Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
**************
Lần này không chỉ Tư Nhiên mà Đại Nhã cũng choáng váng.
"Chuyện này......!Con nghĩ kĩ chưa?" Đại Nhã trừng to mắt, một lúc lâu sau thì khóe miệng cong lên.
"Cuối cùng con đã quyết định kết hôn rồi ư?"
Tư Kinh Mặc cụp mắt xuống, khẽ gật đầu.
Đại Nhã vô cùng mừng rỡ: "Có cơ hội mẹ rất muốn được gặp mặt đứa bé kia! Mẹ muốn cảm ơn cậu ấy!"
Tư Kinh Mặc không đáp lời mà chỉ nhìn Tư Nhiên.
Tư Nhiên nhíu mày, không hùa theo mà chỉ nói với Đại Nhã: "Em lên xe trước đi, nơi này gió hơi lớn."
Đại Nhã yêu kiều cười: "Yên tâm đi, thân thể của em đã tốt hơn nhiều rồi, sẽ không giống như trước kia nữa đâu! Em đang rất rất vui!"
Trong mắt Tư Nhiên xen lẫn sự ôn nhu, cười cười: "Được rồi, dù thân thể có khỏe hơn thì cũng phải chú ý chứ, không phải em còn muốn ôm cháu trai à?"
Đại Nhã bật cười: "Cái anh này! Con trai mới tý tuổi, sốt ruột gì chứ?" Càng nghĩ càng muốn cười, nụ cười của Đại Nhã càng thêm rực rỡ, nghe lời Tư Nhiên lên xe trước.
Cửa xe đóng lại, Tư Nhiên thu lại ý cười trong mắt, ra vẻ phức tạp nhìn Tư Kinh Mặc: "Là......!đứa trẻ lúc trước ư?"
Sớm muộn gì họ cũng phải biết nên Tư Kinh Mặc không có ý định giấu diếm Tư Nhiên nữa, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, là cậu ấy."
Trong mắt Tư Nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc: "Không phải thằng bé là Alpha sao?"
Tư Kinh Mặc: "Năm nay cậu ấy vừa phân hóa thành Omega."
Tư Nhiên hiểu rõ ngay.
Chuyện này quá kịch tính khiến ông không biết phải nói thế nào.
Thật lâu sau, Tư Nhiên mới thở dài: "Con rất may mắn."
Tư Kinh Mặc gật đầu: "Sau khi gặp được cậu ấy con thực sự rất may mắn."
Tư Nhiên lộ ra một nụ cười hiếm thấy: "Ừ, đi học đi."
............!
Đây là tất cả mọi chuyện đã xảy ra, nhưng Tư Kinh Mặc không kể hết cho Giang Diệc mà lược bỏ ý nghĩ của Đại Nhã và Tư Nhiên, hắn chỉ nói những chuyện xảy ra trong phòng làm việc của hiệu trưởng cho Giang Diệc thôi.
Giang Diệc nghe xong thì thở dài: "May mà ba mẹ cậu làm được."
Tư Kinh Mặc sửng sờ, nghiêng đầu nhìn Giang Diệc.
Giang Diệc không hiểu lắm: "Làm sao, có vấn đề gì không?"
Tư Kinh Mặc lắc đầu, không giải thích, giờ không cần phải giải thích.
Chuyện này đã được xử lý ổn thỏa, hai người có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Sau khi lão Từ biết chuyện này, thì gọi hai người ra trò chuyện một lát.
Ông thấy, yêu đương là chuyện bình thường, chỉ cần không làm trễ nãi việc học tập thì tất cả đều dễ nói.
Lần này lão đạo trường đã làm rồi nên trường học không có ý kiến gì nữa, ông càng không có ý kiến gì.
Yêu cầu duy nhất đối với hai người là, dù sao đây cũng là trường học, nơi cần chú ý thì phải chú ý.
Lão Từ chỉ có một yêu cầu thế thôi, đương nhiên nếu thành tích của một trong hai người bị giảm xuống, ông đành phải nghĩ cách khác.
Tỉ như đổi chỗ cho bọn họ.
Giang Diệc ghi nhớ lời này trong lòng, dù sao cậu cũng không muốn, chỉ ngồi cùng bàn với Tư Kinh Mặc được vài ngày đã bị ép tách ra.
Chuyện này cứ kết thúc như vậy làm hai người nhẹ nhõm hơn nhiều.
Giang Diệc dành thời gian lên diễn đàn nhìn thoáng qua, lần này phát hiện tất cả các bài viết có liên quan đến bọn họ đều bị xóa hết, kể cả bài viết của cậu.
Nhìn bề ngoài thì không có bài viết liên quan đến bọn họ, nhưng lại có rất nhiều ám hiệu, ví dụ như giáo thảo và học sinh mới chuyển tới, không có người nhắc đến tên thật của bọn họ nhưng sẽ dùng ám hiệu để thay thế.
Nhưng chỉ cần nhìn lướt qua đã biết họ đang nói về ai.
Giang Diệc không nhịn được mà nhấn vào một bài viết, trong đó la hét ầm ĩ——
"Thất tình rồi!"
"Là Omega à! Con mẹ nó chứ......!Sao hồi đó tôi không theo đuổi nhỉ!!!!"
"Đừng nói nữa, tôi cũng muốn theo đuổi!"
"Haizzz, hai vị lầu trên đánh lại giáo thảo à?"
"Ha ha, tôi thấy bọn họ còn không đánh lại học sinh mới đến nữa ấy chứ."
"Ha ha, đúng vậy đó, hồi đó người đánh bên ban hai là ai ấy nhỉ?"
"Tôi nghe nói nghỉ học rồi?"
"Nghỉ học??? Vụ gì vậy?"
"Cậu không biết à? Nghe nói đánh nhau ở ngoài trường, còn bị đánh thảm lắm, cuối cùng trường học đuổi cậu ta, mấy người không biết à?"
"Có bạn học nào ban hai trả lời được không?"
............!
Giang Diệc nhìn thấy thì khá bất ngờ, chọc chọc Tư Kinh Mặc bên cạnh, đưa điện thoại tới, hất cằm hỏi: "Cậu làm?"
Tư Kinh Mặc nhận điện thoại, cúi đầu xuống nhìn, sau đó đưa điện thoại lại cho Giang Diệc, không phủ nhận.
Giang Diệc trợn mắt nhìn: "Chuyện này xảy ra khi nào? Sao cậu không nói cho tớ?"
Tư Kinh Mặc nghĩ nghĩ một lát: "Không lâu lắm, là chuyện trước hôm sinh nhật cậu."
Giang Diệc: "Sao cậu không nói với tớ?"
Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc: "Nói cho cậu thì cậu định làm gì? Ngăn cản tớ à?"
Giang Diệc hừ một tiếng: "Làm gì có? Đương nhiên là tớ nhân lúc đó nhảy vô đánh cậu ta một trận rồi!"
Đáy mắt của Tư Kinh Mặc lóe lên ý cười: "Tớ không nói với cậu là vì sợ cậu sẽ xúc động."
Giang Diệc tưởng tượng một chút, nếu như Tư Kinh Mặc nói với mình có lẽ mình sẽ làm thế thật, cho dù không hung hăng đánh một trận thì cũng bỏ đá xuống giếng một phen.
Thằng chó, lúc chạy còn gạt chân cậu làm lớp họ không được hạng nhất, Giang Diệc đâu phải là người biết nhẫn nhịn.
Tư Kinh Mặc biết Giang Diệc nghĩ gì nên thấp giọng giải thích: "Lúc trước cậu ta đắc tội với người khác ở bên ngoài trường, tớ tìm người hỗ trợ điều tra, rồi liên hệ với bên kia tiết lộ hành tung của cậu ta, đúng lúc có một phóng viên đi ngang qua, chụp lại một màn ẩu đả này, cho nên cậu ta mới bị buộc nghỉ học."
Giang Diệc sờ sờ lên cằm: "Đỉnh nha! Không ngờ Tư ca còn có thể làm vậy."
Tư Kinh Mặc để bút trong tay xuống nghiêng đầu nhìn Giang Diệc: "Không thích à?"
Giang Diệc nhếch miệng cười, bỗng nhiên cả người nhào về phía trước, khó lắm mới dừng lại được cách chóp mũi của Tư Kinh Mặc 5cm.
Hơi thở của hai người hòa vào nhau, Giang Diệc bỗng thấy căng thẳng, mấy câu trêu chọc đã lên đến miệng mà không nói được ra lời.
"Khụ khụ! Hai bạn học ở đằng sau!" Giọng nói giận dữ của giáo viên vang lên từ bục giảng.
"Đang trong lớp học, các trò nói chuyện riêng thì thôi đi, sao dựa gần vào nhau thế làm gì? Muốn đếm thử trên mặt đối phương có mấy cái nốt ruồi à?"
Ánh mắt của cả lớp dồn hết vào hai người họ, vừa muốn hóng chuyện vừa tò mò.
Giang Diệc vội rụt về phía sau mặt đỏ bừng lên.
Nhưng hiển nhiên là không kịp nữa rồi, giáo viên sa sầm mặt nói tiếp: "Hai trò ra ngoài đứng úp mặt vào tường!"
Khóe miệng Tư Kinh Mặc mím chặt nhưng không giấu được nét cười.
Giang Diệc ủ rũ đi ra khỏi phòng, đứng úp mặt vào vách tường ngoài phòng học, liếc mắt trừng Tư Kinh Mặc bên cạnh: "Cậu còn cười!"
Tư Kinh Mặc cong môi: "Lần này không phải lỗi của tớ nhé."
Mặt Giang Diệc càng đỏ hơn, thật sự là không thể trách Tư Kinh Mặc được.
Nhưng Giang Diệc nghĩ đi nghĩ lại, cứ thấy có gì đó sai sai, không trách Tư Kinh Mặc chẳng lẽ trách cậu hả?
Mặc dù cậu là người chủ động tiến tới nhưng Tư Kinh Mặc đẹp trai quá, nhất thời cậu......!
Liếm môi một cái, Giang Diệc trừng Tư Kinh Mặc: "Lỗi do cậu đấy!"
Tư Kinh Mặc: "Ừ, được, là do tớ."
Giang Diệc gật đầu: "Đúng vậy, do cậu đẹp trai quá mà."
Chưa hết tiết mà tin tức hai người bị phạt đứng đã truyền khắp Nhất Trung.
Sau đó thì, ánh mắt nhìn hai người càng nhiều hơn trước.
Lão Từ vốn muốn tìm hai người nói chuyện, nhưng còn chưa tìm được thời gian phù hợp thì đã phải thi tháng.
Thành tích của Giang Diệc về cơ bản đã ổn định, Giang Diệc theo sát phía sau Tư Kinh Mặc.
Chỉ là Giang Diệc tức lắm, mỗi lần thi đều bị Tư Kinh Mặc chắn phía trước, cậu không vượt qua Tư Kinh Mặc được lần nào.
Đây cũng không phải lần một lần hai, trước đó Giang Diệc và Tư Kinh Mặc học cùng lớp rất lâu nên đã quen luôn rồi.
Lần này Giang Diệc hết nhịn nỗi nữa mới hỏi Tư Kinh Mặc: "Haizzz, Tư ca, tớ phỏng vấn cậu xíu nè, đứng hạng nhất nhiều lần như vậy thì có cảm giác gì?"
Tư Kinh Mặc ngừng bút, nhìn Giang Diệc, sau đó cúi đầu xuống làm toán: "Cậu muốn đứng nhất toàn khối hả?"
Giang Diệc gật đầu: "Chuyện này ai mà không muốn? Con mẹ nó chứ từ khi học cùng lớp với cậu, tớ không được hạng nhất lần nào!"
Tư Kinh Mặc đặt bút xuống, giọng điệu rất thoải mái: "Vậy lần này tớ sẽ không làm bài toán lớn cuối cùng."
Giang Diệc liếc hắn: "Vậy rõ ràng là cậu nhường tớ?"
Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc, mặc dù hắn cũng không nói gì, nhưng Giang Diệc từ trong mắt hắn thấy rằng chỉ cần cậu muốn, hắn có thể để cậu nhiều lần thi được hạng nhất.
Giang Diệc cạn lời luôn, thực sự rất bất đắc dĩ: "Cậu nói xem, nếu như lão Từ biết ý tưởng này của cậu, ông ấy có tức chết không?"
Giọng điệu Tư Kinh Mặc rất bình tĩnh, lời nói còn khiến cho nhiều người tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Tớ đâu phải không thể thi max điểm."
"Chết tiệt!" Giang Diệc mắng.
"Cậu tự tin ghê thật."
Mắt Tư Kinh Mặc khẽ nhúc nhích: "Không thích?"
Giang Diệc vung tay lên, đập một phát xuống mu bàn tay Tư Kinh Mặc, nghịch ngợm dùng ngón tay chọc chọc mu bàn tay hắn.
Ngưa ngứa.
Tư Kinh Mặc dời tầm mắt xuống, rút tay ra đè lên mu bàn tay đang nghịch ngợm.
Giang Diệc không dám lộn xộn nữa, ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói: "Cậu đừng nói nữa, tớ thích dáng vẻ tự tin của cậu lắm."
Tư Kinh Mặc: "À."
Giang Diệc dỗi rồi: "À cái gì?"
Đột nhiên Tư Kinh Mặc xích lại gần, hạ giọng: "Tớ cũng thích cậu."
Giang Diệc: "......"
Giang Diệc vội giương mắt nhìn lên bục giảng, Địch Tử Ngang cần sách giáo khoa đứng trên bục giảng nói chuyện phiếm với nữ sinh ngồi bàn đầu, trông thấy Giang Diệc nhìn qua, thì cậu ta nháy mắt với Giang Diệc một cái.
Giang Diệc cười cười với Địch Tử Ngang rồi nhìn sang chỗ khác.
May mà không phải giờ học......!
Giang Diệc không thấy căng thẳng nữa.
Trong mắt Tư Kinh Mặc đầy ý cười, vì để tránh việc Giang Diệc dỗi thêm lần nữa, trước khi Giang Diệc nhìn qua thì hắn đã dời ánh mắt đi.
Chuông vào lớp vang lên, bàn tay đang nắm chặt của hai người dời từ trên bàn xuống dưới bàn, vẫn không buông ra được.
Mãi đến khi Giang Diệc phải chép bài Tư Kinh Mặc mới buông tay ra
Đến khi chép bài xong, Tư Kinh Mặc mở tay ra dưới gầm bàn.
Giang Diệc đưa mắt nhìn, cuối cùng cũng hiểu được vì sao khi đó lão Từ nói yêu đương sẽ làm trễ nãi việc học.
Cái kiểu này......!Hình như sẽ làm trễ nãi thật.
Nghĩ như vậy, Giang Diệc không nắm tay Tư Kinh Mặc nữa, lắc đầu với nam sinh rồi làm khẩu hình: "Tớ muốn học."
Tư Kinh Mặc thu tay về, một lúc sau thì đẩy một tờ giấy ghi chú sang, trên đó chỉ viết năm chữ —— Học cách thích tớ à?
Vết đỏ lan lên cổ Giang Điẹc lần nữa, cậu hít một hơi không chịu thua, cầm bút lên, viết xuống dưới mấy chữ ngay ngắn rồi trả giấy về.
Tư Kinh Mặc mở ra xem, chữ viết ngay ngắn của Giang Diệc ngay sau câu của hắn ——
Thích cậu thì không cần học, trời sinh đã vậy rồi.
Hết chương 59.
Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi tới rồi!
**Nhi: ai muốn làm người bình thường khi yêu.
Haha, hóa ra giáo thảo của chúng ta cũng không ngoại lệ.
.