Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 147




Có vẻ như kiệt tác trên mặt trên người Lang Đồ là tác phẩm của cái người đang đứng bên cạnh cô đây.

Nhìn thấy đám Sơ Niệm đi đến, thủ lĩnh của bộ lạc núi Xà Thần giới thiệu: “Đây là thần nữ của chúng ta, còn đây là bạn đời của thần nữ.”

Lúc này, Lang Đồ cuối cùng cũng không nhịn nổi mà chen miệng: “Cũng là thần nữ và A Đạt của chúng ta.”

Loại trường hợp này tương đương với làm ngoại giao. Ngay cả rắn lớn cũng biết là hiện tại không thể buộc hắn lên đập cho một trận được.

Cũng may lần này Lang Đồ chỉ là giới thiệu một lời, sau đó lại ngoan ngoãn đứng bên cạnh cha hắn.

Nghe thấy lời đứa con nói, lão A Đạt nhìn thoáng qua Sơ Niệm rồi lại đến rắn lớn, cuối cùng hào sảng gọi: “Thần nữ, A Đạt.”

Sơ Niệm cười: “Lang Đồ hay thích nói đùa, ta không phải thần nữ.”

Lão A Đạt nhìn qua có vẻ đã cao tuổi, nhưng tinh thần vẫn khá minh mẫn, cười tiến đến bên cạnh rắn lớn, đưa tay lên giống như muốn vỗ vai rắn lớn, thế nhưng rắn lớn lại rất cao, lão không vỗ được nên đổi thành huých hắn một cái.

Sơ Niệm sửng sốt, đây là lễ nghi xã giao kỳ quái gì vậy.

Đấy là rắn lớn đứng rất vững, nếu đổi thành người khác, bị người ta dùng hết sức lực toàn thân đẩy một phát như vậy chỉ sợ đã ngã dúi dụi trên mặt đất đầy tuyết.

Đẩy hắn xong, vẻ mặt lão A Đạt tràn đầy tươi cười trao đổi ánh mắt với Lang Đồ, ha ha nói: “Ngự Thú tộc chúng ta luôn sẵn sàng hoan nghênh thần nữ và A Đạt đến địa phận của tộc ta ở một thời gian.”

Người của bộ lạc núi Xà Thần gọi cô là thần nữ, chủ yếu là bởi vì cô dẫn dắt bộ lạc núi Xà Thần triển khai gieo trồng, tạo ra lợi ích chân thực cho bộ lạc núi Xà Thần, chiếm được sự tin phục của bọn họ.

Nhưng ý tốt của Ngự Thú tộc đến một cách khó hiểu không nói, còn khiến Sơ Niệm cảm thấy có điều gì đó là lạ.

Không nói được điểm kỳ lạ ở đâu, và cũng nói không rõ được nó kỳ lạ ở chỗ nào.

Sơ Niệm ôm bả vai rắn lớn, cũng không nói lời nào mà chỉ gật đầu cười cho qua chuyện.

Hôm nay lão A Đạt tới với mục đích chủ yếu là muốn cùng thủ lĩnh bộ lạc núi Xà Thần thương lượng chuyện mở phiên chợ.

Lúc đến hắn cũng dẫn theo không ít người, không tiến vào bộ lạc, trái lại dựng lều trại cách bộ lạc không quá xa, bên ngoài lều trại đốt một đống lửa, có người ngồi quanh lều trại trò chuyện.

Sau khi gặp mặt, Sơ Niệm cùng rắn lớn quay trở về.

Việc thương lượng về phiên chợ không khác biết lắm so với lần trước, một hiện trường đàm phán cực lớn, bọn họ không có chút hứng thú với việc này.

Lang Đồ nhìn thoáng qua phía bọn họ, dường như không muốn tách biệt.

Rắn lớn bước nhanh chân hơn, mang Sơ Niệm rời khỏi nơi này.

Đến khi trở lại nhà, rắn lớn tiếp tục làm tủ chứa đồ.

Sơ Niệm ngồi trước cửa sổ, cầm da thú trong tay, chuẩn bị lại làm một bộ quần áo mới cho hắn.

Chỉ có một bộ quần áo để mặc, nếu bị ẩm ướt sẽ không thể đi ra ngoài, nếu lại như lần trước chỉ quấn một tấm da thú lên người đã xông ra, bị cảm lạnh chính là một việc rất nghiêm trọng.

Tủ đựng đồ đã làm đến các bước cuối cùng, lúc này rắn lớn không gọi người khác đến hỗ trợ nữa. Bởi vì Ngự Thú tộc đã đến, hôm nay toàn bộ nam nữ trong bộ lạc đều sẵn sàng trận thế đón quân địch, giống như tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Mãi cho đến khi mặt trời sắp khuất núi, Sơ Niệm mới nhìn thấy người của Ngự Thú tộc ở cách đó không xa bắt đầu dập lửa, lều trại cũng tháo dỡ, có vẻ là chuẩn bị đi về.

Đến buổi sáng hôm sau, Sơ Niệm vừa mở cửa ra, đã lại thấy được cái tên Lang Đồ đô con đen bóng kia.

“….” Sơ Niệm thấy vẻ mặt hớn hở của hắn, im lặng một hồi mới mở miệng hỏi: “Sao ngươi lại không trở về?”

Lang Đồ tựa vào cánh cửa, hoàn toàn không có ý định tiến vào trong, có lẽ là thành quả sau khi bị rắn lớn dạy dỗ một trận.

“Cha ta đi rồi, nhưng ta phải ở lại nơi này còn chăm sóc hai người huynh đệ kia của ta.”

Sơ Niệm dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc mà nhìn hắn, cảm thấy chắc chắn không chỉ có riêng việc này.

Hắn chính là người thừa kế tương lai của một bộ lạc, ở lại một bộ lạc xa lạ chẳng khác gì bị giữ lại làm con tin.

Quả nhiên, hắn lại nói: “Ta còn muốn ở lại để học tập thêm chút phương pháp sử dụng cân, nghe nói trước kia chỗ các ngươi có một cái cân do thần nữ sáng tạo ra, ta dựa theo biện pháp này chế tạo một cái thì phát hiện nó quá thần kỳ. Nhưng hiện tại hình như có một người tên Tần Thăng thì phải, lại sáng tạo ra một loại cân cần có quả cân mới.”

Người này mới chỉ đến bộ lạc núi Xà Thần có vài ngày, vậy mà đã có thể nói rõ tên của Tần Thăng, còn tìm hiểu được không ít tin tức nữa.

Sơ Niệm đang định đóng cửa, hắn đưa một tay ra giữ lại, còn nghiêm túc nói: “Những thứ này đều là chúng ta dùng điều kiện để đổi. Ta cũng không phải dùng âm mưu thủ đoạn gì để đạt được nó.”

Hắn đang giải thích vì sao hắn lại biết nhiều thứ như vậy.

Chứng minh bản thân hắn là quang minh chính đại đến ‘du học’, mà không phải dân nhập cư trái phép.

Toàn bộ quá trình cô đều không nói một câu nào, người này đã tự viết ra một vở kịch có nội dung nhiều tập cho chính mình, quả thực là một tên vô địch trong chuyện lải nhải.

“Ông xã của ta sắp tỉnh, ngươi vẫn nên lượn nhanh đi.” Sơ Niệm tốt bụng nhắc nhở hắn.

Lang Đồ ló một con mắt gấu trúc ra ngó qua khe cửa: “A Đạt thật hạnh phúc, có một người vợ đảm đang như ngài.”

Vừa dứt lời, bỗng nghe ‘rầm’ một tiếng. Mặc dù hắn đã phản ứng rất nhanh, nhưng tay vẫn bị kẹp phát đỏ, hơn nữa còn có thể thấy đang sưng vù lên rất nhanh bằng mắt thường.

Sơ Niệm quay đầu lại, nhìn thấy rắn lớn chỉ mặc qua loa một bộ quần áo đã đi ra đây, tức giận nói: “Lần này ta thực sự giận rồi đấy.”

Vì để rắn lớn nhận ra tính nghiêm trọng của việc này, cả buổi sáng Sơ Niệm đều không để ý đến hắn.

Lúc dùng bữa xong, Sơ Niệm cho thêm than vào bếp than, ngồi bên cạnh đó tiếp tục làm nốt quần áo còn đang làm dở từ ngày hôm qua, tên kia rốt cuộc không đi ra ngoài nữa, chủ động chui vào chăn nằm.

Thấy Sơ Niệm vẫn không chịu để ý đến hắn, một cái đuôi rắn màu vàng từ trong ổ chăn mò mẫm bò ra, nghịch ngợm cuốn lấy cổ tay Sơ Niệm.

Sơ Niệm đang làm quần áo thì dừng tay lại, dùng kim xương đâm nhẹ lên chóp đuôi của tên rắn nào đó.

Trên vảy thế mà lại xuất hiện một vết thương nhỏ mà trước đây có dùng đao chém cũng không để lại vết thương gì.

Nhưng cái đuôi này vẫn cứ bám dính như cũ.

Giống như tiểu yêu tinh dính người cứ quyến rũ Sơ Niệm.

Loại quỷ kế này dùng mắt thường cũng có thể dễ dàng nhìn thấu, nhưng Sơ Niệm vẫn không nhịn được mà mắc câu.

Bị cái đuôi của hắn câu đến trên giường, đưa quần áo đang cầm trong tay ra cho hắn: “Biến thành rắn rồi thử xem có vừa không.”

Bộ đồ này là thành quả cô vất vả mấy hôm, kiểu dáng ôm dài giống như bao tải.

Là trang phục chuẩn bị cho hình thái rắn của hắn.

Khác với những động vật khác sẽ mọc bộ lông dày để giữ ấm vào mùa đông, toàn thân đều là vảy như rắn lớn sẽ càng thấy rét lạnh hơn.

Làm quần áo cho hình rắn của hắn là quyết định mà Sơ Niệm đã suy nghĩ rất lâu, cũng đã đo kích thước thân rắn của hắn.

Rắn lớn chậm rãi biến hóa hoàn toàn thành hình rắn, Sơ Niệm lấy ra một tấm vải rất dài gấp mấy lần chiều cao của cô, nói: “Ta đỡ chàng, chàng có thể tự mình chui vào được không?”

Rắn lớn khẽ phát ra hai tiếng si si, gật gật đầu.

Sơ Niệm từ trên giường đứng dậy, đỡ đầu rắn luồn vào, sau đó nói: “Chui vào đi.”

Rắn lớn mặc xong, Sơ Niệm thở dài một hơi: “Vẫn bị ngắn, cởi ra để ta làm thêm một đoạn nữa cho chàng đi.”

Toàn bộ hình rắn của rắn lớn không phải chỉ lớn mức bình thường, dựa theo chiều dài này, hôm nay khẳng định không thể làm xong bộ đồ này được.

Nhưng mà cũng không vội, dù sao phần lớn thời gian hắn cũng không dùng hình rắn để gặp người khác, cho dù lúc ở trong hang cũng thích dùng hình thái nửa người nửa rắn, nửa thân dưới bảo lưu hình thái của rắn, nửa thân trên là hình người, như vậy vẫn đảm bảo hắn có thể giao tiếp bình thường.

Cởi đồ xong, ‘bé rắn’ ngoan ngoãn chui về trong chăn, lần này còn quấn theo Sơ Niệm cùng nhau tiến vào.

Gỗ làm giường rất chắc chắn, hoàn toàn có thể chịu đựng sức nặng của một người một rắn, Sơ Niệm xoay người trên thân hắn đều có thể cọ rớt mấy miếng vảy, cũng may bất kể lúc nào hắn đều có thể khống chế lớp vảy này để không làm cô bị thương.

“Về sau chàng phải thật chú ý vào, rõ ràng là sợ lạnh như vậy vì sao còn cứ muốn lao đầu ra cơ. Hắn cũng không dám vào sân, chàng thì hay rồi, lần trước bị cảm đến tình trạng gì chàng đã quên rồi sao?” Sơ Niệm hầm hừ trách cứ.

Lần cảm trước đấy hắn đã phải ăn bao nhiêu là bột quả xanh với hương thảo, phải ngủ mất mấy hôm, quá đáng sợ.

Đầu rắn cọ cọ lên người cô, lưỡi rắn khẽ phát ra âm thanh, giống như đang làm nũng mong cô đừng tức giận.

Sơ Niệm khẽ ‘hừ’ một tiếng, ôm đầu rắn hôn lên một cái: “Được rồi, ta không tức giận nữa.”

Mâu thuẫn nhỏ của đôi vợ chồng trẻ cũng chỉ náo loạn thêm chút đến giờ cơm là chấm dứt.

Bị cuốn trong ổ chăn, rắn lớn nhanh chóng bắt đầu ngủ, tiến nhập trạng thái bán ngủ đông.

Sơ Niệm dùng ngón tay vuốt ve đầu rắn từng chút một, bật cười rồi cũng nghiêng đầu chuẩn bị ngủ một giấc.

Những ngày ở bộ lạc núi Xà Thần, chỉ cần bước ra khỏi cửa lập tức náo nhiệt vô cùng, vào mùa đông, chị em phụ nữ sẽ không đi ra ngoài thu hái, đám đàn ông cũng phải đợi khi tuyết ngừng rơi, xác nhận an toàn mới có thể đi ra ngoài săn bắn.

Nhưng đợt tuyết rơi năm nay giống như không có dấu hiệu ngừng lại, ba ngày thì đã có hai ngày là tuyết rơi rồi.

Mỗi ngày trong bộ lạc đều sẽ có rất nhiều người đi ra đi vào.

Cho dù không ra ngoài săn bắn được, đám đàn ông cũng sẽ thường đi ra ngoài kiếm một ít củi gỗ mang về, làm nguyên liệu nhóm lửa vào buổi tối để đề phòng dã thú xâm nhập vào bộ lạc.

Mộc Vân bời vì đang mang thai nên cũng không còn hoạt bát nhí nhảnh nữa, mà trở nên chững chạc cẩn thận hơn. Thậm chí còn đi theo Sơ Niệm cùng nhau tới chỗ Tần Minh Nguyệt học tập cách may quần áo, chuẩn bị làm một bộ cho con của mình.

Dựa theo thời gian cô mang thai, thời điểm sinh hẳn là vào mùa hè, đến mùa đông đứa bé đã lớn hơn khỏe mạnh hơn, có cơ hội sống sót cũng rất cao, là một đứa bé rất may mắn.

Lúc làm quần áo, Giang Nhu cười nói: “Gần đây Miêu Phát rất vui, nói Ngự Thú tộc am hiểu nhất là nuôi gia súc, ngày mốt khi phiên chợ giữa hai bộ lạc được mở ra, thủ lĩnh quyết định đổi một đàn gia súc sống, chúng ta có thể nuôi để ăn dần.”

Chợ giữa hai bộ lạc sẽ không tổ chức ở bộ lạc nào, mà sẽ lựa chọn tiến hành tại giao giới giữa rừng rậm và bình nguyên, cũng ở vị trí trung gian giữa hai bộ lạc, cực kỳ công bằng.

Giang Nhu còn hỏi thêm: “Niệm Niệm, cô định trao đổi thứ gì vậy?”

Sơ Niệm lắc đầu: “Chưa biết được, tôi chỉ muốn tham dự cho vui thôi.”

Nếu không phải rắn lớn nói muốn ở lại xem phiên chợ của hai bộ lạc sẽ diễn ra như thế nào, Sơ Niệm có khi đã lôi rắn lớn trở về rồi.

Mùa đông đối với một con rắn mà nói, thực sự không ‘thân thiện’ cho lắm.

Lại tán gẫu trong chốc lát cũng tới thời gian trở về như mọi lần.

Sơ Niệm sợ rắn lớn lại chờ cô ở bên ngoài nên mau chóng tạm biệt rời đi.

Nhưng ngoài cửa lại không có con rắn ngốc kia.

Không thể nào.

Cho tới bây giờ hắn chỉ biết đến sớm, làm sao có thể muộn được.

Trong lòng Sơ Niệm có linh cảm chẳng lành, cô vội vàng rời đi, gần như là chạy vội về nhà.

Trước cửa có một gã đàn ông ngăm đen cao lớn đang đứng đó, nhìn thấy Sơ Niệm thì cười nói: “Thần nữ, người đây rồi.”

Nhìn thấy phía sau Sơ Niệm không có ai, hắn lại hỏi: “A Đạt đâu, vừa nãy ta gọi một lúc lâu mà hắn vẫn chưa ra đánh ta, có phải hắn không ở trong phòng không?”

“Cút ngay.” Sơ Niệm trực tiếp đẩy hắn ra, giỏ đựng kim chỉ rơi xuống đất cũng mặc kệ luôn.