Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

Chương 55: Quà Sinh Nhật






Edit: NuanYang
Beta: Diệp Song Nhi
****************
(Chú ý, chú ý: như chương trước thôi, chương này Nhi cũng tự đặt tên nhaaa)
Tư Kinh Mặc thu hết vẻ mê mang trên gương mặt Giang Diệc vào đáy mắt, có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn đã sớm đoán trước được việc này, nên không quá thất vọng.

Giang Diệc còn đang trầm tư suy nghĩ, Tư Kinh Mặc đã đưa hộp quà trong tay cho cậu: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, mở ra nhìn thử xem?”
“Không phải……” Giang Diệc có chút mê mang, hắn không phải hỏi cậu ‘2012’ nghĩa là gì sao? Giờ nói như vậy tức là không cần cậu đoán nữa?
“Tôi không cần đoán sao?” Giang Diệc nhận hộp quà, trên mặt vẫn còn vẻ ngơ ngác.

Giọng nói Tư Kinh Mặc cất giấu ý cười: “Không cần, cái đó sẽ sớm đổi lại thôi.”
Giang Diệc nhìn hắn khó hiểu, mà hắn lại không có ý định giải thích.

Do dự hai giây, lần đầu tiên Tư Kinh Mặc duỗi tay ôm vai Giang Diệc: “Đi vào trước đi.”
Lòng bàn tay nam sinh vô cùng ấm áp, động tác này khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp rất nhiều.

Vành tai Giang Diệc đỏ ửng trong nháy mắt, cậu không dám nhìn Tư Kinh Mặc, chỉ hơi hơi gật đầu.

Tư Kinh Mặc dẫn cậu tới vị trí, ngồi xuống, lúc này Giang Diệc mới phát hiện toàn bộ nhà hàng không có lấy một vị khách nhân nào khác, rõ ràng Tư Kinh Mặc đã bao trọn nơi này.

Chờ hai người yên vị, người phục vụ bắt đầu lục đục mang đồ ăn lên.

Một bàn ăn đầy ắp, hầu như đều là những món Giang Diệc thích ăn.

Giang Diệc vẫn ôm khư khư hộp quà Tư Kinh Mặc tặng cậu không buông, trố mắt nhìn cả bàn mỹ thực.

Tư Kinh Mặc giương mắt nhìn Giang Diệc: “Sao vậy? Không bỏ được hộp quà xuống sao?”
“Cậu làm thế nào biết hôm nay là sinh nhật tôi?” Giang Diệc thấy giọng nói của mình khàn khàn.

Lúc đi theo Tư Kinh Mặc rời trường, cậu căn bản không nghĩ tới sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ nghĩ Tư Kinh Mặc thấy cậu ủ rũ không vui nên dẫn cậu ra ngoài ăn vặt.

Rốt cuộc Tư Kinh Mặc trước giờ luôn là người ấm áp tinh tế, luôn có thể phát hiện tâm tình mình biến hóa như thế nào.

Giang Diệc cho rằng lúc này cũng giống như vậy, do đó cậu rất ngỡ ngàng khi thấy một đám người tiến đến vây quanh.

Nhưng sự việc kế tiếp càng khiến cậu kinh ngạc hơn.

Cho đến khi Tư Kinh Mặc nói ‘Sinh nhật vui vẻ’ với cậu, Giang Diệc mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Hết thảy việc trước mắt đều là chân thật, Tư Kinh Mặc thật sự đang cùng cậu đón sinh nhật.


Tư Kinh Mặc biết hôm nay là sinh nhật mình.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu lúc này, đồng thời cậu càng gấp gáp muốn biết, Tư Kinh Mặc làm sao biết sinh nhật của mình?
Từ lúc Giang Diệc chuyển đến trường Nhất Trung, cậu chưa từng nói chuyện này với bất cứ ai.

Cậu rất muốn nghe Tư Kinh Mặc giải thích.

Đối diện với con ngươi đen sâu thẳm của hắn, nhịp tim Giang Diệc càng ngày càng loạn nhịp.

Cậu cảm giác được rõ ràng, trái tim mình bị một loại cảm xúc lấp đầy, sắp sửa tràn ra tới.

Thậm chí suýt chút nữa đã trực tiếp mở miệng nói ra câu nói bấy lâu trong lòng.

Ánh mắt thâm thúy của Tư Kinh Mặc có một tích tắc mê mang, giống như đang chìm trong hồi ức, sau đó hắn nhanh chóng chớp chớp mắt, cầm ly nước trên bàn nhấp một ngụm nhỏ: “Chẳng phải hồi tiểu học lớp mình đã tổ chức sinh nhật cho cậu sao?”
Miệng Giang Diệc gần như há hốc: “Cậu vẫn nhớ luôn hả?”
Tư Kinh Mặc gật đầu.

Trong lòng Giang Diệc ngũ vị tạp trần.*
*Ngũ vị tạp trần – (五味杂陈 – wǔ wèi zá chén) 5 vị bao gồm ngọt, chua, đắng, cay, mặn; nhưng nghĩa ở đây là chỉ các hương vị nói chung; các vị trộn lẫn ở một chỗ, hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ, giống Bách cảm giao tập.

Cậu nhớ, giáo viên chủ nhiệm hồi tiểu học rất thích tạo bất ngờ cho bọn họ, mỗi học sinh đều được tặng bánh kem vào ngày sinh nhật của mình, đồng thời cả lớp cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật bạn đó.

Đã nhiều năm như vậy, cậu cũng sắp quên gần hết gương mặt các bạn trong lớp, thế mà Tư Kinh Mặc còn nhớ rõ những việc nhỏ này.

Giang Diệc có trong tích tắc nín thở, sau đó nhanh chóng hít sâu một hơi, khóe mắt đã hơi cay cay: “Cảm ơn.”
Cậu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn nam sinh trước mặt: “Tư ca, cảm ơn cậu.”
Hít sâu lần nữa, cậu lại nói: “Cảm ơn, tôi thật sự rất vui.”
Tư Kinh Mặc gật đầu: “Ăn cơm thôi?”
Hầu kết Giang Diệc lăn lăn, bấy giờ mới nhớ ra tay mình vẫn còn ôm hộp quà: “Tớ mở ra xem trước được không?”
Tư Kinh Mặc: “Được.”
Giang Diệc lúc này mới nhìn hộp quà được đóng gói tinh xảo trong tay mình, hộp có chút nặng, giấy gói quà màu xanh biển, bên ngoài thắt dải lụa, cậu có chút gấp không chờ nổi muốn bóc ra.

Nhân viên phục vụ hỗ trợ đặt toàn bộ đồ ăn sang một bên, Giang Diệc mới cẩn thận đặt hộp lên trên bàn.

Lại liếc mắt nhìn Tư Kinh Mặc một cái, cậu mới bắt đầu xé lớp giấy gói.

Chỉ là cậu không ngờ tới, bên trong hộp quà to còn xếp gọn mười mấy hộp nhỏ.

Giang Diệc kinh ngạc nhìn Tư Kinh Mặc: “Cậu không phải định chơi trò mở hộp mở hộp đến trong cùng mới là quà chứ?”
Tư Kinh Mặc sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: “Không đâu.”
Giang Diệc nhìn chằm chằm Tư Kinh Mặc hai giây, hơi hơi hoảng loạn cúi đầu xuống, Tư Kinh Mặc hôm nay cười thật nhiều.


Cố tình người này khi cười lên vô cùng chói mắt, giống như sao trên bầu trời đêm vậy, rực sáng muôn màu.

Giang Diệc suy nghĩ một chút, đang muốn duỗi tay tùy tiện lấy một cái hộp, Tư Kinh Mặc đột nhiên mở miệng: “Bắt đầu mở từ trái sang đi.”
“Còn có thứ tự sao?” Giang Diệc khó hiểu.

Tư Kinh Mặc gật đầu, không giải thích gì thêm.

Giang Diệc nhún vai, cũng không có hỏi lại, theo lời hắn cầm lên hộp đầu tiên bên trái.

Trong lòng cậu có chút chờ mong, nhưng đồng thời cũng nghĩ xem có phải trò đùa gì không.

Liếc nhìn Tư Kinh Mặc một cái, lòng ôm mong đợi mở ra chiếc hộp thứ nhất.

Bên trong là một túi kẹo trái cây ngào đường loại mới nhất, còn có một tấm thẻ.

Giang Diệc cầm tấm thẻ lên, nó đã hơi cũ, bên trên là hình ảnh Ultraman mà cậu thích nhất hồi học tiểu học.

Mặt sau tấm thẻ còn có một hàng chữ —— ‘Giang Diệc thích ăn kẹo trái cây ngào đường, cậu ấy thích nhất là vị nho.’ Bên dưới đề bút: ‘ngày 12 tháng 12 năm 2007’.

Nét chữ tinh tế, nhưng lại có cảm giác non nớt.

Tim Giang Diệc đập lỡ một nhịp, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tư Kinh Mặc.

Biểu cảm trên mặt hắn không có gì biến hóa, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện khớp cằm hắn đã hơi cứng ngắc.

Không chỉ có Giang Diệc căng thẳng, Tư Kinh Mặc cũng vậy.

Giang Diệc buông túi kẹo trái cây, theo thứ tự mở hộp quà thứ hai.

Bên trong là một món quà khác, thú bông linh vật đại diện cho Thế vận hội Olympic.

Đồng thời cũng có một tấm thiệp —— ‘Giang Diệc thường xuyên nhắc tới linh vật đại diện của Thế vận hội Olympic, cậu ấy hẳn là rất thích nó đi?’
Đề bút ngày 12 tháng 12 năm 2008.

Hộp thứ ba chứa mô hình nhân vật Luffy, đề bút ngày 12 tháng 12 năm 2009.

Hộp thứ tư, hộp thứ năm….


Trong mỗi hộp đều có một tấm thiệp, đi kèm còn có một hàng chữ.

Nét chữ từ tinh tế non nớt ban đầu trở nên ngày càng thành thục, mãi cho đến năm 2018, chính là nét chữ mà Giang Diệc quen thuộc nhất.

Là chữ của Tư Kinh Mặc.

Cậu thấy cổ họng đột nhiên hơi khô, món quà năm 2018, là một quyển sổ nhật ký, cậu lật qua hai trang sau không dám nhìn tiếp.

Từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng, toàn bộ đều là nhật ký của Tư Kinh Mặc.

Tay cậu bắt đầu run nhè nhẹ, dù cho nỗ lực khống chế, vẫn không cách nào dừng lại được.

Dùng bàn tay run run ấy, Giang Diệc cầm lên hộp quà cuối cùng.

Đây là một chiếc hộp bằng nhung tơ, đóng gói tinh xảo hơn rất nhiều so với những hộp trước, mặt trên in logo quen thuộc, lúc trước Giang Diệc đã thấy qua Giang Húc tặng Tống Nhân món quà này vào ngày sinh nhật của bà.

Tim cậu tức khắc đập như trống dồn, cậu đột nhiên không dám mở ra.

Tư Kinh Mặc giống như phát hiện điều này, bình tĩnh nhìn Giang Diệc, giọng nói có chút run rẩy: “Sao cậu không mở ra?”
Giang Diệc ngừng thở, không biết vì sao cậu đột nhiên không dám cử động.

Vô cùng căng thẳng, tim đập kinh hoàng, càng không dám mở ra hộp quà trong tay.

Tư Kinh Mặc hơi cụp mắt xuống, ngón tay cầm ly nước nắm chặt.

Không khí trầm mặc lan tràn giữa hai người, ai cũng không dám đột nhiên phá vỡ.

Sau một lúc lâu, Giang Diệc mới hít sâu, giọng nói run rẩy: “Tôi… tôi có thể mở ra sao?
Tư Kinh Mặc nói: “Đó vốn dĩ là quà tặng cậu.”
Giống như sấm sét nổ giữa trời quang, cả chóp mũi cậu cũng thấm mồ hôi, Giang Diệc theo bản năng liếm đôi môi khô khốc, hỏi lại lần nữa: “Tặng tôi?”
Tư Kinh Mặc: “Đúng vậy, tặng cậu.”
Giang Diệc vẫn luôn do dự, lại đặt hộp quà lên bàn.

Thanh âm khô khốc: “Không phải, Tư ca tôi……”
“Mở nó ra.” Ánh mắt hắn sâu thẳm, trong giọng nói còn chứa một tia mệnh lệnh mà chính hắn cũng không phát hiện.

Tin tức tố thuộc về Alpha, tại khoảnh khắc này bị Tư Kinh Mặc phóng thích toàn bộ không thèm che giấu, gần như trong nháy mắt đã bao phủ Giang Diệc.

Mùi hương thanh nhã tại giây phút này trở nên phá lệ nồng đậm, thậm chí còn thoang thoảng mùi rượu nhàn nhạt.

Gò má Giang Diệc đỏ bừng, đầu óc choáng váng, cậu rất muốn đứng dậy ra ngoài bình tĩnh một chút.

Nhưng đối mặt với một Tư Kinh Mặc đang toàn lực phóng thích tin tức tố của chính mình, chân Giang Diệc giống như bị rót chì, không thể động đậy được.

“Nhưng mà… Tư ca, cậu biết đây là cái gì không?” Giang Diệc vừa nói xong, theo bản năng cắn nhẹ đầu lưỡi.

Lời này của cậu, còn không phải đang ép hỏi Tư Kinh Mặc, hành động này của hắn là có ý gì sao?

Khóe mắt cậu đột nhiên đỏ, cái mũi cũng bắt đầu cay cay, cậu không dám tiếp tục đối diện Tư Kinh Mặc.

Tư Kinh Mặc đột nhiên thở ra một hơi thật dài.

Giang Diệc nhanh chóng liếc mắt nhìn xem.

Hắn giống như bất đắc dĩ mà nói, giọng khàn khàn: “Đây chỉ là quà sinh nhật tôi tặng cậu, cậu thích liền nhận, những chuyện khác tạm thời đừng quan tâm tới.

Chỉ là quà sinh nhật.”
Tư Kinh Mặc lặp lại lần nữa: “Là quà tôi muốn tặng cậu nhân dịp sinh nhật.”
Giang Diệc đối diện với Tư Kinh Mặc, ánh mắt hắn sáng quắc.

Máu toàn thân cậu bắt đầu sôi trào, da đầu tê dại, mang theo một cỗ điện giật khiến cả người Giang Diệc run rẩy.

Nặng nề mà hít một hơi, Giang Diệc rốt cuộc hạ quyết tâm, một lần nữa cầm lấy chiếc hộp nhung trên bàn.

Cậu duỗi tay mở nó ra.

Đập vào mắt là một sợi dây chuyền được chế tác tinh xảo, mặt dây chuyền làm bằng bạc khắc hình ổ khóa nhỏ, xung quanh nạm một vòng kim cương.

Giang Diệc chỉ nhìn thoáng qua, cậu ngẩng đầu đối diện Tư Kinh Mặc.

Tư Kinh Mặc nhìn thẳng vào mắt cậu không hề lảng tránh, cảm xúc trong mắt trực tiếp bộc lộ ra bên ngoài.

Hơi thở của Giang Diệc trong nháy mắt trở nên dồn dập.

“Còn có một tấm thiệp.” Tư Kinh Mặc lên tiếng nhắc nhở.

Giang Diệc lúc này mới cúi đầu, ngón tay khẽ run cầm lấy tấm thiệp được đặt bên trong sợi dây chuyền bị đè ở dưới đáy.

Cậu nhẹ nhàng cầm lấy, chính diện tấm thiệp viết dòng chữ: “Cổ nhân nói: ‘Hoa khai kham chiết trực tu chiết, đừng đợi không hoa bẻ cành trơn’, thời niên thiếu không biết ý, lãng phí rất nhiều thời gian, may mà từ giờ về sau tôi sẽ không lại dùng câu thơ này tự giễu.”
Giang Diệc theo bản năng lật ra mặt sau, lúc này mới phát hiện mặt trái của nó còn có một câu ——
“Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi
Tâm duyệt quân hề, quân bất tri.” (*)
Đề bút: Tư Kinh Mặc.

Thời gian: ngày 12 tháng 12 năm 2019.

(*) Núi có cây xanh, cây có cành
Trong lòng có người mà người chẳng biết.

Hết chương 51.

**Nhi: đến rồi, đến rồi m.n ơi.

Kích thích quá a~~~~.