Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 103




Sơ Niệm ý thức được ban nãy mình thất thần, cô nhìn bốn phía, hình như người xung quanh đều đang cười nhìn bọn họ ôm ôm ấp ấp.

Đúng thật là hiện trường mất mặt cỡ lớn mà.

Sơ Niệm vội vàng ra khỏi lòng người đàn ông, chóp mũi đỏ ửng, thúc giục nói: “Ta mua xong rồi, chúng ta quay về thôi.”

Bởi vì quá ham chơi, lúc bọn họ về đến nhà mình, mặc trời đã lên đến đỉnh đầu, thậm chí ngả về phía tây một chút rồi.

Lúc thực sự dừng lại, Sơ Niệm mới bắt đầu ôm bụng phát hiện đói rồi.

Trong nhà có thịt muối, còn chưa xông khói, có thể trực tiếp xào lên ăn.

Nhưng bây giờ cô còn nhiều khoai tây nhất, đến từ sự nhiệt tình của thôn dân bộ lạc.

Lần sau đến đây không biết là bao giờ, Sơ Niệm cũng không định dự trữ lương thực ở đây, dứt khoát sau khi gọt vỏ khoai tây thái thành từng lát, thả và nồi dầu chiên thành lát khoai tây mỏng giòn, phía trên lại rắc một tầng bột ớt đã điều chế, vừa thơm lại vừa cay, ngửi thôi đã thấy rất là ngon.

Một điểm tốt nhất của khoai tây chính là không hút dầu, sau khi chiên để nguội một chút rồi ăn sẽ không quá nhiều dầu, khoai tây chiên hơi dày ăn vào giống như món khoai tây răng sói hồi nhỏ thường ăn ở cổng trường trung học, giòn rụm.

Không ai có thể từ chối được sức hấp dẫn của khoai tây răng sói.

Mùi thơm cô nấu cơm hấp hẫn không ít người, thậm chí có người cẩn thận đến gần hỏi: “Cho hỏi đồ ăn của ngươi có thể trao đổi không?”

Cô đã nấu hết thịt của mình cho rắn lớn ăn rồi, rắn lớn nãy giờ rất tò mò về khoai tây, bây giờ cũng giảm dần hứng thú rồi, dù sao loài rắn đối với thực vật loại tinh bột đều giống nhau.

Không ngờ mình làm bừa chiên ít khoai tây vậy mà cũng trở thành đồ tốt.

Bọn họ ăn khoai tây đều là nướng chín trong tro hoặc là luộc chín rồi ăn, chưa bao giờ biết được khoai tây lại có thể ngon như này.

“Đây vẫn là hương vị của khoai tây sao, ăn ngon hơn cả thịt!”

“Nếu như khoai tây là hương vị này, ta bằng lòng ăn khoai tây mỗi ngày.”

Còn thừa lại rất nhiều khoai tây, mang về cũng mất công, để ở đây có khả năng sẽ mọc mầm lãng phí.

Sơ Niệm dứt khoát nấu một lần khoai tây chiên, có hai sự lựa chọn là miếng mỏng và khoai tây răng sói, còn có lựa chọn cay và không cay.

Cửa sổ ban đầu dùng để tản khói dầu lưu lại giờ lại trở thành một địa điểm nhộn nhịp, chật ních người muốn nếm thử khoai tây là hương vị gì.

Ban đầu Tần Minh Nguyệt mang theo đồ đến, nhưng nhìn thấy nhiều người vây quanh đây như vậy, tránh ở sau đám người không muốn tiến vào vào lúc này.

Sơ Niệm sớm đã nhìn thấy cô, nhưng cũng không nhiệt tình tiếp đãi.

Đối với hai anh em Tần Thăng và Tần Minh Nguyệt, thực ra Sơ Niệm không có ác ý, cô cũng có thể nhận thấy được, hai anh em này cũng không có dự định đến gần cô.

Hiểu biết của cô đối với hai anh em này chính là, vốn dĩ năm nay là chuyến du lịch tốt nghiệp của Tần Thăng, đúng lúc Tần Minh Nguyệt thi đỗ đại học, cho nên bọn họ cùng nhau đến thôn xóm nhỏ để tham gia chuyến du lịch mạo hiểm khám phá rừng rậm.

Tần Minh Nguyệt nhỏ tuổi, còn có chút bệnh công chúa, cực kỳ kiêu căng, sau khi đến đây chịu không ít khổ, may mà trong bộ lạc vô cùng khoan dung với phụ nữ, cô ấy mới có thể sống đến bây giờ dưới sự chăm sóc của anh trai.

Còn về người đàn ông bên cạnh cô ấy, là người đàn ông cô dùng quả xanh cứu sống lần trước, Tần Minh Nguyệt có thể kiêu căng như vậy mà sống tiếp, cũng có một phần nguyên nhân là người nguyên thủy chất phác này luôn thích cô.

Cũng không biết hôm nay cô gái này tới để làm gì.

Đợi đến khi sau khi giải quyết gần hết khoai tây, Sơ Niệm nói một cậu, đám người vây quanh cửa sổ mất mát tản ra.

Lúc này, Tần Minh Nguyệt và người người đàn ông kia mới đi tới.

Trong tay Tần Minh Nguyệt cũng có một chiếc lá, bên trong gói thứ gì đó.

Sơ Niệm đưa qua hai phần khoai tây lát và khoai tây răng sói mình để lại, cười nói: “Không cần đổi, tặng cho cô.”

Coi như là một kiểu yêu thương đồng bào đi.

Tần Minh Nguyệt có hơi kinh ngạc, nhanh chóng cúi đầu, đưa chiếc lá trong tay mình qua, nhỏ giọng nói: “Tôi đến để xin lỗi. Xin lỗi, giọng điệu tôi nói chuyện với cô lúc trước không tốt. Cũng cảm ơn cô trước đây đã cứu Thủy Hách. Đây là đồ ăn tôi tự mình thu thập, còn có vật nhỏ ta làm, hy vọng cô có thể nhận.”

Người đàn ông cao lớn bên cạnh cũng nói: “Cảm ơn ân cứu mạng trước đây của thần nữ, sau này khi nào cần tới Thủy Hách, Thủy Hách chắc chắn sẽ giúp đỡ ngài.”

“Không có gì, tiện tay mà thôi.” Sơ Niệm nhận lấy chiếc lá, cười nói: “Được rồi, đồ tôi sẽ nhận, hai người cũng nhận lấy khoai tây đi.”

Cô gái nghe thấy Sơ Niệm tha thứ cho mình, cười lên, mắt hạnh to tròn cực kỳ đáng yêu, quả nhiên là tính cách trẻ con hệt như Giang Nhu nói.

Sau khi hai người đi, Sơ Niệm mở chiếc lá cô gái đưa, thứ bên trong lại khiến cô cực kỳ kinh ngạc.

Vậy mà lại là buộc tóc làm từ hoa khô, còn có bông tai.

Có thể nhìn ra tay nghề của cô bé rất khéo léo, dây của dây buộc tóc có lẽ là dùng dây buộc tóc màu đen của bản thân, cho nên lần trước lúc tới cô vẫn buộc tóc hai bên, lần này đã đổi thành xõa tóc.

Hẳn là cô gái rất thích chiếc dây buộc tóc nà, bây giờ tặng cho cô, rõ ràng là rất nghiêm túc xin lỗi đến mức tặng đi cả thứ mình yêu thích nhất.

Sơ Niệm buộc tóc mình lên bằng dây buộc tóc, cười hỏi người đàn ông luôn trông coi bên cạnh: “Đẹp không?”