Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 174




Lúc Tiểu Miên Hoa được một tuổi, cơ thể mới chỉ bằng đứa trẻ bình thường sáu tháng tuổi.

Nhưng lúc này Tiểu Miên Hoa đã có thể nắm chắc được hình người, nửa người nửa rắn, còn có sự chuyển đổi giữa ba loại hình thái, thậm chí không cần trải qua lần lột xác thứ hai, cơ thể đã phát triển cực kì hoàn mĩ.

Lúc này Sơ Niệm mới hiểu vì sao lúc đầu rắn lớn lại nói, Tiểu Miên Hoa là đứa có tố chất tốt nhất trong ba đứa con.

Mà đứa con trai thứ hai vẫn luôn vô công rỗi nghề không có chí tiến thủ thấy em gái đã hoàn thành hai lần lột xác rồi, cuối cùng cũng có chút tiến bộ, tiến hành lần lột xác đầu tiên.

Lúc con trai lớn lột xác mất thời gian khoảng hai tháng, Sơ Niệm cho rằng đứa con trai thứ hai luôn không có chí tiến thủ này còn cần thời gian dài hơn, không ngờ sau khi tên nhóc này lột lớp da đi, thì cầm lấy da của mình chạy ra ngoài, giống như một con lừa trọc đầu.

Sơ Niệm với rắn lớn xác nhận hết lần này tới lần khác con rắn hói này có khỏe mạnh hay không thì mới có thể yên tâm được.

Sau khi con trai lớn lột xác đã có được hình người, có hình người hoàn chỉnh đâu ra đấy rồi mới đi ra ngoài.

Lúc đầu rắn lớn cũng đã lột xác một khoảng thời gian, trên người cũng đã mọc ra lớp vảy bạc rồi mới đi tới trước mặt Sơ Niệm.

Con rắn hói này lại giống như một con cá chép bị cạo sạch vảy, suýt chút nữa khiến người ta không nhận là con trai thân sinh luôn.

Những con rắn thường hay lẩn trốn vào lúc này, bởi vì khoảng thời gian khi lột xác xong tương đối yếu ớt, hơn nữa không dễ nhìn.

Con trai thứ hai thì lại không giống thế.

Núi Tường Vân bây giờ là địa giới mà ba con Đằng xà trấn thủ, không có bất cứ con dã thú nào dám lại gần đầu núi.

Thế nên Miên Cầu có thể gọi là lao ra ngoài, không kiêng nể gì mà đuổi thỏ bắt gà khắp trên núi, không hề biết ẩn núp có ý nghĩa gì.

Cứ như thế, vảy rắn của hắn chậm chạp mọc lên, trở nên kiên cường cứng cáp hơn, thậm chí ngủ một giấc là có hình người luôn.

Có kinh nghiệm lần trước, Sơ Niệm nhìn thấy thiếu niên bên cạnh con trai lớn, nhàn nhạt hỏi, “Miên Cầu à?”

“Mẹ, mẹ xinh đẹp mĩ lệ của con.” Miên Cầu khoa trương nói, “Con trai nhớ mẹ chết đi được.”

Tóc của thiếu niên này cũng màu vàng, màu mắt là màu sắc như hắc diệu thạch, giống với màu mắt khi còn là hình rắn.

Nhưng mặt mũi thiếu niên thì không góc cạnh rõ ràng như con trai lớn, độ cong hơi hơi nhướng lên khiến mỗi khi hắn cười như hoa đào xán lạn rực rỡ, thậm chí còn mang theo chút ý vị mê say.

Có một chút giống với dáng vẻ quyến rũ lòng người khi tình mê lạc ý của rắn lớn.

Điều này khiến Sơ Niệm nghĩ tới một hình dung từ hợp lý.

Yêu mị.

Thật sự là quá giống cậu ấm ăn chơi trác táng, nhìn có vẻ là một hoa hoa công tử, uể oải không chuyên tâm làm gì hết.

Có ngoại hình như thế này là chuyện tốt, nhưng Sơ Niệm lại thấy, con trai này không thuộc loại dễ tiêu thụ, thậm chí còn có khả năng sẽ trở thành con rắn già ế.

Dù sao thì chả có con gái nhà nào sẽ thích kiểu người chỉ biết chơi không biết làm, mà lại còn như yêu tinh thế này nữa chứ.

Sơ Niệm an ủi bản thân mình một lúc, “Mẹ không chê con xấu, mẹ không chê con xấu.” Mới thở dài một hơi, gạt đứa con trai thứ hai đang nhiệt tình trên người mình ra.

“Để cha con nhìn thấy, tới lúc đó bị đánh mẹ cũng không xin tha cho con được đâu.” Sơ Niệm nói một cách vô tình.

Nghe thấy lời của mẹ, thằng nhóc này mới rời khỏi vòng tay của mẹ, đứng bên cạnh nói với em gái mình, “Anh trai đẹp trai không?”

Tiểu Miên Hoa ngọt ngào nói “Đẹp trai.”

Miên Cầu chớp chớp mắt cười, sáp lên trước không biết ngại mà hỏi, “Là anh hai đẹp trai hơn, hay anh cả đẹp trai hơn?”

Tiểu Miên Hoa cũng chớp chớp mắt theo, dùng giọng nói khẳng định nói, “Đều đẹp ạ.”

“Nhóc con tinh nghịch, hai bên đều không được đắc tội.” Miên Cầu ôm lấy Tiểu Miên Hoa trong vòng tay Sơ Niệm, cọ cọ lên mũi cô bé, “Muội phải nói thế này, anh hai đẹp trai nhất.”

Hai anh em đều hoạt bát, cùng nhau náo loạn không ngừng, sân nhỏ không dứt tiếng nói cười.

Sau khi ba anh em đều có hình người, đều hưng phấn muốn tới bộ lạc loài người thăm thú.

Bởi vì mẹ là loài người, ba con con từ nhỏ đã được nghe rất nhiều chuyện liên quan tới bộ lạc của con người, cũng ngập tràn sự tò mò đối với con người.

Sau khi biết được suy nghĩ của ba đứa con, Sơ Niệm cũng không phản đối.

Bọn họ sinh sống ở đây, không thể cứ mãi không tiếp xúc với con người được, hơn nữa sau này đám nhóc còn phải tìm bạn đời cho mình.

Tiếp xúc với con người sớm một chút, cũng có thể có đầy đủ năng lực xã hội hóa sớm một chút.

Nếu như chúng nó thích thì có thể ở với con người một thời gian.

Nếu không thích cuộc sống náo nhiệt, cũng có thể như bọn họ bây giờ, sống ở núi Tường Vân, hoặc là mở rộng lãnh địa của mình.

Thân là cha mẹ, những thứ này đều phải suy xét tới.

Rắn lớn không có ý kiến gì với việc đưa các con tới bộ lạc núi Xà Thần, chỉ là hắn cảnh cáo nhắc nhở ba lần: “Không được phép tùy ý để lộ thân phận là rắn trước mặt loài người.”

Ba đứa con trịnh trọng gật đầu, “Chúng con nhớ rồi ạ.”

Chỉ là trước khi đi thì cũng cần phải chuẩn bị trước một chút.

Gian nhà ở bộ lạc núi Xà Thần chỉ có một phòng có thể ở được, tuổi tác của ba đứa con cũng đã lớn rồi, đều phải có phòng của mình, không thể ngủ chung với hai vợ chồng họ được.

Rắn lớn bèn đi tới bộ lạc núi Xà Thần một mình, chọn một khu đất trống, chuẩn bị cho mấy đứa con mỗi đứa một cái khu vườn, khu vườn rất lớn, phòng của mỗi người đều không phải liền kề nhau, mỗi đứa con cũng cần phải có không gian riêng tư của mình, nếu có động tĩnh gì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Sau khi lựa chọn nơi xong, rắn lớn lịch sự thương lượng với thủ lĩnh của bộ lạc núi Xà Thần có thể giao mảnh đất này cho hắn được không.

Thủ lĩnh đương nhiên là cực kì đồng ý rồi.

Sau khi rắn lớn nhận được sự cho phép, lại tặng cho bộ lạc núi Xà Thần ba con bò lưng đen với hai con lợn rừng làm quà cảm ơn.

Lúc rắn lớn xây dựng phòng ốc thâu đêm suốt sáng, đàn ông trong bộ lạc cũng tới giúp nhiệt tình.

Dưới sự nỗ lực của tất cả mọi người, khu nhà mới nhanh chóng được xây dựng xong.

Phòng ốc toàn bộ đều làm bằng gỗ, không có chất độc hại gì, xây xong thì có thể ở luôn được rồi.

Trước khi đi rắn lớn mở hết tất cả cửa sổ ra, để gió xua tan đi mùi bùn đất trong phòng, cũng tính là hoàn thành xong nghi thức cuối cùng.

Sau khi biết đã có thể tới bộ lạc núi Xà Thần, ba đứa con đều rất hưng phân bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Rắn lớn nhắc nhở nói, “Mang theo dụng cụ của mình, ta chuẩn bị gỗ cứng cho các con rồi, buổi trưa chúng ta có thể tới nơi, các con có thời gian một buổi chiều để tự làm giường ngủ cho mình.”

Nhìn thấy Miên Cầu nhàn nhã xách theo dụng cụ của mình, rắn lớn lại thân thiện nhắc thêm một câu, “Nơi đó không phải là ở trong hang, nếu giường mà các con làm mới ngủ một chút đã bị đổ, thế thì ván gỗ sẽ trực tiếp tiếp xúc với mặt đất ẩm ướt, tới lúc đó chỉ còn nước ngủ trên nóc nhà ngắm sao thôi đấy.”

Sau khi nghe tới đây, Miêu Cầu mới thật sự có cảm xúc sợ hãi, bắt đầu bỏ công dụng cụ vào cái túi của mình, có cái dùng tới có cái không, chỉ cần là những thứ ở trước mặt mình thì đều bỏ vào hết. Thậm chí những thứ ở xung quanh cũng bỏ vào.

Tiểu Miên Hoa nhìn thấy anh hai bỏ cả cái rìu bọc ren của mình vào trong túi của hắn, cô nghiêm túc đứng trước mặt anh trai nhắc nhở hắn, “Anh hai, cái kia là của em…”

Lấy cái rìu được bọc bằng ren màu hồng của mình với cái cưa gỗ của anh cả ra, Tiểu Miên Hoa mới dùng dây ruy băng buộc chặt miệng túi của mình lại, “Cha, chúng ta lúc nào thì xuất phát ạ?”

Rắn lớn nhìn một chút, ba đứa con đều đã chuẩn bị xong, trầm giọng nói, “Đeo túi của mình lên, chúng ta xuất phát thôi.”

Lần này tới bọ lạc núi Xà Thần là đi bộ, không đưa nhà Bạch Tuyết đi theo.

Những vật dụng hàng ngày cần dùng thì ở bên bộ lạc núi Xà Thần đều đầy đủ, Sơ Niệm căn bản không cần đem theo thứ gì cả, chỉ có một cái túi nho nhỏ khoác lên vai rắn lớn.

Ba đứa con ở phía sau cũng đeo những chiếc túi lớn nhỏ khác nhau, đi theo hai người nhìn trái nhìn phải.

Sơ Niệm nhìn bộ dạng thích đi ra ngoài của ba đứa con, cười nói: “Phương thức dạy dỗ giáo dục này của chàng, khiến ta nhớ tới phương thức huấn luyện binh chủng đặc biệt thời hiện đại.”

Mặc dù lời thì nói như thế, nhưng Sơ Niệm biết, phương thức huấn luyện của rắn lớn tuyệt đối có thể khiến cho cuộc sống sau này của ba đứa con tốt hơn.

Dù sao thì lúc ban đầu khi Sơ Niệm học săn bắn và bắt tên cũng phải chịu rất nhiều gian khổ, bây giờ còn lợi hại hơn cả một người người đàn ông bình thường.

Là đằng xà, là vua của núi rừng, đương nhiên càng phải nghiêm khắc hơn một chút.

Cả một buổi sáng không hề nghỉ ngơi chút nào, ba đứa con vừa mới tới bộ lạc, ánh mắt tò mò đã không hoàn toàn che giấu được nữa rồi, bắt đầu nhìn ngó xung quanh.

Giang Nhu với Tần Minh Nguyệt từ lâu đã biết hôm nay Sơ Niệm sẽ tới, còn mang theo con cái tới nữa, cảm thấy con cái ba nhà cũng tương đương nhau, có thể cùng chơi với nhau.

Nhưng mà sau khi tới, nhìn thấy những đứa con theo sau vợ chồng Sơ Niệm thì đều chấn kinh, “Niệm Niệm, mấy người này là ai vậy?”

Trước mặt rõ ràng là hai thiếu niên anh tuấn tiêu sái đẹp trai, với một cô bé giống như hoa tuyết.

Niệm Niệm đã từng nói qua, sinh ba đứa con, hai anh trai với một em gái.

Hôm nay bé gái mặc dù nhìn hơi gầy một chút, nhưng cũng có thể hiểu được.

Hai thiếu niên còn lại tuyệt đối không thể là hai anh trai kia.

Sơ Niệm bị hỏi thì hơi đơ người ra.

Từ lần trước khi cô tới lấy tơ lụa, cũng đã rất lâu lắm rồi không tới bộ lạc núi Xà Thần, nghĩ rằng sắp được gặp mặt chơi đùa với các bạn của mình thì cực kì hưng phấn, hoàn toàn quên mất phải giới thiệu hai đứa con trai như thế nào.

“Mẹ ơi, đây chính là dì Giang Nhu mà mẹ thường nhắc tới à.” Miên Tuyến lễ phép nói, “Chào dì Giang Nhu, chào dì Minh Nguyệt ạ.”

“Anh nói nhảm à, mẹ từng nói rồi, dì Giang Nhu tương đối dịu dàng, cái này còn cần phải hỏi lại à?” Miên Cầu ngoan ngoãn chào hỏi, “Chào hai dì ạ, con là Miên Cầu.”

Cuối cùng là Tiểu Miên Hoa, dùng giọng nói ngọt như mía lùi cười nói, “Chào dì Giang Nhu, chào dì Minh Nguyệt, con là Miên Hoa.”

Hai vị soái ca với một cô bé đáng yêu đều rất lễ phép.

Quan trọng nhất là, bọn chúng đều gọi Sơ Niệm là “Mẹ.”

Giống như sấm sét đánh giữa trời quanh, đánh lên người hai phụ nữ.

Trong lúc Sơ Niệm có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được lí do gì để lấp liếm chuyện này, thì rắn lớn đứng ra.

Lời hắn nói càng khiến Sơ Niệm thêm kinh ngạc.

Bởi vì hắn căn bản không ngờ nói lòng vòng để làm lí do thoái thác, mà nghiêm túc kể lại chuyện hắn và cô gặp nhau như thế nào, ba đứa con trước mặt quả thật là con của hai người họ.

Sơ Niệm kéo kéo ống tay áo hắn, trong mắt viết đầy sự lo lắng.

Nhưng rắn lớn lại cúi thấp đầu, nhìn cô tiếp tục nói, “Niệm Niệm vì bảo vệ ta với các con, thế nên mới che giấu chuyện này, nhưng mà các ngươi là bạn tốt thân thiết nhất của Niệm Niệm, các người cũng sẽ tò mò tới cuộc sống của chúng ta, sẽ hỏi tới con cái của chúng ta, Niệm Niệm không muốn lừa các ngươi, nên bắt buộc phải che giấu. Chuyện này người cần phải xin lỗi đó chính là ta, bởi vì ta muốn giấu giếm thân phận là một con rắn của mình, Niệm Niệm chỉ là đồng lõa với ta thôi. Thế nên, ta xin lỗi các ngươi, hy vọng các ngươi có thể tha thứ cho chúng ta.”

Hành vi có sự gánh vác và chịu trách nhiệm như thế này, hay hơn bất cứ lời nói ngọt ngào nào.

Tần Minh Nguyệt phản ứng lại đầu tiên, nghiêm túc đảm bảo nói: “Chúng ta sẽ không nói bí mật này với bất cứ người nào đâu, kể cả chồng con cũng sẽ không nói tới.”