Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 114




Đường hòa tan phủ trên bề mặt đậu hủ mềm, trông như từng cánh hoa hồng, hết sức đẹp mắt.

“Đây là tào phớ.”

Sơ Niệm cười tươi nói: “Tào phớ đặc hơn sữa đậu một chút, cũng càng thêm non mềm, ngon lắm, chàng mau nếm thử.”

“Cái này làm từ gì mà có nhiều chủng loại như vậy.”

Rắn lớn hết sức thán phục.

Nhìn ra được hẳn là hắn rất hứng thú đối với mùi thơm của đậu, nếu không hắn sẽ không có nhiều thắc mắc như vậy.

Sơ Niệm cười hì hì nói: “Chờ cái này thành hình rồi, còn có đậu phụ nữa.”

Sơ Niệm thích ăn đậu phụ non một chút, cho nên lúc ép đậu phụ chỉ đè ép hơn nửa giờ, đến khi đậu phụ thành hình thì lấy ra, cắt đậu phụ thành khối.

Lần này làm được rất nhiều đậu phụ, đậu phụ tươi chỉ có thể để một ngày, lâu hơn sẽ bị chua.

Cô lấy ra một ít đậu phụ ăn ngay, một phần chuẩn bị làm thành đậu nhự, đậu phụ khô gì đó cũng có thể để rất lâu. Phần còn lại thì cắt thành khối, bỏ vào kho lạnh bảo quản đậu phụ đông.

Lúc cô chuẩn bị xong đậu phụ để mang tới kho lạnh, hình như rắn lớn không ở trong hang, không biết đi đâu rồi.

Sơ Niệm định tự mình đi tới kho lạnh.

Đây là lần đầu tiên cô một mình đi tới kho lạnh trên đỉnh núi, chỉ có một đường lên, cũng không sợ bị lạc.

Sơ Niệm cầm đậu phụ, mang theo một viên đá dạ quang lên đường.

Trong đường hầm rất trống trải, mỗi bước đi cô đầu có thể nghe được tiếng bước chân yếu ớt của mình, được cái cách một khoảng lại có một khe hở, hắt ra chút ánh sáng, thông thoáng không khí trong đường hầm, để không khí trong đường hầm luôn được lưu thông và thoáng đãng.

Nghĩ tới những chi tiết nhỉ làm ấm lòng này đều là do con rắn nào đó tự mình thiết kế vì cô, nỗi sợ bóng tối trong lòng Sơ Niệm cũng bay biến không còn tăm hơi.

Thậm chí cô còn có tâm tư chậm rãi đếm xem nơi này rốt cuộc có bao nhiêu cái khe thông gió như vậy.

Lúc đến kho trữ rau củ, cô đột nhiên nghe được tiếng nói loáng thoáng.

Giọng nói này cô rất quen thuộc, chính là tiếng của rắn lớn.

Hóa ra là hắn ở chỗ này.

Sơ Niệm để đậu phụ ở cửa kho, đang định đi tới chỗ phát ra âm thanh, thì thấy rắn lớn đi ra ngoài.

“Niệm Niệm.”

Thấy cô, hắn có chút kinh ngạc.

Sơ Niệm cười hỏi: “Có phải chàng lén giấu người nào đó sau lưng ta không, thần thần bí bí, lại còn có tiếng nói chuyện.”

Rắn lớn lắc đầu, kiên định nói: “Không có.”

Thật ra Sơ Niệm cũng chỉ đùa thôi, cô hỏi: “Vậy vừa rồi chàng đang làm gì đấy?”

Rắn lớn lấy từ trong ngực ra một cái cục to kệch màu đen: “Đang nghiên cứu cái này.”

Nếu như hắn ở hiện đại, nhất định sẽ là một tay kỹ thuật tài ba, kiểu dạng rất rất thông minh ấy.

Sơ Niệm cười nói: “Cho chàng thì chàng lại bảo không cần, được rồi, cứ chơi tùy thích.”

Một đường mang đồ không nhẹ lên, Sơ Niệm coi như là mang nặng trèo cao, trên người toát mồ hôi, mặc dù với độ cao của kho này so với mặt nước biển cũng tính mát mẻ rồi, cô vẫn phải dùng tay quạt quạt, hy vọng có thể thu được chút gió.

Cô không phát hiện ra, lúc nãy lấy đậu phụ trên lưng xuống, kéo theo áo sơ mi da thú trên người đã bị kéo xuống một bên.

Trên xương quai xanh trắng ngần tinh tế xảo đeo một cái yếm trắng truyết, rất quyến rũ.

Rắn lớn thấp giọng kêu: “Niệm Niệm?”

Sơ Niệm khó hiểu “Ừ?” một tiếng, ngẩng đầu thấy hắn đang nhìn mình, lại theo ánh mắt hắn nhìn lại mình.

Sơ Niệm: “!”

Gần đây mới lập thu, trời vẫn tương đối nóng bức, nên là cô mặc luôn cái yếm mát mẻ bên trong áo sơ mi.

Nhưng mà cảnh tượng kích thích như vậy, nhìn thế nào cũng giống như cô đang ủ mưu dụ dỗ hắn.

Chả trách hắn nhìn cô như vậy.

Cô kéo áo lên, lui về phía sau một bước. Hang chật hẹp như vậy, một lát sau lưng cô đã đụng phải vách núi, không thể lui được nữa.