Chúng tôi là bạn nha!
Nghe được Doãn Bạch nói như vậy, Tả Tĩnh U có chút khó xử mà nhíu mày, do dự một hồi mới nói: "Nhưng Hoàng Tử Bé à hiện tại tôi không có giấy cũng không có bút, không cách nào vẽ cừu con cho cậu đâu?"
Tả Tĩnh U duỗi tay, giơ ly rượu trên mặt bàn lên hướng Doãn Bạch cười một chút: "Như vậy đi, chờ sau khi quay về tôi vẽ cừu cho cô được không?"
Có thể là yêu ai yêu cả đường đi, Doãn Bạch cảm thấy Tả Tĩnh U lúc này cười rộ lên thật sự là quá mức động lòng người.
Cô bưng ly rượu lên đặt ở bên môi nhấp một ngụm, hậm hực nói: "Vậy được rồi."
Có thể là bị Tả Tĩnh U kêu "Hoàng Tử bé" hai lần làm Doãn Bạch lúc này lại có chút không biết xấu hổ xông lên.
Cô ôm ly rượu, nhìn Tả Tĩnh U lại nhìn bong bóng đang bay trên bầu trời ngoài kia, ánh mắt mơ hồ một hồi lâu, cuối cùng mới quay lại trên người Tả Tĩnh U: "Vậy cô nhất định phải nhớ vẽ cừu cho tôi nha."
Tả Tĩnh U bật cười: "Ừm, đương nhiên, tôi đã đáp ứng cô rồi mà." Chuyện đã đáp ứng thì nàng tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
Doãn Bạch có chút cao hứng, ý cười từ đáy mắt xông ra.
Cô buông cái ly hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn về phía Tả Tĩnh U: "Hiện tại chúng ta, có thể xem như bạn bè sao?"
Tả Tĩnh U nhìn cô trẻ tuổi chân thành tha thiết, ánh mắt lại thanh trừng trong suốt, nặng nề mà gật đầu: "Đương nhiên, chúng ta là bạn nha! Nói cách khác, nếu không tôi vẽ cừu cho cô làm gì đây."
Doãn Bạch cao hứng lên, cô buông ly rượu xuống rồi thản nhiên lại thành khẩn nói: "Sớm biết nói chuyện phiếm với cô tốt như vậy, tôi liền làm bạn với cô sớm một chút."
Phải biết rằng, người giống như cô vậy, kỳ thật rất khó tìm được một người bạn thích hợp.
Thời niên thiếu thì còn khá tốt có cha mẹ chiếu cố còn có bà nội dung túng, cho nên cô có thể lạc quan thiên chân lớn lên.
Nhưng như này cũng không đại biểu cho ở dưới giáo dục như vậy, khi cô trưởng thành sẽ thành một người không rành chuyện đời.
Mà trái lại bởi vì tuổi nhỏ mất đi cha mẹ, tuy rằng bà nội dung túng cho cô tiếp tục ấu trĩ thiên chân, cũng thập phần tận tâm bồi dưỡng cho cô năng lực ứng phó với nguy hiểm.
Như này cũng đồng nghĩa với việc Doãn Bạch cũng có năng lực sinh hoạt giữa cuộc đời này.
Một người học được cách sinh tồn quá sớm, vì bảo hộ bản thân có thể thiên chân không thể không dùng mặt nạ lãnh khốc che dấu bản tính vốn có của mình, do đó đã cự tuyệt không ít người đến kết giao.
Vòng giao tế của cô như ở giữa hoang mạc, Tiêu Niệm đối với cô mà nói lại là tồn tại cực kỳ đặc thù.
Bởi vì đó là lần đầu tiên Doãn Bạch chủ động muốn đi tới gần đối phương.
Tiêu Niệm quá mức xinh đẹp giàu sức sống, giống như là ánh sáng hấp dẫn Doãn Bạch.
Tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa rồi cuối cùng hôi phi yên diệt*, tất cả đều trở thành bi kịch
(*Dùng để chỉ sự biến mất rất danh như bụi, như khói.
Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất quá nhanh trong thời gian ngắn.)
Nhưng mà như thế lại làm Doãn Bạch vẫn rất biết ơn Tiêu Niệm.
Ít nhất ở cùng Tiêu Niệm, để cô có thể cùng một người bắt đầu giao tế.
Cô chậm rãi từ hoang mạc của bản thân đi ra, dọc theo quỹ đạo Tiêu Niệm đã vẽ ra, sau đó đã cùng nhóm người Kim Tương Ngọc,Trương Ngọc thiết lập quan hệ.
Cho nên sau khi Tiêu Niệm rời đi cô đã không đến mức lại một lần đối mặt với thế giới chỉ là một cái hoang mạc.
Là Tiêu Niệm, đưa cô tới thế giới.
Chỉ là Doãn Bạch chưa từng nghĩ tới ở thế giới này ngoại trừ con nít, còn tồn tại một người như Tả Tĩnh U vậy.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Doãn Bạch cảm thấy người kia hẳn là "Người lớn" thành thục.
Hiện tại xem ra Tả Tĩnh U quả nhiên là một "Người lớn" thành thục, là người trưởng thành mà có thể bao dung rất nhiều thứ.
Là người lớn sẽ không đem mãng xà nhìn sai thành nón, cũng không treo tiền ở miệng, cũng không đi hướng chính trị.
Trong lòng Tĩnh U cũng có những thứ giống với Doãn Bạch.
Có Hoàng Tử bé, có những vì sao, có nước, có rừng rậm nguyên thủy, còn có những đoàn tàu, đại mãng xà.
Quả nhiên, có thể dạy ra đứa nhỏ thú vị như Đồng Đồng vậy cũng là một người phi thường thú vị.
Mà thu hoạch ngoài ý muốn này làm Doãn Bạch vui sướng từ trong đáy lòng.
Doãn Bạch chuyển biến rõ ràng, trong mắt chân thành thản nhiên của cô cũng làm Tả Tĩnh U cảm thấy thật thoải mái.
Tả Tĩnh U một tay chống ở trên mặt bàn nâng cằm mình rồi mỉm cười nhìn Doãn Bạch: "Thật ra tôi vẫn luôn muốn làm bạn với Doãn đổng, chính là lo lắng Doãn đổng cảm thấy tôi không đủ thú vị."
Qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi lúc trước Tả Tĩnh U liền phát hiện Doãn Bạch là người có tâm tư thuần khiết khó có được.
Đặc biệt là ở lần xấu hổ gặp ở bệnh viện, từ trên người Doãn Bạch nàng thấy được thiện ý quan tâm có sự trưởng thành chen lẫn đứa nhỏ từ cô.
Cũng chính là phần thiện ý này đã làm cho nàng luôn sẽ không ngăn cản đứa nhỏ trong nhà qua lại cùng Doãn Bạch.
Nàng thậm chí cảm thấy nếu có cơ hội thì có lẽ có thể cùng Doãn Bạch trở thành bạn.
Doãn Bạch giơ tay kéo kéo sợi tóc bên mái, có chút ngượng ngùng mà nói: "Hiện tại cũng không muộn nha.
Mấy chuyện duyên phận này thì tới sớm không bằng tới đúng lúc mà."
Doãn Bạch đoan chính dáng ngồi nghiêm túc nhìn về phía Tả Tĩnh U: "Đúng rồi, nếu đều là bạn, thì không cần khách sáo như vậy, chị có thể kêu tên của tôi."
Từ tên họ, tình bạn sẽ bắt đầu.
Tả Tĩnh U trầm ngâm một hồi, cánh môi hé mở, nhẹ nhàng nói: "Vậy....!Cô Doãn Bạch?" Rốt cuộc tên Doãn Bạch chỉ có hai chữ, kêu lên có chút không quá thuận miệng.
Hơn nữa người này xác thật đang dạy con mình, Tả Tĩnh U kêu cô ấy Cô giáo cũng tương đối thích hợp.
Doãn Bạch sửng sốt một chút, rất mau liền cười tủm tỉm mà trả lời một câu: "Tốt, cô Tả Tĩnh U."
Tả Tĩnh U ngước mắt đối diện với tầm mắt Doãn Bạch.
Nàng nhìn đôi mắt màu xanh xám sáng lấp lánh của Doãn Bạch, không khỏi nhoẻn miệng cười.
Nàng cười, Doãn Bạch cũng cười theo.
Hai người ăn ý nhìn nhau cười, lại tìm chuyện chút râu ria nói tiếp.
Hai người từ Hoàng Tử Bé bắt đầu nói, lại nói đến đồng thoại Vương Nhĩ Đức không khỏi nhắc tới cuộc đời cùng tác phẩm của Vương Nhĩ Đức, sau đó lại nói đến các phim điện ảnh liên quan.
Doãn Bạch không thể không thừa nhận, minh tinh cùng diễn viên có thể đi thẳng một đường ở giới giải trí, ngoại trừ thực lực của bản thân thì EQ cùng năng lực kéo quan hệ là vô cùng tốt.
Như là Tiêu Niệm, đối mặt với Doãn Bạch mới qua hàng hai có chút kiêu ngạo cũng có thể nhẫn nại tính tình để hống cô, thỏa mãn ảo tưởng cùng yêu cầu vốn có của cô.
Mà Tả Tĩnh U trước mắt đồng dạng cũng rất am hiểu nói chuyện phiếm, cùng nàng nói chuyện thì như tắm mình trong gió xuân, thậm chí làm Doãn Bạch có loại cảm giác hận khi không thể cho cô gặp tri kỷ sớm hơn.
Hai người hàn huyên một hồi lâu, trong lúc Tả Tĩnh U đã đẩy nhóm người muốn tiếp cận cô đều đi hết.
Sau lại vẫn là Doãn Bạch khát nên hai người mới cùng nhau từ đình hóng gió đi ra.
Hôn lễ cử hành vào bốn giờ buổi chiều, hiện tại là ở giữa trưa nhưng Doãn Bạch đã sớm đói bụng.
Cô chống cùng Tả Tĩnh U quay lại đám đông từ nhân viên tạp vụ đi ngang qua bên cạnh lấy ly nước sôi để nguội cùng với bánh kem trong khay cầm rồi chậm rãi ăn lên.
Chỉ là bánh kem vừa vào miệng thì Doãn Bạch liền nhíu mày.
Tả Tĩnh U một bên cầm dĩa đựng trái cây thấy dáng vẻ này của cô liền vội hỏi: "Làm sao vậy?"
Doãn Bạch liếm sạch bơ ở khóe miệng, rồi lấy tay che ở bên môi sau đó dựa gần Tả Tĩnh U nhỏ giọng nói: "Bánh kem ơi này không ăn được."
Doãn Bạch dừng một chút, trịnh trọng chuyện lạ bổ sung một câu: "Không có ngon như cô làm."
Tả Tĩnh U sửng sốt một chút, không nhịn được bật cười.
Nàng rũ mắt còn long lanh, nhàn nhạt cười nói: "Vậy cô không nên ăn nữa hãy ăn chút trái cây để lót dạ đi."
"Đương nhiên, cũng có thể thử các đồ ngọt khác."
"Được."
Doãn Bạch gật đầu, đi theo bên cạnh Tả Tĩnh U, ở chỗ những nhân viên phục vụ lui tới chọn đồ ăn mình muốn.
Hai người bọn cô sóng vai đứng chung một chỗ, kéo tới không ít ánh mắt của những người khác.
Rốt cuộc hai người các cô, một người là nữ diễn viên màn ảnh rộng lâu năm, một người là Đồng Tử Phát Tiền nổi danh trong giới.
Xuất phát từ đủ loại lý do thì tự nhiên có rất nhiều người muốn tiến đến gần.
Chỉ là hai người thoạt nhìn giống như không mong muốn nói chuyện cùng người khác lắm, cho nên cũng khiến cho vô số người đánh trống lui.
Nhưng trong nhóm người này cũng luôn có mấy người có dũng khí xứng đáng nhận bằng khen nghĩa sĩ.
Mà khi Tĩnh U giúp đỡ Doãn Bạch chọn điểm tâm thì có một người không quá thục liền tìm lên đây: "Cô Tả, đã lâu không gặp."
Hai người đứng chung một chỗ làm bộ không chút để ý nào uống nước trái cây, kỳ thật đang tìm điểm tâm ngọt, nghe được thanh âm này đồng thời ngẩng đầu rồi nhìn về phía người tới.
Người tới ăn một váy dài màu chấm gạo, bên ngoài kèm áo khoác nhung.
Tóc dài thoát ở phía sau còn dáng người cao gầy thoạt nhìn cực kỳ đẹp lại tiêu sái.
Doãn Bạch nhìn gương mặt người kia rất có vẻ đẹp cổ điển của phương đông, trong lòng liền một lộp bộp.
Cái này là vận khí gì đây, ở trường hợp này mà còn có thể gặp được Lộ Thanh.
Tâm tình ăn bánh kem của cô cũng không còn!
Doãn Bạch một chút cũng không cao hứng nỗi liền đem tay đang muốn lấy bánh kem rút lại còn ánh mắt bắt đầu dao động khắp nơi, suy nghĩ làm sao có thể rời đi mà không xấu hổ không mất lễ phép.
Tả Tĩnh U đứng ở bên cạnh Doãn Bạch, sau khi phát hiện Lộ Thanh đồng dạng thập phần kinh ngạc.
Nàng đứng thẳng thân thể, trên mặt treo lên nụ cười thương mại: "Đã lâu không gặp a, đạo diễn Lộ."
Nàng chớp chớp mắt, có chút khó hiểu hỏi: "Cô có chuyện gì sao?"
Lộ Thanh kỳ thật là một người tương đối có nề nếp, nàng dùng dư quang khóe mắt nhìn mắt Doãn Bạch bên cạnh Tả Tĩnh U, thu hồi ánh mắt, nói thẳng nói: "Là như này, lúc trước tôi có liên hệ với phòng làm việc của cô Tả, muốn hỏi ngài có thời gian hay không.
Nhưng đã qua hai tuần tôi cũng chưa nhận được câu trả lời, cho nên hôm nay gặp được cô Tả liền nhịn không được lại đây hỏi."
Doãn Bạch một bên nghe xong trực tiếp nhíu mày, Lộ Thanh sao lại muốn tìm Tả Tĩnh U hợp tác? Chẳng lẽ cô ta không biết Tiêu Niệm cùng Tả Tĩnh U là đối thủ sao?
Vạn nhất Tiêu Niệm không cao hứng thì sao?
Tả Tĩnh U nhìn Lộ Thanh trước mắt, mơ hồ nhớ tới là có một chuyện như vậy.
Nàng lộ ra biểu tình xin lỗi: "Ngượng ngùng, gần đây tôi khá bận nên quên mất.
Phim của đạo diễn Lộ là sang năm khai máy đúng không, vậy thật là quá tiếc nuối.
Lịch trình tới sang năm của tôi đều đã được sắp xếp hết, sợ là không rút được thời gian ra tham gia."
Sang năm nàng phải sản xuất phim của chính mình, còn phải sắp xếp khởi chiếu phim, còn phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp......!Bận tối mày tối mặt.
Tả Tĩnh U lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: "Kịch bản của Tả đạo tôi đã xem qua, xác thật là cảm thấy có hứng thú.
Nhưng thời gian không khớp, cũng cũng chỉ có thể tiếc nuối......"
Không đợi Tả Tĩnh U nói xong, Lộ Thanh nhấp môi, thập phần kiên định mà nói: "Không sao, cô Tả có thể cảm thấy hứng thú đã tốt rồi! Tôi chỉ có thể chờ cô Tả có thời gian, sang năm không được thì năm sau cũng có thể."
Người kia trầm ngâm một hồi, thực trịnh trọng mà nói: "Cô Tả trước không cần vội vàng cự tuyệt tôi, chúng ta có thể tìm một thời gian cụ thể nói chuyện.
Mong ngài hãy cho tôi một cơ hội, tôi cảm thấy chúng ta sẽ có một lần hợp tác rất hoàn mỹ."
Doãn Bạch đứng ở một bên, nghe thấy cái tình huống nói chuyện này chỉ cảm thấy chính mình bị Lộ Thanh nói lời buồn nôn đến nổi da gà đến phải đi lên.
Trời ạ, mấy người quay phim diễn phim làm nghệ thuật mấy người đều nói chuyện buồn nôn vậy sao? Chẳng lẽ Tiêu Niệm chính là bởi vì cô ta chuyện buồn nôn, mới thích cô ta như vậy?
Này thật sự lại là chuyện làm người ta thấy ngoài ý muốn!
Tả Tĩnh U cũng không có tiếp tục kiên quyết, chỉ gật gật đầu nói: "Vậy thì tốt, vậy đạo diễn Lộ hẹn thời gian rồi chúng ta sẽ nói chuyện cho tốt." Rốt cuộc trường hợp này kỳ thật cũng rất không thích hợp chính thức cự tuyệt người ta.
Lộ Thanh lộ ra tươi cười: "Tốt, quay về tôi sẽ liên hệ với trợ lý của ngài, hẹn lại khi ngài rảnh."
Lộ Thanh cùng Tả Tĩnh U nói xong bỗng nhiên đem ánh mắt chuyển hướng về phía Doãn Bạch, thực nghiêm túc nói: "Nếu Doãn đổng cũng ở đây, tôi đây có chuyện này cũng muốn nói cùng Doãn một chút."
Doãn Bạch đột nhiên bị kêu lên thu hồi sắp phải hướng bên cạnh đi, quay đầu mặt mang mỉm cười mà nhìn về phía Lộ Thanh, vẻ mặt vô tội nói: "Chuyện gì? Chẳng lẽ phim điện ảnh mới của cô muốn tìm tôi đầu tư sao?"
Không phải đâu không phải đâu, chẳng lẽ nhà Lộ Thanh phá sản cần hướng người như cô kêu gọi.
Phải để tình địch cũ đầu tư mới có thể quay phim?
Như này thì không tốt lắm a, vậy về sau chẳng phải là muốn Tiêu Niệm nuôi cô ta?
Oa, hay cho một tiểu bạch kiểm không biết xấu hổ!
Doãn Bạch tay cầm, trong đầu hiện lên vô số ý niệm lung tung rối loạn.
Lúc này Lộ Thanh nhấp môi cười một chút, thẳng thắn eo nhìn Doãn Bạch nói: "Không phải, tháng hai năm sau tôi cùng Tiêu sẽ kết hôn.
Lúc trước đã được Doãn đổng trợ giúp không ít cho nên lần này tôi cũng là tự mình lại đây mời Doãn đổng tham gia hôn lễ chúng tôi."
"Ngài nhất định sẽ vui lòng tham gia, đúng không?"
Trong nháy mắt này, tay Doãn Bạch nắm tức giận đến cả người phát run.
Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ! Lại khi dễ người ta như vậy! Tay cô đang nắm cũng phải nghẹn lại!.