Để không có kết thúc, thì tránh hết mọi sự bắt đầu!
Ở trong não Tả Tĩnh U phản ứng vài giây, phát hiện chính mình giống như không có lý do cự tuyệt.
Nàng nhoẻn miệng cười, nói với Doãn Bạch: "Được, có thể."
Hai mắt Doãn Bạch một chút liền sáng, cô thật cẩn thận vươn tay, xuyên qua nước suối ấm áp, ngón tay giữa đè ở giữa bụng Tả Tĩnh U, ấn một chút.
Đầu ngón tay tiếp xúc đến da thịt ấm áp bóng loáng, còn mang theo một chút độ cứng của cơ bắp.
Doãn Bạch không khỏi tán thưởng một câu: "Cô Tả dáng người quả nhiên rất tốt nha!"
Doãn Bạch cảm thấy mỹ mãn rồi thu tay lại, lại ở trên bụng mình vỗ một phen, hậm hực nói: "Không được, sau khi trở về tôi cũng phải tập thể hình."
Tả Tĩnh U cười một chút: "Tốt nha, rèn luyện nhiều hơn đối với cơ thể cũng tốt."
"Cô Tả ngày thường sẽ tập những loại vận động gì?"
"Chính là cùng tập các loại với huấn luyện viên thể hình, còn có tập yoga linh tinh......"
Tả Tĩnh U ngồi ở bên cạnh Doãn Bạch, cùng cô ngâm mình ở trong suối nước, rồi lại hàn huyên một hồi về chuyện tập thể hình.
Lúc này Trương Ngọc cùng Hướng Thu thay đổi quần áo vội vàng đi tới nơi này, nhìn thấy tình huống hai người họ đang bên nhau trò chuyện thật vui.
Ở giữa hơi nước trong ao bốc lên hai người thật sự rất gần, khoảng cách chỉ còn 50 centimet, đối với Doãn Bạch không quá thích cùng người khác có tiếp xúc thân thể mà nói, đây đã là một loại khoảng cách thân mật đến làm người khó có thể tưởng tượng.
Không biết có phải nơi này có hơi nước quá mức mờ mịt hay không, hay là núi tuyết ngoài cửa sổ quá mức mỹ lệ tráng lệ, Trương Ngọc ở bầu không khí như vậy cảm thấy được một cổ ái muội lãng mạn.
Quái quái......!Tổng cảm thấy nơi nào cũng quái quái.
Trương Ngọc nghĩ như vậy, duỗi tay kéo Hướng Thu đang đi về phía trước lại, thấp giọng nói: "Chúng ta tìm các bạn nhỏ chơi đi."
Hướng Thu quay đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Trương Ngọc.
Trương Ngọc cho cô ấy một ánh mắt, ý bảo cô ấy nhìn về phía Tả Tĩnh U cùng Doãn Bạch đi.
Khi Hướng Thu nhìn đến hai người kia, bừng tỉnh đại ngộ, hoàn toàn thức thời nói: "Đã rõ."
Rất nhanh hai người này vào trong nước, cùng các bạn nhỏ chơi ở một bên khác.
Chỉ còn lại có Doãn Bạch cùng Tả Tĩnh U tránh ở trong nơi hơi nước ái muội mông lung không rõ, nhẹ giọng nói thầm.
Đây là một chuyến du lịch mười phần mỹ diệu.
Lúc ở trên máy bay bay về Trương Ngọc mở máy tính ra cho mọi người xem ảnh chụp khi du lịch.
Tôn giáo thụ ở sân trượt tuyết đã chụp không ít ảnh.
Tả Tĩnh U vừa lúc ngồi song song với bà, nhìn đến bộ dáng Tôn giáo thụ mang một thân đồ trượt tuyết, đeo theo mắt kính bảo vệ đứng ở trên băng tuyết tinh thần nhấp nháy, liền cười cùng Tôn giáo thụ nói: "Lúc trước kêu mẹ đi du lịch, mẹ luôn nói không muốn nói chính mình không muốn động.
Mẹ xem, lúc này đây không phải chơi đến rất vui sao?"
Tôn giáo thụ cười một chút, cực kỳ cảm khái: "Chơi vui không, còn phải xem là đi cùng ai."
Tôn giáo thụ duỗi tay, đáp lên trên mu bàn tay của Tĩnh U, dùng lời thấm thía nói: "Lúc này chơi vui là vì chọn bạn rất tốt nha.
Nha đầu a, duyên phận khó nói được......"
Tả Tĩnh U nghe xong theo bản năng nhìn về phía Doãn Bạch, vừa lúc vào lúc này, Doãn Bạch hai tay dựng đứng cũng quay đầu nhìn lại đây.
Hai người nhìn nhau một cái, Doãn Bạch cười cùng Tôn giáo thụ nói: "Ý giáo thụ là chơi với con cảm giác rất không tồi sao?"
Tôn giáo thụ quay đầu nhìn cô, cười đến hòa ái: "Người trẻ tuổi lại nhiệt tình như cháu, hiện tại nhưng không nhiều lắm."
Doãn Bạch chụp tay một chút, nở nụ cười: "Vậy thật đúng là thật tốt quá, về sau nếu là có thời gian, Tôn giáo thụ vẫn sẽ cùng con ra ngoài chơi đi!"
"Gì mà Tân mã thái, cái gì Bắc bán cầu, chúng ta đều đến chơi hết nha!"
Tôn giáo thụ vui vẻ đáp ứng, cười tủm tỉm nói với Doãn Bạch: "Được chứ, bất quá lần sau là tôi mời cháu.
Cháu một lần, tôi một lần, lễ thượng vãng lai, mới thích hợp chứ."
Doãn Bạch tràn đầy đồng cảm, thập phần chờ mong nói cùng Tôn: "Vậy con sẽ chờ lần sau được ngài dẫn đi chơi."
Tả Tĩnh U nhìn này hai người bộ dáng không lớn không nhỏ, thâm giác Doãn Bạch thật là một người thần kỳ.
Xem ra sau lần du lịch này, người trong nhà mình vô luận lớn hay nhỏ, đều phải trở thành bạn chơi cùng Doãn Bạch a.
Này thật đúng là......!Có đủ hiếm thấy.
Phải biết rằng trước đó, trừ bỏ Tôn giáo thụ nhiệt đừng thích học sinh, thân thích khác trong nhà mặc kệ là thân cận như Hạ Chí Văn hay là chồng Tôn Minh Duệ, cũng không có được ưu ái rõ ràng như vậy của Tôn giáo thụ.
Nghĩ đến đây, Tả Tĩnh U không khỏi cười một chút.
Tình bạn này phải cẩn thận duy trì, năm năm, mười năm, hai mươi năm......!Nói không chừng về sau chờ trong nhà còn thêm nhiều đứa nhỏ nữa, Doãn Bạch cũng có thể cùng bản thân trở thành bạn vong niên.
(*Bạn vong niên là bạn bè chơi với nhau mà không kể già trẻ tuổi tác.)
Rốt cuộc một người tốt đẹp như vậy, ai sẽ không thích đây.
Từ khi từ Áo trở về, quan hệ hai nhà càng thêm thân mật.
Doãn Bạch biết Tôn giáo thụ thích nghe nhạc cổ điển, liền tặng một phần đĩa nhạc chính mình sưu tầm.
Để đáp lễ thì Tôn giáo thụ cũng tặng Doãn Bạch không ít sách.
Tôn giáo thụ cảm thấy Doãn Bạch rất thông minh, ngày nọ liền kiến nghị Doãn Bạch tiếp tục học sâu hơn, có lẽ sẽ có thành tựu học thuật không tồi.
Doãn Bạch ngượng ngùng nói: "Cháu cảm thấy đã có đủ năng lực tự học độc lập rồi, bây giờ làm một chút việc mình thích là được."
Cũng không phải cuộc sống mỗi người, cũng phải đi theo đuổi cái gì đó ý nghĩa.
Mà sau khi trải qua chuyện như vậy, Doãn Bạch cảm thấy chính mình có thể vui vẻ trả qua cả đời này đã là một chuyện rất khó rồi.
Tôn giáo thụ cảm thấy có chút đáng tiếc, khá vậy tôn trọng con đường Doãn Bạch đã lựa chọn, lúc sau cũng cũng không còn khuyên bảo Doãn Bạch.
Lần nói chuyện này, buổi tối sau khi tắm rửa xong, Doãn Bạch nằm ở trên giường cùng Tả Tĩnh U bận rộn một ngày chuẩn bị nghỉ ngơi nói.
Doãn Bạch lòng còn sợ hãi, thời điểm gọi điện thoại còn vỗ ngực nói: "Lại làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng phải bị giáo thụ xách về trường học đi học lại."
Tả Tĩnh U mặc áo ngủ, ngồi dựa ở trên giường, liễm mắt cười khẽ: "Cô sợ vậy sao? Kỳ thật tôi cũng cảm thấy cô rất thông minh, hiểu biết rất nhiều, thời gian cũng nhàn rỗi vì cái gì không thử quay ề trường học một lần......! Cuộc sống vườn trường lại khá đơn thuần, có khả năng cũng sẽ quen không ít bạn nhỏ không tồi đi?"
Rốt cuộc trải qua sự quan sát của Tả Tĩnh U, Doãn Bạch người này, giống như thật sự không có bạn bè.
Có cơ hội thì nàng vẫn hy vọng Doãn Bạch có thể xây dựng vòng bạn bè có thêm bạn.
Doãn Bạch nắm điện thoại nghiêm túc suy nghĩ một chút, có chút do dự mà nói: "Tôi cũng không cảm thấy sẽ quen được người không tồi......!Đối với tôi mà nói hoàn cảnh như vậy quá lớn."
"Có đôi khi, tôi thà rằng tự mình ở trong thư viện nhỏ, cũng không cần gặp thoáng qua đủ loại người."
Tả Tĩnh U nghe ra giọng nói của cô có biến hóa rất nhỏ, có chút khó hiểu hỏi: "Vì cái gì?"
Vì cái gì? Còn có thể là vì cái gì, đương nhiên là bởi vì sợ hãi.
Doãn Bạch cuộn tròn thân thể, nắm chặt điện thoại lại dừng một chút nói: "Chẳng lẽ chị không cảm thấy......!Tôi rất kỳ quái sao?"
Tả Tĩnh U sửng sốt một chút, theo bản năng nói: "Sao lại thấy thế......"
Có lẽ là đêm khuya thích hợp để tâm sự, Doãn Bạch ngữ khí sâu kín, đơn giản nói hết chút tâm sự nhỏ của mình: "Chúng ta là bạn, chị hiểu tôi, cũng tiếp xúc thân cận với tôi hơn một bước đương nhiên không cảm thấy tôi kỳ quái."
"Nhưng mà đối với những người khác mà nói,tôi chính là không giống họ.
Bởi vì tôi là một người tàn tật thân thể không kiện toàn, cho dù tôi biểu hiện thật sự bình thường, nhưng tư thế tôi đi đường, tôi sẽ không thể tham gia các hoạt động nhóm......!Sẽ làm họ cảm thấy tôi là người khác biệt."
"Cho dù tôi tùy ý đi trên đường thôi cũng sẽ mang đến ánh mắt của người khác."
"Mà loại làm ánh mắt người khác chú ý này, cũng không phải giống loại của minh tinh các chị, sẽ đều là chú ý tràn đầy thiện ý cùng tình yêu.
Có nhiều.......cũng chỉ là tâm thái nhìn thấy cái lạ."
"Tôi hiểu rõ bề ngoài của mình, tôi cũng không phải một người có diện mạo khó coi.
Ngược lại còn là một người xinh đẹp giữa đám đông."
Tả Tĩnh U ôm cánh tay, cực kỳ tán đồng gật gật đầu: "Đúng vậy, cô phi thường xinh đẹp.
Tôi đã gặp qua nhiều người đẹp nhưng chưa gặp qua ai có ngũ quan tinh xảo hơn cô, bề ngoài càng xuất chúng hơn."
Nghe được Tả Tĩnh U tán dương, Doãn Bạch dương môi cười một chút, có chút ngượng ngùng giơ tay xoa xoa mặt: "Cảm ơn chị đã khen."
Doãn Bạch dừng một chút, nói tiếp: "So với bề ngoài xuất chúng của tôi, thì tôi lại không phải một người thân thể kiện toàn, là một người què.
Tuy rằng chân phải của tôi được bảo vệ, cũng không có cắt đi, nhưng cũng đánh mất hơn phân nửa công năng bình thường.
Mà vì bề ngoài tôi càng xuất chúng thì thương tật trên cơ thể càng bị nhìn rõ ràng."
"Rất nhiều người sẽ bởi vì bề ngoài của tôi sẽ chú ý tới tôi, rồi khi ánh mắt nhìn đến đùi phải tôi cũng sẽ trở nên phức tạp.
Hoặc là tò mò, hoặc là đồng tình, hoặc là thương hại......!Luôn không phải là ánh mắt có thể làm tôi thoải mái......"
Doãn Bạch trở mình, nằm ngửa ở trên giường nhìn trần nhà thấp giọng nói: "Tôi cũng biết không nên vì ánh nhìn của người khác khiến mình không ổn, nhưng mà luôn gặp ánh mắt như vậy sao tôi có thể không ngại đây? Rõ ràng tôi cảm thấy chính mình không có gì khác họ thậm chí càng xuất sắc hơn họ, mà rất nhiều người......!luôn một lần rồi lại một lần nhắc nhở tôi, tôi là một người tàn tật."
"Như này thật sự là quá tổn thương người ta."
Giống như lúc học trung học.
khi đó cô ngồi trên xe lăn học, tuy rằng trong lớp học cũng có người đối đãi tốt với cô.
Nhưng bề ngoài cô quá mức xinh đẹp, làm cô vẫn không khỏi gặp phải bạn cùng lứa tuổi ghen ghét.
Thanh thiếu niên ác ý đều là trực tiếp nói trắng ra, trừ bỏ mắng cô " tiểu người què ngồi xe lăn" cùng với "Phế vật" ra còn sẽ ác ý trêu chọc với người thích cô, nói thế nhưng lại đi thích một người què.
Hơn nữa thành tích học tập của cô rất tốt, lại biết nhiều ngôn ngữ.
Ngay từ đầu mỗi khi có người ngoài đến thì giáo viên luôn sẽ đẩy cô ra phía trước.
Khi giới thiệu với người ta luôn nói cô là thanh thiếu niên "Thân tàn chí kiên", luôn kéo câu thiên tài "Thân tàn chí kiên"bên miệng.
Ai muốn "Thân tàn chí kiên"! Ai muốn luôn nghe người khác cường điệu nói mình là người tàn tật chứ!
Khi đó cô cảm thấy chính mình không có biện pháp đứng lên, cho dù có một chân trái hoàn hảo cũng không có cách nào chống đỡ bản thân đứng ở trên thế giới này! Vì cái gì những người này còn muốn tàn nhẫn ép cô đối diện với sự thật như vậy đây?
Cho dù cô lạc quan cũng không thể luôn kiên trì ở dưới hoàn cảnh như vậy.
Mà cọng rơm cuối cùng cũng ép cô suy sụp, là người kia rõ ràng mỗi ngày đều đẩy xe lăn đưa cô đến ngồi cùng bàn, ngày nọ lại lén cô ở hành lang cùng người khác đỏ lên mặt cãi nhau: "Ai sẽ thích một người què a! Nếu không phải giáo viên kêu tôi chiếu cố người đó, tôi cũng sẽ không nhận cái phiền toái này!"
Hiện tại nghĩ đến, có thể chỉ là cô gái đó miệng nói không giống lòng, nhưng khi đó Doãn Bạch lại chịu đả kích thật sâu.
Mà sau lần đó Doãn Bạch chuyển vào trường học mới, cũng sẽ không thử đi kết giao bạn mới.
Cô giống như một tòa bảo sơn ác long, cảnh giác mỗi một người tới gần mình, đồng thời cũng dùng bảo vật của mình, dụ dỗ người muốn tới gần bảo sơn.
Quan niệm cuộc sống cứ vặn vẹo như vậy, mãi cho đến sau khi cô thành niên có được năng lực suy nghĩ độc lập, mới dần dần thay đổi lại.
Tả Tĩnh U cầm cầm điện thoại nghe Doãn Bạch tự thuật, trầm mặc một hồi lâu.
Thân là một người cái từ nhỏ đã được đủ yêu thương trưởng thành, không có biện pháp đồng cảm với người có vận mệnh nhấp nhô tựa như mình cũng bị.
Nhưng là một người thành thục biết quan tâm, Tả Tĩnh U cũng có thể cảm nhận được cảm giác của Doãn Bạch.
Tả Tĩnh U dừng một chút, mở miệng nhẹ giọng an ủi: "Tuy rằng như thế, nhưng trên thế giới luôn sẽ có người tràn đầy tình cảm, thiện ý lại quan tâm người khác.
Nói nữa, cuộc sống mỗi người đều là từng đường quỹ đạo khác nhau, những người vô tri đó chỉ biết bởi vì bề ngoài mà ngạo mạn cho cô ánh mắt thương hại, thì cô cứ bỏ qua bọn họ vô tri đi."
Tả Tĩnh U nhấp môi suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Không thể nhìn thấu bên trong cô qua vẻ ngoài cũng không phải lỗi của cô, là những người đó đã bỏ lỡ."
"Không có thiết lập quan hệ càng thêm thân thiết hơn với cô, đó là họ với cô không có duyên phận, là họ tiếc nuối chứ không phải là cô nên tiếc nuối."
"Rốt cuộc, người cô vậy nếu thật sự muốn cùng ai đó có liên quan, thì người đó sẽ bị thẳng thắn thành thật thùy túy của cô đả động, đời này cũng sẽ không muốn rời khỏi cô."
Doãn Bạch ghé vào trên giường, không nhịn được mà bật cười.
Cô duỗi tay, kéo kéo gối đầu thêu hoa ở góc đánh dấu của mình, cười nói: "Lúc trước chị còn Đồng Đồng hoa ngôn xảo ngữ là di truyền Hạ Chí Văn, tôi thấy, rõ ràng là thừa kế từ chỗ của chị mới đúng."
Doãn Bạch nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Nói cái gì khi tôi muốn cùng ai có liên quan với ai, họ liền sẽ không rời khỏi tôi chứ.
Không phải Tiêu Niệm đã bỏ tôi mà đi sao?"
Tả Tĩnh U bị sặc một chút, có chút xấu hổ nói: "Loại chuyện tình yêu này mà, ngắn ngủi lại rõ ràng.
Loại tình cảm này, giống như là tơ nhện lúc sáng sớm vậy, nhìn như dày đặc không gì phá nổi, kỳ thật chỉ một giọt sương sớm đục lỗ liền sẽ tan."
Doãn Bạch thở dài, thập phần phiền muộn nói: "Chị không cần nói mấy chuyện tình yêu này với tôi Tiêu Niệm vốn chưa từng yêu tôi."
Tả Tĩnh U nhẹ di một tiếng: "Vì cái gì sẽ nói như vậy? Từ những hành động lúc trước của cô ấy, tôi thấy Tiêu Niệm là người nếu không có thích sẽ không cùng người khác ở bên nhau."
Đương nhiên là bởi vì giữa họ có hợp đồng mà!
Doãn Bạch lại không thừa nhận chính mình lúc hai mươi tuổi hơn vẫn là một tư bản vạn ác đành phải mơ hồ không rõ mà trả lời: "Bởi vì đủ loại lý do nha......Nhưng chuyện cô ấy không yêu tôi là chính miệng cô ấy nói.
Chính là lúc ở hoa viên năn trước, khi chị thấy tôi......"
Doãn Bạch thấp giọng lẩm bẩm vài câu: "Cũng không biết chị có nghe được hay không."
Tả Tĩnh U khẽ thở dài một tiếng, ôn nhu mà cùng nàng nói: "Le langage est source de malent.".