Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 25: Thông báo thức tỉnh, bắt đầu “Truy thê hỏa táng tràng”.




✽Chương 25: Thông báo thức tỉnh, bắt đầu “Truy thê hỏa táng tràng”.
Truy thê hỏa táng tràng: Theo đuổi người mình thích để người ấy thành vợ và phải trả cái giá đắt gấp bội về vật chất và tinh thần để theo đuổi người ấy.
Editor + beta :  🌼ℓσℓιsα🌼

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua bệ cửa sổ lớn, lọt vào trong phòng rải một vùng mặt trời ấm áp.

Tối hôm qua Mộc Trạch Tây kiệt sức vì tình cảm mãnh liệt nên cô ngủ rất ngon. Ngược lại, Nghiêm Kỷ nằm bên cạnh đột nhiên mở to đôi mắt đỏ, phát hiện trong tay trống trơn.

Anh bỗng hoang mang, vùng vẫy đứng dậy đi tìm. Sau đó quay đầu lại nhìn, anh thấy Mộc Trạch Tây thơm tho mềm mại đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh. Anh lập tức thả lỏng tinh thần, nhẹ nhàng nằm xuống.

Nghiêm Kỷ luồn cánh tay qua cơ thể mềm mại của cô rồi đặt tay dưới người cô, anh cong tay lại, Mộc Trạch Tây lăn một vòng vào lòng ngực dịu dàng của Nghiêm Kỷ.

Bây giờ Nghiêm Kỷ hài lòng, chà đôi bàn tay nhỏ thon dài trắng nõn của cô trong bàn tay lớn của anh để ngắm nghía, lặng lẽ nhìn bộ dáng Mộc Trạch Tây ngủ say trong lòng mình.

Nhiệt độ trong phòng rất dễ chịu, ánh nắng chiếu vào chăn bông mềm mại làm hương xà phòng mát mẻ thêm nồng hơn và tăng thêm một chút vị nắng. Hàng mi dài của Mộc Trạch Tây thỉnh thoảng rung nhẹ, cô ngủ rất thoải mái, cọ mặt vào chiếc gối mềm mại.

Mộc Trạch Tây ngủ thoải mái, nhưng thật ra trong lòng Nghiêm Kỷ lại có một vùng sương mù tối tăm.

Đêm qua Nghiêm Kỷ đã có một giấc mơ rất kỳ lạ, anh tình cờ mơ thấy vài việc xảy ra trong quá khứ, khi còn nhỏ, trường học, gia tộc. Ngay từ đầu đã rất mơ hồ, Nghiêm Kỷ vẫn chưa để trong lòng, nhưng sau khi Mộc Trạch Tây cách xa anh thì ngược lại ngày càng rõ ràng hơn.

Lần này anh mơ thấy mình đã từng suýt chút nữa “Mất đi” Mộc Trạch Tây, đó là giấc mơ mà Nghiêm Kỷ cảm thấy đáng sợ và không thể chịu đựng được nhất.

Những việc Nghiêm Kỷ nhớ láng máng đều là những việc bình thường không quan trọng nhưng không quá giống nhau, nó vô cùng chân thật, như thể anh đã từng trải qua trước đây. Mộc Trạch Tây “Ngày càng xa cách mình”, không giống như sự xa cách bây giờ mà là thật sự xa cách không còn liên quan gì đến anh.

Cô còn yêu người khác, Nghiêm Kỷ cắn răng sắp vỡ, anh vẫn phải nuốt cục dấm chua này vào miệng. Nhưng trong giấc mơ, anh lại dùng thủ đoạn bỉ ổi trực tiếp nhất mới giữ được cô. Không, là vây hãm cô.

Nhưng anh và Mộc Trạch Tây đã từng làm cái gì ở đâu.

Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tây vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu cô và ngửi mùi hương của cô, thậm chí hai chân anh cũng quấn lấy chân cô, bao bọc toàn bộ cơ thể cô vào lòng. Tựa như xiềng xích trói quấn cô.

Nghiêm Kỷ không thể không suy nghĩ.

Nếu có việc gì đó xảy ra tương tự như trong giấc mơ thì Nghiêm Kỷ vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Nghiêm Kỷ biết anh vẫn chưa hiểu tình yêu, anh ích kỷ làm liều và lạnh lẽo, nhưng anh không thể không có Mộc Trạch Tây.


Nghiêm Kỷ càng nghĩ, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng, cánh tay bất giác siết chặt hơn.

Trong lúc ngủ mơ, hiển nhiên Mộc Trạch Tây không thoải mái, cô không nhịn được dùng mặt cọ cọ vào áo ngủ Nghiêm Kỷ, bộ ngực trần trụi. Cảm giác dính mềm khi da thịt cọ xát khiến Nghiêm Kỷ hoàn hồn.

Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tây, bấm tay xoa khuôn mặt mềm mịn của cô, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của cô. Đột nhiên nở một nụ cười châm chọc với chính mình, chỉ là một giấc mơ mà thôi, là do anh căng thẳng.

Bây giờ cô đang ở đây.

Nghiêm Kỷ vén váy ngủ hai dây của Mộc Trạch Tây lên, nhìn sợi dây màu đen gợi cảm trên hông mông gợi cảm, đó là cái quần lót mỏng có dây mà anh đã mua thay lần nữa, nhìn hợp với Mộc Trạch Tây.

Mộc Trạch Tây tự mặc, lại bị Nghiêm Kỷ tiện tay giữ lại, lau dâm dịch dâm đãng bị trộn lẫn với nhau của hai người.

Mộc Trạch Tây không muốn mặc, ấp úng nói thiếu vải, không thể ngăn cách hiệu quả phần tiếp xúc giữa đồ lót và áo ngoài. Nghiêm Kỷ nói có thể che được là không sao, anh phải tự mình thay cho cô. Mộc Trạch Tây vội từ chối, nói đồ lót này trông dâm dục, không giống đồ lót bình thường.

Thứ Nghiêm Kỷ muốn chính là cô mặc sự dâm dục.

Mộc Trạch Tây không thể chịu nổi lời uy hiếp trá hình của Nghiêm Kỷ “Không mặc thì khỏa thân, cũng được, chỉ cần tách hai chân ra là có thể đâm thẳng vào mà không có trở ngại.”. Mộc Trạch Tây co được dãn được ngoan ngoãn mặc vào.

Nghiêm Kỷ vòng tay qua eo Mộc Trạch Tây, duỗi tay sờ vào vòng eo và cặp mông tuyệt đẹp.

Một mảnh vải nhỏ chắn tâm hoa, dây mỏng vừa vặn ở eo và mông Mộc Trạch Tây, được thắt dây nơ con bướm. Rãnh dây mỏng gợi cảm tôn lên vòng eo và cặp mông đầy đặn cân đối, nơ con bướm thắt ở xương chậu gợi cảm, thể hiện vô cùng chi tiết sự gợi cảm và tính dục.

Làn da trắng mịn như ngọc mỡ trượt một đường dọc theo rãnh dây mỏng gợi cảm bị mắc kẹt. Đến giữa hai chân rồi vòng quanh âm đ*o nhạy cảm qua lớp vải hơi mỏng.

Quả nhiên, thân hình gợi cảm và cân đối của Mộc Trạch Tây mặc vào là đẹp nhất. Khung xương mảnh khảnh lại gợi cảm đầy đặn, tư thế đẹp đẽ, sờ trong tay đều là thịt mềm, báu vật trời sinh.

Trong phòng anh vẫn còn những mẫu khác, đến lúc đó để cô mặc hết cho anh xem.

Yết hầu Nghiêm Kỷ chuyển động, anh lại muốn. Tay anh đang định vén mảnh vải kia lên để thăm dò nơi khiến người ta mất hồn.

Mộc Trạch Tây bỗng mở to mắt nhìn Nghiêm Kỷ, ho nhẹ một tiếng, giận dữ nói, “Nếu cậu còn đến nữa, tôi chết cho cậu xem.”

Nghiêm Kỷ nghe giọng nói hơi khàn của Mộc Trạch Tây, anh đứng dậy rót nước, bế cô lên đút cho cô ít nước. Lúc này mới mở miệng dỗ cô, “Được. Không đến. Bên trong có bị thương hay không? Lát nữa tôi bôi thuốc cho cậu.”

Mộc Trạch Tây động chân, ngoại trừ hơi căng đau thì thật sự không bị thương.

Chờ Mộc Trạch Tây đánh răng rửa mặt xong, Nghiêm Kỷ đã gọi dì Lý mang đồ ăn lên dọn sẵn.

Hai người lại ngồi cạnh bàn trà ăn cơm, lần này Mộc Trạch Tây không cho Nghiêm Kỷ đút, Nghiêm Kỷ cũng không ép buộc. Nhưng anh nhất định phải ôm cô, ôm cô trong ngực ngồi một chỗ, chậm rãi ăn sáng.

“Nghiêm Kỷ… Nhất định phải thế này?!” Mộc Trạch Tây nép vào lòng Nghiêm Kỷ, thân thể cứng ngắc. Không cần lố bịch như vậy.

"Thế nào? Không thoải mái? Tôi ôm cậu ăn, cậu ăn xong rồi tôi ăn.” Nghiêm Kỷ vẫn không buông tay, đặt bát xuống, ôm Mộc Trạch Tây cho cô ăn.

Vấn đề không phải là thoải mái hay không mà là cô thật sự cảm thấy mình không thể thích ứng với Nghiêm Kỷ hiện tại, Mộc Trạch Tây không chịu nổi sự thay đổi như vậy… Và cô cũng cảm thấy Nghiêm Kỷ còn “Dính người” hơn so với lúc trước, mong muốn được dỗ dành.

Chuyện này là sao…

Đương nhiên Mộc Trạch Tây sẽ không để Nghiêm Kỷ bị đói. Anh kén ăn như vậy, nếu bị nguội anh có thể không ăn. Mộc Trạch Tây trả lại bát cho Nghiêm Kỷ, hai người ngồi dính vào nhau ăn cơm.

Cơm nước xong, không khí yên tĩnh, chỉ còn lại hai người ngồi một chỗ, Nghiêm Kỷ bắt đầu động tay chân.

Anh vùi đầu vào cổ cô, ngậm phần thịt mịn màng trong miệng, cẩn thận nghiến kĩ giữa hai hàm răng, bàn tay to thăm dò vào trong váy hai dây nắn bóp bộ ngực.

Mộc Trạch Tây chỉ có thể nghiêng đầu, không dám chọc Nghiêm Kỷ, người chịu khổ phải là cô. Vì tránh né Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tây mở miệng đề nghị ra ngoài đi dạo để tiêu hóa thức ăn.

Ngoài việc không cho Mộc Trạch Tây nói về nhà, cô nhất định phải ở lại đây, không được từ chối thân mật ở bên ngoài. Nghiêm Kỷ gần như đáp ứng mọi yêu cầu của Mộc Trạch Tây, hai người giống như một cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt.

Hai người thay đồ ngủ, Nghiêm Kỷ cũng thay quần áo cho Mộc Trạch Tây, bộ váy nhỏ màu đỏ như hoa hồng dài đến đùi, phần ngực và làn váy xoè bung như những chiếc lá và cánh hoa xếp chồng, đẹp đến mức làm người ta phải ngạc nhiên. Nhất thời, Mộc Trạch Tây giống như một yêu tinh hoa quyến rũ.

Cô không trang điểm hay đánh phấn, làn da trắng sáng mịn màng xinh đẹp. Giống như yêu tinh hoa thuần khiết.

“Nghiêm Kỷ, sao cậu lại có nhiều quần áo phụ nữ như vậy.” Mộc Trạch Tây khẽ cau mày, cuối cùng cũng hỏi câu này.

Bộ váy trắng, đồ ngủ phụ nữ, còn có bộ đồ lót khó coi mà Mộc Trạch Tây đã mặc lại từ đêm đầu tiên của hai người lần trước. Nếu Nghiêm Kỷ không phải là một tên biến thái muốn tự mặc nó thì đó chính là chuẩn bị cho một người phụ nữ khác.

Có rất nhiều phụ nữ muốn quan hệ với Nghiêm Kỷ, vậy những cái này? Nghĩ đến đây, trong lòng Mộc Trạch Tây nhất thời có ghen tuông, đồng thời cũng có hơi tức giận.

Nghiêm Kỷ đã nhận ra, trong lòng cảm thấy vui vẻ, bất chấp sự phản kháng của Mộc Trạch Tây, anh hôn rồi hôn, mỉm cười tuỳ tiện. “Ghen? Mộc Trạch Tây, những bộ quần áo này đều đo theo kích thước của cậu.”


Nếu có nhiều phụ nữ, vậy chẳng phải mỗi số đo đều phải chuẩn bị vài bộ hay sao. Mộc Trạch Tây vẫn biết cậu ấm của một gia đình quyền thế lừa dối mọi người như thế nào. Cô xoa xoa cái miệng ửng hồng vì bị hôn, không nói gì.

Nghiêm Kỷ thấy cô không tin, trong lòng có cách đối phó, giở trò nóng nảy ghét bỏ lau miệng. Anh không vui đè người hôn cô một lúc, hôn đến khi cô thở hổn hển, mặt đỏ bừng, bờ môi trơn bóng đều là nước bọt trong suốt mới buông tha.

Nghiêm Kỷ đưa tay sờ soạng eo cô, cách bộ váy nhỏ xoa ngực cô. Anh nói nhỏ: “Số đo của cậu không thể so sánh với người khác, những bộ này được đặt may riêng theo số đo của cậu. Tất cả quần áo đều được đặt may theo cách này. Bao gồm cả quần lót và đồ lót cậu đang mặc.”

Hóa ra là vậy… Điều này khiến Mộc Trạch Tây xấu hổ.

“Nếu cậu không tin thì tôi sẽ dẫn cậu đi.” Nghiêm Kỷ kéo Mộc Trạch Tây muốn đi, nghĩ đến những thứ trong căn phòng, lại cho cô mặc quần áo, lại làm sung sướng.

Mộc Trạch Tây láng máng nhớ lại cảnh tượng say rượu ngày hôm đó, radar kêu inh ỏi. Cô vội kéo Nghiêm Kỷ nói đi ngắm hoa.

Vườn hoa ở đây không đẹp và tinh xảo bằng khu nhà tổ tiên của Nghiêm gia nhưng vẫn có hình dáng. Khi Mộc Trạch Tây nhìn thấy những bông hoa thược dược cánh kép trong vườn hoa, ánh mắt sáng lên vì vẻ đẹp của nó.

Từng lớp cánh hoa giống như người đẹp ung dung tao nhã sang trọng, nổi bật rực rỡ. Gió từ từ thổi tới, biển hoa lay động, hương hoa ngào ngạt.

Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tây mặc váy hoa đang đặt mình giữa những bông hoa và ngắm hoa. Cả hai đều rực rỡ chói mắt dung hợp cùng với nhau, anh đột nhiên cảm thấy Mộc Trạch Tây vẫn đẹp hơn.

Mộc Trạch Tây nhìn những bông hoa thược dược được trồng nhiều nhất trong khu vườn, cùng với hoa anh túc đỏ quen thuộc trong góc vườn. Cô chợt hỏi, “Không phải cậu thích hoa anh túc đỏ nhất à?”

Mộc Trạch Tây nhớ lần trước đến nhà tổ Nghiêm gia cũng không nhìn thấy hoa anh túc đỏ, thay cũng là hoa thược dược cánh kép. Chỉ vài bông anh túc đỏ ở mấy góc.

Nghiêm Kỷ trả lời, “Đúng là từng thích trồng, nhưng bây giờ không thích lắm.”

Trái tim Mộc Trạch Tây run lên, sau này Nghiêm Kỷ chán cô, có phải cô cũng có kết cục giống như anh túc đỏ hay không. Mộc Trạch Tây chợt nhớ tới tình tiết trong phần kết của cuốn tiểu thuyết mà La Nam Nam đã từng kể.

Tuy Nghiêm Kỷ nói anh không thích Lâm Thi Vũ, vậy có phải sau này anh sẽ thích cô ấy hay không? Rồi lúc đó cô cũng bị bỏ rơi như thế này, còn bị anh ném vào một góc nào đó?

Máu dồn lên tim, giống như cây búa nặng nề đập vào ngực Mộc Trạch Tây, khiến trái tim Mộc Trạch Tây đau đớn bi thương. Nhất thời cảm thấy hoa này không còn đẹp.

Nghiêm Kỷ nhìn hoa thược dược cánh kép, “Nói không trồng là vì cậu. Trồng hoa thược dược cánh kép cũng vì cậu.”

Mộc Trạch Tây sửng sốt, vì cô? Mộc Trạch Tây ngẩng đầu, không tin nhìn Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ nhớ lại điều gì đó, không thể nhịn cười, “Cậu đã từng đến đây một lần, nhìn khu vườn đầy hoa anh túc đỏ của tôi, sau khi tâng bốc xong thì cảm thán những bông hoa đó thật xinh đẹp. Cậu lập tức trộm hỏi ông nội cậu, những bông hoa đó khi làm thành bánh hoa thì ăn có ngon không. So với vẻ đẹp bên ngoài thì cậu vẫn cảm thấy đồ ăn ngon mới là quan trọng nhất.”

Mộc Trạch Tây ngẩn ra, quả thật có chuyện như vậy.

Ông nội Mộc Trạch Tây rất giỏi làm các loại bánh ngọt, cũng thường xuyên làm bánh hoa tươi, Mộc Trạch Tây rất thích. Vườn hoa anh túc đỏ thật sự phát triển rất tốt, hoa lá bóng nhờn, hương hoa ngào ngạt.

Lúc đó cô không biết nó có độc, chỉ biết nói một bông hoa xinh đẹp như vậy nếu làm thành bánh hoa chắc chắn sẽ rất ngon, lúc ấy Mộc Trạch Tây nghĩ thế.

Thế nào mà Nghiêm Kỷ lại nghe thấy, rốt cuộc lỗ tai anh thính tới cỡ nào. Khuôn mặt Mộc Trạch Tây lập tức đỏ bừng.

Nghiêm Kỷ nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Mộc Trạch Tây, nhếch môi cười xấu xa, chế nhạo, “Tôi suy nghĩ một tý, sợ cậu lấy trộm mấy bông anh túc đỏ kia về làm bánh hoa bị độc chết thì làm sao. Sẽ không còn một người chuyên bám đít, nịnh nọt tôi như cậu. Chăm chỉ đi theo tôi, ngọt ngào gọi anh Nghiêm.”

Mộc Trạch Tây nghe kể về chuyện thời thơ ấu của mình, cô giống như bị xử tội.

Nghiêm Kỷ nói tiếp, “Tất cả chúng đều được đào lên tặng người khác. Sau này trồng lại cũng chỉ trồng vài cây trong góc, tôi tự ngắm là được. Còn trồng thược dược cánh kép là do tôi cảm thấy hoa này giống cậu nhất, cướp ánh mắt người khác giống như những bông hoa thược dược cánh kép.”

Khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tây đỏ bừng khi được anh thẳng thắn khen ngợi, nhất thời không nói nên lời.

Nghiêm Kỷ ôm mặt Mộc Trạch Tây, cúi đầu xuống, hai người nhìn thẳng vào nhau, hơi thở dung hoà.

“Cho nên có rất nhiều chuyện cậu sẽ ảnh hưởng đến tôi, Mộc Trạch Tây. Cho dù là tình nghĩa khi còn nhỏ hay sau khi lớn lên thì cậu đã được định sẵn sẽ để lại một bút sắc thái thật mạnh trong tim tôi. Chỉ là tôi nhận ra quá muộn, khi cậu rời xa tôi, một bút sắc thái trong tim tôi như bị hòa tan thành nước, lòng tôi bị nhoè thành một mớ hỗn độn.”

Giọng nói Nghiêm Kỷ lúc này trong veo như nước, anh tập trung nói chuyện. Lại như sóng to gió lớn ập vào trái tim Mộc Trạch Tây, cuốn cô vào dòng nước xiết khiến cho cô mê muội.

Mộc Trạch Tây ngạc nhiên mở to mắt, tim đập loạn xạ, yết hầu khó khăn nuốt xuống, hoàn toàn không có nước miếng.

Nước mắt trong hốc mắt tan vỡ lăn xuống như dây ngọc trai bị đứt. Nghiêm Kỷ bỗng hoảng sợ, tay chân luống cuống an ủi cô, nhẹ giọng dỗ dành và hôn cô một lần nữa.

Điều này cho Mộc Trạch Tây biết rằng những theo đuổi của cô trong quá khứ không phải là tốn công vô ích, tình cảm giữa cô và Nghiêm Kỷ không phải là không thể dứt khoát.

Cô lập tức mất đi bộ áo giáp, cô không còn có thể tự an ủi mình với lý do theo đuổi Nghiêm Kỷ sẽ chỉ khiến cho anh khó chịu.

Cô đã được mở mang kiến thức về những cốt truyện kỳ lạ không thể nào sửa đổi. Cô biết số phận của Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ trong tương lai nhưng lại không có số phận của chính mình.