Thời niên thiếu, Doãn Bạch đọc thơ, có câu nói: "Tôi có một căn nhà, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở." Đọc đến chỗ này thì cô cảm thấy phi thường thích, cho nên lúc mười sáu tuổi bà nội đã mua một cái đảo nhỏ ở nam bán cầu cho cô, sau đó xây một cái nhà "Mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở".
Giờ này khắc này, Bắc bán cầu đã vào đông lạnh thấu xương, nhưng căn nhà ở đảo nhỏ ở bán cầu Nam lại phồn hoa cẩm thốc, là ngày xuân ồn ào náo động.
Sân sau biệt thự to như vậy, chứa từng bụi hoa hồng màu sắc khác nhau, nơi chốn muôn hồng nghìn tía.
Doãn Bạch mặc một cái áo sơmi tơ lụa đơn bạc, cùng với quần tây thoải mái ống rộng màu nhạt, ngồi xe lăn ở dưới giàn nho xanh ngắt cầm một cái kéo, đem một mớ hoa hồng cùng hoa tươi nằm xoài trên trước mặt này cắt thành một bó hoa đẹp, cắm vào trong bình hoa.
Sau khi chạy trối chết từ Tây Tạng, cả một người trợ lý cũng không dắt theo đã vội vàng chạy trốn tới trong căn cứ bí mật này.
Sau khi gọi cho Trương Ngọc và Hướng Thu thông báo tin tức an toàn, cơ hồ mỗi ngày cô đều ngồi ở dưới giàn nho này, ép chính mình không cần suy nghĩ chuyện Tả Tĩnh U, hết sức chuyên chú mà đùa nghịch mấy đóa hoa này.
Nhưng buổi tối ngày đó hôn nhau, thật sự quá làm Doãn Bạch khắc sâu vào ký ức.
Một khi đầu óc không tập trung Doãn Bạch thì trong đó đều là Tả Tĩnh U.
Ánh mắt chị ấy nhu hòa như vậy, giống như thật cẩn thận mà ôm cô vào trong lòng ngực.
Cánh môi chị ấy mềm mại như vậy, lúc hôn môi thật giống như đang dùng môi hôn lên miệng vết thương của cô.
Nhất cử nhất động của chị ấy, đều đang nói cho Doãn Bạch: "Không cần sợ hãi, chị sẽ không thương tổn em."
Cái gì cũng chưa bắt đầu, làm sao biết sẽ không tổn thương chứ?
Tất cả hứa hẹn còn chưa có bắt đầu, đều không thể tính toán!
Nhưng mà Doãn Bạch nghĩ đến ánh mắt đêm đó của Tả Tĩnh U là chuyên chú, nghiêm túc nhìn cô như vậy thì trái tim của cô lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
Doãn Bạch thở dài, từ một bụi hoa hồng rút ra một đóa hoa hồng đỏ, một bên dùng kéo tu bổ cành lá cho hoa, một bên lầm bầm lầu bầu nói: "Hoa hồng nhỏ, chị ấy nhất định rất tức giận."
"Tôi không từ mà biệt, chị ấy nhất định cho rằng tôi cự tuyệt chị ấy."
Doãn Bạch thở dài, tiếp theo thay đổi loại cách nói, diễn đến thập phần vui vẻ nói: "A, bạn của tôi ơi, là cậu đang lo lắng quá thôi."
"Người phụ nữ cậu yêu là người quan tâm lại thông tuệ cỡ nào, chị ấy nhất định có thể hiểu được tâm lý phức tạp của cậu.
Huống chi, cậu còn còn để mấy đồng chí đáng tin cậy bên cạnh chị ấy không phải sao?"
Doãn Bạch nhấp môi, đem cắt xong hoa hồng đỏ để vào bình hoa, than nhẹ một tiếng nói: "Nhưng mà Trương Ngọc cái gì cũng không biết, tôi để Trương Ngọc ở trước mặt chị ấy, sẽ làm chị ấy nghĩ đến tôi, nói không chừng sẽ làm chị ấy càng thêm tức giận."
Doãn Bạch lại rút ra một đứa hoa hồng đầy gai, học bộ dáng nó giương nanh múa vuốt nói: "Nga, sẽ không! Không phải cậu đã nói với đồng chí đáng tin cậy kia nhất định chiếu cố chị ấy thật tốt hay sao? Người đồng chí đó sẽ truyền đạt lời này cho chị ấy, chị ấy nhất định có thể biết được tâm ý của cậu."
Doãn Bạch nhíu mày, rất là sầu bi nói: "Nhưng nếu chị ấy không biết thì sao? Nếu chị ấy trả Trương Ngọc về?"
"A......!Quan trọng nhất chính là, nếu chị ấy bởi vì chuyện này mà khổ sở thì làm sao bây giờ đây? Trước khi tôi rời đi, đáp ứng rồi chị ấy sẽ mau chóng cho chị ấy câu trả lời, nhưng mà lập tức chạy như vậy nhất định chị ấy sẽ thương tâm a."
"Hoa hồng" tay dài múa may nhanh chóng thêm mắm thêm muối nói tiếp: "Đương nhiên người ta sẽ khổ sở, cậu biết mà chị ấy thổ lộ thành khẩn như thế là vì chị ấy để ý cậu."
"Nói không chừng chị ấy còn sẽ khóc, sau khi phát hiện cậu đi sẽ đem trộm rơi lệ.
Nước chị ấy mắt tựa như trân châu chảy xuống trên mặt đất, phủ kín toàn bộ phòng, ở dưới ánh trăng lấp lánh sáng lên......"
"Cô ấy là nàng tiên cá nhỏ của cậu, nếu không chiếm được tình yêu của cậu, sẽ khóc lóc khóc lóc rồi hóa thành bọt biển rời đi."
Doãn Bạch cúi người, cắm hoa hồng vào trong bình hoa, thở dài nói: "Hoa hồng nhỏ, mày đừng nói đến khoa trương như vậy.
Chị ấy là một người trưởng thành thành thục, chị ấy không giống chúng ta......"
"Chị ấy thành thục, lý trí, tràn ngập tất cả mị lực của một người con gái.
Mà người chị ấy theo đuổi lại từ Tây Tạng đã chạy tới đảo nhỏ này......"
"Nói không chừng sau khi chúng ta cự tuyệt chị ấy, chị ấy sẽ gặp được người tốt hơn? Sẽ có một người càng thành thục hơn, sẽ không chạy trối chết, trực tiếp đáp lại tình cảm của chị ấy thì sao?"
"Hoa hồng nhỏ" phản bác nói: "Không không không, cho dù là như vậy, cậu cự tuyệt chị ấy vẫn tạo thành thương tổn, cũng không phải là thứ tình yêu mới có thể đền bù.
Chị ấy là một người rất trọng tình cảm, chị ấy tiêu phí nhiều thời gian ở trên người của cậu như vậy, lại quý trọng cậu như thế, rời khỏi cậu chị ấy nhất định sẽ khổ sở đến khóc."
Doãn Bạch thở dài, gục đầu xuống thấp thấp nói: "Khổ sở chỉ là nhất thời, cả đời lại dài như vậy, nhìn chung chị ấy sẽ lại quên tôi."
"Hoa hồng nhỏ" nhẹ giọng thở dài, khuyên cô: "Nhưng chẳng lẽ cậu đã quên sao? Chị ấy đã nói qua, nếu cậu cự tuyệt chị ấy, mỗi lần nhìn đến cậu thì đều sẽ đau lòng.
Cậu nỡ làm chị ấy đau lòng sao?"
"Tôi đương nhiên luyến tiếc, nhưng mà......"
"Hoa hồng nhỏ" vặn vẹo làn váy mới của mình, ríu rít nói: "Nhưng mà cái gì? Vốn dĩ không có cái gì là lâu dài nha, tình yêu giống như là hoa hồng chúng tôi này, sau khi nở rộ rồi thì rất nhanh sẽ tàn đi."
"Nhưng khi tôi nở rộ thì chính là bông hoa đẹp nhất trên thế giới.
Mọi người, bao gồm cả cậu, đều muốn có được chúng tôi không phải sao?"
Doãn Bạch rũ mắt, thở dài nói chung: "Đúng vậy, tôi muốn có được mấy người.
Nhưng mỗi khi nhìn đến mấy người tàn đi tôi đều rất khổ sở nha......"
"Hoa hồng nhỏ" nhoẻn miệng cười, vô cùng cao hứng nói: "Có cái gì phải khổ sở chứ? Sau khi chúng tôi héo úa cậu lại rải xuống hát giống mới, lại một lần đem gieo chúng tôi ở trên đất phì nhiêu, lại một lần tỉ mỉ chăm sóc, làm chúng ta từ dưới đất đó nở ra bông hoa xinh đẹp nhất."
Tay Doãn Bạch nắm kéo dừng lại một cái, rũ mặt mày, trước mắt khổ sở: "Nhưng mà tôi sợ tôi làm không được......!Yêu cũng không phải một chuyện đơn giản như vậy, tôi......"
Không đợi cô nói xong, "Hoa hồng nhỏ" liền tức giận ngắt ngang lời cô nói: "Chẳng lẽ tạo một đóa hoa hồng lại là một chuyện đơn giản sao? Mỗi ngày chúng tôi đều yêu cầu bón phân, tưới nước, không thể quá nắng, nhưng cũng không thể không có ánh mặt trời, còn cần rào tre, cách xa dương đà, làm bạn với bướm, còn sợ gió đêm nữa......"
"Phải làm đủ loại chuyện này cậu mới có thể tạo ra đóa hoa hồng xinh đẹp nhất, đây cũng là chuyện rất khó lường mà!"
"Sao cậu có thể nói trồng đóa hoa hồng không quan trọng bằng tình yêu của cậu chứ!"
Doãn Bạch bị nói á khẩu không trả lời được, cô nhấp môi nhìn bình hoa cắm đầy hoa hồng trước mắt một hồi lâu, giống như nhụt chí nói: "Được được, tôi xin lỗi, tôi không nên nói như vậy.
Là tôi sai, rất xin lỗi......!Là tôi quá bi quan......!Là tôi quá yếu đuối......"
"Hoa hồng nhỏ" tựa hồ tiếp nhận lời xin lỗi của cô, ngay ngắn xếp hàng cùng nhau như "Vừa lòng gật gật đầu" nói với Doãn Bạch: "Được rồi, đây không phải lỗi của cậu.
Chúng tôi có thể hiểu được, con người thì luôn sẽ có đủ loại yếu ớt.
Rất rất nhiều người, đều giống như cậu, cũng không hoàn mỹ, tồn tại khuyết điểm, chỉ là khuyết tật của cậu khá lớn mà thôi."
"Bất quá làm làm người bạn trung thực của cậu, tôi nhắc nhở cậu vài câu......"
Một đóa "Hoa hồng" theo gió lay động, nhìn Doãn Bạch thẳng tắp hỏi: "Cậu có thích cô ấy không? Cậu có nguyện ý cô ấy sẽ là bạn đời đồng hành nửa đời còn lại của cậu không?"
"Quan trọng nhất chính là, cậu có xác định sau khi cậu bỏ chị ấy thì còn có người sẽ yêu cậu như vậy không?"
Doãn Bạch nhấp môi, lẩm bẩm tự nói: "Tôi......!Tôi không biết......"
"Hoa hồng nhỏ" hận sắt không thành thép thở dài: "Đương nhiên cậu không biết vì cậu mong đợi được yêu từ trên người người khác! Nhưng mà cậu tự nguyện yêu chính mình, chứ không phải người khác cho!"
"Đúng vậy đúng vậy!" Thoáng chốc giữa những lời "Hoa hồng" nói cũng phảng phất kích động hơn, tiếng ồn ào náo động từ bốn phương tám hướng vọt tới, theo gió rót vào trong tai Doãn Bạch ở trong đầu cô nổ vang: "Tự yêu chính mình, cậu phải cho bản thân càng nhiều tình yêu hơn!"
"Không cần suy nghĩ chị ấy có thể yêu cậu hay không, hay nghĩ là nếu cậu yêu người ta thì sao?"
"Cậu yêu chị ấy không?"
Nhóm "Hoa hồng nhỏ" đồng thời loạng choạng cành lá, lớn tiếng hỏi Doãn Bạch: "Nhìn tôi, người bạn đáng yêu của tôi, nói cho tôi đáp án từ trái tim của cậu, cậu yêu chị ấy không?"
"Tôi......"
Doãn Bạch nắm kéo, vô ý thức cầm một đóa hoa hồng, khi lòng bàn tay bị gai nhọn trát phá, Doãn Bạch hoảng hốt thanh tỉnh, hình như đã giác ngộ nói: "Đúng vậy, tôi yêu chị ấy."
Nhóm hoa hồng rốt cuộc cao hứng, loạng choạng cành lá, nhất phái thoải mái mà nói: "Vậy hãy mau đi nói cho chị ấy đi ~ nếu thích ai thì nên đi nói cho người ta mới đúng!"
"Đi thôi, gió sẽ vì cậu lấy hết can đảm cho buồm, chở tâm cậu bến tình yêu ở bờ biển đối diện."
Đúng vậy, chỉ về chuyện này, vô luận như thế nào cô cũng phải nói cho Tả Tĩnh U.
Cô không thể lại giống như lúc trước, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm!
Doãn Bạch bỗng nhiên sinh ra một cổ dũng khí thật lớn, buông xuống kéo trong tay, điều khiển xe lăn của mình đi vào trong nhà.
Một đường cô đẩy đến vội vội vàng vàng, rất nhiều lần suýt nữa đẩy mạnh tung vào mấy bụi hoa hồng của mình.
Người chăm sóc cây cỏ trong vườn thấy thế đã vội vàng buông xuống công cụ trong tay, chạy đến phía sau Doãn Bạch, đẩy cô vào nhà.
Doãn Bạch nói tiếng cảm ơn, kêu đẩy chính mình đi đến bên điện thoại.
Cô ôm điện thoại xuống vội vàng ấn xuống dãy số cô đã nhớ kỹ trong lòng, cũng vội vàng bấm gọi đi.
Điện thoại đô đô đô vang lên một khoản thời gian thật dài, tâm mơ hồ không chừng của Doãn Bạch càng thêm lắc lắc dục túm.
Cô bắt lấy ống nghe, bặm chặt cánh môi, không ngừng mà mong đợi Tả Tĩnh U có thể nhận cuộc gọi này.
Ngay lúc tiếng chuông vang đến cuối cùng điện thoại rốt cuộc truyền tới.
Một thanh âm lạnh lùng trong trẻo, ở thanh điện nhỏ vụn xuyên lại đây: "Alo?"
Là Tả Tĩnh U, khi nghe được thanh âm nàng thì cả người Doãn Bạch đều thả lỏng xuống.
Doãn Bạch ngồi ở trên xe lăn, ôm điện thoại, rũ mắt nhẹ giọng nói với ống nghe: "Alo, là tôi......"
Một đầu điện thoại bên kia, Tả Tĩnh U nắm chặt di động nhấp chặt cánh môi, thấp thỏm bất an hỏi một câu: "Doãn Bạch?"
Doãn Bạch gật gật đầu, thật cẩn thận nói cùng Tả Tĩnh U: "Nếu......!hiện tại tôi nói cho chị, tôi ở một trên một hòn đảo nhỏ ở bán cầu Nam thì chị có thể nguyện ý lại đây tìm tôi hay không?"
Sau khi nghe xong câu nói đó, Tả Tĩnh U tâm đang treo trên dây thép của mình đã tức khắc hạ xuống.
Nàng rũ mặt mày, nhẹ nhàng nói: "Tôi nguyện ý."
Vô luận Doãn Bạch trốn ở nơi nào, nàng đều nguyện ý đào Doãn Bạch ra.
Hốc mắt Doãn Bạch không bao lâu liền đã ươn ướt.
Cô rũ mắt, chịu đựng lắc lắc ngăn nước mắt, mang theo khóc nức nở nói: "Rất xin lỗi, tôi không nên chạy đến nơi xa xôi như vậy."
"Nhưng......"
"Tả Tĩnh U, em yêu chị."
Nếu nhất định phải biểu đạt tình yêu thì không có gì hơn ba chữ này, càng ngắn gọn rõ ràng thì càng có sức mạnh.
Hốc mắt Tả Tĩnh U cũng đã đỏ, nàng đón gió bắc gào thét, nắm điện thoại, ách thanh âm nói với Doãn Bạch: "Chị cũng vậy, chị yêu em."
"Em đây vậy, nói cho địa chỉ cho chị đi, chị liền đến tìm em."
Sau khi ở một mình dày vò nhiều ngày như vậy, nàng đã không có cách nào tiếp tục nhẫn nại, giờ này khắc này chỉ muốn gặp mặt người yêu của mình.
Nói cho em ấy, bản thân đã nhớ em ấy như thế nào..