Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 57: Khoảng cách giữa hai người




Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ kết hôn.

Đám cưới được làm rất long trọng, còn Mộc Trạch Tây, một - không có sự nghiệp hỗ trợ, hai - không có đề tài đồng cảm, ba - không có con, thảm hại bị đuổi ra khỏi nhà.

Sau đó lại mang thai, lì lợm la liếm quay về quấy rầy Nghiêm Kỷ, bị anh vô tình đưa đi phá thai…

Mộc Trạch Tây nằm trên giường hoảng sợ bừng tỉnh, người đầy mồ hôi lạnh.

Mộc Trạch Tây nghĩ, trước đây cô đã nghe quá nhiều tiểu thuyết Mary Sue máu chó mà La Nam Nam từng kể cho cô nghe nên cô mới có một giấc mơ như vậy. Nghĩ rồi lại tưởng tượng, hình như 《Thiếu gia chỉ làm bạn cưng chiều đầu quả tim》cũng là Mary Sue máu chó!

Mặt Mộc Trạch Tây trở nên trắng bệch.

Cô xoay người nhìn, thấy đầu giường không một bóng người, hôm nay anh lại về khuya…

Ban ngày, Mộc Trạch Tây vừa mới chạy ra ngoài, vì chạy mạnh nên oẹ một tiếng ói ra. Bên cạnh là nữ vệ sĩ vội vàng đưa nước cho Mộc Trạch Tây súc miệng.

Tại sao Mộc Trạch Tây lại bỏ chạy, hình như là một kiểu xấu hổ. Cô hâm mộ Lâm Thi Vũ, không phải hâm mộ hào quang nữ chính của cô ấy mà là hâm mộ tâm thế của cô ấy.

Bất kể có cốt truyện hay không cốt truyện thì bản thân Lâm Thi Vũ vẫn chính là người kiên định đi tới con đường và thành tựu của mình.

Khi Nghiêm Kỷ đuổi đến, Mộc Trạch Tây đã lên xe rời đi.

Hai người kết nối điện thoại, Mộc Trạch Tây cũng ăn ngay nói thật, tạm thời để tránh xấu hổ và hàn huyên.

Hiện tại Mộc Trạch Tây đang rầu rĩ không vui, cô cũng không muốn ra ngoài. Mỗi ngày nếu không phải thêu hạt thì chính là nằm trên giường nghỉ ngơi.

Lại một buổi sáng sớm.

Sáng nay Nghiêm Kỷ có hội nghị, anh cần phải ra ngoài sớm. Anh vừa di chuyển, Mộc Trạch Tây đã tỉnh dậy. Nhưng gần đây trong lòng cô buồn phiền, cơ thể rất mệt, càng không muốn phản ứng lại anh.

Người luôn mệt mỏi, cứ tham ngủ, thích ngủ. Nhìn Nghiêm Kỷ dậy sớm, cô ở trong ổ chăn bỗng nhiên đắc ý, không cần đi làm, làm cá muối thật tốt.

Nghiêm Kỷ vốn không muốn làm phiền cô, nhưng Mộc Trạch Tây kiểu gì cũng phải rụt vào trong chăn không gặp anh, không phải tỉnh rồi à.

Nghiêm Kỷ càng muốn kéo Mộc Trạch Tây ra ngoài, hôn một hồi. “Chờ anh về.”

Mộc Trạch Tây không phản ứng, ngủ thiếp đi sau một lúc.

Một giấc ngủ đến tận giữa trưa, ngủ đến nỗi xương cốt rã rời, cực kỳ đói bụng mới tỉnh dậy.

Vừa rời giường, cô mơ màng mặc quần áo đi xuống tìm đồ ăn.

“Thím Lý, hôm nay có chè đậu xanh đá lạnh không ạ? Nếu không thì dưa hấu cũng được?” Mộc Trạch Tây vào phòng bếp, nhỏ giọng hỏi thím Lý theo thói quen.

Thời tiết khô nóng, Mộc Trạch Tây luôn ăn không ngon, vì vậy cô thích chè đậu xanh đá lạnh và dưa hấu.

Tất nhiên Nghiêm Kỷ sẽ không bạc đãi Mộc Trạch Tây trong việc ăn uống, nhưng đồ ăn tính hàn thì không được, bị quản lí nghiêm khắc. Đậu xanh và dưa hấu bất hạnh nằm trong tủ.

Mộc Trạch Tây lập tức thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với thím Lý, ngày thường hai người hay thảo luận về tâm đắc nấu ăn, Mộc Trạch Tây lại làm nũng cầu xin thím Lý nấu một ít.

Cậu chủ nhà mình bình thường ham muốn kiểm soát, thím Lý cũng xem ở trong mắt, cảm thấy Mộc Trạch Tây thật sự đáng thương, thỉnh thoảng bà sẽ nấu cho cô một ít, nhưng không ăn nhiều lắm.

Sắc mặt thím Lý kỳ quái, ánh mắt liên tục nhìn phía sau. Nhắc nhở Mộc Trạch Tây.

Mộc Trạch Tây không để ý, nhìn thím Lý đang nấu canh, “Thím Lý, thím cứ yên tâm canh lửa, cháu tự làm là được!”

Nói rồi mở tủ lạnh, trong tủ có cả hai. Một tay Mộc Trạch Tây cầm quả dưa hấu, lúc đóng cửa tủ lạnh, cô quay đầu nhìn.

Thấy một nam một nữ đang đứng ở cửa phòng bếp.

Một người là Phương Hoa Dung, đương nhiên Mộc Trạch Tây nhận ra.

Một người đàn ông khác có khí chất rất uy thế ác nghiệt, xét từ khuôn mặt và khí chất có một nửa giống Nghiêm Kỷ, chắc là cha Nghiêm Kỷ, Nghiêm Hoằng Hoa.

Phương Hoa Dung còn đỡ, mỉm cười hờ hững, còn Nghiêm Hoằng Hoa cau mày nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây như thể không ngờ tới.

Lập tức chạm mặt cha mẹ Nghiêm Kỷ…

Mộc Trạch Tây chào hỏi theo bản năng, bê dưa hấu lắp bắp nói, “Bác trai, bác gái… Ăn dưa không ạ?”

Rốt cuộc cô đang nói cái gì… Sau đó Mộc Trạch Tây phát hiện ngoại hình cô chưa được chải chuốt kỹ càng…

Khi Mộc Trạch Tây rửa mặt chải đầu trang điểm xong xuống lầu, Phương Hoa Dung và Nghiêm Hoằng Hoa đã ngồi trên ghế dài uống trà.

Mộc Trạch Tây căng thẳng đi tới, chào hỏi một lần nữa, “Cháu chào bác trai, bác gái Nghiêm.”

Phương Hoa Dung gật đầu, “Trạch Tây, ngồi đi.”

Mộc Trạch Tây vâng lời ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Nghiêm Hoằng Hoa đã trực tiếp hỏi, “Giữa cháu và Nghiêm Kỷ là quan hệ gì?”

Câu hỏi này rất sắc bén, Mộc Trạch Tây thoáng sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Nơi này ít người đến, cha mẹ Nghiêm Kỷ tìm được nơi này thì nhất định đã nghe thấy lời đồn đãi nào đó nên tự đến đây xem.

Mộc Trạch Tây không xa lạ với những chuyện này, ông đang ném quyền trả lời cho cô.

Dựa trên câu trả lời của cô để đưa ra phán đoán, bất kể cô trả lời thế nào thì ông đều sẽ cho cô bậc thang phù hợp để đi xuống.

Mộc Trạch Tây tuyệt đối không ngờ lời La Nam Nam từng nói, “Cho cô một nghìn vạn để rời khỏi con trai tôi.” Cái kiểu cốt truyện máu chó này lại xảy ra với cô?

Khí thế của Nghiêm Hoằng Hoa quá mạnh mẽ, nhất thời Mộc Trạch Tây không thể tìm được từ thích hợp, buột miệng nói, “Không có ngoại truyện về mối quan hệ bạn trai bạn gái.”

Mộc Trạch Tây vừa nói khỏi miệng, cô lập tức hối hận. Như vậy thật sự rất giống như lời đồn lưu truyền bên ngoài rằng cô không cần danh không cần phận cũng muốn đi theo Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Hoằng Hoa sửa đúng lời cô, “Không công khai chính là không có danh phận. Đó không gọi là quan hệ bạn trai bạn gái.”

Mộc Trạch Tây ngoan ngoãn lúng túng gật đầu, “Cháu cảm ơn bác trai đã sửa đúng cho cháu.”

Câu trả lời như vậy ngược lại khiến Nghiêm Hoằng Hoa nhất thời không thể trả lời. Vốn tưởng rằng cô sẽ phản bác, lừa mình dối người. Hoặc là bị cảnh báo, xem xét kỹ mối quan hệ giữa cô và Nghiêm Kỷ.

Nhìn Nghiêm Hoằng Hoa nhận thất bại, Phương Hoa Dung khoái chí che miệng cười.

Lúc này Nghiêm Hoằng Hoa mới nhìn kỹ mắt Mộc Trạch Tây, đột nhiên nói, “Khuôn mặt này trông cứ hơi quen.”

Phương Hoa Dung tiếp lời, “Con bé này là con gái Vạn Dung.”

Vạn Dung? Nghiêm Hoằng Hoa hơi suy nghĩ, đúng là thật, kinh ngạc nói, “Con gái Mộc Quán Kỳ?”

Thậm chí Phương Hoa Dung không muốn trả lời ông. Vốn tưởng rằng ông sẽ điều tra, để ý con trai mình, nào ngờ mọi chuyện vẫn thế.

Ngoại trừ để tâm công việc và công việc kinh doanh của Nghiêm gia thì hết thảy những việc còn lại ông không quan tâm lắm. Trước đó, hai cha con đã cãi nhau túi bụi vì Nghiêm Kỷ muốn sử dụng lực lượng của gia tộc để tìm Mộc Trạch Tây.

Nếu như không phải lời đồn đãi vớ vẩn truyền tới lỗ tai người làm cha là ông thì ông cũng không biết con trai mình rất ít về nhà tổ, dọn ra ngoài đã hơn một năm.

Lông mày Nghiêm Hoằng Hoa càng nhíu sâu hơn. Ông không có ấn tượng tốt về Vạn Dung.

Dã tâm trèo lên quyền lực phú quý đã hiện rõ nhưng trên mặt lại luôn bày ra vẻ xinh đẹp. Lời nói xảo quyệt hoa hoè dỗ con cháu cán bộ cao cấp trong nhà máy vây quanh, thậm chí còn xảy ra vô số mâu thuẫn vì tranh giành tình cảm.

Mà đứa con bất hiếu của ông lần trước cũng vì cô nên mới làm ầm ĩ Nghiêm gia đến tối tăm rối loạn, chưa nói đến việc làm ông cụ chạy về nước mà còn tốn rất nhiều nhân lực và tài lực chỉ để tìm người trong quân khu.

Cách làm này cực kỳ trẻ con, không lý trí lại càng không ổn định. Nghiêm Hoằng Hoa không thích.

Thoáng cái, tự nhiên Nghiêm Hoằng Hoa càng không có thiện cảm đối với Mộc Trạch Tây.

“Tuy cha cháu là một người không bàn đạo lý đối nhân xử thế nhưng ông ấy làm việc rất có kế hoạch. Cháu đã có kế hoạch đối với cuộc đời của mình chưa? Một cô gái không danh không phận, lại im hơi lặng tiếng ở một nơi như thế này, gia đình cháu có biết không?”

Mộc Trạch Tây thở không thông.

“Bác đã điều tra, cháu và Nghiêm Kỷ ở bên nhau lâu như vậy mà nó cũng chưa cho cháu tài sản gì, bản thân cháu cũng không có tài sản gì. Giống như cho dù cháu mua một chai nước, Nghiêm Kỷ cũng có thể dựa vào tấm thẻ để biết cháu đang ở đâu.”

Nghiêm Hoằng Hoa nói rất nghiêm túc, “Con người phải có át chủ bài mới tốt, không có át chủ bài thì phải bảo vệ trái tim mình.”

Những lời như vậy còn sắc bén hơn. Ngay cả Phương Hoa Dung cũng không nhịn được mắng ông, “Đừng sử dụng chiến thuật tâm lý kinh doanh của anh ở đây! Hãy sử dụng nó với con trai anh!”

Ngược lại, Mộc Trạch Tây không cảm thấy bị xúc phạm, những gì bác Nghiêm nói là thật…

Khi Nghiêm Kỷ nhận được cuộc gọi của thím Lý và vội vã trở về. Anh nhìn thấy cảnh tượng thế này.

Mặc dù Mộc Trạch Tây ngồi ngay ngắn nhưng khí thế giống như con chim cút, còn cha mẹ anh ngồi trên ghế dài với khí thế nghiêm nghị.

Mọi người đều không nói chuyện, chỉ chờ Nghiêm Kỷ.

“Cha, mẹ. Tại sao hai người đến lại không nói với con một tiếng.”

Nghiêm Kỷ nói rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mộc Trạch Tây, vòng tay qua vai cô.

Khi Nghiêm Kỷ trở về, Mộc Trạch Tây vẫn cảm thấy yên tâm hơn một chút, ít nhất là có cái dựa vào, cô vô thức nắm chặt ống tay áo Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ biết rõ cha mình là người như thế nào. Anh xoa lòng bàn tay mềm mại của cô, an ủi cô.

Khí thế của cha Nghiêm Kỷ thật sự quá mạnh mẽ. Không uy phong giống như ông nội Nghiêm mà ông có khí lạnh áp bức, giống như bị gió lạnh thổi tỉnh táo.

Ông chỉ nói mấy câu đã khiến cô sợ đến nỗi thương tích đầy mình.

Nếu không phải bác Phương thỉnh thoảng nói thay cô thì Mộc Trạch Tây giống như có thể không có chỗ dung thân tự thu dọn đồ đạc cút đi vào giây kế tiếp.

“Xem ra con vui đến nỗi quên cả trời đất, ông nội cũng mặc kệ?” Nghiêm Hoằng Hoa liếc nhìn động tác của hai người, uống một ngụm trà rồi đặt xuống.

Mộc Trạch Tây ngơ ngác, nghi ngờ nhìn Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ thở dài, cha anh khó đối phó, vừa bắt đầu đã lấy hiếu đạo và người nhà ra khai đao trước.

“Con đã nói với ông nội, ông đồng ý cho con ở lại nước. Tập đoàn không thiếu nhân tài điều động ra nước ngoài. Bận sang đây.”

“Có khi nào ông con không thương con, con không hợp ý, ông nhất định sẽ chiều theo ý con. Con phản đối, nuốt lời hứa đã đồng ý ở cùng ông lúc trước. Năng suất làm việc kém, công tác cũng không ra chỉ để canh giữ một người phụ nữ?” Nghiêm Hoằng Hoa nhìn thẳng.

Nhưng Mộc Trạch Tây lại xấu hổ cúi đầu như thể mình đã bị vạch trần.

“Ông nội có bà nội ở cùng là được!”

“Ông bà nội con cần người cháu trai này ở cùng đấy?”

“Ông bà nội còn muốn phúc của con trai, tại sao cha không ở cùng cha mẹ?”

Sao lại bắt đầu cãi nhau?! Mộc Trạch Tây không biết nên làm gì.

Hai cha con vừa gặp đã như vậy, Phương Hoa Dung cũng đau đầu. Tính hai cha con khác nhau nhưng khí thế mạnh mẽ lại giống nhau như đúc.

“Con thích nuôi thì nuôi, nếu con muốn giấu thì đừng rêu rao khắp nơi. Nghiêm gia tài giỏi nhưng gia đình quyền thế không phải không coi trọng những điều này.”

Nghiêm gia là thế gia có phong cách rất nghiêm cẩn cổ hủ. Hôn nhân của Nghiêm gia nếu không phải môn đăng hộ đối thì phải là một người phụ nữ có năng lực độc lập của riêng mình.

Hình như người Nghiêm gia trời sinh đã thích kiểu như vậy.

Nghiêm Hoằng Hoa rất thẳng thắn chỉ ra quan hệ lợi hại giữa gia đình quyền thế. Đừng nói Nghiêm gia mà bất kỳ gia đình quyền thế nhà cao cửa rộng nào đều sẽ không thích cô con dâu chỉ có khuôn mặt đẹp giống như Mộc Trạch Tây.

Mộc Trạch Tây khó có thể tự khoan dung, ngơ ngác gục đầu xuống.

Sắc mặt Nghiêm Kỷ rất tệ.

Vốn dĩ giữa anh và Mộc Trạch Tây có khập khiễng, chênh lệch giữa hai nhà thực sự có tồn tại, anh bao vây cô cũng không công khai, người nhìn bên ngoài xác thực như có ý nuôi chim hoàng yến.

Mộc Trạch Tây không ầm ĩ là bởi vì cô biết cốt truyện, cô tạm thời cam chịu số phận tro tàn, chấp nhận biến mất vài năm.

Nhưng không có nghĩa là cô sẽ không có suy nghĩ trong lòng, trước giờ cô đều giấu đốm lửa nhỏ trong đống tro tàn và bị gió thổi qua, nó lặng lẽ bốc cháy cho cô.

Bây giờ cha anh trực tiếp cho một chân vào làm phức tạp hóa mọi việc.

Mười ngón tay của Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây đan vào nhau, nói cho cô thái độ của anh.

Giọng anh lạnh lùng, “Nhà chúng ta không nhất định phải muốn môn đăng hộ đối gì đó mới có thể tiếp tục tồn tại, nếu là vì thanh danh mặt mũi ngược lại cũng không cần, mẹ con năm đó không muốn gả cho cha cũng ầm ĩ khó nghe.”

Nghiêm Hoằng Hoa rùng mình. Trông chừng lại muốn cãi nhau.

Phương Hoa Dung lúc này nhấp ngụm trà, nói giúp con trai, “Sự hợp tác giữa Nghiêm gia và Phương gia đã gắn bó không thể tách rời, em và anh ly hôn cũng không sao, ly hôn chúng ta vẫn là bạn bè, không tổn hại lợi ích gì.”

Mộc Trạch Tây hơi cúi đầu, nhưng đôi mắt lại mở to. Đến lượt cô ăn dưa rồi, hai người khí thế mạnh mẽ rốt cuộc sao lại ở bên nhau…

Nghiêm Hoằng Hoa có vẻ mặt nghiêm túc của một người đàn ông trưởng thành, “Tuyệt đối không thể, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Nói rồi, ông lấy điện thoại ra gọi điện, trực tiếp quyết định, “Việc tối hôm nay hủy bỏ, tôi có việc phải làm. Đàm phán xã giao của phu nhân cũng đổi người, để XX đi.”

Một vài lời nói, hành động nhỏ nhặt, bóng gió giữa vợ chồng đương nhiên đôi bên đều tự hiểu.

Phương Hoa Dung lập tức bùng nổ, đặt tách trà xuống, “Anh thích mở hoặc không! Cuộc đàm phán của em anh cũng muốn xen vào!”

“XX có thể đàm phán, tập đoàn cũng cần bồi dưỡng người, không cần em bận rộn cả ngày.”

“Hơn 20 năm rồi mà anh vẫn không hề thay đổi dù chỉ là một chút! Nếu vì chuyện không quan trọng mà đổi người đàm phán, anh sẽ khiến đối phương nghĩ thế nào?!”

“Chồng đi cùng vợ, vợ đi cùng chồng là việc quan trọng nhất.”

Phương Hoa Dung nén giận, “Tôi đi về, chuyện của bọn nhỏ để bọn nhỏ tự giải quyết.”

Nghiêm Hoằng Hoa cũng không nói nhiều, đi về theo vợ. Trước khi đi còn nói, “Gần đây tập đoàn có việc, con rảnh tay làm đi.”

Cứu mạng… Hóa ra cha của nam chính mới là trùm tổng trưởng thành. Mộc Trạch Tây bế tắc đứng sang một bên không biết làm sao.

Nghiêm Kỷ đã quen.

Buổi tối, Mộc Trạch Tây nằm trên giường suy nghĩ về những gì Nghiêm Hoằng Hoa và Phương Hoa Dung đã nói với cô.

Tuy bác Nghiêm nói chuyện răn dạy nhưng lại chân thật vạch trần những chuyện giữa các nhà quyền thế, thật ra giữa thế gia càng coi trọng việc môn đăng hộ đối.

Còn bác Phương càng ung dung dạy cô rằng một người phụ nữ nên muốn gì, đừng đơn độc mù quáng trong tình yêu, phải có tiền kề thân, muốn cái gì thì xin Nghiêm Kỷ.

Bọn họ xác định vị trí của cô là một người phụ nữ được Nghiêm Kỷ bao nuôi bên ngoài.

Tất nhiên Mộc Trạch Tây càng buồn hơn, nhưng tính toán trong đầu không nén nổi lại vang lên tích tắc một lần nữa. Nếu thật là như vậy thì cô cần phải nắm được ít tài sản kề thân.

Lúc này, điện thoại Nghiêm Kỷ rung lên, Mộc Trạch Tây tùy ý liếc nhìn, là tin nhắn của Lâm Thi Vũ.

Trong đầu Mộc Trạch Tây đã vô thức nhớ lại "Lời răn danh ngôn" của luật sư hôn nhân Cố nào đó.

“Đừng hoảng sợ nếu chồng có người tình bên ngoài, hãy chuyển những tài sản có thể chuyển, đảm bảo quyền tài sản cho chính bản thân mình.

“Chỉ nói tình cảm không nói tiền bạc là đồ ngu.” “Phụ nữ phải kiếm tiền.”

Nghiêm Kỷ tắm rửa xong ra ngoài, quanh eo quấn khăn quàng cổ, đòi vui vẻ giống như thường lệ.

Mộc Trạch Tây vẫn còn chìm đắm trong "Làm thế nào để chuyển tài sản khi chồng ngoại tình", cô vô thức nói, “Chồng đừng.”

Trong chớp mắt, Nghiêm Kỷ cười hài lòng, dục vọng nổi lên, tiến lên cởi quần áo của cô. “Chồng yêu yêu.”

Lần này Mộc Trạch Tây thực sự không muốn, cơ thể cô mệt mỏi, thấy cô thật sự không hứng thú, Nghiêm Kỷ cũng không ép cô nhưng nhất định phải ôm cô ngủ.

“Những lời cha anh nói hôm nay đã làm em tổn thương?”

“Không có.” Ngược lại làm cho cô tỉnh táo. Ngoài việc buồn ngủ, bây giờ trong đầu Mộc Trạch Tây chỉ có hai chữ "Kiếm tiền".

Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tây, thấy khuôn mặt cô trong veo, thực sự không đau lòng.

“Anh biết em uất ức, anh cũng uất ức. Chờ sau khoảng thời gian đặc biệt này, anh sẽ giải thích cho em. Làm chồng hợp pháp, hả?” Nghiêm Kỷ đang định hôn Mộc Trạch Tây.

Thì phát hiện cô đã đi vào giấc ngủ một lần nữa.

Nghiêm Kỷ thở dài, quên đi, ghi chép về cốt truyện của La Nam Nam sắp kết thúc, để nói sau.

Vì để gắn bó tình cảm, Nghiêm Hoằng Hoa thường xuyên gọi cả gia đình ba người ăn cơm. Nghiêm Kỷ luôn đưa Mộc Trạch Tây đi theo, thái độ rất rõ ràng.

Hai cha con không mặn không nhạt.

Suýt thì Mộc Trạch Tây đã bị "Bầu không khí kiêu ngạo điên cuồng của trùm tổng" dao động làm lùi bước.

Nhưng Mộc Trạch Tây không lùi bước, cô có thể tôn trọng trốn tránh nhưng cô không lùi bước, cô không làm tiết mục bản thân chịu uất ức, Nghiêm Kỷ đứng về phía cô thì cô mới có thể đứng vững "Gót chân".

Khôn khéo như vậy, Nghiêm Hoằng Hoa càng không thích Mộc Trạch Tây, không thể trèo lên nơi thanh lịch của Nghiêm gia.

Giữa mọi người như một cuộc giằng co thầm lặng.

Mộc Trạch Tây chờ mãi chờ mãi cũng không thấy Nghiêm Hoằng Hoa nói câu “Một nghìn vạn, rời khỏi con trai tôi”.

Cũng không chờ được Nghiêm Hoằng Hoa biết cô bị “Bao vây” sau khi “Vì việc nước quên tình nhà”.

Quả nhiên, Nghiêm gia cực kỳ tương thông ở phương diện nào đó. Hai cha con đều không phải là người tốt lành gì, một người ép cưới một người ép tù.

Bởi vì hai cha con nảy sinh nên Nghiêm Kỷ chỉ có thể nỗ lực hơn, bận rộn hơn. Mộc Trạch Tây ngủ anh mới về, anh đi Mộc Trạch Tây mới tỉnh.

Hai người ngủ chung giường mỗi ngày nhưng lại giống như đã lâu không gặp. Bên ngoài đều tràn ngập tin tức về anh và Lâm Thi Vũ thường xuyên ra vào.

Tâm trạng Mộc Trạch Tây không tốt, mệt mỏi kém ăn. Bực bội khó hiểu, chính là cố ý cãi nhau với anh. Này không muốn kia không chịu, Nghiêm Kỷ bận sứt đầu mẻ trán chỉ có thể dỗ cô qua điện thoại.

Sau khi nhận ra Mộc Trạch Tây cố tình gây sự, Nghiêm Kỷ hung cô bằng những lời lẽ tục tĩu trên giường. Mộc Trạch Tây  ủ rũ rơi lệ, điện thoại anh.

Không thể tin đàn ông, Mộc Trạch Tây bảo vệ trái tim, nói bóng nói gió chuẩn bị bắt đầu "Kiếm tiền", thổi gió bên gối để Nghiêm Kỷ đầu tư vào sự nghiệp thêu hạt cườm của cô.

Còn phải đối phó với đủ loại áp lực vô hình từ Nghiêm gia, nhưng chưa kịp phản kích thì Mộc Trạch Tây đã "Mẹ vinh nhờ con".

Mộc Trạch Tây mang thai. Sau khi ngây ngốc mười mấy giờ ở trong phòng chuỗi ngọc, choáng váng nôn mửa, bị đưa đến bệnh viện, ghi là mang thai hai tháng…