Sau Khi Bị Tra

Chương 51: Chương 51






A, quỷ ấu trĩ!
Doãn Bạch là người có lực hành động rất mạnh, sau khi hạ quyết tâm liền để cho Trương Ngọc đi đặt vé, chuẩn bị hành lý xong, sáng sớm ngày hôm sau liền bay đến Tây Tạng.
Tháng 11 Tây Tạng, gió lạnh sưu sưu, thổi đến hồn sắp không còn.

Đương nhiên, như này còn chưa phải lợi hại nhất, lợi hại nhất chính là ở cái cao nguyên Tây Vực mây trời thấp, trừ bỏ gió lạnh thổi làm Doãn Bạch sắp không nhận ra, thì không khí cũng loãng đến tra tấn Doãn Bạch chết đi sống lại.
Sau khi Doãn Bạch bay đến, trong lúc đi theo Trương Ngọc cũng đã liên hệ đoàn đội hướng dẫn viên du lịch dẫn đường, ngồi xe đi đến trấn rừng nhỏ nơi Tả Tĩnh U.
Kết quả lên xe không bao lâu thì bởi vì say xe cùng đủ loại nguyên nhân khác, Doãn Bạch đã bị cao nguyên đánh bại.

Cô cảm thấy đau đầu nhức óc, ngực rất căng, khắp nơi đều là cảm giác không thoải mái.

Cả người như đã chết nằm ở ghế sau xe, dựa vào trên cửa sổ khó chịu đến trực tiếp hừ hừ.
Trương Ngọc ngồi ở bên cạnh cô, nhìn bộ dáng cô muốn chết không được muốn sống không xong lo lắng duỗi tay đi thăm trán cô, cau mày nói: "Boss, có phải ngài phát sốt hay không?"
Trương Ngọc một bên sờ trán Doãn Bạch, một bên thở dài nói: "Boss, ngài nói ngài xem ngày gần đến đông mà ngài đi đến nơi không thấy bóng người, chim không đẻ trứng này làm gì."
"Ngài lại sợ lạnh, thân thể cũng thiếu khí, đi đến nơi này không phải tự khổ thân sao?"
"Rõ ràng tháng sau thì cô Tả đã trở lại, sao ngài không chịu ngồi yên mà lại lập tức muốn chạy đến đây tìm người?"
Doãn Bạch dựa vào trên cửa sổ xe, hữu khí vô lực trừng mắt liếc nhìn Trương Ngọc một cái, rầm rì nói: "Tôi thích ngắm cảnh đẹp mùa đông trên cao nguyên, không được sao?"
"Được được hết." Trương Ngọc gật gật đầu, thu hồi tay mình thở dài nói: "Ngài cũng chưa phát sốt, sao bộ dạng như game over như vậy chứ?"
Ngay lúc Trương Ngọc nghi hoặc khó hiểu, chị gái hướng dẫn viên du lịch ngồi ở cuối cùng đưa một bình giữ ấm lại đây cho họ, quan tâm nhắc nhở một câu: "Tôi thấy Doãn đổng hẳn là đã say độ cao, uống chút nước ấm, sau đó cho cô ấy hít chút dưỡng khí chắc sẽ tốt hơn một chút."
Trương Ngọc sợ ngây người, một bên nhận lấy bình nước nóng người hướng dẫn đưa, một bên quay đầu nhìn Doãn Bạch khiếp sợ nói: "Không phải chứ Boss, lúc này độ cao hơn mực nước biển mới 3000m, là điểm tối thiểu thôi! Sao ngài đã game over rồi!"
Doãn Bạch cả người khó chịu, cặp mắt xanh xám hung hăng trừng mắt nhìn liếc một cái, giống như đầu sư tử ngao ô ngao ô hung Trương Ngọc: "Em.....!mau câm miệng đi, nói chuyện lớn tiếng như vậy, cẩn thận bị thiếu oxy!"
"Ok......ok......" Trương Ngọc đổ ly nước ấm cho Doãn Bạch, đưa tới miệng cô đút cô uống, giống như người mẹ già dỗ cô: "Mau ngoan ngoãn uống đi, ngoan một chút, đừng hung tôi."
Doãn Bạch cũng không sức lực ngao ô, liếc người kia một cái cúi đầu nhấp từng ngụm từng ngụm nước nhỏ nuốt vào trong bụng.


Nước ấm mang đến ấm áp, tựa hồ xua tan rét lạnh nổi lên trong dạ dày, làm cô thoáng dễ chịu một chút.
Sau khi Trương Ngọc đút cô uống không ít nước ấm, tiếp theo lại mở trang bị hít ô xi trong xe ra, đưa bình dưỡng khí lên trên mặt Doãn Bạch, vẻ mặt nhọc lòng nói: "Ai u mau hít mấy cái, tiểu bạch kiểm cũng sắp xong."
Doãn Bạch trừng mắt, còn chưa có nói cái gì đã "Mắng" một tiếng trong đó nên đã bị dưỡng khí nồng đậm phủ đầy khuôn mặt.
Doãn Bạch ý thức hít một hơi mạnh, cùng các loại khí khác bão hòa dưỡng khí với nhau, thông qua xoang mũi mà hít vào trong phổi, dung nhập với máu, không bao lâu đã khiến đại não cho Doãn Bạch đang bởi vì thiếu oxy hôn hôn trầm trầm đã thanh tỉnh lên.
Doãn Bạch kinh ngạc phát hiện, cái ót mình không phát khẩn, thân thể cũng không đau, cái loại bệnh trạng thống khổ như bị bóng đè cũng giảm bớt không ít.
Cô tựa lưng vào ghế ngồi, mở to hai mắt nhìn nhìn về phía Trương Ngọc, chỉ gắn bình dưỡng khí vào mặt thôi đã cao hứng đến trực tiếp ô ô.
Lông mi dài của Trương Ngọc nháy nháy, vui vẻ nói: "Hữu dụng đúng không, hữu dụng thì boss mau hít nhiều một chút."
Kế tiếp, Doãn Bạch dựa vào trên xe ghế ôm dưỡng khí hít một hơi thật mạnh.
Xe chạy một đường dọc theo quốc lộ, càng tới gần rừng thì nhiệt độ không khí cũng càng lúc càng thấp.
Trời xanh lồng lộng, nhiều đóa mây trắng dần dần xa, cảnh rừng hai bên con đường nhiễm sắc thu hiu quạnh.

Lá cây hồng diệp hỗn loạn trên cây cao to phía trên, giống như bầu trời thuần tịnh nhiễm bàn bát về phía Tây Vực, làm phong cảnh bốn phía giống như tranh sơn dầu, đẹp đến không sao tả xiết.
Càng vào sâu, càng đi lên cao, sớm đã có thể gần đến núi tuyết vào đông làm người trốn trong xe ấm áp cũng cũng có loại đặt mình trong rét lạnh của băng tuyết trời đất không có chỗ tránh.
Doãn Bạch ôm bình dưỡng khí, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ hiu quạnh tráng lệ không khỏi run lên một cái.
Theo nhiều năm kinh nghiệm sau khi cô khi đi du lịch có được, ở nơi phong cảnh càng duyên dáng thì dân cư chung quanh sẽ càng thưa thớt, cuộc sống càng thêm ác liệt càng không tiện lợi hơn.
Cô một bên hít oxy, một bên nhăn chặt mày, nghĩ thầm Tả Tĩnh U đến nơi này làm gì? Muốn tìm hiểu phong tục, cũng có thể đi nơi người Tạng càng phồn hoa náo nhiệt hơn, vì sao nhất định phải cùng Từ Nếu Phong đi đến nơi này?
Chẳng lẽ đây là chân ái sao?
A, cũng đúng, Tả Tĩnh U là người mà chỉ nói yêu đường một lần đã đủ bước vào hôn nhân.

Từ phương diện nào đó tới nói thật đúng là thật sự đơn thuần.
Cũng nói không chừng bạn tốt của cô là một người yêu điên cuồng.
Doãn Bạch ôm bình dưỡng khí, cả người thập phần bực bội, trái tim cũng vô cùng đau đớn, mà trong đầu đều là mấy ý nghĩ kỳ kỳ quái quái.


Miệng cô thì thầm không phải đang phun tào, thì chính là đang oán giận, tóm lại không nói được một lời hay.
Trương Ngọc ngồi ở bên cạnh cô, thấy cô dựa vào cửa sổ xe một lúc nói thầm về Tả Tĩnh U, một lúc lại phun tào về Từ Nếu Phong nên đã yên lặng dịch về phía sau một bước.
Di......!Nhìn chung cứ cảm thấy hiện tại Boss rất nguy hiểm, giống như là cô vợ nhỏ ở nhà hờn giận.
Xe chạy thật lâu, mãi đến khi chiều đến Doãn Bạch mới tới Dân Túc trong thị trấn nhỏ Tả Tĩnh U ở ——bằng việc lúc trước tặng hoa lần này cô dò hỏi lịch trình qua Trương Nghệ, cũng không quấy nhiễu đến Tả Tĩnh U.
Lúc Doãn Bạch ôm bình dưỡng khí chống gậy từ trên xe xuống dưới còn đang suy nghĩ Tả Tĩnh U sẽ kết thúc công việc vào mỗi buổi chiều 6 giờ, mà hiện tại thì mới 4 giờ cho nên Tả Tĩnh U tuyệt đối chưa có trở về.
Cô có rất nhiều thời gian, có thể đi rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ—— nếu không phải bởi vì hướng dẫn viên du lịch nói người say độ cao không thể tắm rửa thì Doãn Bạch còn chuẩn bị tắm luôn rồi.
Bất quá không thể tắm rửa cũng không sao, cô lau lau một chút là sạch sẽ thành tiên nữ trắng nõn.
Doãn Bạch một bên nghĩ, một bên chống gậy đi đến phòng đầu tiên.

Trương Ngọc cùng nhóm hướng dẫn viên du lịch hỗ trợ mang hành lý, ở chung quanh cô tới tới lui lui bận lên bận xuống.
Ngay lúc Doãn Bạch chống gậy cố hết sức di chuyển tới cửa, một chiếc xe từ trong núi dừng lại rồi mở cửa trước Dân Túc.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ tóc đen thân mặc phục sức dân tộc Tạng từ trên xe nhảy xuống.
Người kia ngửa đầu, khi nhìn thấy Doãn Bạch ở cửa liền lộ ra biểu tình kinh ngạc khó có thể tin: "Doãn Bạch!"
Doãn Bạch nghe được thanh âm này thì cả người chấn động.

Cô chống gậy vội vàng xoay người, nhìn một cái đã thấy có một người phụ nữ đi tới.
Người này mặc trang phục người Tạng dài màu đỏ, bên hông có đai lưng hoa lệ, trên trán mang đồ trang sức rườm rà xinh đẹp, trên cổ đeo vòng cổ chuỗi hạt ánh vàng rực rỡ, cả người thoạt nhìn thập phần điển nhã tiêu sái, tú lệ hào phóng.
Người phụ nữ kéo theo vạt áo của bộ trang phục, nhẹ nhàng giống như chim chạy tới chỗ Doãn Bạch.

Doãn Bạch chống gậy, đứng ở cửa nhìn đến tóc đen như thác nước động động đang chạy vẽ ra đường cong động lòng người, mà lòng cô cũng theo tóc đang bay theo gió của người kia, loạn sắp không xong.
A, là Tả Tĩnh U......

Trong khi Doãn Bạch nghĩ như vậy, Tả Tĩnh U đã đi tới trước mặt cô, trong ánh mắt đều là ý cười: "Sao em lại ở chỗ này?"
Doãn Bạch nhìn tươi cười xán lạn trên mặt nàng, trong lòng như nai con chạy loạn, bang bang luôn nhảy không ngừng.

Bạn của cô, hôm nay không khỏi đẹp quá mức đi!
Mặc phục sức dân tộc cũng xinh đẹp đến mức như vậy thì phải làm sao bây giờ!
Doãn Bạch giơ tay cầm lấy bình dưỡng khí gắn vào trên mặt mình, hít mạnh một hơi.
Tê......!Tim đập càng nhanh hơn, làm sao bây giờ!
Tả Tĩnh U đứng ở trước mặt cô, nhìn một loạt hành động của cô liền nhịn không được cười phụt ra một tiếng.

Nàng duỗi tay, nắm lấy tay đang c ầm gậy của Doãn Bạch, cười ngâm ngâm mà nói: "Sao em lại thế này, ở nơi này cũng không có quá cao so với mực nước biển, sao đã bắt đầu hít oxy."
Doãn Bạch buông bình dưỡng khí xuống, rũ mắt nhìn Tả Tĩnh U rất nghiêm túc nói: "Tôi say độ cao."
Tả Tĩnh U không nhịn được mà bật cười: "Lúc này không đến 3000m so với mặt biển......!Hơn nữa chung quanh đều là rừng......!Như vậy mà em đã say?"
Doãn Bạch gật gật đầu, hít hít cái mũi đúng tình hợp lý nói: "Vóc dáng của tôi cũng cao hơn mọi người, hít không khí cao hơn cho nên hít dưỡng khí cũng bình thường!"
Được rồi, được rồi em ấy có đạo lý.
Tả Tĩnh U không tiếp tục thảo luận chuyện này với cô mà đến nắm tay cô vui vui vẻ vẻ nói: "Đã bị say độ cao sao còn chạy tới đây? Tới tìm tôi chơi hửm?"
Khóe miệng Doãn Bạch bẹp một cái, có chút ủy khuất: "Trước khi đến, tôi cũng không nghĩ sẽ bị say độ cao mà."
Tả Tĩnh U nhìn đến dáng vẻ này của cô, nhịn không được giơ tay, sờ sờ đầu cô rồi lại nhẹ giọng hống: "Tốt tốt, tới cũng tới rồi, thích ứng một chút thì sẽ tốt."
Doãn Bạch gật gật đầu, mười phần tán đồng nói: "Cũng đúng, chỉ cần cho tôi bình dưỡng khí là được rồi."
Doãn Bạch nói xong hướng Tả Tĩnh U thở dài nói: "Chị không chơi với tôi nên tôi chỉ có thể tới tìm chị thôi.

Chúng ta cũng không gặp nửa tháng rồi, bộ chị không nhớ tôi một chút sao người bạn?"
Giữa bạn bè thì sẽ nhớ như vậy sao?
Tả Tĩnh U lười biện bạch chuyện này với cô, ở một khắc nhìn thấy Doãn Bạch đã rõ bản thân nàng đã khác biệt ở trong lòng Doãn Bạch.
Trừ là bạn bè ra còn có một loại không thể nói rõ.
Tả Tĩnh U nắm tay cô, đôi mắt ôn nhu nhìn cô: "Được được, không thể bồi em là vấn đề của tôi.

Doãn Bạch, em nguyện ý tới tìm tôi thì tôi rất vui vẻ."

Tả Tĩnh U ngửa đầu, nhìn Doãn Bạch dương môi cười một chút: "Nếu lâu không gặp như vậy, thì tới ôm một cái cửu biệt gặp lại thế nào?"
Doãn Bạch sửng sốt một chút, ở trong nháy mắt này Tả Tĩnh U đã giơ tay ôm chặt lấy cô.
Khi thân thể được một cái ôm ấp ấm áp ôm chặt, đầu Doãn Bạch ong vang lên một chút.

Tựa hồ gió rét lạnh, hay nhóm người ồn ào náo động trong giây phút này, tất cả tất cả đều rời khỏi cô.
Trên thế giới bây giờ, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được cũng chỉ có ấm áp trong ngực.
Nguyên lai ôm là hành động có sức mạnh như vậy.

Cô chỉ cảm thấy ủy khuất bất an tích góp nhiều ngày qua, rét lạnh vốn làm cô chua xót trên đường đã trong khoảnh khắc biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng......
Thế giới của cô......!Toàn bộ thế giới của cô, chỉ còn lại có một mình Tả Tĩnh U.
Doãn Bạch không khỏi vươn tay đang cầm bình dưỡng khí kia, ôm hờ eo Tả Tĩnh U.
Hai người ở cửa ôm nhau, không màng tất cả ánh mắt khác thường của những người khác, giống như người yêu đang trong tình yêu nồng nhiệt cửu biệt gặp lại gắt gao ôm cùng nhau.
Đúng lúc này, Từ Nếu Phong từ trên xe nhảy xuống đã xong chuyện ở cốp xe, liền giơ camera từ cốp xe chui ra ngửa đầu nhìn đến cảnh Tả Tĩnh U được người ta ôm vào trong ngực nên sửng sốt một chút.
Di......!Đây là tình huống như thế nào? Chẳng lẽ đàn em của cô ấy thật sự đang yêu đương sao?
Từ Nếu Phong nghĩ như vậy, đã hướng đến tới chỗ Tả Tĩnh U kêu một tiếng: "Tĩnh U!"
Doãn Bạch ôm Tả Tĩnh U nghe được thanh âm này vội vàng ngẩng đầu nhìn qua.

Khi nhìn đến Từ Nếu Phong giơ camera dựa vào bên cạnh xe, Doãn Bạch nháy mắt mở to hai mắt nhìn, hung hăng ôm chặt eo Tả Tĩnh U một chút để cả người nàng đều gắt gao dán ở trên người mình.
Hừ! Đây là của tôi! Của tôi!
Tả Tĩnh U dựa vào Doãn Bạch trong lòng ngực, khi cảm nhận được bên hông truyền đến lực đạo, đã cúi đầu ghé vào trên vai Doãn Bạch, khẽ cắn cánh môi nhịn không được thấp thấp nở nụ cười.
Thật là quỷ ấu trĩ......!Rất giống đứa con nít, dọng vọng chiếm hữu rất cao.
Tả Tĩnh U nghĩ như vậy, cằm đặt ở trên vai cô cũng ôm sát eo cô hơn, thấp giọng thở dài một tiếng.
Có lẽ thật sự bởi vì quá mức ấu trĩ, quá mức thuần túy, mới có thể làm người ta cảm thấy trân quý, muốn ngừng mà không được đi.
Đã như thế này, thì sao nàng còn có thể suy nghĩ lui về phía sau một bước, buông người này ra chứ.

.