Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 140




Rắn lớn cũng sẽ bị bệnh.

Chỉ là trạng thái sinh bệnh của hắn khác hẳn với nhân loại, hơn nữa xem ra hết sức nghiêm trọng.

Da hắn hiện lên phần lớn vảy màu vàng, nhưng lại không hề đổi ra hình dạng rắn, nhìn hết sức khổ sở, sờ lên cũng không phải nóng bỏng mà là lạnh như băng, so với nhiệt độ thân thể bình thường ít nhất phải thấp xuống mười mấy độ.

Nghe Sơ Niệm gọi, hắn từ từ mở mắt, đôi mắt bình thường thần thái sáng láng biến thành một khe hở nhỏ dài, nhìn không có chút tinh thần nào lại cố gắng chống đỡ nhìn Sơ Niệm.

Ở thế giới này chữa bệnh quá mức thiếu thốn, ngay cả thuốc thang cơ bản cũng không có. Người bị bệnh cũng không biết tìm thảo dược gì, rắn bị bệnh càng làm cho cô hết sức lo lắng.

“Cửu Di, chàng sao rồi, khó chịu chỗ nào?”

Tiếng Sơ Niệm nức nở.

Rắn lớn khó khăn duy trì hình người một lúc, cuối cùng dường như đã rất mệt mỏi, biến thành hình thái nửa rắn, nằm bò trên da thú nói với Sơ Niệm: “Niệm Niệm, đừng khóc.”

Trước giờ rắn lớn luôn là tư thái vô cùng cường đại, cô chưa từng thấy hắn yếu ớt như vậy.

Sơ Niệm hoảng sợ.

Cô dùng cánh tay qua loa lau đi nước mắt trên mặt, tay chân luống cuống ôm rắn lớn, run rẩy nói: “Ta không khóc, trước tiên chàng nói cho ta, ta có thể làm những gì cho chàng. Chàng cần ăn thảo dược gì, hình dạng thế nào, hay là cần ta đốt cho chàng đống lửa sưởi ấm.”

Rắn lớn chật vật nâng lên tay lau đi nước mắt cô không ngừng chảy ra, nhẹ nhàng nói: “Niệm Niệm, ta cần quả xanh và hương thảo.”

Hai thứ này Sơ Niệm đều hết sức quen thuộc.

Quả xanh có thể hạ sốt giảm đau, đây là hai loại công hiệu cô tạm thời biết được.

Hương thảo có một mùi thơm rất dễ ngửi, nhai nhai có thể làm sạch răng, cũng là thứ ngày nào cô cũng dùng.

Hai thứ này ở kho trữ rau củ quả cất rất nhiều.

Sơ Niệm nhanh chóng mang hai thứ đồ này tới, mang theo rất nhiều rất nhiều, mang sạch toàn bộ quả xanh và hương thảo trong kho về.

“Chàng cần bao nhiêu dùng bao nhiêu, ta không biết chàng cần dùng bao nhiêu.”

Hình thể hắn lớn như vậy, hơn nữa thể chất của người và thể chất của rắn cũng không giống nhau, lượng dùng không thể ước lượng theo phương thức của loài người.

Cô lo lắng hỏi: “Có đủ hay không, không đủ thì chàng nói cho ta nơi nào có thể hái được hai thứ này, ta đi hái thêm cho chàng một ít.”

Rắn lớn nhìn quả xanh và hương thảo trước mặt, gật đầu: “Đủ rồi.”

Sơ Niệm đợi mãi cũng không thấy rắn lớn có động tĩnh gì, chỉ chăm chăm nhìn đống đồ đặt trên cái tủ cạnh giường.

Sơ Niệm nghĩ tới gì đó, cô cầm lên một quả xanh đưa tới bên miệng rắn lớn, rắn lớn chậm chạp nhai kỹ.

Quả nhiên là ngay cả sức lực để ăn cũng không có.

Đều nói người bình thường không bị bệnh đến lúc ngã bệnh mới càng nặng, rắn cũng vậy.

Sơ Niệm nhìn như vậy quá chậm, dứt khoát cầm thớt và dao tới, cắt tất cả quả xanh và hương thảo thành miếng nhỏ đút dần cho rắn lớn.

Sau khi ăn xong tất cả mọi thứ, rắn lớn mất khống chế biến về hình thái rắn, cái chóp đuôi đặt trong lòng bàn tay Sơ Niệm, hình như đang an ủi cô là hắn không sao.

Rắn lớn bị bệnh có lúc bình thường, lúc thì thân thể dưới khe vảy đỏ rực lên như là máu, lúc đó nhiệt độ cơ thể của hắn sẽ vô cùng thấp.

Như vậy rất là khủng bố.

Nhưng cũng có lúc, hắn sẽ duy trì trạng thái nửa rắn hoặc là hình người một khoảng thời gian ngắn.

Ba loại hình thái này thay đổi thất thường không có bất kỳ quy luật nào.

Một tuần lễ, Sơ Niệm đều trong tình trạng nơm nớp sốt ruột sốt gan.

Cứ một lúc cô lại phải cầm một cái lông chim, thả xuống bên cạnh rắn lớn, biết hắn đúng là có hô hấp, lúc này mới yên tâm.

Ngoài lúc nấu cơm, cô một mực kề kề bên người rắn lớn, nửa bước không rời, mang một đống da thú tới, may cho rắn lớn một tấm thảm có thể đắp cả hình rắn to lớn của hắn.

Rốt cuộc, ngày thứ tám khi Sơ Niệm đang nằm gục bên cạnh rắn lớn ngủ thì cảm thấy mình được bế lên.

Cô mở choàng mắt ra, phát hiện mình thật sự bị bế lên.

Rắn lớn đã khôi phục bình thường, nhìn không có gì khác thường cả.

Sơ Niệm dụi mắt một cái, vừa phấn khích vừa căng thẳng hỏi: “Cửu Di, chàng không sao rồi?”

“Không sao, Niệm Niệm, ta không sao.”

Sơ Niệm xác nhận rắn lớn đã tỉnh thật chứ không phải là cô mộng mới ôm chặt rắn lớn, khóc thút thít: “Chàng hù chết ta, mấy ngày nay ta cứ tưởng là chàng không tỉnh lại được nữa.”

Rắn lớn ôm chặt cô vào trong ngực an ủi, dịu dàng nói: “Đừng sợ, ta đã tỉnh lại rồi.”

Sơ Niệm cũng chỉ khóc một lúc rồi ngúng nguẩy nói: “Chàng để ta xuống đi. Chàng mới vừa mới khỏi bệnh, người còn yếu, đừng có ôm ta.”

Rắn lớn tựa hồ là thật sự rất yếu ớt, nhưng hắn không hề buông Sơ Niệm ra, mà lại ngồi lên giường, vẫn ôm lấy Sơ Niệm, gác đầu lên mái tóc xù xù của cô: “Ta đói rồi.”

Sơ Niệm ngẩng đầu, đỏ mặt nói: “Chàng biến thái à, ta một tuần rồi chưa gội đầu, chàng còn ngửi tóc ta.”

Không chỉ chưa gội đầu, hơn nữa còn chưa tắm.

“Đều là mùi của Niệm Niệm. Ta phải nhớ kỹ mùi của Niệm Niệm.”

Rắn lớn cười cười, lại xán đến gần, vùi đầu vào cổ cô, hơi thở ấm ấp phả lên đó, Sơ Niệm hơi cựa người, hắn vẫn không chịu tách ra.

Rõ ràng hắn chỉ ngủ say bảy ngày, Sơ Niệm lại cảm thấy như đã qua nửa đời người vậy.

Chỉ có lúc sắp mất đi, mọi người mới có thể hiểu rõ một người quan trọng với mình đến nhường nào.

Bây giờ Sơ Niệm đã thật sự biết, con rắn này quan trọng với mình cỡ nào.

Cô dùng vòng cánh tay qua cổ hắn, vịn lấy cổ hắn, rướn mình lên, cùng hắn mãnh liệt ôm hôn, cho đến khi không thể nào thở nổi, một người một rắn mới quyến luyến tách ra.

Sơ Niệm xụi lơ, nằm ở vai hắn, thở hổn hển nói: “Vậy thì nhớ kỹ mùi hương của ta.”

Mấy ngày nay thật ra Sơ Niệm đã suy nghĩ rất nhiều.

Trong đó nghĩ nhiều nhất chính là, sinh mệnh bọn họ cách biệt rất lớn.

Rắn lớn rõ ràng đã sống rất lâu. Chữ viết cổ của bộ lạc núi Xà Thần cũng là do hắn sáng tạo ra. Hắn cũng có thể học ngôn ngữ và chữ viết của cô nhanh như vậy.

Dựa theo như vậy suy tính, rắn lớn có thể tiễn cô đi.

Sơ Niệm nghĩ cho mình một cái lý do vô cùng lạc quan để an ủi loại cảm xúc vô cùng đau thương này.

Có thể được người mình người yêu chăm sóc mình lúc già, đưa tiến lúc lâm chung, có lẽ cũng là một chuyện rất hạnh phúc.

Chỉ cần hắn có thể khỏi bệnh rồi, bọn họ có lẽ nên hưởng thụ thật tốt mấy chục năm còn lại của cô.

Nghĩ thông suốt, bây giờ trong lòng Sơ Niệm tràn đầy niềm vui cuộc sống hai người trở về quỹ đạo.

Cô hỏi: “Gà rừng, lợn thỏ rừng, quả xanh, quả đỏ, quái vật giống như sơn dương hay là bò.”

Đây là lần đầu tiên hắn lấy thân phận loài người đứng trước mặt cô nói thực đơn. Cô vẫn nhớ mãi cho tới bây giờ.

Bây giờ, cô lấy cái này làm một bắt đầu mới.

Có vẻ rắn lớn cũng nhớ ra những lời này trước đây hắn đã từng nói, đáp lại một câu trả lời trong dự liệu của cô: “Bò.”

“Được, vậy bây giờ chàng nằm im không được nhúc nhích, ngoan ngoãn chờ ta.”

Sơ Niệm cười nói với hắn.

Mấy ngày nay, Sơ Niệm trong lòng lo lắng không yên, ăn uống cũng không ra làm sao.

Lần này cô nướng hẳn một con bò, còn làm một cái cà chua bò nạm, còn hấp một nồi cơm thập cẩm thơm ngát.

Chặt bò thành từng khối lớn đặt lên đĩa, tất cả thức ăn phải bê thành mấy lượt mới mang hết đến phòng, Sơ Niệm cười nói: “Có cơm rồi đây, thịt bò mà chàng muốn đây.”

Thịt nướng chủ yếu là chuẩn bị cho rắn lớn, rắn lớn mấy ngày rồi không được ăn uống gì có thể lập tức xử lý hết con bò này, nhưng mà hắn vẫn chọn ra một miếng thịt ngon nhất, cắt ra, bỏ vào đĩa của Sơ Niệm.

Cà chua bò nạm chưng rất lâu, nước cà chua hầm đậm đà ngửi đã khiến người ta ứa nước miếng, nạm bò mềm và khoai tây đã hút đầy nước canh, tan ra trong miệng.

Rắn lớn mặc dù là hình người, nhưng vẫn rất nhanh đã giải quyết xong một con bò, bắt đầu ngồi bên cạnh chờ Sơ Niệm chầm chậm ăn cơm.

Đây là bữa cơm Sơ Niệm ăn uống đàng hoàng nhất trong mấy ngày nay.

Ăn cơm xong, rắn lớn lại muốn đứng lên, Sơ Niệm ngăn hắn lại, hỏi: “Chàng muốn làm gì?”

“Rửa chén.”

Hắn nghiêm trang nói.

“Không được phép đứng lên, chàng phải nghỉ ngơi hai ngày nữa, có rửa chén thôi mà, ta làm được.”

Rắn lớn nghe theo lời Sơ Niệm, hai ngày đều nằm yên trên giường không hề nhúc nhích.

Ngày thứ ba, Sơ Niệm thấy hắn hết thảy đã khôi phục bình thường, mới đồng ý để cho hắn xuống giường.

Sau khi được xuống giường, chuyện đầu tiên rắn lớn làm chính là đi ra ngoài suốt cả ngày, đến lúc trở lại, Sơ Niệm thấy trên cái đuôi của hắn treo một chuỗi các bọc, cởi ra bên trong đều đựng là quả xanh và hương thảo.

Sơ Niệm cảm thấy có chút khoa trương quá, cười hỏi: “Chàng lấy về nhiều như vậy làm gì?”

Rắn lớn cầm túi lên đặt ở trong phòng ngủ dự trữ, nghiêm túc nói: “Sau khi tuyết rơi sẽ không hái được nữa.”

Lần đầu tiên Sơ Niệm được biết, hóa ra thứ mỗi ngày cô đều dùng là hương thảo này sau khi tuyết rơi sẽ không có nữa.

Còn quả xanh, cô có thể trực tiếp mài thành một, làm thuốc cầm máu và hạ sốt.

Trước khi tuyết rơi, mỗi ngày rắn lớn đều không làm gì cả, đi sớm về trễ hái rất nhiều quả xanh và hương thảo.

Quả xanh thì mang cả cành về, còn hương thảo thì hái cả gốc về, cắm vào trong đất có thể giữ rất lâu, so với thả vào trong nước thì có thể giữ được lâu hơn, giống như là hành vậy, có khi còn giữ được cả một mùa đông.

Cách giữ này là Sơ Việm vô tình phát hiện ra.

Rắn lớn mang đồ về, Sơ Niệm phụ trách nhặt ra bảo quản.

Liên tục mấy ngày liền làm cho Sơ Niệm có chút tò mò.

“Hay là chàng nói cho ta biết thứ này nọc ở đâu, ta cũng cùng chàng đi hái.”

Rắn lớn thả đồ trên người xuống, chỉ một phương hướng, nói: “Chỗ đó rất xa, bây giờ trời lạnh, ta bay nhanh, nàng sẽ bị lạnh. Sang năm mùa xuân ta sẽ đưa nàng đến đó xem.”

Mấy ngày nay sắc trời luôn âm u, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, có vẻ như sắp có bão tuyết.

Rắn lớn mang cô theo thì sẽ chậm mất tốc độ đi đường, hạ thấp hiệu suất làm việc.

Bây giờ rắn lớn gấp gáp tích trữ hai thứ này như vậy, chắc cũng bởi vì đợt này đột ngột đổ bệnh.

Hơn nữa trải qua trận cảm cúm của rắn lớn, cô mới biết bệnh cảm nguy hiểm cỡ nào, đương nhiên không dám tùy ý để cho mình đổ bệnh.

Cô cũng không cần bởi vì lòng hiếu kỳ của mình mà đi làm loạn thêm.

Sơ Niệm cười nói: “Vậy được, bao giờ hết mùa đông ta sẽ đi xem xem hai thứ cây này mọc ở đâu.”

Bây giờ cô còn có một chuyện quan trọng hơn. Cố gắng sửa sang lại phòng ngủ dưới đất trước khi trận tuyết đầu tiên đến, để cho một người một rắn có chỗ chui vào.

Mùa đông thứ hai khi cô tới thế giới này sắp tới rồi.