Gió thổi tung màn cửa, vải mành tung bay, có thể làm ánh sáng mặt trời buổi sáng sớm khó khăn xuyên qua chiếu vào căn phòng tối tăm.
Nghiêm Kỷ ngửa đầu ngồi trên sô pha, tóc rối tung, mệt mỏi vì nhiều ngày không ngủ. Trong miệng ngậm thuốc lá. Gạt tàn thuốc chứa đầy đầu thuốc, làn khói lượn lờ khắp căn phòng, một bầu không khí chán nản và đổ nát.
Một tấm bảng lớn màu nước vẽ rõ hoàn chỉnh cốt truyện và sơ đồ tuyến nhân vật của《Thiếu gia chỉ làm bạn cưng chiều đầu quả tim》. Trên chiếc máy tính trước mặt anh, 《Thiếu gia chỉ làm bạn cưng chiều đầu quả tim》vẫn đang được biên tập và bổ sung lại lần nữa.
Nghiêm Kỷ không tin tưởng vào cái gọi là "Ghi chép nguyên tác" của La Nam Nam với ý thức chủ quản mạnh mẽ và sự thiếu sót rõ ràng. Anh quyết định tự soát lại cốt truyện, tự mình bổ sung.
Sự khác biệt giữa Nghiêm Kỷ và La Nam Nam chính là, Nghiêm Kỷ là người trong sách, anh có thể biết rõ hơn về những việc và nhân vật trong thế giới này.
Anh giỏi trong việc tìm ra quy luật làm việc của một người dựa trên sự trưởng thành và tính cách của bọn họ. Sử dụng những điều này để bổ sung cho《Thiếu gia chỉ làm bạn cưng chiều đầu quả tim》.
La Nam Nam nhìn thế giới bằng cuốn sách còn Nghiêm Kỷ đánh giá cuốn sách bằng thế giới.
Nghiêm Kỷ dập thuốc, chợt phá lên cười, cười vui vẻ, cười thoải mái.
Mặc dù có rất nhiều đoạn bỏ trống và thiếu sót nhưng khi Nghiêm Kỷ hoàn toàn soát xong cốt truyện, cuối cùng Nghiêm Kỷ đã biết tại sao hệ thống kia lại liên tục nhắc nhở {Cốt truyện diễn ra sớm, cốt truyện rối loạn} là vì sao.
Nghiêm Kỷ đoán, La Nam Nam chưa đọc hết cuốn sách, hoặc đó chưa phải là kết cục của《Thiếu gia chỉ làm bạn cưng chiều đầu quả tim 》.
Thậm chí cô ấy đã vô thức phạm phải một sai lầm, cô ấy cho rằng nam chính và nữ chính "Giúp đỡ đi cùng nhau" là nhất định phải thích nhau và nhất định đã được định sẵn là sẽ ở bên nhau.
Rõ ràng trong cuốn sách này đâu đâu cũng ẩn giấu manh mối, nhưng do thiếu sót trầm trọng nên Nghiêm Kỷ không nắm được quá nhiều manh mối ẩn giấu.
Rất nhiều cảm xúc của "Nghiêm Kỷ trong sách" căn bản không phải dành cho Lâm Thi Vũ mà là dành cho Mộc Trạch Tây. Giống như anh bây giờ, gần như không hề thay đổi.
Sở dĩ Nghiêm Kỷ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan là do anh đã thổ lộ tấm chân tình của mình quá nhanh.
Đó là lý do tại sao khi Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây lén lút, hệ thống ngu dốt sẽ không cảnh báo. Nhưng khi anh bỏ phiếu quyết định theo trái tim của mình, hoặc khi anh làm trò trước mặt mọi người, hệ thống sẽ phát ra cảnh báo inh ỏi.
Bởi vì bản thân anh trong nguyên tác đã bày tỏ tấm chân tình của mình với Mộc Trạch Tây vào sau này. Mãi sau này anh mới nói với cô rằng anh yêu cô.
Trong "Ghi chép" mà La Nam Nam đã viết; tất cả đều miêu tả sự chung sống "Hời hợt" giữa anh và Lâm Thi Vũ, điều này cho thấy điểm chú ý của La Nam Nam lúc đó là ở trên hai nhân vật chính là anh và Lâm Thi Vũ.
Còn ghi chép về Mộc Trạch Tây thật sự quá ít, ngoại trừ một số cảnh cô giả ngoan oán hận thì phần lớn ghi chép đều miêu tả về nhan sắc và dáng người của Mộc Trạch Tây.
Nghiêm Kỷ...
Mộc Trạch Tây giống như một biểu tượng đơn giản hơn, cô chỉ là một nữ phụ bình hoa làm việc ác. Thật ra rất nhiều việc đều giấu ở trong tối, cái gọi là dây chìm.
Nghiêm Kỷ biết rất rõ tính cách Mộc Trạch Tây, mâu thuẫn là một trong những đặc điểm tính cách lớn nhất của cô.
Có lẽ có liên quan đến sự trưởng thành của cô. Cô có thể lo sợ bất an khi làm chuyện xấu, áy náy đến nỗi ba ngày ngủ không yên. Rồi lại có thể hoảng sợ nhưng bình tĩnh, cô luôn mạnh miệng, không có bằng chứng trước mặt cô thì cô vẫn có thể ngoan cố.
Nghĩ vậy, Nghiêm Kỷ bật màn hình siêu lớn lên, nhìn chằm chằm dáng vẻ đang yên tĩnh ngủ say của Mộc Trạch Tê trong máy theo dõi, anh không ngừng phóng to màn hình.
Anh nhớ cô, rất nhớ cô...
Anh lấy điện thoại ra, tin nhắn đã soạn xong【Tôi rất nhớ cậu, tôi yêu cậu, Mộc Trạch Tây.】nhưng cuối cùng anh vẫn không gửi. Anh sợ hệ thống của La Nam Nam sẽ xảy ra vấn đề nào đó.
Sau khi Nghiêm Kỷ soát xong, anh mới phát hiện những việc Mộc Trạch Tây từng trải qua cũng không mấy tốt đẹp. Cô sẽ dùng sự yếu đuối của mình làm vũ khí, cô có thể quái gở hùng hổ doạ người, có thể bán rẻ tiếng cười, nhưng cô không tỏ vẻ khốn khổ.
Đáng giận đáng trách lại rất khổ, bướng bỉnh như một con thiên nga trắng trong bùn lầy màu đen.
Thậm chí trong bài còn đề cập qua loa rằng Mộc Trạch Tây bán nhan sắc của mình để kiếm tiền. Nghiêm Kỷ run tay lại châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
Nghiêm Kỷ đã tìm thấy manh mối từ một cảnh nào đó miêu tả cơn thịnh nộ của mình, ngoại trừ Mộc Trạch Tây, ai có thể khiến cho anh như vậy.
Mặc dù đối tượng bán chính là tên khốn anh trong nguyên tác.
Ở đoạn này, Nghiêm Kỷ vẫn đau lòng, đau lòng đến nỗi không thở nổi, rồi sau đó mới là ghen tuông. Từng đợt đau đớn râm ran, trong lòng vừa chua vừa chát, lại như cơn đau âm ỉ khoan vào trái tim.
Tính Mộc Trạch Tây mềm mỏng nhưng bướng bỉnh, dễ học được sự bất lực, thường hay cắn rứt lương tâm, nhưng một khi đã đi đến cực đoan thì cô sẽ không quay đầu lại.
Tình tiết bán nhan sắc để kiếm tiền, xem như là Mộc Trạch Tây trong lúc vô ý đã bị chị họ của cô là Vạn Bình Lâm lừa bán ảnh chụp chân, nhưng anh đã tự hack trang web và phá vỡ cốt truyện.
La Nam Nam đã đến và kéo Mộc Trạch Tây ra khỏi vũng bùn "Nữ phụ độc ác". Sự thay đổi của cốt truyện cũng làm Mộc Trạch Tây thoát khỏi những việc khó khăn đau khổ.
Nhưng lại khiến cho anh phát hiện ra sớm hơn rằng anh thích Mộc Trạch Tây. Sau đó lại rơi vào vòng luẩn quẩn bị cản trở bởi hệ thống.
Vấn đề lớn nhất khiến Nghiêm Kỷ đau đầu cũng chính là cái hệ thống này.
Nghiêm Kỷ không hiểu được cơ chế của nó, nó đã cản trở La Nam Nam, La Nam Nam đánh lừa nó thông qua cốt truyện. Đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau, trói buộc nhau cũng đúng.
"Nhân vật chính" thức tỉnh, hệ thống ngu ngốc kiểu AI sẽ phán như thế nào? Đây cũng là lý do tại sao Nghiêm Kỷ có thể nhịn xuống việc nói chuyện trực tiếp với La Nam Nam và giao tiếp thẳng thắn thành khẩn với Mộc Trạch Tây.
La Nam Nam chọn cách vượt qua cốt truyện với vết thương nhỏ, còn Mộc Trạch Tây lại đẩy nhanh cốt truyện. Những cách này đều tốt, nhưng cốt truyện sẽ dễ bị rối loạn và có quá nhiều nhân tố không biết, không xác định.
Sự việc bùng phát đột ngột càng nhiều cũng có nghĩa mạch truyện trong cuốn sách gốc cũng càng phức tạp hơn. Việc xảy ra ngoài ý muốn cũng càng ngày càng nhiều, Nghiêm Kỷ không thích việc xảy ra ngoài ý muốn.
Nghiêm Kỷ đã lần mò gần xong, anh quyết định giải quyết dứt khoát, khôi phục hướng đi cuối cùng của cốt truyện. Nhiều vấn đề được giải quyết dễ dàng, hệ thống khó chơi cũng sẽ câm miệng.
Và anh cần phải điều tra rõ mối quan hệ của Mộc Trạch Tây với những người xung quanh cô. Từ mối quan hệ giữa con người và mạch truyện, đi lên xem tại sao Mộc Trạch Tây lại biến mất và hoàn toàn biệt vô âm tín.
Ngoài ra phải chuẩn bị thật tốt, sử dụng mạng lưới thông tin của Nghiêm gia để dự phòng cho loại tình huống này.
Nếu anh không thể yêu công khai vậy thì anh sẽ yêu lén lút. Không thể dùng thân phận Nghiêm Kỷ vậy thì anh sẽ đổi sang thân phận khác. Nghiêm Kỷ lại nhớ đến giấc mơ kia, Mộc Trạch Tây chỉ có thể ở bên anh...
Hơn nữa Nghiêm Kỷ còn chú ý đến một điểm quan trọng mà tất cả mọi người đều bỏ qua, La Nam Nam "Thật" đã đi đâu?
Kỳ thi cuối kỳ kéo dài trong ba ngày.
Thời tiết nóng bức, chờ thi xong, toàn thân Mộc Trạch Tây hư thoát. Cô, La Nam Nam và Trần Triết mua một ly nước chanh cam xanh lớn ở cổng trường, uống một cách say sưa.
"Các cậu sang nhà bà nội tớ ăn cơm với tớ đi, tớ đã bảo với bà, bà nói bà sẽ nấu một bữa ăn thật ngon cho tớ vào ngày sau kỳ thi. Bà còn hầm một nồi canh bồi bổ lớn."
"OK." "OK." Một tiếng gọi đi ngay.
Cha mẹ La Nam Nam gần đây vì một số lý do bận rộn nên không có ở nhà, đúng lúc đi ăn chực. Còn Trần Triết tất nhiên sẽ đi theo La Nam Nam.
Mộc Trạch Tây uống thêm vài hớp nữa, những viên đá trong đó phát ra tiếng ùng ục.
"Ê nhóc Tây, sao em lại uống cái này, cái này lạnh, anh có mang nước ấm." Một giọng nói chất phác cưng chiều như bậc đàn anh bỗng vang lên từ phía sau.
Ba người Mộc Trạch Tây đồng thời quay đầu lại. Một nam thanh niên với thân hình cao lớn, mặc quần áo lao động, làn da hơi ngăm đen vẫy tay với Mộc Trạch Tây. Lông mày dày rậm, khi anh cười lộ ra hàm răng trắng rất sáng chói.
Trong giây lát, La Nam Nam cảm thấy quen mặt, đang định quay đầu hỏi Mộc Trạch Tây đây là ai.
Mộc Trạch Tây đã bay ra ngoài như pháo đạn, tiếng la hét nhảy nhót ngạc nhiên của cô có thể nghe thấy trong vòng ba mươi mét.
"Anh Đại Bằng!!" Mộc Trạch Tây kích động giống như một con gấu túi nhảy lên cây, nhảy nhào lên ôm lấy Vương Đại Bằng.
Vương Đại Bằng giật mình, nhanh chóng ôm lấy cô, lại cảm thán thốt lên một tiếng, "Ôi trời! Nhóc Tây của chúng ta vẫn có thể chạy nhanh thế này, còn lớn như vậy! Cô hai à!"
Vương Đại Bằng kẹp cánh tay vào chân Mộc Trạch Tây giống như ôm một đứa trẻ, bế kéo cô lên rất cao, còn áng chừng, "Nhóc Tây nặng."
Sự khác biệt về tầm vóc giữa hai người rất rõ ràng. Cảnh tượng như vậy chẳng khác gì người lớn ôm đứa trẻ. Hai mắt La Nam Nam sáng lên, trời ơi, anh chàng đẹp trai này là ai?! Cưng chiều lắm nhé!
Đại Bằng? Sao cái tên này lại đặc biệt và quen tai đến thế?
"Sao anh Đại Bằng lại về?!" Mộc Trạch Tây giống như một đứa trẻ được ôm lên cao, cô ôm cổ Vương Đại Bằng, cười khanh khách. Ăn vạ trên người Vương Đại Bằng không chịu xuống.
Giống như khi còn nhỏ, lần nào cũng phải chơi xấu đi theo anh Đại Bằng ra ngoài chơi, cuối cùng chơi mệt, nhõng nhẽo không muốn đi, kiểu gì anh cũng phải cõng về. Ở trước mặt anh Đại Bằng, dường như cô có thể mãi mãi giở thủ đoạn làm nũng.
Một giọng nói rõ ràng đang kìm nén sự tức giận truyền đến từ sau lưng, "Mộc, Trạch, Tây!"
Mộc Trạch Tây chợt quay đầu lại nhìn, thấy Nghiêm Kỷ đi đường mệt nhọc, rõ ràng là mệt mỏi vì cuộc hành trình.
Cô ngạc nhiên, tại sao Nghiêm Kỷ lại về vội thế, mà có về vội thì cũng thi xong rồi, vậy về làm gì, về rồi cũng không nghỉ ngơi.
"Nghiêm Kỷ? Sao cậu lại ở đây?" Mộc Trạch Tây mở miệng nói, nhưng thái độ trong lời nói của cô đã thay đổi.
Vương Đại Bằng ôm Mộc Trạch Tây, xoay người nhìn, "Nhóc Tây, là bạn cùng lớp hả?"
Hai người cứ như vậy ôm nhau ngây ngốc nhìn Nghiêm Kỷ, như thể Nghiêm Kỷ mới là người phá hỏng sự thân mật hài hoà giữa hai người.
Còn ôm nhau? Nghiêm Kỷ nghiến răng, tại sao mỗi lần anh rời đi trở về đều gặp chuyện thế này?
Thậm chí Nghiêm Kỷ còn tự hỏi, phải chăng Mộc Trạch Tây đã quay lưng với anh từ sự theo dõi, biết rằng anh không thể công khai làm gì cô nên cô luôn nhảy nhót trên bãi mìn từ sự kiên nhẫn của anh?
Thật sự ép anh phải hoàn toàn trói buộc Mộc Trạch Tây bên cạnh mình?
Vương Đại Hữu thật sự không có mắt, thấy mỗi lần Mộc Trạch Tây và Vương Đại Bằng "Tình anh em sâu nặng", anh đều chết lặng. Anh xoay đầu, "Anh, anh có muốn ôm em một cái không. Em mới là em ruột của anh."
"Xéo xéo xéo. Ông tướng nhà anh nặng lắm." Vương Đại Bằng nhẹ đặt Mộc Trạch Tây xuống, sau đó dùng lòng bàn tay to vỗ vỗ đầu nhỏ của cô.
Mộc Trạch Tây ngẩng mặt nhỏ lên cười xán lạn.
Khi La Nam Nam và Trần Triết nhìn thấy Vương Đại Hữu, bọn họ lập tức hiểu anh Đại Bằng này là ai.
Còn Lý Tuần, người đã bay đến đây cùng với Nghiêm Kỷ trên chiếc xe motor, chạy nhanh lên giữ chặt Nghiêm Kỷ sắc mặt hơi u ám, anh sợ Nghiêm Kỷ bị kích động. Ám chỉ anh Đại Bằng này là người biết võ.
Vương Đại Bằng huấn luyện hàng năm, sau lưng anh như có đôi mắt dài. Sao anh có thể không nhận ra sự thù địch không thể che giấu của Nghiêm Kỷ, anh liếc mắt nhìn Nghiêm Kỷ.
Vương Đại Bằng có khung xương dày hơn, người lại cao, nét mặt sâu. Anh lại xuất thân từ trường quân đội, làm huấn luyện viên huấn luyện mọi người trong đội, một cái liếc này cực kỳ đáng sợ.