Toàn thân Hứa Yến không có sức ngồi trên ghế, nhìn đường bay cách quân khu càng ngày càng xa, thiếu chút nữa là không nín được chửi một câu thô tục.
“Anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu?” Nói chuyện cũng không có sức, nói một câu đã hụt hơi: “Tôi muốn đi về nấu cơm, lát nữa còn phải đi làm, đang rất bận.”
An Tức kỳ quái nhìn hắn, theo thói quen mà sờ sờ khuyên tai màu lam, nở nụ cười không rõ ý: “Nên nói thần kinh cậu thô hay là bị ngốc đây? Hiện giờ cậu đã bị bắt cóc nha, chỉ sợ không có cách về nấu cơm.”
Hứa Yến lao lực mà trợn mắt: “Bắt cóc tôi có lợi gì chứ, hiện giờ tôi không có tiền.”
“Cái này cũng không nhất định.”
Ngón tay An Tức nhẹ nhàng gõ lên bàn điều khiển, tâm tình không tồi.
Xe huyền phù chính xác xuyên qua điểm mù của máy bay không người lái bay thẳng tới khu Y, cuối cùng ngừng ở đỉnh núi không người.
An Tức chỉ vào một sơn cốc lớn phía trước: “Nhìn bên kia xem, nói cho tôi cậu nhìn thấy cái gì.”
Hứa Yến vốn không muốn để ý hắn, nhưng ánh mắt vừa đảo qua, phương hướng hắn chỉ vậy mà xanh xanh hồng hồng một mảnh! Nhìn kĩ lại, lông tơ toàn thân đều dựng lên.
Phía dưới sơn cốc kia có một sào huyệt trùng tộc còn lớn hơn sào huyết cấp 5 lúc trước phát hiện!
An Tức vẫn luôn để ý vẻ mặt của hắn, nhìn thấy như vậy, không cần Hứa Yến nói hắn cũng đã có được đáp án, trong lòng không kìm nén được mà dâng lên một cảm giác hoang đường.
Bên tai nghe được tiếng cười, Hứa Yến lấy lại tinh thần, không biết vì sao, An Tức nằm bò lên bàn điều khiển cười không dừng lại được.
Tiếng cười kia không phải là tiếng cười vui vẻ, mà mang theo đau khổ, bất đắc dĩ, nực cười còn có một cảm xúc khác Hứa Yến không hiểu được.
Tóm lại hắn không thích.
“Đừng cười, anh như vậy tôi rất sợ.” Giọng nói của Hứa Yến cứng nhắc.
Ngón tay thon dài của An Tức mơn trớn khóe mắt, ánh mắt mìm cười nhìn Hứa Yến khiến hắn lạnh cả người.
“Tìm nhiều năm như vậy, không nghĩ tới gần ngay trước mắt, Tâm chưa bao giờ nói cho tôi biết con của hắn lại họ Lãnh chứ.”
Hứa Yến ngẩn ra, nhìn từ góc độ nào đó, gương mặt tươi cười của An Tức trùng với khuôn mặt của An Nhiên, nhìn như vậy An Tức và An Nhiên có vài phần giống nhau, chỉ là thân phận hai người, tính cách, khí chất khác biệt quá lớn, ngược lại làm cho người ta khó phát hiện điểm giống nhau này.
Bọn họ đều họ An…..
Từ từ, vừa rồi hắn nói cái gì? Suy nghĩ được một nửa lại bị lời nói của An Tức ngắt ngang.
Hứa Yến nhíu mày lại: “Anh quen biết ba ba tôi?”
An Tức lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc ra ngậm vào miệng, bật lửa lên, hít một cái, phun ra nhiều làn khói trắng.
Hắn nhìn phía trước, mỉm cười: “Đâu chỉ là quen, khi còn nhỏ tôi còn ôm qua cậu.
Khi đó cậu còn chạy theo phía sau tôi, còn kêu tôi thần phụ xinh đẹp, chỉ chớp mắt, đã trôi qua nhiều năm như vậy.”
Đầu óc Hứa Yến thiếu chút nữa bị mắc kẹt, đây là chuyện khi nào, sao hắn lại không có chút ấn tượng nào?!
Cứ mặc kệ trước đã, trong lòng Hứa Yến vừa động, thử hỏi: “Trùng hợp như vậy, nếu đã là người quen cũ, vậy thì thả thôi về đi, thần phụ xinh đẹp?”
Ngón tay An Tức kẹp thuốc, cười như không cười mà nhìn qua: “Chỉ sợ là không được, không tìm được người lớn, dùng con trai tới thay thế cũng được, có cậu ở, không sợ hắn không tới.”
Vẻ mặt Hứa Yến ngốc, hoàn toàn không hiểu An Tức đang nói gì, theo bản năng cho rằng “hắn” là An Nhiên.
“Anh tìm An Nhiên không thể tự tới cửa tìm người được sao?Tuy rằng hiện giờ hắn đang bận đánh giặc, không có thời gian gặp anh, anh cũng không cần phải vội vàng như vậy, bắt cóc cũng không cần thiết đâu.”
Lần này An Tức không trả lời.
Xe huyền phù đáp xuống, An Tức cầm dây thừng, mang theo Hứa Yến đi xuống, nhìn xung quanh, đem dây thừng ném về phía Hứa Yến: “Tự mình trói lại.” Rồi xoay người đi vào xe huyền phù lấy đồ vật.
Hứa Yến theo bản năng nhận lấy dây thừng, thực không biết nói như thế nào: “Này, anh còn đùa được à.”
Trong một lát, An Tức cầm nguyên bộ phát sóng trực tiếp đi xuống.
Hứa Yến đứng ở một bên xem hắn bận rộn, luôn cảm thấy không có cảm giác bị bắt cóc.
Người này cùng họ với An Nhiên, còn có vài phần tương tự An Nhiên, còn quen biết ba ba, tuy rằng tính cách hơi cổ quái, nhưng luôn cảm thấy đối phương không phải người tội ác tày trời gì, so với những người xấu lúc trước gặp thì không giống nhau.
Bị kéo tới dưới gốc cây cột lại, Hứa Yến mím môi: “Tôi có một đề xuất không đứng đắn nhỏ, không biết có nên nói hay không.”
An Tức buộc chặt dây thừng: “Không đứng đắn thì đừng nói.”
“Thần phụ xinh đẹp, buông đồ đao xuống quay đầu là bờ, anh chính là linh mục, sao có thể làm hành động bắt cóc này được, vô duyên vô cớ lại bôi nhọ chức nghiệp của anh, hơn nữa tôi còn chưa ăn cơm sáng, hiện giờ rất đói bụng, muốn về nhà, muốn Hương Hương, anh thả tôi về đi.”
“Thần phụ xinh đẹp, anh nói anh lớn lên đẹp như vậy, đều nói người đẹp thì tâm thiện, anh lương thiện như vậy khẳng định không hy vọng tôi bị đói, thả tôi về nhà đi.”
“Thần phụ xinh đẹp, tay tôi tê rồi, anh có thể thả lỏng một chút được không?”
“Thần phụ xinh đẹp, chân tôi cũng tê rồi, có thể cho tôi đi một chút được không?”
“Thần phụ xinh đẹp, tôi…..”
Hứa Yến nói liên tục không thôi, ánh mắt quan sát bốn phía, tay ở bên cạnh lặng lẽ nhặt mấy viên đá nhỏ bên cạnh.
An Tức treo thiết bị xong nhìn qua, phun ra một vòng khói, vẻ mặt khó lường: “Cậu là đường tăng sao?”
Ánh mắt Hứa Yến đầy hơi nước, giống một động vật nhỏ vô tội nhìn qua: “Tôi không phải.”
An Tức vô tình quay đầu: “Vậy thì phiền cậu câm miệng.”
Công kích bán manh thất bại.
Chỉnh tốt kênh, An Tức ném một camera bay lên không trung, màn hình nhắm ngay phương hướng Hứa Yến, cầm dao quân đội đi tới.
Hứa Yến vừa thấy cầm dao, thanh âm run rẩy: “Thần phụ xinh đẹp, có chuyện thì từ từ nói, đừng dùng dao, tôi sợ quá.”
An Tức dùng dao quân đội vỗ vỗ mặt hắn: “Nói một câu cắt một dao?”
Hứa Yến lập tức câm miệng, ánh mắt đảo qua camera kia, lấy một viên đá nhỏ bắn ra ngoài.
An Tức chuẩn bị quay video bắt cóc, quay đầu lại nhìn, không thấy camera bay đâu.
Hắn nhìn về phía Hứa Yến, người này vô tội chớp chớp mắt nhìn hắn.
Hắn lấy cái camera thứ hai ném lên, vừa mới nhắm chuẩn, lại bay đi.
Cái camera thứ bay bay lên, biu một tiếng lại bay xa.
Ánh mắt An Tức đảo qua tay Hứa Yến, Hứa Yến lập tức mở tay ra, tự chứng minh trong sạch: “Nó tự mình bay, không liên quan tới tôi.”
Dao quân dụng từ từ xẹt qua mặt Hứa Yến, thanh âm của An Tức nghe không ra cảm xúc: “Nếu không muốn bị đâm lủng tay, thì ngoan ngoãn một chút?”
Hứa Yến vội gật đầu không ngừng.
Cái camera thứ tư không có bay đi, nhưng nguồn điện lại bị đánh thủng.
Không muốn hiện ID thiết bị cá nhân của mình thì chỉ có thể sử dụng bộ thiết bị này, An Tức mất kiên nhẫn.
Hắn nắm lấy tóc Hứa Yến khiến người phải ngẩng đầu nhìn mình, mắt hoa đào xinh đẹp dần dần nổi lên một ít cảm xúc điên cuồng.
“Còn tưởng rằng dùng thuốc cậu có thể ngoan một chút, nghịch ngợm như vậy cần phải chịu trừng phạt nha.”
Hắn tư bỏ ý niệm, kéo người xuống dưới chân núi, ném người vào địa phương sâu đang hoạt động.
“Nếu là người nhà họ Lãnh, mấy con sâu này khẳng định không làm khó được cậu.” An Tức nhảy lên trên cây ngồi: “Nếu cậu giết chết được trùng vương nơi này, tôi có thể suy nghĩ thả cậu về nhà.”
Hứa Yến bị trói tay, cố gắng từ trên mặt đất đứng lên, sâu ở nơi xa hình như chú ý tới bên này, có mấy con chạy sang bên này.
“Anh đùa gì vậy! Kia chính là trùng vương!’
An Tức chống cằm, nghiền ngẫm mà cười: “Đúng vậy.”
Hứa Yến cắn răng: “Có phải tôi giết trùng vương, anh sẽ không gây phiền toái cho An Nhiên nữa?”
An Tức lắc đầu cười khẽ: “Muốn tìm hắn gây phiền toái tôi không cần ra tay, thời gian hiện tại, căn cứ kia hẳn là đã nổ tung rồi.”
Ngực Hứa Yến nhảy dựng: “Anh có ý gì?!”
An Tức mở thiết bị cá nhân ra, phóng to một video lên.
Vô số sâu chạy tới từ bốn phương tám hướng, khu tướng quân bị vây chặt như nêm cối, lúc nhúc, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Hứa Yến giật mình: “Tại sao lại như vậy, lúc tôi đi vẫn còn tốt mà!”
An Tức thu lại video, treo nụ cười chuyện không liên quan tới mình: “Cậu xem, nếu vừa rồi cậu nghe lời, lúc này An Nhiên không chừng đã trên đường, cũng không cần đối mặt với trường hợp nguy hiểm.”
Chỉ trong nháy mắt, Hứa Yến thiếu chút nữa đồng ý với lời ngụy biện của hắn: “Vừa rồi hắn đi ra mới là nguy hiểm!”
Hai con Công Trùng cấp 2 chạy tới, Hứa Yến bị bắt trốn tránh, móc sắc nhọn đâm tới, hắn nghiêng người, móc vừa lúc cắt đứt dây thừng.
“Kêu tôi giết sâu ít nhất cũng phải cho tôi một con dao chứ?!”
Vừa dứt lời, bên chân liền nhiều thêm một con dao.
Thật đúng chỉ là có một con dao!
Hứa Yến tức giận muốn mắng người, cầm lấy quân đao đi vài bước nhảy lên trên người Công Trùng, đối phó với loại công trung cấp bậc này, hắn rất có kinh nghiệm.
Con dao chui vào sau cổ Công Trùng, máu vẩy ra, Hứa Yến rút đao ra, mặt khác một con Công Trùng khác nhảy tới khu vực bên cạnh, hắn mượn lực xoay người, vài bước nhảy lên.
Chưa tới một phút, giải quyết hai con Công Trùng cấp hai.
Hứa Yến đứng trên lưng một con Công Trùng đã chết, trên mặt hắn có vài giọt máu, trượt xuống hơi ngứa, hắn nghiêng đầu chùi đi, để lại một vệt máu đỏ tươi.
Hắn nhìn về phía An Tức, ánh mắt nghiêm túc hẳn.
“Nghĩ lại, tôi không cần phiền toái như vậy, chỉ cần đánh bại anh, là tôi có thể trở về.”
“Ánh mắt không tồi, rốt cuộc cũng nghiêm túc rồi.”
Hứa Yến hoạt động chân tay một chút, nhảy lên thân cây kia, không nói hai lời ra tay với An Tức.
Lúc trước hắn chỉ nghĩ muốn kéo dài thời gian, muốn làm rõ An Tức muốn làm gì, nhưng hiện giờ hắn không muốn cái gì, chỉ muốn trở về bên cạnh An Nhiên.
Thuốc ngụy trang omega trên người Hứa Yến còn chưa mất đi hiệu lực, nhưng sức mạnh cũng cao hơn An Tức một bậc, nhưng kỹ xảo chiến đấu và kinh nghiệm phong phú thì An Tức hơn hắn.
Hai người đánh mấy chiêu, trong thời gian ngắn không thể phân cao thấp, nhưng suy nghĩ của hai người khác nhau, An Tức không nóng nảy, Hứa Yến lại không muốn lãng phí một phút nào ở chỗ này.
Hứa Yến xuống tay càng thêm tàn nhẫn, đánh lâu dài cũng sẽ bất lợi với An Tức, hắn vừa đánh vừa dẫn Hứa Yến vào sào huyệt trùng tộc.
Công Trùng đi săn bên ngoài chú ý bên này, sôi nổi chạy tới.
Đối phó một mình An Tức còn có thể, nhưng đồng thời đối phó An Tức và một đám Công Trùng thì rất miễn cưỡng, hơn nữa không biết vì cái gì, những con sâu này hình như không tấn công An Tức.
An Tức không ngừng buộc Hứa Yến đi vào trong sơn cốc, hơn nữa Công Trùng không ngừng tập trung về bên này, hai mặt Hứa Yến đều có địch.
Giữa lúc nhắm mắt mở mắt, trước mắt xuất hiện vô số sợi tơ, Hứa Yến không ngừng trốn tránh giữa những sợ tơ, đồng thời tìm cơ hội tấn công.
Tiếng Công Trùng gào rống cùng với máu vẩy ra, trên mặt đất có rất nhiều thi thể, mà An Tức và Hứa Yến còn chưa có phân thắng bại.
Đột nhiên, Hứa Yến cảm giác được cái gì, hắn thoáng nhìn ra sau, ba bốn con Công Trùng cấp bốn xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Nếu phải so sánh, sức chiến đấu của Công Trùng cấp hai tương đương với chiến cơ loại nhỏ, sức chiến đấu của Công Trùng cấp bốn có thể so với quân hạm cấp trung, căn bản không cùng một cấp.
Hứa Yến giơ tay đón đỡ đao quân dụng An Tức vung tới, vội vàng hô to: “Có chuyện gì trở về nói được chưa?”
An Tức không thay đổi: “Không được.”
Thể lực đã bị xói mòn mà kẻ địch lại càng ngày càng nhiều, Hứa Yến không thể không phân tâm để ý hai bên, vừa đối phó vừa nghĩ cách.
Thiết bị cá nhân đột nhiên vang lên, ngực Hứa Yến nhảy dựng.
Nhất định là An Nhiên gọi tới, hắn không nhìn thấy mình ở căn cứ, khẳng định thực lo lắng.
Không thể cứ kéo dài như vậy, ánh mắt Hứa Yến lạnh lùng, đối mặt đao quân dụng An Tức vung tới đây, hắn dùng sức chặt bỏ.
Lưỡi đao đối lưỡi đao, rắc một tiếng, An Tức lảo đảo lùi ra sau một bước, toàn bộ cánh tay bị tê dại.
Hứa Yến thừa thắng xông lên, đâm đao tới, lúc mũi đao sắp đụng vào ngực An Tức, động tác chần chờ trong nháy mắt, ngược lại thay đổi phương hướng công kích, chuyển đao qua, dùng sống đao đâm vào cổ An Tức.
Nhưng An Tức cũng đã phản ứng lại, nghiêng người trốn thoát.
Thân hình của Công Trùng cấp bốn lớn hơn gấp mấy lần thân hình của công trùng cấp 2, nhưng lại hiếu thắng hơn Công Trùng cấp 2, không bao lâu liền chạy tới đây, phun dịch chua về phía Hứa Yến.
Những dịch chua này có thể so với axit đậm đặc, chỉ đụng vào một chút sẽ để lại một lỗ thủng trên da.
Dựa vào năng lực đôi mắt, Hứa Yến miễn cưỡng có thể cùng Công Trùng và An Tức công kích trốn thoát an toàn.
Đột nhiên Công Trùng cấp bốn nâng tay lớn lên, Hứa Yến đã nhìn ra quỹ đạo hành động của nó, liền rời khỏi nơi này trước một phút, nhưng An Tức đánh nhau với hắn vẫn đứng im một chỗ.
Lại trễ nửa giây, tay bự đâm tới, đầu An Tức sẽ nở hoa.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, Hứa Yến căn bản không kịp tự hỏi, hắn duỗi tay kéo cánh tay An Tức qua một bên.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, bụng hơi lạnh, đồng tử hắn co lại, lập tức ném An Tức ra ngoài.
Sau khi che lại miệng vết thương lùi lại mấy bước dựa vào trên thân cây, sự tức giận của Hứa Yến hoàn toàn bị khai hoả, hắn bị ám toán!
Những con sâu đó không hề tấn công An Tức, lúc nãy là hắn cài bẫy!
“Xem ra là tôi sơ suất, anh là một tên khốn nạn!”
An Tức lắc lắc lưỡi dao toàn máu, cười: “Chỉ dựa vào một chút giác ngộ này của cậu, sao có thể đánh thắng tôi.”
Máu chảy ra từ giữa kẽ tay, bụng đã ướt một mảnh, cơn đau kéo tới khiến thể lực bị xói mòn, Hứa Yến cười lạnh một tiếng: “Nếu ngài coi hành vi này là giác ngộ, tôi đây thà rằng cả đời không có.”
An Tức không thèm để ý, tung một cái camera ra, sau đó nhanh chóng nhắm về phía Hứa Yến.
An Tức công kích hơn nữa có Công Trùng cấp 4 hỗ trợ, Hứa Yến không địch lại, trên người lại có thêm mấy vết thương.
An Tức đạp ngã hắn, đạp một chân lên lưng hắn.
“Thật đáng tiệc, cậu không thể thắng được tôi, cũng không thể cứu được bạn lữ của cậu, cậu nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu xem, giống một tên phế vật.”
Hứa Yến bị sặc máu, ho mạnh, hẳn thở hổn hển: “An Nhiên rất mạnh, không cần tôi cứu.”
“Phải không?”
An Tức vứt ra một đoạn hình ảnh.
Tiếng nổ truyền tới, Hứa Yến giãy giụa nhìn qua, quân khu bị nổ mạnh, mỗi một lần có thể san bằng một khu vực.
Ngực Hứa Yến run lên, không ngừng tìm kiếm trên hình ảnh, nhưng không có, cái gì cũng không có! Không có một quân hạm nào xuất hiện!
Những tiếng nổ này không phải do quân đội phản kích tạo nên, như vậy chính là do trùng tộc tấn công vào kho vũ khí khiến nó nổ mạnh!
Căn cứ nằm dưới quân khu, tuy rằng có hệ thống phòng ngự nhất định, nhưng nếu cứ bị nổ như vậy, Hứa Yến không biết sẽ tạo thành hậu quả gì.
An Nhiên còn ở dưới!
“Không cần… khụ… mau dừng tay…..”
An Tức cười khẽ: “Cậu đang kêu ai dừng tay? Chúng nó sao? Chúng nó không nghe được lời thỉnh cầu của cậu.”
“An Nhiên….
An Nhiên….”
Hứa Yến giãy giụa muốn bò dậy, lại bị An Tức đạp một cái.
“Cậu có kêu thì hắn cũng không nghe thấy, có lẽ thực mau… sẽ không nghe được.”
Sẽ không, An Nhiên rất mạnh, hắn sẽ không có việc gì.
Hứa Yến liều mạng an ủi bản thân, nhưng tâm lý vẫn nhịn không được lo lắng, sợ hắn bị thương.
Trước mắt hiện lên khuôn mặt lành lạnh của An Nhiên và tiếng kêu mềm mại của Hương Hương, ngón tay Hứa Yến bám sâu vào bùn.
“Cứu hắn….
Khụ khụ….
Anh cứu hắn giúp tôi, anh có thể….”
Trong chiến đấu, hắn mơ hồ phát hiện điểm này, An Tức có thể khống chế những con sâu này.
“Cứu hắn?” An Tức cười nhạo: “Được, cậu và hắn, chỉ có một người được sống, tự cậu chọn.”
“Được, tôi chọn….”
Thanh âm Hứa Yến thật nhẹ, An Tức không thể không tới gần để nghe.
“Tôi chọn….” Đúng lúc này, Hứa Yến ra tay như điện, một cục đá bay tới chỗ An Tức.
An Tức né sang bên cạnh, công trùng tứ cấp vừa mới bị tạm dừng hành động cũng bởi vì vậy mà bắt đầu hành động, máu của Hứa Yến làm chúng nó càng thêm điên cuồng nhào tới.
Vốn dĩ khoảng cách rất gần, hình thể công trùng lại lớn, chúng nó không cần phải chạy tới, thậm chí chỉ cần nâng vuốt lên là có thể trúng Hứa Yến.
Máu chảy ra quá nhiều, đại não lộn xộn, thân thể cũng không động đậy được, nếu bị đồ vật này đâm trúng, có chín mạng cũng không đủ để chết.
An Nhiên còn đang đợi hắn trở về, hắn sao có thể chết ở nơi này?
Khi móng vuốt sắp đâm vào lưng Hứa Yến, hai mắt của Hứa Yến đột nhiên biến thành dựng đồng, sức mạnh không biết tên dần dần xuất hiện trong thân thể hắn.
Mấy sợi xích ảo ảnh từ trong cơ thể hắn vụt ra, cuốn lấy móng vuốt của Công Trùng.
Xiềng xích nhìn mỏng manh lại khiến móng vuốt lớn không thể nhúc nhích.
Nhóm công trùng gào rú lui ra sau, hình như rất sợ hãi những xiềng xích này.
Lại có hai sợi xích vụt ra, trực tiếp đâm vào đỉnh đầu của Công Trùng cấp 4, rồi xuyên qua người chúng nó.
Dây xích biến mất, hai con Công Trùng cấp 4 lập tức ngã xuống đất.
Hứa Yến chống một tay xuống đất ngồi dậy, quỳ một gối xuống đất, che lại miệng vết thương.
“Trẻ con mới đưa ra lựa chọn, người lớn đương nhiên muốn cả hai.” Hứa Yến lau sạch máu nơi khoé miệng, ánh mắt sắc bén: “Hơn nữa ông là cái thá gì, cũng xứng để cho tôi lựa chọn sao?”
An Tức nhìn năng lực của hắn trong mắt, đáy mắt hơi hơi hiện ra hưng phấn.
“Tinh thần lục xiềng xích đã được kích hoạt rồi, tư chất quả nhiên không tồi.”
Hứa Yến thong thả đứng lên, toàn thân tắm máu, mặt hắn không có cảm xúc gì đi tới chỗ An Tức, quanh người có một sức mạnh vây quanh.
Khi đi lại, từ miệng vết thương đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà khép lại.
An Tức chú ý tới điểm này, thu hồi tin tức tố, những Công Trùng xung quanh muốn nhào tới, lại cảm thấy trên người Hứa Yến có thứ khiến chúng nó kiêng kị nên lại lùi ra sau.
Còn chưa lùi được vài bước, xiềng xích trên người Hứa Yến bay ra trói chặt cổ chúng nó.
Xiềng xích không ngừng buộc chặt, trong khoảnh khắc, tất cả đầu của Công Trùng đều dọn nhà.
Thấy một màn như vậy, An Tức không cảm thấy khủng hoảng ngược lại lại cười: “Mới vừa kích hoạt mà đã vận dụng tự nhiên, không tồi.”
Nhưng hắn thực mau phát hiện, trạng thái của Hứa Yến không đúng, không chỉ sức mạnh tăng lên, cảm giác hắn mang cho người khác hoàn toàn thay đổi.
Giờ phút này, từ trong mắt hắn chỉ còn lại giết chóc.
Trong khi quan sát, có mấy sợi dây xích bay về phía An Tức.
An Tức nhảy lên trốn tránh, cũng bắt đầu nghiêm túc: “Chỉ có như vậy mà đã muốn đánh bại tôi? Không có khả năng!”
Trong căn cứ ngầm, An Nhiên sứt đầu mẻ trán.
Mấy giờ trước, hắn nhận được tin tức năm cái sào huyệt trùng tộc cấp 5 xuất hiện, hắn triệu tập các bộ đội tác chiến từ chiến trường khác, lại phái đa số binh lực trong căn cứ ra ngoài, lại không nghĩ rằng đã qua hơn một giờ, bên cạnh quân khu không hề dự liệu lại xuất hiện mấy chục vạn con Công Trùng, vây quanh toàn bộ quân khu.
Căn cứ đã mở hệ thống phòng ngự tối cao, tất cả các bộ phận đều tiến vào trạng thái cao nhất.
Chờ An Nhiên lấy lại tinh thần lại phát hiện, không thấy Hứa Yến.
Vốn dĩ lúc này, là thời điểm hắn trực ban, hơn nữa tình huống hiện tại bây giờ, An Nhiên không tin hắn sẽ trốn ở nơi nào đó nghỉ ngơi.
Chờ tới lúc hắn rảnh phát thông tin cho Hứa Yến, lại không liên lạc được.
An Nhiên mơ hồ cảm thấy bất an, hắn thật sự không đi được, chỉ có thể tìm Quất Tử tương đối rảnh rỗi đi tìm.
“Tôi và thuộc hạ đã lật tung hết căn cứ lên nhưng vẫn không tìm thấy hắn!”
Trong lòng Quất Tử lo lắng, trên đỉnh đầu tiếng vang nổ mạnh khiến tim hắn đập thình thịch, lúc này Hứa Yến còn xảy ra chuyện, quả thực không khiến người khác bớt lo.
Tình hình chiến đấu quỷ dị, lúc này lại đột nhiên không thấy Hứa Yến, An Nhiên rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.
Trong lúc này hắn không thể bỏ lại mọi chuyện ở đây, càng không thể mặc kệ Hứa Yến.
Hứa Yến không phải một đứa trẻ hai tuổi, biết nặng nhẹ, nếu như có chuyện gì phải rời đi nhất định sẽ nói với hắn một tiếng, cho dù quên mất? Thì lúc này nhất định sẽ liên lạc với hắn.
Nhưng cái gì cũng không có, bọn họ mất liên lạc.
Một góc căn cứ, một người nam nhân từ trong góc đi ra, hắn nho nhã thanh tú, như là đi ra từ trong tranh cổ, mặc tây trang, trong căn cứ toàn người mặc quân trang có vẻ thực nổi bất.
Hắn hơi nghiêng đầu, trên lỗ tai bị mái tóc che hờ lộ ra một tai nghe mini, hình như đang trò chuyện với ai đó.
“Ừ….
Em vào được… bên này không có ai….
Đang tìm….
Được, đem người mang về trước….”
Cửa phòng bên đường đi đột nhiên mở ra, binh lính đi ra nhìn thấy hắn, theo bản năng sờ ra sau eo.
Mày nam tử nhíu lại, tin tức tố tản ra, nhìn hai mắt người nọ, từ từ mở miệng: “Cậu không nhìn thấy ai cả, hiện giờ mệt mỏi, phải về phòng nghỉ ngơi.”
Vẻ mặt cảnh giác của binh lính dần dần dại ra, hắn xoay người đóng cửa lại.
Tai nghe đột nhiên truyền tới thanh âm nói chuyện, mặt mày hắn giãn ra một chút: “Yên tâm, em, không có việc gì?”
Trung tâm chỉ huy, có người đi tới bên cạnh An Nhiên báo cáo.
“Kênh công khai đột nhiên nhận được tin tức không biết địa chỉ.”
Ngực An Nhiên đập thình thịch, vội vàng nói: “Cho tiếp nhận!”
“Vâng!”
Trong hình, toàn thân Hứa Yến toàn là máu nằm trên mặt đất, xung quanh còn có rất nhiều Công Trùng vây quanh.
A Yến!
Đồng tử An Nhiên mạnh mẽ co lại, bụng hơi hơi đau đớn.
Hắn che bụng, thái dương toàn là mồ hôi lạnh.
Cho dù hít sâu cũng không giảm bớt được đau đớn này.
“Trưởng quan, ngài làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?”
Sĩ quan đứng ở bên người hắn nhận ra hắn không bình thường, tiến lại gần dò hỏi, phất tay kêu người đi gọi quân y tới đây.
An Nhiên giơ tay ra hiệu dừng lại, cắn răng chờ một lúc, kêu phó quan tới.
Hắn có ba phó quan, hai người khác đã được hắn sắp xếp ở chiến trường khác.
“Mọi chuyện tiếp theo giao cho anh, có tình huống gì thì tuỳ lúc liên hệ với tôi.”
Phó quan ngẩn ra, không biết vì sao hắn lại nói như vậy.
“Trưởng quan, ngài….”
Lúc An Nhiên đi tới cửa, Quất Tử vừa lúc chạy tới, nhìn tình huống của hắn thật sự rất lo lắng.
“Hiện giờ thân thể ngài đặc biệt, không thể chịu kích thích quá lớn.”
An Nhiên đẩy hắn ra: “Tình huống của tôi như thế nào, tôi rõ ràng hơn cậu.”
Cho dù đây là đứa con duy nhất đời này của hắn, cũng không quan trọng bằng Hứa Yến, nếu không còn, chỉ có thể nói số mạng hắn không có duyên với hài tử.
Quất Tử theo sau ngăn hắn lại đè nặng thanh âm: “Nhưng tình huống hiện giờ ngài cũng không ra được! Điện hạ của tôi ơi, làm ơn, đừng xúc động!”
“A Yến sắp chết, cậu kêu tôi đừng xúc động sao?” Trong đôi mắt lạnh lùng của An Nhiên ẩn chứa bạo nộ: “Ai còn dám cản tôi, chính là kẻ thù của tôi!”
Quất Tử bị doạ sợ, ấp úng đứng ở một bên, không dám khuyên nữa.
An Nhiên cố gắng nhanh chóng đi về phía cabin, nhưng đi được nửa đường lại bị một nam nhân cản lại.
“Làm sĩ quan chỉ huy quân đoàn, trong lúc này chuyện cậu phải làm là phụ trách với thuộc hạ của cậu, không chỉ có cậu, bọn họ cũng có cha mẹ và người yêu.”
An Nhiên đi qua nhìn, khi nhìn thấy mặt nam nhân, liền ngẩn ra: “Người là….”
Hứa Tâm nở nụ cười ôn hoà với hắn: “Yên tâm, A Yến sẽ không có việc gì.”.