Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 157




Rắn lớn nhìn thấy cô thì nhanh chóng giấu tờ giấy đỏ đi.

Khóe môi Sơ Niệm nhếch lên một nụ cười nhạt, vờ như không nhìn thấy, cười nhạo nói: “Không sao, chàng viết chữ bằng đuôi rắn không đẹp, ta cũng sẽ không cười chàng.”

Rắn lớn nhìn mặt cô, không tin lời cô nói cho lắm.

Đây không phải là trợn mắt lừa rắn sao?

Rõ ràng nụ cười trên mặt cô càng ngày càng rực rỡ.

Đây đâu phải là biểu hiện không chê cười.

Sơ Niệm cười cực kỳ vui vẻ, nhìn dáng vẻ rắn trợn mắt ngây ngốc của hắn, đẩy hắn để hắn tránh ra: “Đừng trì hoãn ta viết chữ phúc, hai ngày nữa là sang năm mới rồi.”

Cô nhân lúc trên tay vẫn còn cảm giác, viết rất nhiều chữ phúc, lại viết một câu đối xuân nghe mòn cả tai hồi nhỏ, nhìn từng nét chữ phía trên, cười vô cùng thích thú.

Chuẩn bị xong hết những thứ này, Sơ Niệm lại đi đến kho lấy một vài sào trúc đã được chuẩn bị từ trước, đưa thẳng sào trúc cho rắn lớn, nói qua một chút: “Ta muốn loại thanh trúc có thân mảnh khảnh, vừa mỏng vừa nhỏ.”

Rắn lớn ngẩn người một lúc, cô vẫn luôn kiên nhẫn tỉ mỉ trao đổi với hắn, sao đột nhiên lại yêu cầu hắn một cách hùng hồn như này.

Trước khi chưa mất trí nhớ, rắn lớn có thể coi như là một nghệ nhân thủ công xuất sắc, lớn là xây nhà, nhỏ là làm đồ gỗ gia dụng hoặc là cung tên, hắn đều làm rất tốt.

Cho dù bây giờ mất trí nhớ rồi, nhưng bản năng thì vẫn còn.

Hắn nghiêm túc dùng đuôi làm thanh trúc theo yêu cầu ra dấu của cô.

Sơ Niệm dùng những thanh trúc này thử đan thành một cái đèn lồng, thoạt nhìn cũng khá ra dáng.

Cô dán giấy đỏ lên, bên trên còn có chữ phúc thật to, lại thả vào một hòn đá phát sáng.

Ánh đèn màu đỏ mềm mại hắt ra từ trong tay cô, chiếu cho xung quanh đều là ánh sáng ấm áp rực rỡ. Chữ phúc bên trên cũng càng nhìn càng thuận mắt.

Thời gian một buổi chiều, cô đều viết chữ phúc và đan đèn lồng, cuối cùng đến tối cũng đan đủ số lượng đèn lồng.

Sáng sớm ngày thứ hai Sơ Niệm đã dậy rồi, bữa sáng cô nấu một nồi hồ gạo, cho dù lúc ăn xong trên đường nhỏ vẫn còn ấm.

Sơ Niệm lấy một phần chữ phúc nhỏ đến phòng bếp, nói với rắn lớn: “Cửu Di, chàng lấy hồ gạo đến đây, cầm cả cái thìa ở trong còn có bàn chải nữa.”

Cô viết cực kỳ nhiều chữ phúc, không chỉ dán lên cửa, lên tường, còn viết một vài chữ có thể dán lên bình lọ.

Sơ Niệm nhìn bình nhỏ đựng muối và các loại gia vị, lấy ra một xấp chữ phúc mini, đặt lên bình nhỏ, nói với ra phía sau: “Hồ gạo.”

Ngay lập tức, một thìa hồ nước được đưa đến khóe miệng cô.

Sơ Niệm: “….”

Hắn cho rằng đây là điểm tâm sau khi ăn cô chuẩn bị sao, còn thổi cho bớt nóng đưa đến bên miệng cô.

Sơ Niệm dở khóc dở cười, bưng nồi sữa đựng hồ gạo đến bên cạnh, dùng bàn chải nhúng một chút hồ gạo quét lên bình, sau đó dán một tờ chữ phúc tinh xảo lên trên.

Sơ Niệm cười quay đầu nói: “Nhìn thấy chưa, dùng như này chứ không phải để ăn đâu.”

Thực ra hồ gạo cô lấy từ chỗ Tần Minh Nguyệt có nhựa cây, dính càng chắc, nhưng đồ dính nhựa cây lên cho dù sau này có xe ra, thì vết lưu lại cũng không lau sạch được, vẫn là cách làm cũ truyền thống dùng tốt hơn một chút.

Sau khi dán xong chữ phúc và câu đối, lại để rắn lớn treo đèn lồng lên, quả thực là cả khu vườn tràn đầy không khí tế.

Thậm chí Sơ Niệm cũng treo hai cái đèn lồng nhỏ ở bên ngoài nhà gỗ nhỏ của ba con kỳ lân.

Kỳ lân con bây giờ đã lớn đến hông Sơ Niệm rồi, thể hình cực kỳ lớn, hoạt bát hiếu động, có chút phong phạm của cha mẹ nó.

Làm xong hết thảy, về cơ bản đã đến thời gian chuẩn bị bữa cơm tất nhiên rồi.

Giao thừa là thời khắc quan trọng để tiễn cái cũ đón cái mới, ở đây không có đồng hồ, chỉ có thể chung chung dựa theo mặt trời mọc để phán đoán thời gian, nhưng không thể nào phán đoán chuẩn xác lúc nào là mười hai giờ tối.

Sơ Niệm bắt đầu chuẩn bị cơm tối sớm một chút, vớt một con cá đen cực lớn từ trong đầm nước, làm thành cá chua ngọt rắn lớn thích ăn, làm nhiều món khác nữ, một bàn đầy món ăn.

Món quan trọng nhất chính là sủi cảo.

Năm nay lúc cô gói sủi cảo có cho thêm ngô, ngô mềm dẻo ngọt, sau khi quện lại với thịt, tăng thêm độ dai, và cũng tăng thêm một hương vị khác.

Trên bàn bày đầy món ăn nóng hôi hổi, dưới bàn có lửa than đang cháy, ngoài việc đảm bảo thức ăn sẽ không nhanh nguội, đồng thời cũng sưởi ấm chân và đùi.

Sơ Niệm thỏa mãn ăn rất nhiều thức ăn, hơn nữa còn lấy cả rượu trái cây mình cất kỹ ra.

Bởi vì chuyện xảy ra sau khi uống say lần trước, Sơ Niệm đã rất lâu rồi không uống rượu, thậm chí ngay cả rượu gạo ủ xong cũng trặng hết cho Giang Nhu và Tần Minh Nguyệt.

Nhưng rượu trái cây cô vẫn không nỡ tặng.

Rượu trái cây được cô ủ bằng quả đào mật, màu đỏ rượu trong veo, mở nắp bình ra là đã có thể ngửi được hương thơm ngọt ngào xông vào mũi, ở giữa xen lẫn một phần đậm đà thuộc về rượu.

Sơ Niệm chọn một đôi chén xinh đẹp, đổ rượu vào hai chén, đưa một chén cho rắn lớn.

Đuôi của rắn lớn cực kỳ linh hoạt, sau đó sau khi Sơ Niệm nhấp một ngụm, uống mấy ngụm mới uống xong rượu trái cây, rắn lớn thì lại không đủ để nhét kẽ răng.

Lúc này Sơ Niệm mới ý thức được, thể hình bây giờ của rắn lớn to như vậy, dường như cái chén nhỏ này quả thực có hơi nhỏ.

“Đổi cho chàng cái chén to hơn chút.” Sơ Niệm chọn một cái cốc to như cái bát bình thường cô dùng để ăn cơm đưa cho rắn lớn.

Dưới tình huống bình thường nồng độ rượu trái cây không cao, đặc biệt là rượu đào mật cực kỳ ngọt, hương rượu trong miệng giống như trộn lẫn nước mật của đào mật, tràn đầy hương hoa quả đậm đà, khiến người ta bỏ qua bản chất của rượu.

Một người một chén, vậy mà một bình rượu lớn đã nhìn thấy đáy.

Lúc Sơ Niệm đứng lên muốn lên kho phía trên chuyển hết bình còn lại xuống, mới cảm thấy đầu hơi có cảm giác lâng lâng.

Lúc nhìn thấy cô sắp đầu đầu xuống mặt đất, rắn lớn dùng đuôi cuốn cô lại.

Sơ Niệm ôm lấy đuôi của rắn lớn, thậm chí cắn một cái lên chóp đuôi hắn.

Vảy chóp đuôi đều nhỏ, mát lạnh, giống như măng non hơi lạnh, lưu lại từng đợt cảm giác dát dát trên đầu lưỡi.

“Vảy của chàng cứng rồi.” Sơ Niệm vui mừng nói.

Vảy cứng lên gần như đồng nghĩa với rắn lớn phục hồi sức khỏe, đó cũng là nguyên nhân vì sao gần đây rắn lớn đã bắt đầu không cần kiêng kị đi ra ngoài hang lạnh lẽo nữa.

Trong phòng ngủ dưới mặt đất đốt bốn năm chậu than, Sơ Niệm uống rượu chỉ hoạt động một chút đã cảm thấy trên người như được giội nước, mặt đỏ bừng vì quá nóng.

Cô bực bội lột lớp da thú ngoài cùng xuống, lại quay ra hỏi rắn lớn đang mặc quần áo da thú dày cộp: “Chàng không nóng sao?”

Đồng tử dài mảnh của rắn lớn giờ đây mở lớn, bên trong dâng trào cảm xúc mãnh liệt.

Sơ Niệm đi đến tủ bên cạnh tìm nửa ngày, nhìn thấy một cây kéo, cầm đến bên người rắn lớn, hưng phấn nói: “Ta giúp chàng nhé.”

Cây kéo này là rắn lớn đặc biệt chuẩn bị cho cô trước đây, được làm bằng một hòn đá màu đen rất sắc bén, thoạt nhìn không chỉ lấp lánh, có thể cắt rách da thú dễ dàng, để Sơ Niệm dễ dàng cắt vải.

Lại không ngờ, bây giờ cũng tiện cho Sơ Niệm cắt da thú trên người hắn.

“Bắt đầu từ đâu đây…”

Sơ Niệm cầm kéo bắt đầu lưỡng lự từ trên người rắn lớn, từ cái đầu rắn lớn, xuống thẳng dưới, nhìn thấy chóp đuôi.

Cuối cùng cây kéo dừng ở phần đuôi rắn.

Cơ thể rắn lớn to dài, da thú cũng được làm theo dáng người của hắn.

Kéo chạm đến da thú liền cắt một lỗ, lộ ra vảy vàng kim được da thú che đậy.

Màu vàng kim lộng lẫy, trông càng rực rỡ dưới chiếu rọi của đèn lồng màu đỏ, cũng cực kỳ đẹp.

Sơ Niệm men theo cái lỗ này cắt thẳng lên trên, yên lặng không một tiếng động cắt da thú ra.

Cho đến vị trí gần ngực rắn lớn, Sơ Niệm không dùng kéo tiếp nữa, vứt thẳng kéo ra rất xa.

“Chỗ này cũng dùng kéo quá nguy hiểm.”

Cô từ từ leo lên người rắn lớn, đuôi rắn lớn vẫn luôn sau lưng cô bảo vệ cô, tránh cho cô trượt chân làm bản thân bị thương.

Cuối cùng leo lên đến ngực rắn lớn, Sơ Niệm nhìn da thú mắc vào vảy, cuối cùng thì cô cũng biết được tại sao lúc nãy mình dùng kéo cắt tiếp lại gặp lực cản.

Nếu như là rắn lớn trước đây, lực cản như này sẽ bị vảy cứng rắn của hắn trực tiếp chia da thú thành hai nửa.

Nhưng vảy bây giờ của rắn lớn còn chưa cứng rắn đến mức đó, nếu như vữa nãy mình cố dùng kéo cắt, có khả năng sẽ làm rắn lớn bị thương.

Sơ Niệm leo lên đến vị trí bị mắc, da thú trên người vì quá nóng đã ướt nhẹp trên người, cô khó chịu giật cổ áo, cuối cùng cảm thấy dễ thở hơn chút, sau đó cúi người xuống, dùng miệng cắn lấy phần da thú bị mắc đó.

Rắn lớn suýt chút nữa không nhịn được động đậy người, nếu như hắn dám động đậy một chút, cô gái nhỏ bé trên người hắn chắc chắn sẽ bị hắn ném đi, cuối cùng chỉ có thể nặng nề nhấp nhô một chút, lưỡi rắn phát ra tiếng xì xì.

Sơ Niệm ngậm da thú móc trên vảy, nhìn khóe mắt đỏ ửng của rắn lớn, cười hỏi: “Đừng nóng, sẽ mát rất nhanh thôi.”

Nói xong, cô dùng hai tay nắm lấy hai đầu da thú, xoẹt một tiếng, da thú theo đó rơi xuống đất.

Chân vảy của rắn lớn cũng bắt đầu xuất hiện bông hoa màu hồng lan khắp nơi.

Rắn lớn lại xì xì hai tiếng, nhưng sự khác biệt ngôn ngữ câu này quá lớn, căn bản Sơ Niệm nghe không hiểu hắn đang nói gì, trái lại dùng ngón tay lướt qua chỗ trắng mịn của chân vảy, cố ý dùng sức, để hắn biết đau.

Vốn dĩ cơ thể rắn lớn đang ở trong trạng thái thả lỏng, bởi vì cơn đau đột nhiên xuất hiên này lập tức thẳng người.

Sơ Niệm lại lướt qua chỗ vảy khác như trừng phạt, hung ác nói: “Còn giả vờ không?”

Rõ ràng đã nhớ lại hết rồi, lại còn ra sức giả vờ.

Vốn cho rằng hắn sẽ tìm mình nói thật, nhưng không ngờ hắn lại tiếp tục giả bộ với mình.

Trả thù của cô gái nhỏ bé lên trên người rắn lớn, đau, nhưng ngứa nhiều hơn.

Nhưng hắn không dám nhúc nhích người một chút nào.

Cho đến khi cô gái nhỏ bé trèo xuống, ngồi lên một chỗ như gò đất nhỏ.

Dưới gò đất nhỏ vùi hai ‘hạt giống’ cây đại thụ che trời, vào lúc ấm lên, hạt giống sẽ ‘trồi’ lên khỏi mặt đất, nhanh chóng lớn lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Cô nhẹ chạm nhẹ vào ‘cây đại thụ’ mình trồng một chút, ‘đại thụ’ hơi đong đưa như chập chờn theo gió.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ toàn bộ hình rắn của hắn, còn lớn hơn rất nhiều khi là bán xà.

Nhưng cô vẫn làm ra hành vi rất can đảm, dùng của chính mình ‘tưới’ cho hai cây ‘đại thụ’ này.

Lúc tỉnh dậy lần nữa là ban ngày, nhưng cô không chắc đây là buổi sáng ngày thứ hai, hay là đã ban ngày sau khi lại qua một ngày.

Một cơn mưa xuân lặng lẽ ẩm ướt trút xuống, cây con dưới sự ‘tưới tiêu’ của cô trở nên càng thêm khỏe mạnh, trở thành kích cỡ cô không dám tưởng tượng.

Cô muốn đứng dậy, eo thon bởi vì quá mức vất vả đã rã rời, căn bản không có lực.

Thậm chí bởi vì hoạt động đột phát này, da thú dưới người đều bị nước lũ phun ra từ trong người cô bao phủ, nằm ở dưới người ướt nhẹp.

Cô không dám nhúc nhích một chút nào, nằm bẹp trên giường giống như cá mặn.

Bếp lò trong phòng đang cháy rất nỏ, mới tỉnh dậy chưa được bao lâu, cô đã lại cảm thấy có chút khô nóng, lúc nào cũng cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái.

Đặc biệt là phần mắt cá chân của mình.

Đau nóng rát, giống như sắp bị đốt hỏng vậy.

Cô không nhịn được thò mắt cá chân của mình ra khỏi da thú, tiếp xúc với không khí bên ngoài mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Dưới tình huống như vậy, Sơ Niệm không nhìn được liếc nhìn.

Ngoài vết bầm đỏ bị rắn lớn quấn chặt để lại lúc vất vả ‘tưới tiêu’, vòng tròn màu vàng kim trên mắt cá chân mình giống dấu vết mọc vảy, vảy phía trên vậy mà càng thêm rõ ràng.

Sơ Niệm dùng chân còn lại chạm vào một chút, xúc cảm lòng bàn chân giống như xúc cảm trên vảy của rắn lớn.

Đây là xảy ra chuyện gì!

Vào lúc cô nghi ngờ không hiểu, bên ngoài có tiếng bước chân.

Bình thường rắn lớn trườn, âm thanh rất nhẹ xột xoạt xột xoạt.

Bên ngoài lại là tiếng giày đang đi trên mặt đất rất rõ.

Nhưng trước khi cô tỉnh lại rắn lớn vẫn là hình thái rắn hoàn toàn.

Sơ Niệm thu đôi chân lộ ra ngoài không khí của mình lại, thận trọng nhìn về cửa hang.

Cuối cùng tiến vào thật sự là rắn lớn, rắn lớn trong hình dáng con người.

Trong tay hắn bưng một nồi sữa, còn có một phiến đá, trên phiến đá là miếng sườn nướng lớn.

Bụng Sơ Niệm đúng lúc lên tiếng đáp lại, âm thanh ọt ọt trở thành nhạc đệm khi bốn mắt nhìn nhau.

“Ta nấu cháo, còn làm thịt nướng.”

Thịt nướng và các loại cháo là hai món ăn sở trường duy nhất của rắn lớn.

Hắn sẽ nấu cháo và nướng thịt cho cô sau mỗi lần ‘giao lưu sâu’, là chuyện trước đây rắn lớn nhất định sẽ làm, đã trở thành một thói quen của hắn.

Sơ Niệm có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói, nhưng bụng lại kêu ọt ọt ọt ọt mấy tiếng, cô vừa đói vừa mệt, vẫn nên ăn no trước rồi nói.

Rắn lớn đặt đĩa đá đựng thịt nướnglên chậu than cách giường gần nhất, nhiệt độ chậu than có thể giữ độ nóng và vị cháy xém.

Sau đó hắn ôm lấy Sơ Niệm, để cô dựa vào lòng mình, lấy tay ấn lên bụng dưới của cô, chậm rãi dùng sức ép xuống theo hình tròn, từ từ đẩy thứ không thuộc về cô ra, để cô không trướng bụng như vậy nữa, có thể ăn những thứ khác.

Sau khi xoa nhẹ một lúc, hắn mới bưng cháo bắt đầu bón cho Sơ Niệm.

Sau khi ăn cháo, trong dạ dày ấm lên, lại ăn thêm ba cây sườn nướng, Sơ Niệm cảm thấy cuối cùng mình cũng có sức rồi, trên người cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô không vòng vo gì, mở miệng hỏi thẳng: “Nói đi, chàng khôi phục ký ức từ bao giờ?”

Sau khi nói cô lại phát hiện, giọng mình lại khàn giống như đã không uống nước nhiều ngày, hơn nữa mềm nhũn không có khí thế như trong tưởng tượng.

Càng huống hồ, bây giờ cô dựa vào lòng rắn lớn, rắn lớn còn đang dịu dàng xoa bụng cho cô, khiến cô thoải mái suýt nữa thì khò khè khò khè như mèo.

Cho dù là như vậy, rắn lớn cũng cứng người rồi mới bắt đầu nghiêm túc trả lời.

“Không phải là khôi phục ký ức trong một lần.” Hắn nói.

Câu này khiến cho Sơ Niệm đột nhiên căng thẳng, muốn quay người hỏi cho rõ, đau đớn trên người cô kéo theo khiến cô phát ra tiếng hút khí “hí”: “Chàng chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ?”

Lần đầu tiên Sơ Niệm phát hiện đã khôi phục trí nhớ, là lúc rắn lớn viết chữ trên giấy đỏ.

Câu chữ quen thuộc đó, giống hệt lần đầu tiên bọn họ viết trước đây.

Bởi vì câu đó, thế nhưng cô còn cho rằng hắn muốn ăn luôn cô chứ.

Không ngờ rằng bây giờ hắn lại nói, không phải khôi phục trí nhớ trong một lần.

Rắn lớn nhìn thấy vẻ mặt đau đớn đến nhăn nhó của cô, trên mặt xuất hiện biểu cảm lo lắng: “Niệm Niệm, nàng không sao chứ?”

Sơ Niệm véo mạnh lên người người đàn ông một cái, hỏi: “Chàng nói xem có sao không?”

“Đừng nói sang chuyện khác, thành thật nói rõ, bây giờ rốt cuộc chàng khôi phục được bao nhiêu ký ức rồi.”

Đây mới là trọng điểm bây giờ.

“Hôm nay lúc tỉnh dậy, mới nhớ lại toàn bộ.” Rắn lớn nói.

Thì ra cả chuyện không khác với suy đoán của Sơ Niệm cho lắm.

Bởi vì tính đặc thù chủng tộc của rắn lớn, vào kỳ lột xác sẽ mang theo tính tấn công không thể ức chế, hơn nữa lúc lột xác sẽ ngủ sâu một khoảng thời gian, thời gian ngủ sâu không phải bọn họ có thể quyết định được.

Tỉnh lại sau khi ngủ sâu và sau khi lột xác, hắn sẽ lâm vào thời gian suy yếu.

Vào thời gian suy yếu, trên người hắn không có lớp vảy giáp kiên cố không thể phá vỡ bao trùm, cũng không có sức lực lớn như lúc bình thường, thậm chí có khả năng sẽ bị sinh vật khác làm bị thương.

Hắn cần phải tránh đi, tránh đến lúc vảy của mình mọc ra, hồi phục lại thực lực trước đây, mới xuất hiện lần nữa.

Khoảnh khắc đầu tiên hắn nhận thấy được mình sắp bước vào lột xác, đã bắt đầu trù tính đưa Sơ Niệm vào bộ lạc núi Xà Thần, thậm chí lúc Sơ Niệm được bộ lạc núi Xà Thần tôn là thần nữ, còn âm thầm giúp sức, để địa vị Sơ Niệm càng thêm vững chắc.

Hắn cũng không biết bản thân sẽ ngủ say trong bao lâu, cho nên đã bắt đầu tích trữ lượng lớn thực phẩm.

Cho dù Sơ Niệm không tự mình đi săn, những thực phẩm này cũng đủ cho cô ăn trong thời gian rất dài.

Hắn cũng đoán được có khả năng Sơ Niệm sẽ về núi Tường Vân tìm, cho nên tạo ra dấu hiệu giả hắn đi về hướng ngược lại núi Tường Vân, đồng thời dùng tảng đá lớn chặn lại hang động mình ngủ say, chỉ mang theo một chiếc điện thoại vệ tinh có thể nghe được âm thanh.

Cũng chính vì trong lúc ngủ say nghe được giọng nói của Sơ Niệm trong điện thoại vệ tinh, cho nên hắn mới tỉnh trước khi hoàn toàn lột xác xong.

Sơ Niệm nghe, không nhịn được hỏi: “Vậy chàng nói không phải là khôi phục trí nhớ trong một lần là chuyện gì?”

Rắn lớn giải thích: “Lúc mới bắt đầu nghe thấy nàng kể câu chuyện nàng với người đàn ông khác, không biết người đàn ông đó là ta, vẫn luôn cho rằng nàng thích người đàn ông khác. Hơn nữa lúc đó ta trụi lủi, da rắn trên người thô ráp xù xì, cũng không có vảy giáp xinh đẹp. Cho dù là thích nàng, cũng không dám nói ra.”

Biết nhìn thấy Lang Đồ đến tìm Niệm Niệm, hắn cho rằng Lang Đồ chính là người đàn ông trong câu chuyện Niệm Niệm kể, còn âm thầm buồn rất lâu, sau đó không nhịn được kéo lấy cơ thể không thể bay đi đến ngự thú tộc đánh hắn một trận thật đau…

Nghe đến đây, Sơ Niệm không nhịn được bật cười.

Con rắn này vậy mà lại đến cả chính mình cũng ghen, vậy mà còn tự ti lâu như vậy.

Hơn nữa lúc đó hắn còn không thể biến thành hình người hoặc dáng vẻ bán xà, không có cách nào tìm hiểu rõ sự việc, chỉ có thể tự mình buồn phiền với chính chình.

Nửa ngày sau Sơ Niệm mới nhịn được cười, nghiêm túc hỏi: “Vậy chàng khôi phục toàn bộ trí nhớ vào lúc nào?”

Tay xoa bụng cho Sơ Niệm của rắn lớn dừng lại, lòng bàn tay bắt đầu nóng lên, chậm rì rì nói: “Sau khi chúng ta giao phối, ta lại lâm vào ngủ say tạm thời, sau đó mới nhớ lại tất cả mọi chuyện.”

Nhớ đến quán trình dài dằng dặc, mắt cá chân Sơ Niệm lại bắt đầu hơi nóng lên, có điều không nghiêm trọng như lần trước.

Cô thò chân ra khỏi ổ chăn, nhìn thấy vảy màu vàng kim phía trên, giống hệt với vảy của rắn lớn, hoàn toàn có thể khớp lại với nhau.

Thần kỳ hơn là.

Gốc vảy vàng kim xinh đẹp, nho nhỏ kia, cũng lại nổi lên màu hồng nhạt ngượng ngùng.

Giống hệt trên người hắn.

Cô nhìn về phía rắn lớn.

Rắn lớn lấy tờ giấy đỏ viết lúc trước từ trong túi của mình ra.

“Ban đầu ta nói, hàng chữ này là “Ta và người phụ nữ ta sẽ quấn quýt trong đời này”.”

Sơ Niệm nhìn chữ phía trên, thắc mắc hỏi: “Lẽ nào không phải ý này?”

Rắn lớn nắm lấy tay cô, lướt qua hàng chữ thần bí mà cổ xưa đó, cuối cùng dừng lại ở mấy chữ cuối cùng, từng câu từng chữ nói: “Dùng máu của ta, cộng sinh cùng nàng.”

Thì ra đây mới là nguyên nhân hắn in cho mình vòng ấn ký này.

Chóp đuôi nhỏ quấn lên mắt cá chân người phụ nữ, sau khi trùng khít với hoa văn mây phía trên chậm rãi xuất hiện màu máu lưu chuyển.

Sâu tận xương tủy, lấy sinh mệnh làm gốc, ước hẹn lời thề của thần minh.

“Niệm Niệm, nàng từng nói ước ao bạch đầu giai lão, chúng ta cũng có thể làm được.”