Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 83




Từ sau khi kỳ kinh nguyệt của cô ổn định khoảng ba tháng, Sơ Niệm cũng không thể nhớ được nó tới vào lúc nào, và hết vào lúc nào.

Có lúc vào tháng thứ hai cô bắt đầu chuẩn bị, lại phát hiện tính sớm.

Có lúc đột nhiên đến, cô lại không phòng ngừa, quên mất đây đã là tháng thứ ba.

Sau khi tình huống như vậy xảy ra hay lần, cô hoàn toàn rối loạn, lười tiếp tục nhớ ngày, cứ để thuận theo tự nhiên, luôn luôn chuẩn bị đồ dự phòng là được.

Bây giờ chỉ có nghiêm túc loại trừ lịch ngày, mới có thể rõ ràng lần trước mình tới kỳ rốt cuộc là lúc nào.

Sau khi phát sinh quan hệ thực sự với rắn lớn, cô luôn coi nhẹ một vấn đề, giữa bọn họ rốt cuộc có thể sinh sản hay không.

Dựa theo góc độ sinh vật học bình thường, cô là một nhân loại, rắn lớn là loài rắn.

Độ tương tự trình tự gen của loài người và loài khỉ vượn có thể đạt đến hơn chín mươi phần trăm, nhưng cũng không thể tồn tại khả năng thai nghén đời sau.

Người và rắn, chênh lệch lại càng càng xa, trên cơ bản là không thể có xác suất thai nghén con cái.

Nhưng rắn lớn có hình dạng con người, cấu tạo của con người.

Hơn nữa năng lượng hắn cho vào trong cơ thể cô nhiều hơn con người, cũng càng kịch liệt hơn, thường xuyên sau khi làm việc đó hai ngày mà vẫn còn có thể bài xuất ra một vài thứ không thuộc về cơ thể cô.

Đây cũng là nguyên nhân sau khi làm việc đó cô sẽ cảm thấy phần bụng căng trướng.

Bọn họ có tồn tại cách ly sinh sản hay không, chuyện này thật sự khó mà nói.

Bất kể thế nào, chuyện này đã gõ một hồi chuông cảnh tỉnh lên Sơ Niệm. Sau này bất luận phải nhớ chính xác chuyện kỳ sinh lý có bao nhiêu khó khăn, cô đều nên có ý thức chú ý chuyện này.

Ăn xong, cũng dễ chịu hơn rất nhiều, Sơ Niệm hoạt động trong phạm vi phòng nhỏ một chút, xác nhận cơ thể đã linh hoạt, cô bưng đồ ra đống lửa bên ngoài.

Giống như lần trước, bên cạnh đống lửa có một người phụ nữ nhận lấy cái bát của cô, cười nói gì đó với cô.

Sơ Niệm cũng cười trả lại, hoàn toàn không biết nên trả lời cái gì.

Cô nghe không hiểu, cũng không biết nói tiếng của bọn họ….

May mà tình huống xấu hổ này không duy trì quá lâu, rắn lớn đã nhanh chóng quay về.

Sau lưng hắn vẫn có một nhóm nhỏ đi theo, lần này mang về hai con bò lưng đen, do rất nhiều người kéo về, trên mặt tất cả mọi người đều tràn đầy nụ cười vui vẻ.

Rắn lớn lại tự mình lôi một cây to về.

Bình thường bò lưng đen đều là sống thành bầy, cho dù là đám thợ săn xuất sắc nhất bộ lạc ra ngoài cũng khó mà săn được một con. Trừ phi bọn họ gặp được một con già yếu bệnh tật đi lạc đàn.

Nhưng rất rõ ràng, hai con này không phải.

Con bò lưng đen được mang về thoạt nhìn khá già, cơ thể cũng không có ngoại thương nào, liếc mắt đã có thể nhìn ra là một con bò thân thể cường tráng.

Con bò lưng đen to như này, một con là đủ cho tất cả người của bộ lạc núi Xà Thần ăn một bữa rồi.

Tộc trưởng nghe tin đi đến, nhìn thấy thành quả chiến đấu như này trợn mắt há mồm, trực tiếp thất thố hỏi: “Đây là các ngươi săn được?”

Miêu Phát tiến lên trước nói: “Là Cửu Di săn được.”

Một người có thể săn giết hai con bò lưng đen, đây quả thực không phải là chuyện người có thể làm được.

Tộc trưởng hưng phấn muốn tiến lên khuyên bảo người trẻ tuổi lưu lại, bất luận là giá nào, nhưng nhớ tới lời của Đại vu, cuối cùng cũng không nói ra.

Vậy mà sau đó, người đàn ông lại nói ra một câu càng khiến bọn họ khiếp sợ: “Một con kia cho các ngươi.”

Hắn chỉ vào con to kia, và hắn giữ lại con bò nhỏ. Chất thịt của bò nhỏ mềm và ngon hơn, nhưng kích cỡ nhỏ hơn rất nhiều, được cái Niệm Niệm lại rất thích ăn.

Rắn lớn tiếp tục nói: “Nhưng ta cần các ngươi làm giúp ta một chuyện.”

Tộc trưởng kích động đến run cả tay, hỏi: “Chuyện gì?”

Rắn lớn vượt qua đám người kéo Sơ Niệm vào lòng, chỉ ở đây hỏi: “Niệm Niệm, nàng muốn xây dựng phòng của chúng ta ở đâu?”

Vốn dĩ Sơ Niệm chỉ là tò mò đám người này vây quanh rắn lớn làm gì, đột nhiên bị kéo vào trong lòng, còn nhận được một câu hỏi, có hơi lơ mơ: “Sau này chúng ta ở chỗ này?”

“Không phải sau này phải ở đây.” Rắn lớn nói: “Nhưng sau này khi Niệm Niệm muốn đến đây, sẽ có nơi để ở.”

Sơ Niệm nhìn cái cây cực lớn được lôi đến sau lưng hắn, cuối cùng cô cũng biết được cái cây này dùng để làm gì.

Thì ra rắn lớn là một người tỉ mỉ, mà còn là một thổ hào.

Hắn cảm thấy sau này sẽ còn đến đây ở, lại không muốn ở phòng của người khác, cho nên dựng một căn phòng thuộc về bản thân.

Đây không phải là tương đương với đạo lý “người có tiền đi đến đâu, thì sẽ mua một căn nhà ở đó” sao?

Chỉ là rắn lớn càng ngang tàng hơn, người ta muốn dựng một căn mới.

Sơ Niệm nghĩ tới một vấn đề khác: “Chỗ này là bộ tộc của người ta, thủ lĩnh người ta đồng ý sao?”

Rắn lớn trả lời: “Miêu Phát nói thủ lĩnh chắc chắn sẽ đồng ý.”

Sơ Niệm nhìn về phía tộc tưởng, rõ ràng Miêu Phát đã nói chuyện này cho thủ lĩnh, lúc này những nếp nhăn trên mặt thủ lĩnh khi cười đều trở thành nếp gấp, không ngừng gật đầu với Sơ Niệm, miệng đang nói gì đó.

Miêu Phát ở bên cạnh lắp bắp phiên dịch: “Các ngươi bằng lòng dựng nhà ở đây, chúng ta rất vui, hoan nghênh các ngươi thường xuyên tới đây.”

Đối với suy nghĩ xây nhà ở đây, thực ra Sơ Niệm cũng có chút động lòng, theo ý của rắn lớn, sau này có thể lúc muốn đến thì có thể đến ở.

Hơn nữa hắn đã chuẩn bị một cái cây to, có đủ gỗ, chỉ thiếu ý kiến của cô.

Sơ Niệm liếc mắt nhìn, trên cơ bản nhà trong bộ lạc dựng lên đều như nhau, lộ ra bên ngoài chỉ là một phần của tòa nhà, còn có một phần ở phía dưới, mục đích có lẽ là đông ấm hạ mát.

Có khoảng cách cách nhau giữa các căn nhà, nhưng trên cơ bản đều rất khó chen vào thêm một căn mới.

Sơ Niệm nói: “Nếu không thì chúng ta dựng bên cạnh cái cây kia? Cũng chỉ có ở đó là có chỗ.”

Cái cây đó ở bên ngoài bộ lạc, tán cây rất lớn, để lại phía dưới là một khoảng bóng cây râm mát, gần đó cũng có đủ không gian để dựng một căn nhà lớn.

Dựng nhà lớn, vì để tránh có lúc rắn lớn ngủ sẽ biến thành bán xà hoặc hình rắn, nhà càng lớn càng tốt, tránh cho không chứa nổi hắn.

Phía dưới cái cây lớn đó, đúng lúc có thể đặt một cái ghế nằm để hóng gió.

Càng nghĩ càng thấy khu đó hợp ý cô nhất.

Sau khi quyết định địa điểm, rắn lớn đi qua nói với thủ lĩnh bộ lạc cái gì đó, thủ lĩnh vui vẻ cùng với đám đàn ông cùng nhau mang con bò lưng đen cực lớn rời đi.

Rắn lớn cũng quay về bên cạnh Sơ Niệm, nhắn nhủ nàng: “Niệm Niệm, ta đi xử lý con mồi một chút.”

Sơ Niệm gật đầu, bắt đầu chuẩn bị nhóm lửa.

Thịt nướng của bọn họ luôn ngon hơn của người khác, có thể hấp dẫn ánh mắt như có như không của rất nhiều người.

Phần thịt tươi mềm nhất của bò con được rắn lớn cắt thành miếng nhỏ, đặt trong bát sứ được tặng.

Phần da bên ngoài của thịt nướng vàng óng giòn rụm, chất thịt bên trong mềm, kèm theo mùi thơm của gia vị ướp, sau khi Sơ Niệm ăn một miếng hỏi: “Cho nên, chàng muốn để bọn họ làm khuân vác cho chúng ta?”

Rắn lớn trực tiếp lấy dao cắt thịt, vừa cắt vừa ăn: “Một mình ta làm, chắc chắn không làm xong được trong một ngày. Ta trả thù lao cho bọn họ, bọn họ đồng ý giúp ta, có thể nhanh hơn một chút.”

Không thể không nói, hắn thật sự rất thông minh, với lại rất lười.

Sau khi ăn xong, rắn lớn bắt đầu bàn bạc với đám người đàn ông của bộ lạc xem nên dựng nhà kiểu gì, Sơ Niệm cũng không tham gia vào mấy chuyện này.

Loại chuyện làm sao xây dựng nhà ở thích hợp để ở ngoài tự nhiên, chắc chắn là rắn lớn am hiểu hơn cô. Từ việc hắn chọn núi Tường Vân làm nơi ở, và đào một căn phòng thoải mái dễ chịu như vậy vào mùa đông là có thể nhìn ra được.

Chuyện này hoàn toàn không cần cô phải bận tâm.

Sơ Niệm nhìn da thú đã rửa sạch không có thuộc da trên mặt đất, đột nhiên nhớ đến con gái của Giang Nhu hình như rất cần thứ này làm tã.

Lúc cô gấp đồ lại đưa qua, Giang Nhu vừa cho con bú xong, sau khi nhìn thấy cô cười nói: “Niệm Niệm, cô tới rồi, nghe nói cô muốn xây nhà ở đây?”

Tin tức này chắc chắn là biết được từ Miêu Phát.

Sơ Niệm gật đầu: “Cửu Di nói, sau này lúc chúng tôi có thời gian đến đây chơi cũng có nhà của mình, cũng không cần lúc nào cũng làm phiền người khác.”

Giang Nhu thẳng thắn khen ngợi: “Miêu Phát nói, người đàn ông của cô rất giỏi. Các cô có thể đến bộ lạc chúng tôi chơi, chúng tôi rất vui.”

Sơ Niệm ngồi xuống mép giường, nhìn em bé trong lòng Giang Nhu đang thổi bong bóng sữa tự chơi đùa, cười nói: “Chỗ tôi có một tấm da thú, máu chảy đầm đìa mang về cũng không tiện, để lại cô lấy làm tã cho em bé dùng đi.”

Giang Nhu trợn to hai mắt, hỏi: “Thứ đồ quý giá như da thú, cô cứ như vậy mà cho tôi, người đàn ông của cô sẽ không tức giận chứ?” Cô đẩy đồ về lại tay Sơ Niệm, nghiêm túc nói: “Tôi không thể nhận được.”

Nghe giải thích của Giang Nhu, Sơ Niệm lại rất kinh ngạc.

Thì là da thú là đồ rất quý giá.

Bởi vì tỉ lệ đi săn thành công ở đây thật sự rất thấp, cho dù thợ săn xuất sắc cũng rất khó bắt được con mồi cỡ lớn, cho nên da thú trong bộ lạc không nhiều, thậm chí có người không có da thú phải dùng cây cỏ làm quần áo.

Mùa hè còn đỡ, mặc hay không mặc cũng không sao, xã hội bây giờ còn chưa hình thành quan niệm xấu hổ, cho nên mới xuất hiện chuyện Sơ Niệm và rắn lớn gặp phải chuyện làm tình ở nơi hoang dã bên bờ sông.

Nhưng vào mùa đông, da thú sẽ trở thành vật không thể thiếu, có thể chống lạnh giữ ấm.

Tỉ lệ sống của trẻ con trong bộ lạc cũng rất thấp, rất nhiều đứa trẻ chết non do bị cảm vặt, hoặc là bệnh khác.

Bộ lạc núi Xà Thần được coi như là một bộ lạc lớn, nhưng vào những năm thiên tai, cũng thường xuyên xảy ra hiện tượng chết đói.

Trẻ con càng dễ xuất hiện tình huống này.

Đây chính là nguyên nhân tại sao trẻ con trong bộ lạc không nhiều, không phải là sinh ít, mà là sống sót ít.

Còn về tã của Giang Nhu dùng, là được truyền lại từ nhiều đời, hầu như tất cả em bé sau khi sinh ra đều dùng như vậy, sau khi luộc qua lại tiếp tục dùng.

Cuối cùng Sơ Niệm vẫn để tấm da thú lại, trong kho của cô chất một đống, không thiếu một tấm này.

Giang Nhu còn muốn từ chối, Sơ Niệm cười nói: “Đây là quà đầy tháng tôi tặng cho Giang Dương, có thể đợi đến mùa đông làm quần áo cho nó, rất là giữ ấm.”

Nghe thấy lời này, Giang Nhu không từ chối nữa, trong mắt dâng lên nước mắt: “Được, cảm ơn Niệm Niệm.”

Sau khi đi ra khỏi phòng của Giang Nhu, Sơ Niệm cảm thấy đáy lòng mình cực kỳ áp lực.

Thiên nhiên thật sự rất tàn khốc, sinh tồn của người nguyên thủy không chỉ có dã thú, có thiên tai, còn có bệnh hại. Có thể sống sót đều là kết quả sau khi trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, dưới tình huống như vậy mới hiện rõ sinh mệnh cực kỳ đáng quý.

Bộ lạc hôm nay rất náo nhiệt. Đám đàn ông không ra ngoài săn bắn mà đều đang dựng nhà, nhóm phụ nữ được chia thịt, thoạt nhìn đều rất vui.

Lúc Sơ Niệm đang muốn đi xem thử rốt cuộc rắn lớn muốn dựng một căn nhà như thế nào, Mộc Vân cầm một cái lá lớn trong tay, chạy tới đưa tới trong tay cô.

Đây là làm gì?