"Tu Trạch, người mày phái đi theo dõi nói tiểu tử kia sắp về nước rồi."
Tần Tu Trạch vẻ mặt dửng dưng nhưng tay cầm điện thoại của hắn nắm chặt đến trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ.
Đối phương lại nói: "Tao vừa gửi cho mày mấy bức ảnh gần đây của thằng nhóc kia rồi.
Mày thì hay rồi, suốt ba năm ngày nào cũng kêu người theo dõi sinh hoạt của tiểu tử kia, hận mỗi ngày tiểu tử kia uống mấy ly nước cũng muốn biết.
Biến thái quá đi! Tao trước đây sao không biết mày là loại người như vậy chứ?"
Tần Tu Trạch cười giỡn nói: "Tao cũng có thể làm như vậy với mày.."
Đối phương vội nói: "Thôi đừng, tao không muốn xui xẻo như tiểu tử kia, sinh ra đã đào hoa..." Nói được nửa câu cười xấu xa nói: "Thằng nhóc kia ba năm nay chắc nhịn sắp chết rồi."
Tần Tu Trạch cau mày, "Em ấy sau khi trở về không cần theo dõi nữa."
Đối phương thở phào nhẹ nhõm nói: "Cuối cùng tụi tao có thể rút lui rồi."
Hai người sau khi cúp điện thoại, Tần Tu Trạch mở hộp mail ra, từng tấm từng tấm ảnh ập vào mắt, người trong ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc chính là đường nét ngày càng tinh xảo mê người, luôn thu hút ánh mắt của hắn; còn xa lạ chính là thần thái sáng láng trong đôi mắt cùng nụ cười tự tin trên gương mặt cậu!
Tần Tu Trạch nhìn chằm chằm ảnh chụp rất lâu, đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, mặt trời chói chang! Nhưng lại chiếu sáng không được nội tâm âm u của hắn!
***
Tô Thần kéo vali hành lí ra sân bay, liếc mắt liền nhìn thấy gương mặt tươi cười nghênh tiếp cậu của cha Tô và dì Khương.
Tô Thần nhanh chân đi đến chỗ hai người, "Ba, dì Khương, sao hai người lại tới chứ? Con tự lái xe về được mà."
Cha Tô muốn xách phụ hành lí trong tay Tô Thần, lại bị cậu cự tuyệt, "Ba, con tự xách được, không nặng chút nào cả."
Dì Khương đánh giá Tô Thần vài lần nói: "Tiểu Thần so với một năm trước khi chúng ta rời đi đã trưởng thành hơn rất nhiều."
Bởi vì cha mẹ dì Khương ngày càng lớn tuổi, thân thể ngày càng yếu đi, mà sức khỏe của cha Tô đã không có gì đáng ngại, không cần tiếp tục trị liệu nữa nên hai người quyết định quay về nước.
Hai người trực tiếp đến sống ở quê hương của dì Khương, là H thị - một thành phố ở phía nam.
Mẹ dì Khương có mở một xưởng thực phẩm nhỏ, cha Tô sau khi trở về liền tiếp nhận quản lí cái xưởng nhỏ này.
Ông đã có kinh nghiệm về ngành hàng thực phẩm trước đây nên xưởng nhỏ cũng dần phát triển hơn.
Còn dì Khương vẫn làm công việc cũ, bà xin làm việc ở một bệnh viện.
Tô Thần nhìn chằm chằm vào bụng dì Khương, hỏi: "Dì, không phải đứa nhỏ đã bốn tháng rồi sao? Làm sao còn chưa nhô lên?" Sau khi trải qua sự việc của Tần Tu Trạch, quan hệ của Tô Thần và dì Khương đã tốt lên, tình cảm giống như mẹ con ruột.
Vừa nghe Tô Thần nhắc tới tiểu bảo bảo trong bụng mình, trên mặt dì Khương lộ ra nụ cười hạnh phúc, "Phải chờ một hai tháng nữa mới thấy rõ được."
Ba người vừa nói chuyện vừa nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ vút qua, tuy đây không phải là nơi Tô Thần sinh sống hai mươi nắm, nhưng cậu vẫn cảm thấy thân quen.
Tô Thần sau khi tốt nghiệp không muốn ở lại Mĩ nữa, cậu nghe lời cha Tô và dì Khương đề nghị, cùng dọn đến H thị ở với hai người.
Sau khi trở lại Tô Thần dự định sẽ đi tìm việc làm, cậu đối với công việc thiết kế quảng cáo rất có hứng thú, cậu muốn tìm một công ty quảng cáo để làm trước, chờ sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm rồi sẽ tự mở một công ty quảng cáo nhỏ cho riêng mình.
Tô Thần sau khi về nước có gọi cho dì Tần, bà nói sức khỏe của bà hiện tại rất tốt.
Tô Thần hỏi bà có muốn dời đến phía nam hay không nhưng bà lại từ chối.
Cậu vốn định trở về thăm dì Tần nhưng lại nhớ đến cái người kia, cuối cùng vẫn không đi.
Năm đầu tiên Tô Thần đến Mĩ chủ yếu là học ngôn ngữ, hai năm sau thì học thiết kế, vì cậu dành hết thời gian của mình để học ngôn ngữ và các môn chuyên ngành nên Tô Thần không có thời gian để đi làm thêm, chi phí sinh hoạt cùng học phí đều là tiền trong nhà đưa cho.
Tô Thần trở về nghỉ ngơi hai ngày, hôm đó trong lúc ăn sáng Tô Thần nói cho cha Tô và dì Khương là mình muốn ra ngoài tìm việc làm.
Dì Khương nói: "Tiểu Thần, trước khi con về dì và cha con có mua cho con một căn nhà, vị trí cũng không tệ, cách chúng ta không xa lắm.
Một lát nữa để cha con dẫn con đi xem thử, con trước tiên dọn vào ở đi rồi hẵn tìm việc làm."
Tô Thần nghe xong ngẩn người, vừa muốn cự tuyệt thì nghe cha Tô nói: "Tiểu Thần, đây là dì và cha cho con, đừng từ chối.
Con từ nhỏ đã không quen chịu khổ, nếu không phải công ty xảy ra chuyện..., ai, ba cũng biết trong một năm ba đi Mĩ, một mình con gánh vác công ty rất cực khổ.
Bây giờ ba đã có tiền trong tay, cho con thì con cứ nhận đi, đừng khách sáo với hai ông bà già này nữa."
Tô Thần há miệng, cuối cùng nói: "Được, tiền trang trí coi như con mượn ba, chờ con kiếm được tiền rồi sẽ trả lại sau."
Dì Khương cười nói: "Theo con."
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad Sasaswa.
Căn nhà có ba phòng hai sảnh, Tô Thần định dùng một phòng làm phòng ngủ, một phòng làm phòng sách, một phòng thì đổi sang phòng tập thể hình, kì thực chính là phòng vũ đạo, như vậy có thể rèn luyện sức khỏe thường xuyên.
Mặc dù dì Khương kêu cậu trang trí xong rồi tìm việc làm sau, nhưng việc trang trí làm nhanh cũng phải mất một tháng, cậu không thể rảnh rỗi trong một hai tháng như vậy được, vì vậy cậu một bên thì trang trí nhà một bên thì tìm việc làm.
Lúc này Lý Trí Viễn - một học trưởng cùng trường bên Mĩ của Tô Thần gọi điện cho cậu, y học chung ngành với Tô Thần, nhà cũng ở H thị, năm ngoái sau khi tốt nghiệp liền về nước.
Trong khoảng thời gian ở Mĩ, người học trưởng này rất chăm sóc Tô Thần cho nên sau khi cậu về nước liền liên lạc với y.
Lý Trí Viễn đúng lúc vừa mới mở một công ty quảng cáo nhỏ, hỏi Tô Thần có đồng ý hợp tác với mình không, Tô Thần suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Công ty này vừa thành lập không bao lâu, Tô Thần cảm thấy mình có thể học tập được chút ít, sau này khi tách ra cũng có kinh nghiệm.
Bởi vì công ty mới vừa thành lập, không đủ nhân lực, Tô Thần từ khi bắt đầu vào công ty cái gì cũng làm, chạy vặt, chạy nghiệp vụ, làm thiết kế, mỗi ngày còn phải rút ta chút thời gian để theo dõi tiến độ trang trí nhà.
Trong một tháng hơn sau khi trở về, cuộc sống của Tô Thần trở nên phong phú hơn rất nhiều.
Tô Thần đối với sinh hoạt bây giờ của mình rất thỏa mãn, hết thảy đều đi theo quỹ đạo mong muốn của cậu.
Bởi vì phong cách trang trí phòng rất đơn giản nên chưa tới một tháng đã sắp xog, sau khi sắp xếp gọn gàng lập tức có thể dọn vào ở.
Tuy cha Tô và dì Khương có khuyên cậu nên để nhà trống mấy tháng rồi hẵn dọn vào, nhưng ba người ở chung một chỗ với mẹ dì Khương, Tô Thần cảm thấy có chút không tiện nên không nghe theo lời đề nghị của hai người.
Em gái của Lý Trí Viễn là Lý San San đang học năm tư đại học, vì lịch học khá thoải mái nên nhưng lúc rảnh rỗi cô sẽ đến giúp đỡ anh trai mình.
Lý San San đối với Tô Thần rất tốt, mỗi lần tới đều mang chút đồ ăn hoặc trái cây cho cậu, mở miệng đều là anh Tiểu Thần, làm các nhân viên khác ao ước không thôi.
Lý Trí Viễn biết tâm ý của em gái mình cho nên lúc thường rất chăm sóc Tô Thần, đối với phương diện công việc không chút keo kiệt mà hướng dẫn cho cậu, chuyện gì cũng đề bạt cậu lên, thậm chí còn có ý định nâng Tô Thần lên làm phó điều hành công ty.
Tuy là công ty nhỏ, tổng cộng không tới mười người, nhưng Tô Thần vẫn rất biết ơn Lý Trí Viễn vì sự chăm sóc của y.
Hôm đó Tô Thần vừa đến công ty, thấy Lý Trí Viễn cao hứng nói: "Tiểu Thần, anh vừa nhận được một dự án lớn.
Đi, anh và cậu đi xem xem."
Trên đường đến công ty đối tác, Tô Thần từ lời nói của Lý Trí Viễn biết được công ty này trước kia là ở phía Bắc, bây giờ muốn tới phía Nam phát triển nên tìm đến bọn họ.
Sau khi hai người đến công ty, tiếp tân đưa bọn họ đến một phòng họp nhỏ, đưa cho hai người hai tách trà rồi nói: "Thật ngại quá, giám đốc của chúng tôi đang họp, sau khi cuộc họp kết thức sẽ tới đây ngay.
Hai vị vui lòng ngồi đây chờ một lát."
Lý Trí Viễn cười nói: "Không có gì, chúng tôi không vội." Khách hàng chính là Thượng Đế, đừng nói là chờ một lát, bọn họ dù có chờ một ngày cũng không sao.
Tô Thần phát hiện công ty này tuy mới vừa thành lập, thế nhưng quy mô rất lớn, cậu không nghĩ tới Lý Trí Viễn có thể liên hệ được với công ty lớn như vậy, đơn hàng này sau khi hoàn thành, bọn bọ sẽ không cần vất vả trong mấy ngày liên tiếp.
Tô Thần và Lý Trí Viễn đang nói chuyện thì cửa phòng họp bỗng nhiên mở ra.
Tô Thần theo bản năng ngẩng đầu, lúc nhìn thấy người kia, cậu cảm giác các mạch máu của mình trong nháy mắt ngưng lại, cả người cứng ngắc, hô hấp khó khăn.
Thấy Tần Tu Trạch vừa cười vừa đi tới gần bọn họ, tim Tô Thần đập thình thịch như sắp lao khỏi cuống họng..