Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
**************
Quả nhiên giống như lời mà bác sĩ đã suy đoán, giữa trưa thì Giang Diệc tỉnh lại.
Sau khi cậu tỉnh thì y tá thông báo cho Tư Kinh Mặc ngay, Tư Kinh Mặc gọi điện cho Giang Húc.
Giọng của Giang Húc còn buồn ngủ nhập nhèm, khi nghe Tư Kinh Mặc nói thì tỉnh lại trong nháy mắt: "Được, tôi đến ngay đây."
Sau khi Giang Diệc tỉnh táo lại, dựa theo yêu cầu của bệnh viện thì người nhà có thể vào thăm, nhưng phải đứng xa phòng cách ly.
Chỉ có thể đứng từ xa nhìn xuyên qua lớp thủy tinh thật dày của phòng cách ly.
Giang Húc vội chạy lên lầu, y tá dẫn hai người đi thay quần áo, sát trùng rồi mới cho hai người vào.
Lúc đi vào, Giang Diệc đã tỉnh táo, đầu cậu ướt nhẹp mồ hôi, trên mặt đỏ ửng dị thường.
Lúc trống thấy Tư Kinh Mặc và Giang Húc, ánh mắt cậu sáng bừng lên: "Tư ca! Ba!"
Giang Húc nghe được câu này thì không vui cho lắm quả nhiên là có bạn trai thì sẽ gọi bạn trai trước, còn người làm ba như ông chỉ có thể xếp sau.
"Khá hơn chút nào không?" Giang Húc hỏi.
"Đói không?" Tư Kinh Mặc hỏi.
Giang Diệc không có sức để đứng lên, chỉ có thể dựa vào đầu giường dùng tay ra hiệu cho bọn họ, lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Con ổn hơn rồi, vừa nãy chị y tá có đút cháo, không đói nữa."
Tư Kinh Mặc nhìn mà đau lòng, lông mày nhíu chặt.
Ba người không nói gì thêm, chỉ nói vài ba câu đơn giản, sau đó thì y tá dẫn Giang Húc và Tư Kinh Mặc đi ra ngoài.
Dù sao thì đây cũng là phòng cách ly, bọn họ thân là Alpha không tiện ở lại quá lâu.
Giang Diệc cứ phát tình như vậy khoảng 1 tuần, thì kỳ phát tình đầu tiên của cậu mới tạm qua đi.
Hôm xuất viện, cả người Giang Diệc gầy đi trông thấy.
Giang Húc đau lòng lắm nên nói với Giang Diệc: "Ba đã xin nghỉ cho con rồi, con về nhà nghỉ một thời gian rồi hãy đi học." Giọng điệu không cho phép cãi lại, Giang Diệc không có cơ hội để từ chối.
Giang Diệc cũng không muốn từ chối, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu trải qua kỳ phát tình, nên thật sự cảm thấy hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Ý nghĩ của Tư Kinh Mặc và Giang Húc rất khớp nhau.
Nhưng hắn không thể ở lại được, Giang Diệc phát tình hắn đã xin nghỉ quá nhiều ngày rồi, giờ là lúc phải quay về trường học.
Thành phố A cách Tấn Thành rất gần, Giang Húc dứt khoát bảo tài xế lái xe đưa Tư Kinh Mặc về nhà hắn.
Dù kỳ phát tình của Giang Diệc đã kết thúc nhưng cậu vẫn khá thích ngủ, vừa lên xe đã ngủ mất.
Chờ khi cậu tỉnh lại thì đã ở trong nhà mình rồi, không nói Tư Kinh Mặc xuống xe lúc nào, chính cậu nằm trên giường bằng cách nào, cậu cũng không rõ lắm.
Nằm trên giường thêm một lúc Giang Diệc mới vặn eo bẻ cổ rời giường.
Cậu nằm trong bệnh viện khoảng 1 tuần, giờ bắp thịt trên người đều đau ê ẩm.
Điện thoại thì đã hết pin từ lâu, Giang Diệc muốn xem Tư Kinh Mặc có gửi tin nhắn cho cậu không, nên cắm sạc rồi khởi động máy lên.
Vừa mở máy đã nhìn thấy tin nhắn của Tư Kinh Mặc, nói hắn đã về tới nhà, bảo Giang Diệc phải nghỉ ngơi thật tốt.
Khóe miệng Giang Diệc cong cong, trả lời tin nhắn của Tư Kinh Mặc rồi mới chậm rãi đi xuống lầu.
Giờ đang là buổi tối, chắc chắn là Giang Húc đang ở nhà, Giang Diệc muốn xuống lầu xem thử Giang Húc đang làm gì.
Điều cậu không ngờ là, cậu vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy trên tay vịn cầu thang cứ cách một khoảng sẽ có một đóa cúc trắng.
Giang Diệc sửng sốt một chút.
"Tỉnh rồi à?" Giang Húc ở dưới lầu nghe thấy tiếng bước chân, giương mắt nhìn lên.
Tâm trạng Giang Diệc đột nhiên trở nên nặng nề, trong nhà cắm hoa cúc trắng đã là mấy năm trước, khi đó Giang Diệc nhớ rất rõ ràng, đó là lúc ông nội luôn yêu thương cậu qua đời.
Trên đùi không còn sức lực nào, Giang Diệc chậm rãi bước xuống, nhịn không được mở miệng hỏi: "Là......"
"Ừm." Giang Húc ngồi trên ghế sofa, trước mặt là một tờ báo.
"Không phải khi đó con gọi điện mà ba không nhận sao? Chuyện là vào hôm đó."
Giang Diệc yên lặng, không biết nên nói gì, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Giang Húc.
Ngược lại tâm trạng Giang Húc không dao động quá lớn, ông khẽ thở dài, bất đắc dĩ: "Lão thái thái này cố chấp cả một đời, đến già cũng giống y như vậy, bà ấy bệnh không nặng, chỉ là không chịu đến bệnh viện khám làm bệnh trở nặng thêm."
Giang Diệc mấp máy môi.
Giang Húc thả tờ báo xuống, xoa xoa mi tâm của mình: "Là lỗi của ba, khi đó ba nên ép bà ấy đến bệnh viện kiểm tra."
"Không trách ba được." Giang Diệc nói.
"Bà ấy là người thế nào đâu phải ba không rõ.
Khi đó nếu ba thật sự ép bà ấy đến bệnh viện, bà ấy có thể đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với ba đấy."
Giang Húc nghe nói như thế, sửng sốt một lúc, sau đó cười: "Nghe con nói, thì có vẻ đúng như thế thật."
Giang Diệc không nói rõ được trong lòng mình là tư vị gì.
Cậu vẫn luôn không thích bà nội, đương nhiên bà nội cũng không thích cậu.
Nhưng lúc biết bà nội đã qua đời, Giang Diệc vẫn cảm khái.
Tống Nhân vì chuyện này mà ly hôn với Giang Húc, nhưng bọn họ vừa ly hôn không lâu thì bà nội đã đi rồi.
Khi đó Giang Diệc còn phát tình, nên không có thời gian để đi.
Không, không phải là cậu không có thời gian đi.
Mà là từ lúc bắt đầu Giang Húc đã không muốn nói cho cậu biết.
Hai người không trò chuyện về chủ đề này nữa, Giang Húc hỏi thêm về tình trạng cơ thể của Giang Diệc, cuối cùng để cậu ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay ông sẽ làm việc ở nhà, để Giang Diệc có thể tìm được ông bất cứ lúc nào.
Giang Diệc gật đầu đáp ứng.
Ăn xong bữa tối, Giang Húc đứng dậy đi lên lầu, Giang Diệc nhìn Giang Húc, không nhịn được mà hỏi: "Ba, Ba......!Ba có từng nghĩ sẽ đi tìm mẹ con không?"
Giang Húc dừng bước.
Giang Diệc biết bây giờ không nên nói lời này, nhưng cậu không nhịn được: "Hai người trước đó vốn không có mâu thuẫn gì khác, con biết trong lòng ba vẫn có mẹ, lúc mẹ nói chuyện phiếm với con cũng sẽ hỏi về ba......!Ba không muốn tìm mẹ về sao?"
Giang Húc nhìn thoáng qua Giang Diệc, cảm xúc xẹt qua rồi biến mất không còn gì nữa.
Khóe miệng của Giang Húc cong lên nhẹ nhàng lắc đầu: "Quả nhiên con vẫn còn là một đứa trẻ, con không hiểu được đâu."
Giang Diệc nghe thế thì không vui: "Con còn nhỏ gì chứ?"
Giang Húc cười cười không trả lời, chỉ nói: "Nói sau đi."
Giang Diệc nhìn theo bóng lưng của Giang Húc, có chút phiền muộn.
Nhưng chuyện này cậu không thể nhúng tay vào được, đây là chuyện giữa Giang Húc và Tống Nhân, cậu chỉ sợ mình nhúng tay vào sẽ biến khéo thành vụng.
Cuối cùng Giang Diệc ở nhà nghỉ ngơi một tuần mới quay lại trường học.
Vừa đến phòng học, cậu còn chưa kịp đi về chỗ của mình, đã bị những người khác vây quanh: "Giang Diệc! Cậu trở về lên lớp rồi à? Không sao chứ?"
"Nghe lão Từ nói cậu không khỏe? Giờ đã đỡ hơn chưa?"
"Không sao chứ? Có học nổi không?"
"......"
Không đợi Giang Diệc giải thích, Tư Kinh Mặc đã bước nhanh qua.
Giang Diệc đối diện với đôi mắt của hắn, khóe miệng không khống chế được mà giương lên.
Tư Kinh Mặc không chút suy nghĩ, đã đưa đưa tay ôm Giang Diệc vào lòng: "Hoan nghênh trở về."
"Ôi đệt......"
"Ôm rồi kìa!"
"Á......!Quá đáng ghê! Rải thức ăn cho chó trước mặt nhiều người thế!"
"Tớ thấy không ổn rồi! Sao tớ phải quan tâm Giang Diệc trở lại chứ! Rõ ràng chỉ cần Tư Kinh Mặc là đủ!"
Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng nghị luận của bạn học ban một.
Lỗ tai Giang Diệc nóng lên, nhưng hiếm khi cậu không đẩy Tư Kinh Mặc ra, cậu cười cười: "Tớ về rồi."
Cánh tay Tư Kinh Mặc siết chặt thêm chút nữa.
Cuối cùng, Giang Diệc quay lại trường học, rồi có thêm một hot topic trên diễn đàn "Tư Kinh Mặc và Giang Diệc ôm nhau trước mặt mọi người."
Xế chiều hôm đó, lão Từ lại gọi hai người vào văn phòng, giáo dục xong thì lấy phiếu điểm ra đưa cho hai người.
Giang Diệc sửng sốt một chút: "Đây là?"
Lão Từ hừ lạnh một tiếng: "Phiếu điểm! Không xem thành tích Olympic toán của các trò à?"
Giang Diệc vội vàng đưa tay nhận lấy.
Lão Từ đưa cho họ là tổng thành tích, chỉ cần là người tham gia thi Olympin toán lần này thì thành tích sẽ có trên đó.
Giang Diệc nhận lấy nhìn nhìn, cậu nhìn thấy tên của Tư Kinh Mặc trên đó và sau tên của Tư Kinh Mặc, là tên của cậu.
Hít sâu một hơi, Giang Diệc vỗ vỗ Tư Kinh Mặc ở bên cạnh: "Tớ, tớ không nhìn lầm chứ?"
Tư Kinh Mặc nở nụ cười: "Không đâu."
Giang Húc há hốc miệng: "Trời ạ! Tớ thật sự đứng thứ hai à?"
Tư Kinh Mặc uốn nắn: "Đều là giải nhất, xếp trước xếp sau không khác gì mấy đâu."
Lão Tư cười rất hài lòng: "Chính là ý đó."
Giang Diệc vui muốn xiu nhảy qua ôm Tư Kinh Mặc: "Tư ca! Tớ thành công rồi!"
Tư Kinh Mặc ôm lấy Giang Diệc, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nam sinh trong lòng, cố đè nén ý nghĩ muốn hôn cậu.
Tư Kinh Mặc mấp máy môi, gật đầu: "Ừ, cậu thành công rồi!"
Lão Từ nhìn thấy một màn này, thực sự không chịu nổi nữa: "Các trò còn ôm!"
"Còn ôm! Ở trong văn phòng mà còn ôm được! Các trò muốn tên tôi ngày mai sẽ xuất hiện trên hot topic với các trò hả?" Lão Từ sắp suy sụp đến nơi.
Giang Diệc lấy lại tinh thần trong nháy máy, thoát khỏi vòng tay của Tư Kinh Mặc, nắm tay nam sinh, cười nói: "Dạ! Vậy tụi em sẽ ra ngoài ôm!"
Lão Từ sửng sốt một chút, đợi ông phản ứng lại thì hai người trước mặt đã bỏ chạy mất dạng.
Ông giận đến mức chửi ầm lên: "Còn ra ngoài ôm! Vậy các trò ôm trong này luôn đi!"
Giang Diệc ở đằng xa nghe được, trong nháy mắt nở nụ cười: "Lão Từ yêu cầu nhiều ghê, lúc thì có thể, lúc thì không thể."
Tư Kinh Mặc đột nhiên ngừng bước, giờ đang là giờ học, không có ai ở tòa nhà của giáo viên.
Đứng ở cầu thang, còn có thể cảm nhận được gió xuân đang vây xung quanh mình.
Tư Kinh Mặc nhẹ nhàng nâng cằm của Giang Diệc lên, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng long lanh của Giang Diệc, hôn thật sâu.
"Kệ ông ấy đi." Tư Kinh Mặc nói rất nhẹ nhàng, lại giống như người xấu trêu chọc Giang Diệc, từng chút từng chút thổi hơi nóng vào bên tai cậu.
Lỗ tai Giang Diệc phiếm hồng, đưa tay ôm lấy Tư Kinh Mặc, hơi nhắm mắt lại, tạm thời cũng quên đi cậu và Tư Kinh Mặc đang đứng ở chỗ nào.
Họ ôm lấy nhau, hôn nhau chẳng kiêng nể gì trong năm tháng đẹp nhất của hai người họ.
Bọn họ chỉ muốn hưởng thụ thời khắc này, khoảng thời gian yên bình và thoải mái chỉ thuộc về riêng họ.
Đây chính là hương vị của thanh xuân.
Hoàn chính văn.
Tác giả có lời muốn nói: Không ngờ là tui đã viết xong thật rồi! Ngày mai sẽ bắt đầu đăng phiên ngoại, mỗi ngày đều đăng ~
(***) Hết hôm nay chúng mình sẽ khóa truyện này vì đang có những thành phần đi report truyện.
Mọi người tranh thủ đọc đi nhé.
Còn 12PN bọn mình sẽ đăng sau khi mở truyện.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Hẹn gặp lại ❤
Hạ Uyển: Tui check xong hết chính văn rồi nè.
Nhưng lỡ sót lỗi nào thì mn nhắc tui với nhé, tui đọc 1 lúc nhiều chữ quá nên tui hoa mắt rồi.
Còn Phiên ngoại chừng nào beta xong tui sẽ đăng nốt.
Cảm ơn mn đã đợi truyện khi nhà tui ẩn truyện tránh bão.
Yêu mn, hẹn gặp lại ở tác phẩm tiếp theo..