Sau Khi Bị Tra

Chương 58: Chương 58






Có muốn ôm công chúa không?
Tả Tĩnh U dựa vào trong lòng ngực Doãn Bạch, cực kỳ mỏi mệt ngủ đi.

Lúc tỉnh lại đã là 9 giờ tối hơn.

Nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, phát hiện trong phòng là một mảnh tối tăm, chỉ có ánh đèn từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

Tả Tĩnh U chống thân thể từ trên giường ngồi dậy, giữ chặt thân thể đơn bạc được chăn che lắp của mình, ngước mắt nhìn về phía cuối giường.

Nương ánh đèn chiếu vào từ ngoài cửa sổ, Tả Tĩnh U thấy rõ Doãn Bạch ngồi ở cuối giường.

Cô mặc áo sơmi lụa màu bạc, tóc dài màu đen rối tung trên vai, đưa lưng về phía nàng cầm điện thoại đè thấp thanh âm nói chuyện điện thoại: "Ừm......!Không biết sẽ ở bao lâu......"
"Em cũng muốn đến chơi hả? Không được em phải lo học tập.

Không phải đã nói cuối kỳ lấy được hạng nhất trao đổi đồ yêu thích với chị hay sao? Chẳng lẽ em nói chuyện không có trọng lượng gì hết? Sao em có thể lừa người bạn trung thực đáng tin cậy này chứ?"
"Không cần nha, em hãy ngoan ngoãn học tập, không nên luôn muốn đi chơi ~"
"Ừm? Nhớ chị sao......!Vậy được rồi chị sẽ mau quay về......"
Tả Tĩnh U nghiêng đầu dựa ngồi ở đầu giường, nghe xong một hồi lâu mới mơ hồ cảm thấy Doãn Bạch đang gọi điện thoại với hai đứa nhỏ kia.

Nàng rũ mắt cười một chút, khoác chăn di chuyển lại phía cuối giường.

Lúc sắp đến gần, Doãn Bạch ngồi ở cuối giường đã quay đầu, cách bóng đêm mù mịt mênh mông nhìn về phía nàng.

Tả Tĩnh U cười khẽ một tiếng, một bên di chuyển lại đây, một bên hạ giọng hỏi cô: "Là Đồng Đồng hay là Văn Văn?"
"Cả hai"
Sau khi Doãn Bạch đơn giản trả lời liền vươn tay về phía Tả Tĩnh U.


Tả Tĩnh U nắm tay cô, thuận thế ngã xuống trên đùi Doãn Bạch.

Nàng gối lên đùi Doãn Bạch, bọc chăn dùng hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô: "Hai đứa đang nói cái gì?"
Doãn Bạch che điện thoại, cúi đầu nhìn Tả Tĩnh U nhỏ giọng trả lời: "Thúc giục em về nhà."
Sau khi trả lời xong câu hỏi của Tả Tĩnh U thì Doãn Bạch vội vàng nói với bọn nhỏ bên đầu dây bên kia: "Được rồi được rồi, chị sẽ nhanh chóng trở về, cũng sẽ mang quà về cho hai đứa, hôm nay hai đứa hãy tự luyện tập đi.

Ở chỗ chị đã là buổi tối, sắp phải nghỉ ngơi ~"
Sau khi Doãn Bạch nói xong, lại nói nhỏ nhỏ: "Tốt tốt tốt, ngủ ngon."
Nói ngủ ngon xong cuối cùng Doãn Bạch cũng tắt điện thoại.

Cô đặt điện thoại ở một bên, giơ tay ôm Tả Tĩnh U từ trên đùi chính mình lên, ôm vào trong ngực rồi hôn hôn khóe môi nàng, giải thích: "Ở bên kia là cuối tuần còn là ban ngày, hai đứa nhỏ muốn tìm em luyện khẩu ngữ, còn thúc giục em quay về......"
Tả Tĩnh U ở trong lòng ngực Doãn Bạch tìm một tư thế thoải mái, giơ tay câu lấy cổ cô, dùng chăn bao lấy cô, hơi mang trêu đùa nói: "Nga ~ cho nên mỗi ngày em đều gọi điện thoại cho con gái chị sao?"
Doãn Bạch ôm eo nàng, sửa lại cách nói của nàng cho đúng: "Không con gái của chị, là bạn của em!"
Được thôi, là bạn của em.

Tả Tĩnh U cúi người, cánh môi tinh tế cắn một chút, cười hỏi: "Cho nên mỗi ngày em đều gọi điện thoại cho bạn nhỏ của em, mà không phản ứng với điện thoại của người bạn lớn này hay sao?"
A......!Lại tới nữa, lại muốn tính sổ.

Doãn Bạch một tay ôm eo nàng, một tay nâng ót, ôm nàng lăn lại trên giường, một bên hôn một bên giảo biện: "Nào có nha, hôm nay không phải em đã bồi bạn lớn của em chơi cả ngày sao?"
Cô thật sự nói quá nghiêm túc, hoàn toàn không có cảm giác trêu chọc người.

Nhưng càng nghiêm trang như vậy, lại càng làm người cảm thấy không đứng đắn.

Tả Tĩnh U giơ tay nhéo nhéo lỗ tai cô, dỗi nói: "Nói hươu nói vượn!"
Doãn Bạch cắn môi nàng liền cười, duỗi tay ôm vòng qua eo Tả Tĩnh U, trên dưới đi tuần tra, ôn nhu trêu đùa nàng: "Em lại không có nói hươu nói vượn, rõ ràng hôm nay bạn lớn cùng em chơi tới siêu cấp vui vẻ ~"
Cô ngậm lấy lỗ tai Tả Tĩnh U, nhẹ nhàng cắn một chút: "Cũng vui vẻ đến khóc lên."
Tả Tĩnh U giơ tay, ở trên vai cô chùy một chút rồi kiều thanh nói: "Doãn Bạch ~ đừng quậy......"

"Được rồi ~" Doãn Bạch thu tay, xoay người đè nàng ở dưới thân, trong bóng đêm hoảng bả vai nàng, giống như làm nũng nói: "Không muốn nói thì cô Tả muốn trực tiếp hành động luôn hay sao?"
Doãn Bạch đè thấp thân thể, đè ở trên môi Tả Tĩnh U nhẹ giọng cùng nàng nói chuyện: "Hôm nay cô Tả đã ngủ một ngày, là quỷ tham ngủ, cả cơm chiều cũng chưa ăn nữa sẽ bị người chê cười thôi!"
"Cho nên cô Tả muốn ăn cơm chiều không?"
Tả Tĩnh U giơ tay nhéo nhéo cái mũi của cô, thanh âm mềm đến kỳ cục: "Chị ngủ một ngày, em cảm thấy là bởi vì ai?"
Doãn Bạch cười hì hì nói: "Là bởi vì sâu ngủ!"
Tả Tĩnh U vươn một ngón tay, nhẹ nhàng đẩy ở Doãn Bạch trên vai một chút, cắn môi nói: "Đúng vậy, là bởi vì sâu ngủ là em đó.

Được rồi, sâu ngủ à, em phải gánh trách nhiệm này đàng hoàng đó."
"Chị dậy rồi đi phòng tắm tắm rửa một chút, em mau mặc lại quần áo, kêu người đem đồ ăn lên được chứ?"
Doãn Bạch gật gật đầu, vô cùng cao hứng đáp ứng nói: "Được cô Tả."
Tả Tĩnh U giơ tay vỗ vỗ mặt cô, hống cô nói: "Đi thôi, mở đèn lên, chuẩn bị ăn cơm."
Người được bạn lớn sai sử đứng dậy, từ trên người Tả Tĩnh U rời đi, đi về phía đầu giường bang một cái đã mở đèn ra.

Ánh đèn chói mắt làm Doãn Bạch ý thức hơi híp mắt, khi ánh mắt cô dừng trên Tả Tĩnh U ngồi quỳ ở trên giường đang vớt lên cái áo tắm dài, Doãn Bạch khoa trương mà giơ tay chặn đôi mắt, cực kỳ phù hoa nói: "Oa, rất sáng!"
Tả Tĩnh U nhặt áo tắm dài lên ôm vào trong ngực, nghe được tiếng Doãn Bạch kêu to, vội vàng quay đầu nhìn cô, kết quả lại nhìn thấy Doãn Bạch dùng năm ngón tay mở che lại mắt mình, vẻ mặt buồn cười: "Em làm sao vậy?"
Doãn Bạch "Che khuất" hai mắt của mình, dựa ngồi ở đầu giường nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Cô Tả rất sáng, rất trắng, như là tinh linh tuyết đêm vậy, loá mắt đến làm em không mở mắt ra được!"
Đây là đang nói cái gì đây a.

Tả Tĩnh U bật cười, đem áo tắm dài đổ ập xuống trong lòng ngực ném về phía Doãn Bạch: "Đừng ba hoa, nhanh chuẩn bị ăn, chị thật sự đói bụng."
Tả Tĩnh U nói, không mặc gì từ trên giường bước xuống dưới.

Doãn Bạch duỗi tay, đem áo tắm dài ngay mông lấy xuống dưới, ôm vào trong ngực, cả người đều ghé vào đầu gối mình nghiêng đầu nhìn bóng dáng yểu điệu của Tả Tĩnh U, cười gọi nàng: "Cô Tả~~"
Tả Tĩnh U ở mép giường ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Doãn Bạch, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Doãn Bạch thả lỏng thân thể, dán mặt mình ở trong ngực áo tắm dài của Tả Tĩnh U, nhìn thân hình nàng ở dưới ánh đèn trắng đến giống như đang sáng lên, trước mắt ôn nhu: "Không có gì, chỉ là muốn nói......"
"Em yêu chị......"
"Cảm giác giống như nếu nói ngàn ngàn vạn vạn biến, cũng nói không đủ vậy......"

"Tóm lại chính là em yêu chị......"
Tả Tĩnh U cong mặt mày lên, cười trả lời Doãn Bạch: "Vậy mỗi ngày đều nói với chị đi, mỗi ngày một lần, thẳng đến nói đủ một vạn biến ~"
Doãn Bạch nhìn tươi cười trên mặt nàng, cũng không khỏi nở nụ cười.

Cô ngượng ngùng nhấp môi, nặng nề mà gật đầu, mười phần vui vẻ nói tiếng được.

Tả Tĩnh U cười hống cô: "Vậy em ngoan, đi chuẩn bị bữa tối, một hồi chị tắm rửa xong liền ra nha."
Được đến một câu dặn dò như vậy sau khi Tả Tĩnh U vào phòng tắm thì Doãn Bạch qua loa mà mặc quần áo vào, ngoan ngoãn từ đầu giường bò đến cuối giường, đơn chân nhảy đến xe lăn bên cạnh của mình, điều khiển xe lăn thu thập quần áo tán loạn trên mặt đất xong rồi mới cầm lấy điện thoại nhắn tin cho quản gia Nina, kêu người làm đưa bữa tối lên.

Khi Tả Tĩnh U từ phòng tắm ra tới, Doãn Bạch đã chuẩn bị tốt bữa tối.

Thấy nàng ra, Doãn Bạch vội vàng đón nàng lại đây dùng bữa.

Hai người lăn lộn một buổi trưa, hơn nữa mấy ngày gần đây Tả Tĩnh U bôn ba đến lợi hại, hiện tại cũng đói đến sắp không xong.

Sau khi cùng nhau ăn xong bữa sáng, Tả Tĩnh U đẩy Doãn Bạch trở lại phòng ngủ, đưa cô đến trong phòng tắm.

Chân cẳng Doãn Bạch không có thuận tiện, Tả Tĩnh U thập phần tri kỷ đề nghị với cô một chút: "Muốn chị giúp em tắm rửa hay không?"
Tuy rằng Doãn Bạch rất động tâm, nhưng nghĩ đến chân của mình, liền nhịn đau cự tuyệt: "Không cần, chị tắm rồi, không cần lại tắm thêm một lần ~ lần sau đi ~ lần sau có cơ hội ~"
Trong lòng Tả Tĩnh U rõ ràng, Doãn Bạch vẫn có chút để ý chuyện bản thân khuyết tật cho nên vừa rồi không tùy tiện nhận lời mời cùng nhau tắm.

Hiện tại nghe cô nói như vậy, nhấp môi nghĩ nghĩ, một hồi lâu mới nói nói: "Được rồi, lần sau nhất định phải kêu chị giúp."
"Tốt ~" Doãn Bạch liền vui vui vẻ vẻ đi phòng tắm tắm rửa.

Sau khi cô đi vào Tả Tĩnh U ngồi ở trên giường của Doãn Bạch, một bên cầm điện thoại cùng người đại diện nói lịch trình sau đó của mình, một lần lưu ý tình huống Doãn Bạch trong phòng tắm.

Doãn Bạch nghe thanh âm từ ngoài cửa truyền đến nói chuyện với nhau, duỗi tay đè ép đám vịt vàng bay trong phòng tắm mình thoáng đề cao âm lượng, cố tình như tìm cảm giác tồn tại kêu một câu: "Cô Tả!"
Tả Tĩnh U dừng nói chuyện lại, che lại điện thoại quay đầu hướng về phía phòng tắm hỏi một câu: "Chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ là kêu kêu chị thôi~"
Được được, tính dính người.

Tả Tĩnh U bất đắc dĩ thở dài, cùng Doãn Bạch nói: "Chị ở đây, đừng lo lắng."

Hống xong Doãn Bạch, Tả Tĩnh U lại bắt đầu cùng người đại diện gọi điện thoại.

Kết quả mỗi khi cách một phút, Doãn Bạch trong phòng tắm sẽ bắt đầu ồn ào: "Cô Tả, cô Tả ~"
Không chỉ ồn ào kêu vậy, cô còn giống như chú chó con vui vẻ kêu ngao ô ngao ô không ngừng.

Tả Tĩnh U biết cô đây là lại đang làm yêu, vội vàng tắt điện thoại sau đó kéo cửa lớn phòng tắm ra một phen, trực tiếp đi lại phía Doãn Bạch ngâm mình trong bồn tắm: "Lại kêu chị làm cái gì?"
Doãn Bạch nhìn đến Tả Tĩnh U đột nhiên tiến gần vào, sợ tới mức mở to hai mắt nhìn.

Cô sửng sốt một hồi, mới đột nhiên cuộn tròn thân thể, gắt gao ôm bản thân rồi ấp úng mà nói: "Chị sao lại......!sao lại đột nhiên đi vào chứ?"
Tả Tĩnh U nhìn đến toàn thân Doãn Bạch chợt nổi lên hồng nhạt kinh người, cảm thấy cô đáng yêu muốn chết.

Nàng đi đến cạnh bồn tắm, ngồi xuống.

Tả Tĩnh U rũ mắt, nhìn Doãn Bạch ngâm mình ở nước ấm, như một quả đào phấn phấn nộn nộn, cười ngâm ngâm nói: "Không phải em kêu chị đi vào sao?"
"Em không có......!như này......!này làm người ta thật ngùng nha?" Doãn Bạch chôn mặt mình ở đầu gối, như là một con cua súc vào thân xác mình, nhìn chung không có cách nào giương nanh múa vuốt.

Tả Tĩnh U duỗi tay chọc chọc cái trán của cô, trêu đùa nói: "Có cái gì ngượng ngùng, thân thể của em......!Hôm nay, còn có chỗ nào chị chưa thấy qua?"
Doãn Bạch không nói, bùm một tiếng vùi mặt mình vào nước ấm, phát ra tiếng vang lộc cộc lộc cộc.

Tả Tĩnh U bị cô bắn một ít nước trên thân, không nhịn được mà bật cười.

Nàng duỗi tay, kéo Doãn Bạch mặt từ trong nước lên, ôm mặt cô nhẹ giọng gọi: "Doãn Bạch ~ muốn thử hay không?"
Doãn Bạch không rõ nguyên do, nhìn nàng ngơ ngác hỏi: "Cô Tả, chị còn muốn thử cái gì?" Hôm nay những gì có thể thử họ đều thử rồi mà.

A, lại không phải là chị ấy muốn ở trong phòng tắm......!
Tả Tĩnh U nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, nhịn không được nở nụ cười.

Tả Tĩnh U duỗi tay, xoa xoa cái mũi Doãn Bạch rồi nhìn chăm chú đôi mắt màu xanh xám xinh đẹp ôn nhu nói: "Nghĩ cái gì vậy......Chị chỉ nói muốn thử xem chị có thể ôm em từ bồn tắm ra tới không thôi."
Doãn Bạch ngơ ngác nhìn nàng một hồi lâu, lại giơ tay chỉ chỉ bản thân, thập phần kinh ngạc nói: "Chị nói là ôm công chúa sao?"
Tả Tĩnh U cong mặt mày, cười đến thập phần ôn nhu: "Đúng vậy, ôm công chúa, còn không phải là muốn ôm công chúa sao?".