Sau Khi Bị Vị Băng Sơn Cách Vách Coi Trọng

Chương 2: Yêu Thầm Tựa Như Bái Phật






Thẩm Tri Ngôn ngẩng đầu, vừa lúc thấy Giang Dữ An lười nhác duỗi người, như là mới vừa đánh cầu, màu trắng săn sóc ngắn tay cuốn tới trên vai, đường cong cơ bắp trên cánh tay nghịch quang cũng có vẻ lưu sướng xinh đẹp.
"Đã biết." Hắn kéo điệu, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, giương mắt nhìn vừa lúc đối diện với ánh mắt của Thẩm Tri Ngôn, sạch sẽ mà ôn nhuận, mang theo một chút tò mò.
Thẩm Tri Ngôn không nghĩ tới có thể đụng phải tầm mắt Giang Dữ An, sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó thực mau chuyển đi, giấu đầu lòi đuôi nhìn chằm chằm mặt tường phòng y tế sạch sẽ.
"Chờ thầy lấy cho em điểm phun sương, buổi tối lấy thuốc phun, hai ngày này ít hoạt động đi, đừng ỷ vào thân thể mình thân thể tốt......" Đào lão sư tránh ra nói chuyện.
Thẩm Tri Ngôn nhìn chằm chằm mặt tường trong chốc lát, cảm thấy bản thân có chút ngốc, lại xoay trở về, theo bản năng liếc liếc mắt một cái nhìn người đối diện.
Giang Dữ An cúi đầu nhìn di động, phản quang sườn mặt, bộ dáng thập phần ưu việt.
Thẩm Tri Ngôn cảm thấy Giang Dữ An là người đẹp nhất mà cậu từng gặp qua, rõ ràng hắn mới 18 tuổi, lại cảm giác lùi vài thập niên về sau, đại khái sẽ không thấy được bộ dáng như vậy của Giang Dữ An.
Giang Dữ An nhìn chằm chằm di động có có tin nhắn từ Từ Khanh vài phút trước.

- - Gọi điện thoại cho cậu của cậu, hôm nay sinh nhật cậu.


Hắn cau mày, đầu ngón tay giật giật, cuối cùng vẫn là không trả lời, đem điện thoại cất vào đứng lên, ngước mắt gặp được ánh mắt người đối diện, lại ôn nhuận sạch sẽ như vậy, giống tiểu hài nhi không rành thế sự.

"Tiểu hài nhi" lần này không trốn, thẳng tắp nhìn qua, khóe miệng thế nhưng còn có xu hướng giương lên.

Giang Dữ An híp híp mắt, trong lòng dâng lên một cổ bực bội vô cớ.

"Xem trộm."
Hắn lạnh nhạt nhổ ra hai chữ, từ biểu tình đến ngữ khí đều lộ ra vẻ " Thực phiền".
Thẩm Tri Ngôn khoé miệng không còn giương lên nhanh chóng rơi xuống, nhìn Giang Dữ An từ trong tay Đào lão sư lấy phun sương,giao tiền,liền chạy lấy người.

Cậu không cảm thấy như thế nào khổ sở, cậu lúc trước ở một quyển sách xem qua.
" Yêu thầm tựa như bái phật, ngươi còn trông cậy vào Phật có thể đáp lại ngươi sao? "
Huống chi "Giang Đại Phật" nhìn cũng không thế nào từ bi vì mình.
Trên chân bị thương không có trở ngại, Đào lão sư cầm bình phun sương giống với cái Giang Dữ An đã cầm, Thẩm Tri Ngôn "nhẹ nhàng" liền get nam thần cùng mình có khoản chung.
Thẩm Tri Ngôn kéo chân đi hướng cửa phòng y tế, thời điểm đi Đào lão sư còn tăng cường thời gian dặn dò cậu, lần sau khi vận động nhất định phải nhớ rõ khởi động kéo duỗi trước.
Thẩm Tri Ngôn xoay người nói lời cảm ơn, không giải thích rằng bản thân chưa bao giờ vận động, mắt cá chân trật chỉ là do cậu xuống cầu thang không cẩn thận dẫm không khí, còn may bắt được một bên lan can, bằng không cậu có khả năng trở thành một cái lịch sử của cao trung, bởi vì "dẫm không khí " lúc xuống cầu thang mà một người trưởng thành liền bị quăng ngã sml.
Thẩm Tri Ngôn trở về về giờ nghỉ trưa còn chưa kết thúc, ở cao trung thời gian nghỉ trưa là thời gian duy nhất không bị các lão sư áp bức, đại khái là vì bảo đảm hiệu suất học tập buổi chiều.

Bất quá nhóm học sinh mũi nhọn đại đa số đều lựa chọn ở lại phòng học, có thời gian xem thêm nhiều đề, thêm mấy cái từ đơn.
"Học thần! Cậu làm sao vậy? Chân bị thương hả?" Bạn cùng bạn với Thẩm Tri Ngôn gọi là Vu Vi, một nữ sinh vóc dáng nhỏ nhẹ, mang cái kính đen tròn, lớn lên rất đáng yêu, thấy Thẩm Tri Ngôn khập khiễng đi vào hoảng sợ, giương tròn miệng hỏi cậu.
"Xuống thang lầu không cẩn thận trật một chút." Trong phòng học có người đang ngủ, Thẩm biết ngôn trả lời nhỏ giọng.
"A......" Vu Vi trên mặt mang theo lo lắng, nói: " Nam thần cũng trật chân."
"Ân." Thẩm Tri Ngôn gật đầu..