Nghiêm Kỷ vừa đăng tin, diễn đàn trường hoàn toàn bùng nổ trong nháy mắt, tràn ngập tin tức được làm mới liên tục.
Tin nhắn của Nghiêm Kỷ bị nổ tung, khiến cho tài khoản của anh bị sập, không thể lướt tin tức.
Khi Nghiêm Kỷ vừa nhận được tin, anh không nghĩ Mộc Trạch Tây sẽ làm ra chuyện như vậy. Không phải vì cốt truyện mà là vì chuyện khác, Nghiêm Kỷ đã gọi người điều tra.
Việc vẫn chưa rõ, nhưng những lời lẽ cay nghiệt làm tổn thương người khác, không biết Mộc Trạch Tây đã đau khổ cỡ nào.
Diễn đàn mạng trường trung học Hoa Thịnh vốn được phát triển bởi các học sinh khoá trước của trường, và được duy trì bởi hội học sinh khoá trước.
Nghiêm Kỷ nhìn thấy màn hình tràn ngập những suy đoán ác ý về tin tức của Mộc Trạch Tây, anh phiền chán, không nói hai lời đã cho người lấy lý do gây rối trật tự trường để đóng diễn đàn lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Dù vậy vẫn không thể ngăn cản được dư luận, bọn họ lập một nhóm riêng, nhiều thuyết âm mưu cho rằng đây không phải tài khoản của Nghiêm Kỷ, còn nói Nghiêm Kỷ bị Mộc Trạch Tây bắt cóc.
Các âm thanh nhiều vô kể.
Thậm chí bọn họ còn tập hợp một nhóm người trực tiếp chạy đến lớp Mộc Trạch Tây, sau đó mượn danh nghĩa Lâm Thi Vũ để thực thi “Chính nghĩa”, thậm chí còn có vài người đến “Hỏi tội”.
Vương Đại Hữu nghe thấy tiếng gió, vội vàng tới tìm Mộc Trạch Tây. Thấy tình hình không ổn, Trần Triết trực tiếp dẫn Mộc Trạch Tây chạy trốn, chờ nhóm chủ nhiệm giáo dục đến.
Còn La Nam Nam bị ốm mấy ngày, cô không biết diễn đàn của trường bây giờ đã bị oanh tạc. Cô vừa mới hồi phục một chút, gọi điện thoại cho mẹ kêu mẹ nấu cơm ăn, cô rất đói.
Hệ thống phát ra âm thanh{Ký chủ, vì quá nhiều nhân tố không thể kiểm tra đo lường, vì để tránh nguy hiểm nên sẽ mở tuyến nhiệm vụ trước. Mời chuẩn bị sẵn sàng.}
Đáng tiếc, La Nam Nam quá mê man nên không thể nghe rõ.
Lúc này Trần Triết gọi đến, La Nam Nam ho khan gần như không thể nói thành câu.
“Alo?” Giọng cô khàn khàn như giấy nhám.
Cảm ơn ngàn lần vì đã kết nối được, Trần Triết nôn nóng nói, “La Nam Nam, Mộc Trạch Tây xảy ra chuyện lớn.”
Trần Triết đang định giải thích tình hình.
Đột nhiên vang lên một âm thanh chói tai như có thể xuyên thủng màng nhĩ, Trần Triết nghe thấy mà trong đầu ong ong, sau đó tút tút một tiếng, đã bị ấn tắt.
Trần Triết đau khổ nhíu mày, hoa mắt ù tai, lắc đầu để lấy lại tinh thần.
“Trần Triết! Cậu không sao chứ?” Mộc Trạch Tây nhận thấy sự khác thường từ Trần Triết.
Trần Triết gọi lại nhưng điện thoại đã tắt. Trần Triết kể lại tình huống vừa rồi.
Mộc Trạch Tây ngạc nhiên thốt lên, “Chẳng lẽ La Nam Nam ngất xỉu ở trong nhà?! Vừa rồi cậu ấy gọi điện thoại bị bệnh rất nặng. Gần như nói không thành câu”
Hai người Trần Triết và Mộc Trạch Tây lập tức trốn học, lao thẳng đến nhà La Nam Nam.
Khi thật khó khăn mới đến gõ được cửa nhà La Nam Nam thì người bước ra lại là một gia đình khác.
Trần Triết??!!
Theo bản năng, anh cho rằng mình hoảng quá đi nhầm nên liên tục xin lỗi. Lúc chuẩn bị bấm thang máy, anh mới chợt nhận ra có gì đó sai sai, anh liên tục xác nhận lại căn hộ và số nhà.
Chính là đây!
Thấy Mộc Trạch Tây và Trần Triết quay lại bấm chuông cửa lần nữa, dường như gia đình kia rất đề phòng, khi nghe hai người nói tìm La Nam Nam thì trực tiếp mắng chửi. Bọn họ nói bọn họ không biết người La gia, nếu còn đến làm phiền thì bọn họ sẽ báo cảnh sát.
Mộc Trạch Tây quay đầu, nghi ngờ hỏi Trần Triết.
Lần này, ngay cả Trần Triết cũng mù mờ, thật sự nghi ngờ cuộc sống. Anh và La Nam Nam chỉ cách nhau một căn hộ, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, anh đến La gia nếu không phải 10.000 lần thì cũng là 9999 lần.
Tại sao bây giờ lại không phải, không có La gia?
“Ý cậu là nhà La Nam Nam vẫn luôn ở đây nhưng bây giờ không còn?” Mộc Trạch Tây ở cửa cầu thang kinh ngạc hỏi.
“Chỗ này là đúng, tớ rất chắc chắn.” Trần Triết kiên định trả lời.
Trần Triết cười mỉa, “Hôm nay là ngày Cá tháng Tư à? Có phải La Nam Nam và tất cả mọi người trong trường đang chỉnh đốn chúng ta hay không?” Cười cười rồi lập tức nghiêm mặt.
Vì nó quá kỳ lạ…
Mộc Trạch Tây đau đầu, cô ngồi xổm xuống.
Việc xảy ra cả ngày hôm nay giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên nhưng là bản kinh dị. Hết chuyện này đến chuyện khác, thật thật giả giả.
Bây giờ cả gia đình La Nam Nam cũng biến mất?
Một ý nghĩ đáng sợ đột nhiên trỗi dậy trong lòng Mộc Trạch Tây, và đó cũng là lời giải thích duy nhất cho việc La Nam Nam bị xóa sổ…
Một cảm giác hoảng sợ kinh hoàng cùng với tiếng nức nở nghẹn ngào truyền ra từ cổ họng, đau đớn truyền đến tận sau lưng, Mộc Trạch Tây gần như không thở nổi.
Trần Triết đưa điện thoại cho Mộc Trạch Tây xem, chẳng trách có người phát điên, Nghiêm Kỷ đã thừa nhận mối quan hệ của anh với Mộc Trạch Tây trên diễn đàn.
Mộc Trạch Tây như bị gậy đánh vào đầu, trước mắt tối sầm, trượt ngã ngồi trên cầu thang, Trần Triết sợ tới mức ngồi xổm xuống khuyên giải an ủi cô.
Con ngươi Mộc Trạch Tây kịch liệt run lên, có phải vì cái này hay không? Bởi vì hệ thống đã kiểm tra đo lường ra mối quan hệ giữa cô và nam chính nên mới xóa sổ La Nam Nam?!
Mộc Trạch Tây càng nghĩ càng chắc chắn, càng trở nên chắc chắn.
Sự hoảng loạn và đau khổ to lớn bao trùm Mộc Trạch Tây, cô thở nặng nề như nghẹt thở, gần như không thở nổi.
Nhất thời, sự đau khổ và sợ hãi hóa thành sự căm hận, mũi nhọn chỉ thẳng vào Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tây tức giận và oán hận. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Kỷ.
Khi được kết nối, Mộc Trạch Tây gào thét. “Tại sao cậu lại thừa nhận?!”
Mối quan hệ giữa hai người giống như một con dao treo lơ lửng trên cổ La Nam Nam. Bây giờ bị đâm thủng, con dao đó lập tức rơi xuống.
Nghiêm Kỷ lắng nghe, không quan tâm ánh mắt của ông nội, anh xin lỗi mọi người rồi rời khỏi hội nghị, bước ra khỏi phòng họp.
Anh nhẹ nhàng hỏi Mộc Trạch Tây, “Vậy tôi nên làm gì? Mộc Trạch Tây? Tôi nên tùy ý để cho cậu, một cô gái bị vu khống, bị chửi rủa, còn tôi trốn sau lưng co đầu rụt cổ?”
Nghiêm Kỷ vẫn chưa biết việc về La Nam Nam, anh cho rằng Mộc Trạch Tây tức giận là do anh thừa nhận mối quan hệ giữa hai người.
“Đó vốn là sự thật, tôi sẽ không khoan nhượng để cho những người đó vu khống cậu, đây là việc giữa hai người chúng ta. Tại sao cậu phải chịu những điều bịa đặt ác ý này?”
Mộc Trạch Tây định thần lại, đúng vậy… Nghiêm Kỷ không làm gì sai, anh chỉ thừa nhận sự thật! Cô thế này là đang đổ hết lỗi sai cho Nghiêm Kỷ?
Mộc Trạch Tây lập tức không còn khí thế, lửa giận chợt tắt, bị dội một xô nước đá vào đầu, lạnh thấu xương, chật vật từ đầu đến cuối.
Mộc Trạch Tây ngồi xổm trong góc đau khổ vò đầu bứt tóc, Nghiêm Kỷ không làm gì sai, người sai chính là cô.
Cô sai vì ở bên Nghiêm Kỷ, sai vì cô cứ mãi ôm tâm lý may mắn, chia chia hợp hợp dây dưa không rõ với Nghiêm Kỷ.
Tại sao cứ muốn giữ chặt những thứ không thuộc về mình? Tại sao cứ muốn lưu luyến những cái ôm không thuộc về mình?
Mọi thứ đều là lỗi của cô, cô có lỗi với La Nam Nam vì cô ấy đã luôn đề phòng giúp đỡ cô, có lỗi với tình bạn mà cô ấy dành cho cô.
“Tớ xin lỗi…” Nước mắt Mộc Trạch Tây rơi như mưa, cổ họng nuốt nước bọt vài lần, cô xin lỗi Nghiêm Kỷ. Sau đó cúp điện thoại.
Lúc này Nghiêm Kỷ mới phát hiện cảm xúc của Mộc Trạch Tây không được ổn lắm, anh nhanh chóng gọi lại nhưng điện thoại lại luôn hiện ở trạng thái đang gọi.
Nghiêm Kỷ đau đầu, day day giữa hai mày. Thật sự gần đây có quá nhiều việc, Nghiêm Kỷ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Anh phải về nước một chuyến.
Mộc Trạch Tây ngồi liệt dưới đất, đau khổ đến cùng cực nhưng ngược lại lại không có tiếng khóc, cô co người thở dốc. Một cảm giác đau lòng từ ngực Mộc Trạch Tây lan ra phía sau lưng, toàn thân đau nhói, giống như cô sẽ ngạt thở trong giây tiếp theo.
Cô mất La Nam Nam cũng mất đi Nghiêm Kỷ, dường như cô đã mất cả thế giới.
Mộc Trạch Tây hiện giờ vô cùng hận chính mình, ước gì bây giờ cô có thể nhảy lầu để trả mạng cho La Nam Nam, nhận lỗi cho sự ngu dốt và ích kỷ của bản thân.
Hiển nhiên Trần Triết đã nhận ra cảm xúc bất ổn của Mộc Trạch Tây, anh tự vỗ đầu hối hận vì đã mắc sai lầm khi để cô xem tin nhắn của Nghiêm Kỷ.
Mối quan hệ của họ rất phức tạp, đây không phải là thêm dầu vào lửa hay sao?
Trần Triết hết vỗ rồi lắc cô, gấp đến mức quay lại, sững người quạt gió cho Mộc Trạch Tây để đổi không khí cho cô.
Anh vội gọi cô, “Mộc Trạch Tây! Cậu đừng gấp! Cũng đừng xúc động! Sự việc vẫn chưa rõ ràng, không thể để xảy ra tình trạng hỗn loạn còn gọi cho La Nam Nam khiến cậu ấy lo lắng!”
Mộc Trạch Tây đẫm nước mắt, quay đầu nhìn Trần Triết, “Trần Triết, cậu nói xem, La Nam Nam đi về bên kia hay linh hồn đã bị tan biến?”
Lần này Trần Triết cũng nghẹn họng, anh hiểu phần nào lời nói của Mộc Trạch Tây.
Nếu La Nam Nam biến mất, đoán chừng Trần Triết cũng sẽ phát điên, nhưng Trần Triết cảm thấy có gì đó sai sai. Nhưng anh không tìm được lời giải thích hợp lý nên đành gục đầu xuống.
Mộc Trạch Tây bây giờ không thể suy nghĩ trên cảm xúc, giọng Trần Triết trầm thấp, anh rất nghiêm túc, “Mộc Trạch Tây, cậu đừng vội kết luận. Cũng đừng làm ra những việc ngu ngốc vì cảm thấy áy náy. Hoặc là quá xúc động rồi đưa ra quyết định nào đó.
Nghe giọng điệu quen thuộc giống như La Nam Nam, Mộc Trạch Tây rơi nước mắt, vừa khóc vừa cười. Sờ nước mắt, cô gật đầu.
Cuối cùng vẫn không thể làm trái cốt truyện, xem như Mộc Trạch Tây lại được cảm nhận một lần nữa. Cô cũng biết mình bị chơi xấu.
Và người này không phải ai khác mà chỉ có thể là Hoàng Tài. Hơn nữa mưu đồ hiểm ác, cho dù là kích Lâm Thi Vũ chiến tranh với cô hay là kéo hai người xuống nước thì anh ta đều là người có lợi.
Mộc Trạch Tây đang nghĩ thì nhận được một tin nhắn nặc danh trên điện thoại.
【Dâm đãng đê tiện **** Cô đừng giả vờ làm trung trinh liệt nữ, ngủ với tôi một đêm thì tôi có thể cân nhắc việc tẩy trắng giúp cô. Cô đừng tưởng Nghiêm Kỷ bất ngờ giúp đỡ mà đắc ý, tôi có thể kích động dư luận!】
Lời nói toàn là sự ngả ngớn và sỉ nhục, xen lẫn sự cười trên nỗi đau của người khác, lại vì Nghiêm Kỷ bỗng nhiên thừa nhận mà tức nước vỡ bờ nên tiến đến khiêu khích.
Người tạo ra tai hoạ còn không phải là cậu hay sao? Thậm chí Mộc Trạch Tây còn có suy nghĩ đen tối, mặc dù cô muốn chết nhưng nhất định cũng phải kéo tên đầu sỏ gây tội là Hoàng Tài này xuống, khiến anh ta không còn ngày tốt lành.
Mộc Trạch Tây và Trần Triết tạm biệt, Trần Triết rất lo lắng.
Mộc Trạch Tây đảm bảo với anh, hơn nữa cô vẫn còn việc muốn làm. Trần Triết nhìn sự kiên định trong mắt Mộc Trạch Tây, lúc này mới đồng ý để cô về nhà.
Bản thân Trần Triết cũng có việc cần kiểm chứng, đối với một gia đình đột nhiên biến mất, thường ngày, tất cả hàng xóm láng giềng đều là camera chạy bằng cơm.
Mộc Trạch Tây thu thập thông tin cả một đêm, thậm chí còn nhờ Vương Đại Hữu lấy giúp cô video giám sát của hội học sinh.
Vấn đề của cô thật sự rất dễ giải quyết, khó ở đây chính là La Nam Nam.
Không có manh mối, Mộc Trạch Tây nằm trên giường khóc một lúc. Cô không biết xoá sổ là xoá sổ kiểu gì, cô và Trần Triết đều nhớ rõ La Nam Nam.
Có phải theo thời gian trôi qua, mọi người mới có thể dần quên La Nam Nam, cho đến khi thế giới không còn người này? Cô cũng sẽ quên La Nam Nam?
Mộc Trạch Tây càng nghĩ thì lại càng khóc đau lòng hơn.
Đột nhiên, chuông cửa điện thoại trong nhà vang lên. Mộc Trạch Tây không muốn quan tâm, nhưng nó vẫn cố chấp vang lên, thề không bỏ cuộc.
Rất có tính cách của người nào đó, Mộc Trạch Tây đứng dậy đi chuyển.
“Mộc Trạch Tây, tôi, Nghiêm Kỷ. Cậu xuống đây, tôi biết cậu chưa ngủ.” Giọng Nghiêm Kỷ rất mệt mỏi.
Ngược lại, trong lòng Mộc Trạch Tây rất bình tĩnh, như thể cô đang chờ một trận quyết chiến yên bình. Cô mặc bộ quần áo dày cộp, lôi bộ đồng phục học sinh từ sâu trong ngăn tủ.
Mây đen mờ ảo che lấp ánh trăng sáng, hơi nóng dần tan biến, không khí đã mát lạnh. Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng bước chân dứt khoát của Mộc Trạch Tây.
Vẫn ở nơi mà hai người tách ra lần đầu tiên, Nghiêm Kỷ đứng trong gió lạnh, lặng lẽ chờ đợi Mộc Trạch Tây.
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tây, mặc dù mệt mỏi nhưng anh vẫn mỉm cười, anh bước nhanh lên trước ôm lấy Mộc Trạch Tây, ôm chặt cô trong lòng mình.
Trong lòng Nghiêm Kỷ bất an, anh có cảm giác lo được lo mất.
Mộc Trạch Tây chết lặng để anh ôm, không nói một lời.
Trái tim Nghiêm Kỷ lập tức lạnh lẽo, yết hầu lên xuống, giọng nói mệt mỏi run rẩy, “Mộc Trạch Tây, có phải cậu muốn tách khỏi tôi hay không?”
“Ừ. Nghiêm Kỷ, chúng ta hãy chia tay. Tớ và cậu ở bên nhau, tớ thật sự rất vất vả, tớ mệt quá. Cậu biết không, vốn dĩ chúng ta không nên ở bên nhau?!” Mộc Trạch Tây rất bình tĩnh.
Nghiêm Kỷ nhìn thấy sự quyết tuyệt từ trong mắt Mộc Trạch Tây, cô nghiêm túc.
Nghiêm Kỷ rất mệt, vì cái cốt truyện này, vì La Nam Nam, anh nhìn Mộc Trạch Tây vẫn luôn khó xử. Anh luôn nhượng bộ.
“Vì cái gọi là cốt truyện xuyên sách?” Nghiêm Kỷ thật sự không muốn nhịn nữa.
“Sao cậu biết?!” Mộc Trạch Tây không thể ngừng kinh ngạc.
Nghiêm Kỷ không nói anh biết cốt truyện hoàn chỉnh mà chỉ nói anh biết cái gọi là xuyên sách và cốt truyện.
“Trần Triết có thể nhận ra thì tất nhiên tôi cũng có thể. Khoảng thời gian La Nam Nam tranh cãi kịch liệt trong bệnh viện, nếu có tâm là có thể tra ra rốt cuộc cậu ấy nói cái gì. Nếu như thản nhiên tiếp thu cách nói chuyện Nghìn lẻ một đêm từ trong miệng cậu ấy thì sự kỳ lạ giữa các cậu có thể được giải quyết dễ dàng.”
Mộc Trạch Tây nhớ tới La Nam Nam từng nói quỹ đạo hành động của Nghiêm Kỷ rất kỳ lạ. Với sự thông minh tài trí của Nghiêm Kỷ, nếu như anh cố ý quan sát thì anh thực sự có thể ghép nối một cái gì đó.
Sớm biết vậy thì sau này đã không có nhiều hiểu lầm, Mộc Trạch Tây tự giễu cười khổ, “Vậy cậu biết không, chúng ta không có kết quả.”
Điều này chọc vào điểm đau duy nhất của Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ không còn gì để nói.
“Tôi đang cố gắng!”
Mộc Trạch Tây lắc đầu, “Thế giới cũng được, thiết lập cũng được. Cậu là nam chính, cậu có hào quang, cậu không sợ gì cả! Nhưng tớ là nữ phụ, nữ phụ độc ác! Cậu đã thử bị nhiều người chỉ chỏ hay chưa? Thử bị lời nói ác ý và mỉa mai không hề che giấu của người khác hay chưa? Tớ chọn lơ đi nhưng tớ vẫn đau lòng!
Có rất nhiều thứ không xác định ngăn cản chúng ta ở bên nhau! Tất cả những gì tớ trải qua đều không phải do tớ tự nguyện mà là tớ buộc phải trải qua một cốt truyện như vậy! Bản thân tớ đã lĩnh hội được sự không thể làm trái của cốt chuyện! Ai mà biết sau này cốt truyện sẽ được tiếp tục bằng cách nào?”
“Mộc Trạch Tây, chẳng lẽ tình cảm của tôi dành cho cậu không đáng để cậu tin tưởng?!” Cổ họng Nghiêm Kỷ chuyển động lên xuống, nuốt nước bọt, đôi mắt mảnh khảnh lóe những giọt nước mắt lấp lánh trong suốt.
Mộc Trạch Tây kích động chọc vào nơi tim mình, đau khổ khóc thút thít, “Nhưng tớ rất khổ, tớ rất đau khổ! Thật sự rất đau! Chúng ta dây dưa đủ rồi, mỗi người hãy buông tay đi!
Trong khi nói chuyện, Mộc Trạch Tây khóc không thành tiếng, “Coi như tớ xin cậu, tớ sợ đau… Đừng để cốt truyện tổn thương tớ lần thứ hai…”
Khi Nghiêm Kỷ nghe câu này, anh biết mình đã thua. Áp lực khi hai người ở bên nhau đều dồn về phía Mộc Trạch Tây, dường như họ thật sự chỉ còn cách chia tay.
Những giọt nước mắt nóng hổi của Mộc Trạch Tây không ngừng lăn xuống, vừa đắng vừa mặn, khiến đôi mắt cô đỏ hoe vì đau khổ. Trái tim Nghiêm Kỷ cũng rất đau, trong lòng anh bùng lên những cơn đau như bị thiêu đốt.
Nghiêm Kỷ lau mắt, hết sức mệt mỏi, “Được, vậy chúng ta chia tay.”
“Như thế rất tốt.” Mộc Trạch Tây kìm nước mắt, đưa đồng phục học sinh cho Nghiêm Kỷ, “Đây là bộ đồ lần trước cậu vứt đi, tớ nhặt về giặt sạch. Bây giờ tớ trả lại cho cậu, xem như chúng ta chia tay trong hòa bình. Hy vọng chúng ta có thể trở lại làm bạn như trước kia.”
Trở lại như trước kia? Nghiêm Kỷ sững sờ cầm đồng phục học sinh, nhìn bóng lưng kiên quyết không quay đầu của Mộc Trạch Tây. Đột nhiên anh tự cười nhạo chính mình.
Lúc trước, anh xem cô như dây tơ hồng vàng đầy tâm cơ, ngại cô phiền phức, lại phiền chán sự mưu mô của cô. Sau lại thèm muốn cơ thể cô, tình nguyện cho cô danh phận. Chờ khi anh nhận ra trái tim mình, hoàn toàn động tâm thì lại “Bị chia tay”.
Dường như tất cả đều là một mình anh tình nguyện…