Sau Khi Bị Tra

Chương 40: Chương 40






Hoàng Tử Bé đã đi vào thế giới của cô ấy!
Tả Tĩnh U tiếp thu ý kiến của Doãn Bạch, đổi chuyến bay kia thành buổi sáng 5 giờ rưỡi, theo dự định vào 7 giờ sẽ đến Hải thành, trực tiếp vào ở khách sạn Doãn Bạch đã sắp xếp tốt.
Kết quả người tính không bằng trời tính, lúc nửa đêm về sáng tin tức ảnh đế kia hít ma túy cũng bị tuôn ra tới.
Vị ảnh đế kia không phải ai khác mà chính là nam chính bộ phim 《1874》Hạ Chí Văn làm đạo diễn và cầu hôn Tả Tĩnh U —— Trần Tĩnh Đào.

Trần Tĩnh Đào là trung thanh đại, là vị ảnh đế có sức kêu ở phòng vé nhất, ai cũng không nghĩ tới anh sẽ làm ra chuyện như vậy.
Đúng là bởi vì không nghĩ tới anh làm ra chuyện này cho nên phản ứng từ xã hội càng kịch liệt hơn! Phải biết rằng, sự quan tâm của quốc gia đối với chuyện ma túy này có bao nhiêu lớn, cơ hồ nghệ sĩ dính tới ma túy thì không có cơ hội quay đầu.
Trần Tĩnh Đào bị bỏ tù, làm trận gió lốc này trở nên càng thêm lớn.
Đạo diễn cùng nam chính 《1874》 cùng lúc bị bỏ tù, làm những diễn viên trước đây tham gia bộ phim này đều bị chú ý.

Mà làm nữ chính Tả Tĩnh U, càng là rơi vào trung tâm của gió lốc xoáy này.
Rốt cuộc nam chính cùng đạo diễn hít ma túy cùng lúc bị bỏ tù, ai biết thân là nữ chính như Tả Tĩnh U có phải cũng có khả năng tham dự hay không? Các diễn đàn nặc danh lớn đều sôi nổi nóng lên, suy đoán tính khả năng Tả Tĩnh U hít ma túy, lời đồn đãi không bao lâu đã trở nên càng thêm khó có thể khống chế.
Bởi vậy chưa tới 7 giờ, các nhà truyền thông lớn cùng phóng viên giải trí, mỗi một người đều đợi ở cửa ra vào của sân bay, chờ Tả Tĩnh U xuất hiện.
Tả Tĩnh U đối với trường hợp này cũng có chút bất ngờ, bất quá tình huống có lớn như nào nàng cũng gặp qua, vẫn dựa theo kế hoạch cùng cấp dưới và trợ lý, phân hai nhóm đi trước.
Dương Nghệ mang theo một cái trợ lý sinh hoạt khác từ một cửa khác rời đi, dẫn đi rồi một bộ phận phóng viên.

Trương Ngọc thấy tình huống không sai biệt lắm, lúc này mới mang theo Tả Tĩnh U đã ngụy trang xong đi về phía cửa khác.
Nhưng lần này phóng viên quá nhiều, Tả Tĩnh U mới vừa xuất hiện thì đã bị phát hiện.

Phóng viên giơ camera ở sân bay nhìn thấy thân ảnh của nàng, giống như là cá mập ngửi được mùi máu tươi, tức khắc hưng phấn lên: "Là Tả Tĩnh U! Tả Tĩnh U!"
Hắn duỗi tay một chỉ một cái, phóng viên ở đây đồng thời nhìn về phương hướng Tả Tĩnh U.


Trương Ngọc đi theo bên cạnh Tả Tĩnh U bước chân dừng một chút giây tiếp theo lôi tay Tả Tĩnh U liền chuẩn bị chạy.
Nhưng nhóm phóng viên này thật sự là quá nhanh, bọn họ từ bốn phương tám hướng mà đến, một chút liền vây quanh Tả Tĩnh U.

Không bao lâu, cửa ra ở sân bay đã bị vây chật như nêm cối, một đám phóng viên giơ máy quay máy chụp, sôi nổi đưa các loại microphone tới bên miệng Tả Tĩnh U: "Tả Tĩnh U, cô đối với chuyện đạo diễn Hạ Chí Văn hít ma túy bị bỏ tù có suy nghĩ thế nào?"
"Đối với chuyện đạo diễn Hạ Chí Văn hít ma túy cô có biết hay không?"
"Đạo diễn Hạ Chí Văn cùng Trần Tĩnh Đào tiên sinh cùng hít ma túy lúc trẻ cô có biết hay không?"
"Party của Hạ Chí Văn cùng Trần Tĩnh Đào trước đó cô có từng tham gia qua hay không!"
Ở trong vô số đèn flash, Tả Tĩnh U mang kính râm, chính mình lo xuyên qua nhóm người, không nói một câu cứ hướng phía trước đi tới.

Trương Ngọc đi theo bên cạnh nàng, giống như gà mái già che chở gà con, phành phạch đôi tay mình, lớn tiếng mà kêu: "Nhường một chút! Xin vui lòng! Đừng chặn đường, mau nhường đường một chút!"
Ông trời a, chuyện này lại không liên quan tới Tả Tĩnh U, làm gì toàn hướng về phía cô ấy đây, paparazzi này là điên rồi sao?
Sự thật chứng minh, mấy paparazzi này là thật sự điên rồi.

Bọn họ thấy bên cạnh Tả Tĩnh U chỉ có một người, có một người kích động trượt xuống đất trực tiếp tiến lên, chọc microphone thẳng đến trước mặt Tả Tĩnh U: "Tả Tĩnh U tiểu thư! Ngài có từng tham gia hít ma túy không!"
Vừa lúc lúc này người bên cạnh đẩy bả vai phóng viên kia, một tay đẩy microphone của phóng viên đến trên mặt Tả Tĩnh U.

Tả Tĩnh U lập tức lui về phía sau, kết quả cũng không tránh kịp lập tức bị chọc trúng kính râm, dưới chân lảo đảo một chút cả người sắp ngã xuống.
Trương Ngọc thấy thế, vội vàng đỡ eo Tả Tĩnh U, kinh hô một tiếng: "Cô Tả!"
Một cổ xé rách đau đớn từ trên chân truyền làm Tả Tĩnh U nhẹ tê một tiếng, khó chịu đến nhíu mày.
Không xong, hẳn là bị trật chân.

Tả Tĩnh U nghĩ như vậy, nhưng vẫn cố nén đau đớn, dựa vào tay Trương Ngọc đứng vững vàng thân thể.
Nàng ngước mắt, lạnh lùng quét mắt trước người phóng viên, tràn đầy không vui mà nói: "Các vị, an tĩnh một chút được không?"

Cho dù là bị nhiều người vây quanh như vậy, nhưng thanh âm Tả Tĩnh U vẫn thong dong trấn định như cũ.

Những phóng viên đang nhiệt huyết xông lên não đó khi nghe được thanh âm này đều không tự chủ mà an tĩnh đi.
Tả Tĩnh U được Trương Ngọc đỡ, mau tiến đến trước phóng viên nói: "Hãy lui ra sau một bước, có câu hỏi gì từng người từng người nói.

"
"Ngày thường mọi người đều là bạn cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, đến nỗi phải làm chuyện này đi đến nước này sao?"
Nghe được nàng nói như vậy, phóng viên đều thức thời lui lại một bước.

Vẫn còn đang giơ microphone, ánh mắt sắc bén nhìn Tả Tĩnh U, không hề nhân tình mà mở miệng: "Cô Tả đây là tiếp nhận phỏng vấn sao? Vậy cho hỏi chuyện Hạ Chí Văn hít ma túy cô có biết không?"
Tả Tĩnh U quét mắt nhìn người lên tiếng người, trầm tĩnh mà mở miệng: "Cô là người của giải trí Hoa Tươi......!Tôi nói với cô, tôi đây không biết chuyện đó, tôi cũng giống mọi người, hôm qua nghe thông báo của cảnh sát mới biết có một chuyện như vậy."
Tả Tĩnh U nói xong, thấy phóng viên kia lại muốn tiếp tục hỏi, nàng liền nhanh chóng ngắt ngang người kia rồi tiếp tục nói: "Nơi này là nơi công cộng, vốn dĩ tôi sẽ không nhận phỏng vấn ở chỗ này, nhưng mọi người lại làm mọi chuyện quá bối rối nên tôi nói ngắn gọn."
Tả Tĩnh U đứng giữa đám cá mập đang vây quanh, chịu đựng đau đớn, thẳng thắn lưng, thản nhiên lại thể diện đưa ra câu trả lời: "Tôi không biết chuyện Hạ Chí Văn dùng thuốc, đương nhiên cũng không biết chuyện Trần Tĩnh Đào tiên sinh.

Đêm qua họ cùng làm cái gì, tôi tin tưởng sau khi cảnh sát điều tra rõ ràng sẽ cho thông cáo chính xác."
"Đây là chuyện của nhóm người Hạ Chí Văn, không có liên quan gì đến tôi, muốn mở họp báo thì kêu họ đừng quấy rầy đến tôi."
Tả Tĩnh U nói xong, lộ ra nụ cười khéo léo với phóng viên trước mặt: "Hiện tại tôi phải đi, có thể phiền toái mọi người nhường đường một chút không?"
Giọng nói rơi xuống, Tả Tĩnh U nhấc chân, dẫm lên giày cao gót được Trương Ngọc đỡ cố nén đau đớn trực tiếp đi ra ngoài.
Các phóng viên còn chưa từ bỏ ý định, đi theo Tả Tĩnh U bên người vây quanh qua đi, giơ microphone ép hỏi không ngừng: "Tả tiểu thư ý nói không liên quan đến chuyện này, vậy cô có biết Hạ Chí Văn có tiền sử hít ma túy hay không, có phải vì chuyện này nên cô mới ly hôn?"
"Hạ Chí Văn lần này là cùng Lâm Tiêu đều bị bắt bỏ tù, có phải Hạ Chí Văn mê luyến ma túy mới tìm Lâm Tiêu không?"
"Cô Tả......"

"Cô Tả......"
Thanh âm của nhóm phóng viên giải trí thập phần ồn ào, giống như là có một vạn con vịt bên tai Tả Tĩnh U kêu to.

Tả Tĩnh U cúi đầu nhấp cánh môi, không còn trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Quá phiền......Câu hỏi quá nhàm chán......!Rõ ràng nàng không có quan hệ với Hạ Chí Văn, tại sao vẫn muốn quấn lấy nàng không bỏ chứ?
Mắt cá chân cũng đau quá, vừa rồi đã bị trật không nhẹ.

Những người này cũng thật quá đáng, tại sao luôn không nghe người ta lời nói, không biết vây quanh như vậy cho cho người ta phiền toái thêm sao?
Quá độ đau đớn làm Tả Tĩnh U không có biện pháp tập trung lực chú ý, nàng dựa vào trong lòng ngực Trương Ngọc, trầm mặc đi về phía trước.

Bên tai đều là một ít thanh âm ồn ào còn có bóng dáng loáng thoáng, cùng với mấy câu hỏi vĩnh viễn không có dinh dưỡng.
Tựa hồ là qua thật lâu, cũng tựa hồ là chỉ qua một lát, những lời truy vấn bên tai ngừng lại, lại nghe khe khẽ nói: "Ôi tư bản tới......"
"Là lão bản kia......"
"Đừng chụp đừng chụp, người kia xuất hiện......"
Ngay cả một bên Trương Ngọc, cũng dừng bước, nhìn về phía phía trước run thanh kêu lên: "BO......BOSS......"
BOSS?
Tả Tĩnh U nghe được thanh âm ngẩng đầu, nhìn về phía phía trước.
Nắng sớm 7g sáng cùng đèn sáng trưng tại đại sảnh sân bay thập phần mông lung.

Ánh sáng ái muội không rõ, Tả Tĩnh U nhìn đến Doãn Bạch mặc một thân tây trang thanh lãnh màu xám hưu nhàn, mang theo một nhóm vệ sĩ, sát khí đằng đằng chống gậy đi đến vòng vây của phóng viên.
Ở trong thế giới hôn mê, Doãn Bạch giống như là một luồng ánh sáng bổ ra sáng sớm đen tối không rõ, thẳng tắp đi tới chỗ nàng.
Phóng viên vây quanh ở bên cạnh Tả Tĩnh U khi nhìn đến Doãn Bạch kia tự giác tản ra ha phía, để Doãn Bạch cùng vệ sĩ từng bước một đi tới trước mặt Tả Tĩnh U.
Rõ ràng khoảng cách còn chưa đến 5 mét nhưng Tả Tĩnh U lại cảm thấy Doãn Bạch dường như đi cả đời thật lâu.
Tả Tĩnh U rũ mắt, nhìn gậy của Doãn Bạch đang chống cách mình không xa, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Bạch.

Có lẽ là nắng sớm quá mông lung, cho nên trong một khắc như vậy Tả Tĩnh U cảm thấy Doãn Bạch trước mắt xinh đẹp đến không giống một người chân thật, chỉ làm người cảm thấy tựa như ảo mộng.

Nàng không thể nói được đây là cảm giác gì, ở một khắc đối diện tầm mắt của Doãn Bạch thanh âm liền không tự giác mềm xuống: "Sao em lại tới đây?"
Doãn Bạch hai tay chống gậy, khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt phức tạp mà nhìn Tả Tĩnh U bị Trương Ngọc đỡ, rất là không cao hứng mà nói: "Đương nhiên là lo lắng cho chị."
Cô giơ giơ lên cằm nhìn về phía Tả Tĩnh U nói: "Sao lại thế này, sao Trương Ngọc đỡ chị? Bị thương sao?"
Tả Tĩnh U gật gật đầu, ánh mắt mềm mại, ngữ khí có chút ủy khuất: "Ừm, trật chân rồi."
Doãn Bạch thở dài, chống gậy đi đến bên cạnh Tả Tĩnh U, vươn tay với nàng: "Đã nói rồi, đám phóng viên này thật đáng sợ, làm chị nửa đêm phải đi lại huề vốn?"
Tả Tĩnh U buông Trương Ngọc ra, nắm lấy tay Doãn Bạch, thuận thế dựa vào trên người cô giải thích: "Cũng không phải chuyện gì lớn, kỳ thật vừa rồi đã giải quyết."
"Đã giải quyết? Không phải vừa rồi vẫn còn bị người vây quanh sao?"
Tả Tĩnh U dựa lên trên người cô, tận lực đi đường bằng một chân như Doãn Bạch, cười một chút nói: "Cho nên không phải em đã tới cứu tôi sao?"
Doãn Bạch ngẫm lại cũng đúng, gật gật đầu nói: "Cũng tốt là tôi tới!" Cô thật đúng là đứa bé lanh lợi, đã biết trước.
Tả Tĩnh U dựa vào trên người cô, ánh mắt thập phần ôn nhu mà nhìn cô: "Đúng, thật tốt vì em đến rồi."
Như là vượt qua thời gian thật dài rốt cuộc đi tới bên cạnh nàng.

Vào lúc này, Tả Tĩnh U bỗng nhiên có loại hiểu được: Mỗi một người xuất hiện bên cạnh mình, đều có ý nghĩa đặc thù.
Nếu Hạ Chí Văn đã từng đại biểu đó là tình yêu, như vậy Doãn Bạch đại biểu cho cái gì? Tả Tĩnh U không quá có thể xác định giờ phút này Doãn Bạch đại biểu cho thân phận gì, nhưng nàng cũng hiểu được, Doãn Bạch là thật sự đã xâm nhập vào trong thế giới của nàng.
Giống như là Hoàng Tử Bé buông xuống ở sa mạc hoang vưu, tự nhiên, lặng yên không một tiếng động, tiến vào thế giới của nàng.
Doãn Bạch duỗi tay, ôm lấy bả vai Tả Tĩnh U nửa kéo nàng, dưới sự bảo vệ của nhóm vệ sĩ đã đi ra khỏi nhóm phóng viên.
Khi không còn góc chính diện của Doãn Bạch rốt cuộc có một phóng viên lá gan lớn giơ máy lên lên chụp hai người một cái, lúc này nhóm phóng viên như bừng tỉnh liên tiếp đưa máy về phía Doãn Bạch che chở cho Tả Tĩnh Ưu dưới nhóm vệ sĩ chụp lấy chụp để.
Chụp ảnh chụp ảnh rồi quay video.

Sau một trận ồn ào, nhóm phóng viên mới hỏi cộng sự có chụp chính diện mặt Doãn Bạch hay không.
Cộng sự ngượng ngùng cười: "Nào dám chụp chứ, đó chính là Doãn lão bản a!"
Đúng vậy, kia chính là Doãn lão bản.

Một diêm vương mặt đen vô tình không để lệ một bức ảnh có mặt của mình ra, làm vô số công ty giải trí truyền thông phải đối mặt với kiện tụng, tổn thất thảm trọng.
Cô biểu hiện như thế nhiều năm, còn ai dám chụp ảnh cô nữa chứ..