Sau Khi Bị Thái Tử Phát Hiện Là Nữ Giả Nam

Chương 24: Nàng không chịu nổi vung chân




 

---

Trong mơ hồ, tầng tầng lớp lớp khoái cảm chồng chất, Phó Ninh Dung ý thức mịt mù, nàng căn bản không hiểu sự huyền bí của chuyện tình yêu, nghe Tạ Du nói như vậy, nàng liền làm theo ý hắn.

Nghe theo lời hắn, làm ra hành động mà hắn muốn.

"Mở rộng chân ra một chút."

Phó Ninh Dung ngoan ngoãn làm theo, tách rộng chân ra.

Bây giờ Tạ Du có thể nhìn thấy mọi thứ một cách rõ ràng nhất, tư thế này giúp hắn di chuyển thuận lợi hơn.

Nhưng chẳng phải hắn nói sẽ lấy ra sao?

Cho đến khi một ngón tay khác được thêm vào trong hoa huyệt, Phó Ninh Dung mới nhận ra Tạ Du đang lừa nàng.

Giọng nói Phó Ninh Dung run rẩy, toàn thân đều bị Tạ Du đùa bỡn, nhưng nàng lại cố chấp đối nghịch với hắn, lên án hành vi xấu xa của hắn: "Tạ Du, đồ lừa đảo! Hành động này của ngươi rõ ràng không phải muốn lấy ra."

Thật thông minh.

Nhưng Tạ Du đã nhanh chóng phản ứng lại, một cái chớp mắt đã nghĩ ra lời đối phó tiếp theo: "Kêu nàng thả lỏng ra không phải sao? Chật quá, ta giúp nàng nới rộng trước rồi mới lấy ra được."

Phó Ninh Dung không nói nên lời, nhưng chỉ có thể buộc phải tin tưởng hắn một lần nữa.



Hắn vỗ về trấn an nàng. Một lúc sau, nàng dần buông lỏng, nhận thấy mình không bị nàng kẹp chặt nữa, Tạ Du tiếp tục di chuyển.

Hành lang vẫn rất chặt chẽ, nhưng có nước bôi trơn nên so với lúc mới vào đã thông thuận hơn rất nhiều.

Ngón tay bám vào thành trong, khẽ cong lên, lúc vô tình chạm vào điểm nhỏ hơi gồ, Tạ Du vừa xoa vừa mài, Phó Ninh Dung không nhịn được hét lên, rất sảng khoái nhưng cũng rất khó chịu, âm thanh rên rỉ cũng càng thêm mị hoặc.

Một luồng nhiệt đổ xuống.

Hắn thấy nàng như vậy bèn hung ác bắt lấy điểm đó không tha.

Hết đợt này đến đợt khác, những cú đâm biến thành mạnh bạo và nhanh chóng, Phó Ninh Dung khó chịu vung chân đạp lên người hắn, hắn lại giữ chặt chân nàng không chịu buông tay, dồn hết sự tập trung vào tra tấn điểm nhỏ.

Cho đến khi hắn siết eo Phó Ninh Dung khống chế nàng, huyệt đạo của nàng co rút kịch liệt, toàn thân phủ lên một màu hồng nhuận.

Theo cú chạy nước rút cực kỳ nhanh và tàn bạo, Tạ Du cảm nhận được ngón tay mình càng ngày càng bị hút chặt hơn, bên trong vách tường như có hàng nghìn cái miệng nhỏ đang tranh nhau lôi kéo hắn đến chỗ sâu nhất, quấn lấy hắn để vượt qua các chướng ngại vật.

Hắn thiếu chút nữa không khống chế được chính mình.

Tạ Du cũng chưa có kinh nghiệm về việc này, hắn chỉ dựa vào bản năng của mình và phản ứng của Phó Ninh Dung để làm ra hành động thỏa mãn nàng.

Phó Ninh Dung hiện tại rất xinh đẹp, khuôn mặt như hoa đào, đôi môi đỏ ửng bị nàng gắt gao cắn chặt.

Nàng cắn chặt cánh môi không muốn phát ra âm thanh nhưng tiếng rên rỉ vẫn không kìm được tràn ra khỏi cổ họng.

Tạ Du nhướng mày.



Hắn câu lấy cằm nàng rồi hôn lên môi, nếm được vị máu tanh nồng, cảm nhận được sự bất an của nàng, hắn càng ôm nàng chặt hơn, môi lưỡi quấn lấy nàng.

Phó Ninh Dung cảm thấy máu toàn thân đều dồn hết về điểm mẫn cảm ở thân dưới, các giác quan dần dần suy yếu, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, toàn thân đang từng chút một tan chảy.

Đầu óc nàng trống rỗng.

Vòng tay của Tạ Du giống như một bến cảng ấm áp, cho nàng một chỗ dựa vững chắc.

Giờ phút này, nam nhân giống như là vị cứu tinh duy nhất của nàng.

Ngón tay di chuyển cực nhanh, đút vào một cách thô bạo, chạm đến phần thịt mềm mại trong nàng, càng lúc càng cọ xát mạnh hơn.

Khoái cảm chồng chất từng lớp, cảm giác tê dại khó tả không ngừng dâng lên.

Hoa tâm của Phó Ninh Dung không hề báo trước co rút thật chặt, một tia ánh sáng trắng xẹt qua đầu nàng.

Khoái lạc vô tận lúc này đạt đến đỉnh điểm, nó bộc phát trực tiếp trên ngón tay Tạ Du.

Sau một hồi co thắt, hai chân Phó Ninh Dung mềm nhũn, toàn thân run giật.

Nàng còn chưa kịp nhận ra đây là gì thì những giọt nước mắt sinh lý đã lăn dài trên khóe mắt.

Tiếng hét chói tai và tiếng rên rỉ đều bị nụ hôn của Tạ Du bịt kín.

Chưa từng có, Phó Ninh Dung nghênh đón đợt cao trào đầu tiên của chính mình.