Editor: Hạ Uyển
Beta: Thúy An __________________________________
Nếu nói đến ân oán với Tư Kinh Mặc, thì Giang Diệc chỉ có thể dùng mấy từ Trời sinh Du, sao còn sinh Lượng để diễn tả, nếu mà có cơ hội thì cậu có thể thao thao bất tuyệt tận ba ngày.
Vậy mà vào giờ phút này, cậu chỉ có thể dùng hết khí lực, cố gắng kiềm chế ý nghĩ trong đầu là muốn quay người bỏ đi ngay lập tức.
Lâm trận bỏ chạy thì còn tính là con trai sao?
Gặp nguy không loạn mới là một A......Omega có lý tưởng chứ.
Lại nói, kẻ đến sau ở bên trên mới là người tài tuyên truyền đạo lý rộng*.
*Nguyên văn "再说了,后来者居上才是大家广为疯传的道理": Chỗ này tụi mình không biết dịch làm nên chém đại, bạn nào hiểu thì hiểu không hiểu thì cũng ráng mà hiểu nha.
Mấy bạn thông cảm (◍•ᴗ•◍).
Giang Diệc hít sâu mấy lần, mới có thể khống chế được biểu tình của mình, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, nhìn các bạn học mới đang có mặt.
"Chào mọi người, tớ tên là Giang Diệc.
Sau này sẽ là bạn cũng lớp với mọi người, xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn."
Ánh mắt của người bên dưới đã đổ dồn về phía Giang Diệc từ lâu.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Giang Diệc, bạn học cùng lớp đều không thể dời mắt.
Sau khi đọc những gì được tiết lộ trên diễn đàn, mọi người đối vị học sinh chuyển trường này có rất nhiều suy đoán -- Ngưu cao mã đại*, cơ bắp đầy người, người chỉ biết sử dụng nắm đấm để giải quyết vấn đề là một ngốc XA.
* Nguyên văn "牛高马大": chỉ những người có vóc dáng cao lớn cường tráng.
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, nam sinh trước mặt không hề giống như trong bài viết đã miêu tả.
Giang Diệc ngũ quan tinh xảo, mặt mày nhu hòa, khóe miệng trời sinh nhếch lên, mang theo vài phần ý cười.
Mắt hạnh rất lớn, lúc cười lên càng ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác muốn thân cận.
Ngay cả khi đám học sinh ban một ngày ngày ngồi chung lớp với giáo thảo Tư Kinh Mặc cũng không thể không thừa nhận, nam sinh đang đứng trên bục giảng thực sự rất đẹp trai.
Phương Phàm càng thêm kích động, cậu ta đầu tiên là sửng sốt một chút, sau khi Giang Diệc tự giới thiệu xong thì mới chắc chắn.
Nhịn không được trực tiếp kéo lấy tay bạn cùng bàn, Phương Phàm kích động nói: "Chính là cậu ấy! Cậu ấy là người mà vừa nãy tôi kể với cậu đó!"
Giọng nói của cậu ta không nhỏ, lập tức làm ánh mắt xung quanh chuyển hướng.
Giang Diệc đứng trên bục giảng cũng đã nhìn thấy Phương Phàm, hướng về phía cậu ta cười cười.
Hô hấp của Phương Phàm lập tức trì trệ, chỉ có thể ngây ngốc cười với Giang Diệc.
Đến nỗi bạn cùng bàn cũng không nỡ nhìn, đưa tay đỡ trán, có chút đau đầu.
Lão Từ cũng không chú ý đến phản ứng của học sinh, chờ Giang Diệc tự giới thiệu xong liền mở miệng nói: " Vậy thì Giang Diệc ngồi ở hàng cuối cùng bên cạnh cửa, hôm nay chúng ta bắt đầu học nhé."
Ban một sỉ số chẵn, chỉ có một chỗ trống, hiển nhiên là cố ý chuẩn bị cho Giang Diệc.
Giang Diệc đồng ý, cũng không để ý những điều này.
Chịu đựng cơn đau ở ngón chân, Giang Diệc tận lực làm cho mìn không đi khập khiểng, không chớp mắt đi qua bên cạnh Tư Kinh Mặc.
Trước tiên để cặp trên lưng xuống, Giang Diệc mới ngồi vào ghế, thẳng đến khi đã ngồi vào chỗ, Giang Diệc mới thấy nhẹ nhõm một chút, thả lỏng bàn chân bị dày vò cả buổi sáng.
Chân phải rời khỏi mặt đất, ngón chân còn mang theo sưng tấy và tê dại, xem ra hôm nay bàn chân này hoàn toàn vô dụng.
Nghĩ đến Tư Kinh Mặc cách đó ba bốn hàng, sắc mặt Giang Diệc đột nhiên trở nên khó coi.
Cậu không thể để cho Tư Kinh Mặc chê cười được, tuyệt đối không thể!!!
Trên bục giảng lão Từ bắt đầu chuẩn bị giảng về bài thi Tiếng Anh vừa phát ra ngày hôm qua, đột nhiên nghĩ đến bạn học mới có vẻ như không có bài thi giống bọn họ, thế là mở miệng nói: "Các trò ai có thể cho bạn học mới mượn bài thi nhìn một chút không?"
Vừa hết lời, phòng học càng yên tĩnh, nửa ngày cũng không có ai động đậy.
Chân mày Lão Từ hơi nhíu lại, ông đang muốn mở miệng, ai ngỡ đã thấy một người không thể tưởng tượng được đứng lên từ chỗ của mình.
"Tư Kinh Mặc, trò có chuyện gì à?" Giọng điệu Lão Từ trầm xuống.
Tư Kinh Mặc cầm lấy bài thi của mình, trầm giọng nói: "Đưa bài thi cho Giang Diệc."
Hắn vừa nói xong, ngay lập tức tầm mắt mọi người đều tập trung vào hắn.
Cái gì? Bọn họ không có nghe lầm chứ?
Giang Diệc cũng nhíu mày trừng mắt với nam sinh đang đi tới, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
"Bài thi này cho cậu." Nam sinh hơi xoay người, đem bài thi đặt trên bàn học của Giang Diệc.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua trên bài thi, rất nhanh lại thu về.
Sau khi thả bài thi xuống, Tư Kinh Mặc thậm chí không cho Giang Diệc cơ hội cự tuyệt, xoay người trở về chỗ của mình.
Giang Diệc tâm tình phức tạp, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thể trực tiếp trở mặt, đành phải nói: "Cám ơn."
Lưng Tư Kinh Mặc cứng đờ ngay lập tức, một giây sau hắn mới khôi phục như thường, bước nhanh đến chỗ của mình ngồi xuống.
Không có ai phát hiện sự khác thường của hắn.
Lão Từ ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, chúng ta nói tiếp về bài thi......"
Ánh mắt xung quanh đang nhìn chằm chằm Giang Diệc mới bắt đầu thu lại, tất cả học sinh ban một đều vô cùng kinh ngạc, ai có thể ngờ rằng Tư Kinh Mặc được xưng là lãnh đạm lại đưa bài thi của mình cho một học sinh mới chuyển trường là Giang Diệc?
Trương Dương suýt chút nữa là nhồi máu cơ tim khi nhìn sự việc đã xảy ra.
Chờ Tư Kinh Mặc ngồi xuống, liền nhịn không được nhỏ giọng nói: "Tư ca! Sao cậu lại cho loại người như thế mượn bài thi? Chúng ta......"
"Trương Dương nếu trò không muốn nghe thì hành lang hoan nghênh trò." Lão Từ đẩy kính mắt, di chuyển phấn đang cầm trên tay.
Trương Dương tranh thủ thời gian ngồi thẳng người, không còn dám khiêu khích lão Từ nữa.
Bình thường lão Từ là một người đàn ông mập mạp rất dễ nói chuyện, nhưng nếu thật sự nổi giận thì người ban một chắc chắn không chịu nổi.
Trương Dương thu lại tâm tư, chia một nửa bài thi cho Tư Kinh Mặc, bắt đầu nghe giảng bài.
Nên cậu ta mới không phát hiện, bàn tay đang cầm bút của Tư Kinh Mặc run rẩy nhè nhẹ, cả một tiết học Tư Kinh Mặc đều lơ đễnh.
Chuông tan học vang lên, lão Từ chờ tiếng chuông kết thúc mới nói: "Lớp Trưởng, trò mang bạn học mới đến Phòng giáo vụ nhận sách giáo khoa đi.
Để Alpha trong lớp giúp cầm sách.
Nói xong lão Từ vội vàng đi, lát sau ông còn phải dạy một tiết nữa.
Ngay khi lão Từ vừa đi, trong lớp nổ ra một cuộc thảo luận.
Sao lại đối xử với học sinh mới chuyển trường tốt như vậy? Còn phải nhờ Alpha đi lấy giúp sách giáo khoa nữa? Một người lớn như thế rồi còn không tự mình đi lấy được sao?
Nhóm Alpha cũng không buồn nhúc nhích, căn bản là coi thường cái người phá hỏng bầu không khí lớp này.
Bây giờ trên diễn đàn bùng nổ luôn rồi, người ban hai còn đang điên cuồng trào phúng người ban một đây, nói một đống rác rưởi như thế mà bọn họ còn dám nhận.
Không lâu nữa thì người ban một cũng thành một đống rác rưởi như thế thôi.
Phương Phàm ngược lại không quá để ý, là vì lúc trước cậu ta đụng phải Giang Diệc, Giang Diệc lại cư xử rất lịch thiệp, nên cậu ta đã kết luận Giang Diệc không phải là loại người như thế.
Còn về việc vì sao Một A rất soái ở Nhất Trung nói như vậy, cậu ta tạm thời cũng không biết rõ.
Phương Phàm đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Giang Diệc: "Giang Diệc, chúng ta đi thôi."
Giang Diệc còn chưa mở miệng, lại nghe một giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền đến: "Lớp trưởng, để tôi dẫn cậu ấy đi."
Người xung quanh lập tức nhìn sang, sắc mặt Giang Diệc cũng thay đổi.
Do dự một chút, cậu cũng không cự tuyệt.
Chuyện đã xảy ra như vậy, Giang Diệc cũng có lời muốn nói với Tư Kinh Mặc, bây giờ cậu không muốn có bất cứ quan hệ gì với hắn nữa.
Cậu muốn cùng hắn thương lượng một chút, sau này lỡ có gặp nhau thì đi đường vòng là được.
Tư Kinh Mặc thấy Giang Diệc cũng không từ chối, thở dài một hơi, trên mặt vẫn không có biểu tình gì: "Để tôi dìu cậu."
Giang Diệc nhíu mày: "Không cần, tôi tự đi được."
Cậu và Tư Kinh Mặc cũng không thân quen đến mức như vậy, huống hồ mùi vị Alpha trên người nam sinh trước mặt làm cậu thấy khó chịu.
Mặc dù Tư Kinh Mặc đã che đập tin tức tố, nhưng mà trên người vẫn mang theo một cỗ hương vị nhàn nhạt.
Đây là một loại hương vị đặc biệt mát lạnh, không khó ngửi, cũng không giống mùi hương bá đọa của những Alpha khác, cho người ta một cảm giác rất ôn hòa.
Có lẽ là vì về tâm lý lẫn sinh lý Giang Diệc rất không thích người trước mặt, cho nên khi ngửi được mùi hương đó cậu mới cảm thấy rất khó chịu.
Thậm chí không muốn dính phải một chút nào.
Môi của Tư Kinh Mặc mím thành một đường thẳng, giọng nói rất nhẹ nhàng chỉ có hai người nghe thấy được: "Không phải chân của cậu bị thương sao?"
Giang Diệc đang chuẩn bị đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lập tức nhướng mày.
Cậu không nghĩ tới Tư Kinh Mặc có thể nhìn ra, quả nhiên cậu đã coi thường người này rồi.
Quan sát cẩn thận như vậy, là đang đợi xem trò cười của mình sao?
Lồng ngực bỗng nhiên bị một cỗ tức giận lấp đầy, Giang Diệc trực tiếp lạnh mặt: "Không cần, chỉ là không cẩn thận đụng vào chân thôi."
Nói xong câu đó, Giang Diệc nhịn đau đứng lên, đi ra khỏi phòng học.
"Đi thôi." Giang Diệc quay đầu nhìn Tư Kinh Mặc.
Ánh mắt Tư Kinh Mặc dùng lại trên chân của Giang Diệc trong chốc lát, sau đó mới đuổi theo.
"Đi bên này." Tư Kinh Mặc nói.
Giang Diệc không biết đường, nên không có phản bác mà đi theo thiếu niên trước mặt.
Bọn họ vừa rời đi, trong phòng học đã lập tức ồn ào.
"Chuyện gì thế này?"
"Lớp trưởng!"
"Trương Dương!
Phương Phàm vội vàng nói: "Tớ không biết! Buổi sáng hôm nay tới chỉ không cẩn thận đụng vào Giang Diệc thôi, cậu ấy không chỉ không tức giận, còn giúp tớ mặt đồ nữa.
Tớ đang nghĩ có phải là có hiểu lầm gì rồi không?"
Trương Dương không hiểu chuyện gì: "Tớ cũng không nghe Tư ca nhắc đến chuyện có quen biết cậu ấy!"
Học sinh ban một lại càng buồn bực, hướng đi này sao càng lúc càng khó hiểu vậy?
Người không hiểu được, còn có Giang Diệc.
Nhìn phòng âm nhạc trống rỗng trước mặt, Giang Diệc theo thói quen nhíu mày: "Đến rồi à?"
Tư Kinh Mặc cụp mắt xuống, thấy không rõ cảm xúc.
Giang Diệc lui về sau hai bước, chẳng lẽ Tư Kinh Mặc hận cậu đến mức mới ngày đầu tiên khai giảng đã muốn đánh nhau với cậu?
Điều này thật không tốt chút nào, nếu hôm nay Giang Diệc đánh nhau với Tư Kinh Mặc, người chịu thiệt thòi chắc chắn là cậu!
Chưa nói đến di chứng của việc phân hóa thành Omega làm thể lực của cậu yếu đi rất nhiều, chỉ mỗi cái chân phải này thôi đã khiến cậu không thể dùng sức trong thời gian này.
Cảnh giác lui về sau hai bước, Giang Diệc nói phát hiện chỗ này ít học sinh đến đáng thương, nhìn nửa ngày cũng không thấy một bóng người.
Không thể không khen Tư Kinh Mặc thật sự rất biết tìm chỗ, nếu đánh nhau thật sẽ không dễ bị phát hiện.
Giang Diệc không phải người sẽ chịu thiệt, cậu cũng không định chịu đánh.
Lui về phía sau vài bước là để thuận tiện bỏ chạy, vì để Tư Kinh Mặc không phát hiện ra, trên mặt cậu không có nửa điểm rụt rè.
Đôi mắt đen của Tư Kịch Mặc dừng trên người Giang Diệc một lúc, rất nhanh đã dời ánh mắt đi: "Cậu ngồi ở đây một chút, tôi sẽ trở lại rất nhanh."
"Cậu đi đâu vậy?" Giang Diệc lên tiếng hỏi.
Tư Kinh Mặc không trả lời, xoay người liền rời đi.
Giang Diệc quýnh lên, nóng lòng muốn đuổi theo, nhưng Tư Kinh Mặc tay dài chân dài, chân Giang Diệc lại không khác gì người tàn phế, căn bản là đuổi không kịp.
"Ui!!"
Giang Diệc sau khi miễn cưỡng đi được hai bước, thì cơn đau bén nhọn từ dưới chân truyền đến, Giang Diệc hít vào một hơi, dứt khoát từ bỏ.
Lê cái chân đau đớn đứng dựa vào vách tường, Giang Diệc bắt đầu nghi ngờ mình có phải bị Tư Kinh Mặc lừa không?
Giang Diệc không có ý định vào bên trong phòng học ngồi, cậu càng không có ý định ở lại chờ Tư Kinh Mặc, quay người chuẩn bị dựa theo đường cũ trở về.
Hành lang chỗ này thật sự rất ít người, Giang Diệc kéo chân phải bước đi, nói có thể cảm thấy tốt hơn một chút.
Khi số người đông dần lên, cậu mới nhịn đau, từng bước chậm rãi đi về lớp.
Khi vừa đến phòng học thì chuông vào lớp cũng vang lên.
Giáo viên đã sớm vào lớp, khi chuông vào học vang lên thì bắt đầu lên lớp.
Học sinh ban một phát hiện chỉ có một mình Giang Diệc về lớp, vẻ mặt càng thêm đặc sắc.
Tư Kinh Mặc đâu?
Chẳng lẽ cái tên hay bắt nạt người này thực sự có thể hạ gục được Alpha mạnh mẽ nhất trường họ trong ngày đầu tiên đến trường?
Nếu như không phải giáo viên còn đang đứng trên bục giảng, Trương Dương suýt chút nữa đã đứng lên hỏi..