy lúc bấy giờ.
Dòng suy nghĩ trở lại hiện thực, tầm mắt Trương Dương dừng trên bức ảnh kia, sống lưng trong nháy mắt cứng đờ.
Bức ảnh này không chỉ có Phương Phàm.... cậu ấy còn chụp chung với vài người bạn nữa. Trong đó có một tên con trai gần như đứng dính lại Phương Phàm.
Khoảng cách như này cũng quá thân mật đi?
Điều khiến Trương Dương không thể chấp nhận được chính là ánh mắt của tên con trai kia, hắn ta đang nhìn Phương Phàm ôn nhu đắm đuối.
Nơi sâu thẳm trong trái tim giống như bị cái gai đâm trúng, rất là khó chịu. Trương Dương cứ trợn tròn mắt như vậy, nhìn chằm chằm bức ảnh trên tay không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu hắn mới đặt điện thoại trên tay xuống.
Vốn dĩ chính là như vậy mà?
Phương Phàm không chỉ là một Omega, còn là một Omega rất được yêu quý hoan nghênh. Mặc dù hơi mê cái đẹp một chút nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, Phương Phàm cũng rất tuấn tú.
Đường nét khuôn mặt cậu ấy mềm mại hơn nhiều so với Alpha, khi cười rộ lên càng như xuân phong phất diện, phàm là người từng tiếp xúc với cậu ấy đều cảm thấy rất thân thiện muốn làm quen.
Nhưng tại sao qua nhiều năm như vậy, Trương Dương lại không thấy bất kỳ một Alpha nào khác xuất hiện bên người Phương Phàm?
Bởi vì Phương Phàm khi đó cả ngày đều bám theo phía sau hắn. Bất kỳ Alpha nào thổ lộ với Phương Phàm đều sẽ bị cậu ấy uyển chuyển cự tuyệt.
Trương Dương đột nhiên nhớ ra.
Phương Phàm cũng đã từng nói chuyện đó với mình.
Mà hắn lại trả lời thế nào?
“Ờ, vậy thì sao?”
Sau đó Phương Phàm sẽ trừng to hai mắt, hung hăng liếc hắn một cái, sau đó sẽ tức giận thở phì phì mà tránh ra. Sự việc cũng chỉ đến đấy là ngừng không có tiếp diễn.
Nghĩ đến đây khóe miệng hắn nở một nụ cười nhẹ.
Bộ dáng Phương Phàm khi tức giận rất là đáng yêu, bặm môi phồng má, khiến người ta hận không thể lại gần chọt chọt một chút.
Mà một Phương Phàm như vậy, hiện tại rốt cuộc cũng muốn làm bạn với những người khác sao?
Trương Dương vô thức chìm vào giấc ngủ, hắn cuối cùng cũng gặp được Phương Phàm rồi, là ở trong giấc mơ.
Chỉ là Phương Phàm trong giấc mơ này khác hoàn toàn với người hắn từng quen biết, mặt cậu ấy đỏ bừng nhìn mình, ánh mắt lóng lánh mê ly.
Đôi môi lúc đóng lúc mở dường như muốn nói với hắn điều gì.
Trương Dương vô số lần muốn tới gần, lại làm cách nào cũng không gặp được, hắn không cam lòng trơ mắt nhìn Phương Phàm rời đi, rốt cuộc cũng bừng tỉnh giấc.
Hắn đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, sau đó phát hiện quần mình đã ướt.
Trong đầu nổ ầm một tiếng, chốt khóa mở ra, thứ bị hắn lãng quên đã lâu cuối cùng lại mạnh mẽ ùa về.
Chân tướng trần trụi bày ra trước mặt Trương Dương.
Trái tim không chịu khống chế mà gia tốc đập kinh hoàng, độ ấm trên khuôn mặt cũng càng ngày càng tăng.
Cũng trong nháy mắt ấy hắn cuối cùng đã hiểu, vì sao sau khi Phương Phàm rời đi hồi lớp 11 hắn lại vô cùng muốn tới gặp cậu ấy.
Không phải do áy náy, cũng chẳng phải vì muốn xin lỗi, hắn chỉ muốn được thấy Phương Phàm mà thôi.
Khi ấy hắn đã hơi rung động với Phương Phàm.
Khi ấy hắn đã hối hận, vô cùng hối hận tại sao lúc trước lại tự mình đẩy Phương Phàm ra xa.
Khi ấy hắn bởi vì chuyện này mới muốn xin lỗi Phương Phàm.
Nhưng hắn khi ấy đến chính bản thân mình còn không hiểu rõ được, cứ như vậy bỏ lỡ thời điểm tốt nhất.
Trương Dương lần đầu tiên thấy bất lực, hắn không biết tiếp theo mình phải làm gì bây giờ?
Sự việc đã qua lâu như vậy, chính hắn làm Phương Phàm bị tổn thương sâu sắc, hiện tại hắn phải làm sao đây?
Trương Dương mở điện thoại lên, bức ảnh tối hôm qua còn chưa đóng lập tức đập vào mắt hắn —— Phương Phàm đang đứng bên cạnh thằng con trai kia.
Cậu ấy đang cười.
Hết phiên ngoại 9.