Editor: Sasaswa
Lúc Tô Thần đến nơi, dì Tần đang làm cá trong bếp.
Nhìn thấy Tô Thần, bà lo lắng hỏi: "Thần Thần, sao sắc mặt của cháu kém vậy, không phải vì chuyện của dì đấy chứ? Ai, dì lúc đó cũng sợ hãi."
Tô Thần nói: "Cháu không sao, có thể là tối hôm qua ngủ trễ.
Dì Tần, sao dì không nghỉ ngơi một chút đi? Vừa về đã nấu ăn rồi."
Dì Tần cười nói: "Ngồi trong buồng giam cả ngày sao mà mệt được.
Hơn nữa còn đang được nghỉ lễ mà.
Còn nửa tháng ăn tết, cháu cũng đừng về trường, cứ ở lại đây đi, giúp dì chuẩn bị đồ tết."
Tô Thần bây giờ không còn ý định qua thăm cha Tô nữa, vừa hết năm bọn họ cũng sắp khai giảng.
Còn có, cậu và Tần Tu Trạch đang dây dưa không rõ, thì cứ để cha Tô tiếp tục ở đó đi, dù sao điều kiện bên kia rất tốt.
Hơn nữa Tô Thần đã gọi hỏi thăm dì Khương tình trạng của cha mình, dì Khương nói cha Tô khôi phục rất tốt, không ủng hộ việc cậu cho ông về nước tiếp tục trị liệu.
Cha Tô cũng không kêu Tô Thần qua ăn Tết với ông, vì ông cũng là lo lắng cho sức khỏe Tô Thần, sợ cậu chịu cực nhọc, không quen với múi giờ.
Tô Thần rửa tay một cái, liền đến giúp đỡ, "Dì cần cháu giúp gì không?"
Dì Tần thấy Tô Thần muốn phụ giúp liền ngăn cản nói: "Cháu đứng một bên nhìn là được rồi, cháu giúp có khi còn loạn thêm.
Người chủ nhà kia hôm nay phái người đem dì trở về có nói xin lỗi với ta, nói đều là trách nhiệm của bọn họ, kêu dì đừng lo lắng, họ sẽ trả tiền lương như cũ.
Hơn nữa còn cho dì nghỉ tận một tháng, kêu dì qua hết tháng Giêng rồi hẵn đi làm lại, không ngờ người chủ này lại tốt như vậy."
Tô Thần biểu tình có chút cứng đờ, khuyên nhủ: "Dì Tần, tuổi của dì cũng cao rồi không nên tiếp tục làm công việc này nữa, tiền tiết kiệm cũng đủ sài.
Thừa dịp hiện tại sức khỏe còn tốt, cùng bạn bè tận hưởng vui vẻ tuổi già đi."
Dì Tần trừng Tô Thần một cái nói: "Dì mới có năm mươi, già chỗ nào.
Sức khỏe này của dì năm, mười năm nữa cũng không có chuyện gì.
Bọn họ là vì hổ thẹn mới cho tăng tiền lương cho dì, bỏ lỡ công việc tốt như vậy biết khi nào mới tìm lại được.
Bất quá chờ cháu có con, cần dì giúp đỡ chiếu cố thì dì sẽ lập tức nghỉ việc để giúp cháu chăm sóc đứa bé."
Tô Thần miễn cưỡng nở nụ cười, không nói gì.
Dì Tần còn nói: "Chừng hai năm nữa cháu tốt nghiệp, số tiền dì tiết kiệm cũng đủ để cho cháu mua căn nhà."
Tô Thần vội hỏi: "Dì Tần, tiền kia dì cứ để cho mình dùng đi, dì không cần lo lắng cho cháu, cháu có thể tự kiếm tiền nuôi sống mình." Tô Thần đem chuyện mình làm giảng viên ở lớp vũ đạo kể cho dì Tần.
Dì Tần cười nói: "Thần Thần nhà ta càng ngày càng lợi hại, lúc dì già rồi liền nhớ cháu vậy."
Dì Tần tiếp tục dặn dò Tô Thần mấy câu nữa, Tô Thần tình cờ đáp lại mấy câu, đại đa số thời gian đều yên tĩnh nghe dì Tần nói.
Tô Thần tính cách vẫn luôn như vậy, không thích nhiều lời, Tần dì cũng không để ý, tự mình nói.
Tuy Tô Thần mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu cũng rất buồn bực.
Cậu không biết tại sao mình lại gặp lại phải loại chuyện này! Cậu cũng không biết Tần Tu Trạch sẽ dây dưa với mình bao lâu, mà trước mắt Tô Thần muốn thoát khỏi Tần Tu Trạch là không thể nào.
Chuyện này Tô Thần không thể giải bày cùng với cha Tô và dì Tần, bọn họ cũng không thể giúp được gì, nói ra cũng chỉ khiến hai người họ lo lắng và phiền não thêm thôi.
Tô Thần cũng không thể nói với mọi người rằng, mình bị một kẻ quấy rối tình dục nhưng không tránh xa hắn được.
Mấy người kia nghe xong, có lẽ sẽ đồng tình, có lẽ sẽ tức giận bất bình thay cho cậu, nhưng những điều này đều không phải là thứ Tô Thần muốn.
Những lúc buồn phiền như này chỉ có chính bản thân yên lặng chịu đựng, không người nào cùng Tô Thần chia sẻ cả.
Nếu không phải hai năm kia đã rèn giũa cho con người Tô Thần, cậu nghĩ mình đã sớm bị ép hỏng rồi, Tô Thần không biết từ lúc nào nội tâm mình đã trở nên mạnh mẽ như vậy rồi!
Hôm nay Tô Thần cứ như vậy mà ra ngoài không nói với Tần Tu Trạch tiếng nào, Tô Thần không biết Tần Tu Trạch sau khi trở về không thấy cậu sẽ như thế nào.
Điện thoại cũng bị cậu cài chế độ im lặng để trong tui áo khoác.
Tô Thần biết mình trốn tránh như vậy cũng không phải là cách, nhưng cậu bây giờ không muốn đối mặt, trốn được lúc nào hay lúc đó..
Tô Thần hiện tại hy vọng tiểu tình nhân kia sẽ mê hoặc được Tần Tu Trạch, làm hắn không nhớ tới mình nữa.
Tô Thần cùng dì Tần ăn xong cơm tối, dọn dẹp, rồi xem TV đến gần chín giờ.
Dì Tần thấy sắc mặt Tô Thần không ổn liền đun cho cậu ly sữa, Tô Thần uống xong dì Tần lập tức kêu cậu đi ngủ.
Tô Thần đi vào căn phòng dìa Tần đã dọn dẹp trước đó.
Vì trong lòng có chuyện nên Tô Thần cũng không ngủ được, do dự một chút cậu đem điện thoại di động lấy ra, điện thoại thông báo có tám cuộc gọi nhỡ và ba cái tin nhắn, đều là từ Tần Tu Trạch, hơn nữa thời gian đều là gần tám giờ rưỡi.
Tô Thần có chút thấp thỏm mở ra tin nhắn đầu tiên, chỉ có hai chữ Ở đâu?.
Tô Thần tiếp tục mở ra tin nhắn thứ hai, Tôi có thể thả cậu thì cũng có thể bắt cậu về.
Hoặc là tôi đem đoạn video kia gửi cho Tô tiên sinh?.
Tin nhắn thứ ba là đoạn video Tần Tu Trạch nhắc tới, Tô Thần có loại dự cảm xấu, đoạn video này khẳng định không phải đồ tốt lành gì.
Tô Thần vừa mở ra liền nghe thấy một tiếng rên khó nhịn.
Tô Thần bị doạ tay run một cái, điện thoại thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Video cũng chỉ có vài giây, Tô Thần không thấy rõ bên trong là cái gì nhưng cậu hiện tại không có can đảm xem lần thứ hai, trực tiếp xóa video khỏi điện thoại.
Tô Thần không thể tin thanh âm vừa rồi là từ miệng mình phát ra! Cậu làm sao có thể phát ra loại âm thanh sến súa như này! Hơn nữa Tần Tu Trạch dĩ nhiên là quay đoạn video kia vào ngày hôm qua, người này sao có thể hèn hạ vô liêm sỉ như vậy hả!!
Tô Thần hận Tần Tu Trạch bây giờ không đứng ngay trước mặt mình để cậu ném thẳng cái điện thoại vào mặt hắn, đương nhiên điều này cậu chỉ dám nghĩ trong lòng.
Tô Thần không dám trì hoãn, vội vàng gọi điện cho Tần Tu Trạch, cậu sợ tên biến thái Tần Tu Trạch sẽ gửi video đó cho cha mình.
Nếu để cho cha Tô nhìn thấy video kia, phỏng chừng ông sẽ tức giận đánh gãy chân cậucho.
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng đã được thông: "Không phải tôi kêu cậu ở hội quán chờ sao?!" Tần Tu Trạch không vui hỏi.
Tô Thần tuy trong lòng tức giận, nhưng cậu cũng không muốn cùng Tần Tu Trạch nháo loạn, như vậy đối với mình không có lợi.
Hai năm qua cậu đã sớm học được cách ẩn nhẫn, bất kể tâm lý tức giận như thế nào, cậu đều có thể nỗ lực duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.
Tô Thần nén giận giải thích: "Dì Tần vừa được thả ra nên tôi đến thăm bà ấy."
"Cậu lập tức quay về." Tần Tu Trạch ra lệnh.
Tần Tu Trạch trước đây rất ít khi nói chuyện với cậu như vậy, Tô Thần nghĩ Tần Tu Trạch chắc sẽ không tiếp tục giả vờ trước mặt mình nữa đâu, kẻ ác một khi xé mất lớp da bên ngoài sẽ lộ ra bộ mặt còn đáng sợ hơn.
Tô Thần hiện tại rất hối hận, nếu hôm đó cậu không vạch mặt Tần Tu Trạch thì có lẽ bây giờ hai người vẫn có thể sống như trước đây.
Tần Tu Trạch hiện tại rất thoải mái bộc lộ bản lộ bản tính của mình!
Tô Thần hiện tại không muốn gặp Tần Tu Trạch một chút nào, không biết khi gặp nhau sẽ xảy ra chuyện gì.
Hôm qua là do sức khỏe cậu không ổn nên Tần Tu Trạch không ra tay, hôm nay thì chưa chắc.
Tuy đã chuẩn bị tâm lí trước nhưng bây giờ dì Tần đã được thả ra, Tô Thần lại có chút nản chí.
Tô Thần khổ sở nói: "Tần ca, đã trễ thế này rồi, mai tôi sẽ về."
Thấy Tô Thần từ chối, Tần Tu Trạch âm trầm nói: "Cho cậu năm phút chuẩn bị, năm phút sau lập tức xuất hiện trước cửa ra vào, nếu không tôi lập tức lên tìm." Nói xong cũng cúp điện thoại.
Tô Thần trừng mắt nhìn điện thoại, cậu có chút không tin được, Tần Tu Trạch bây giờ đang ở dưới nhà dì Tần? Có điều, nghĩ lại thì việc Tần Tu Trạch biết địa chỉ nhà dì Tần không có gì bất ngờ.
Tô Thần vội vàng thay quần áo, cậu làm rất nhanh vì không muốn dì Tần gặp Tần Tu Trạch!
Tô Thần thay quần áo xong, thấy năm phút sắp trôi hết, cậu nói với dì Tần một tiếng rồi lập tức chạy nhanh xuống dưới lầu.
Lúc Tô Thần tới nơi, Tần Tu Trạch đang dựa vào một bên xe chờ cậu.
Đang là mùa đông nên khí trời đặc biệt lạnh, Tô Thần thậm chí thấy mình đang thở ra khói.
Mỗi lần mùa đông đến, Tô Thần đều mặc rất dày nhưng cho dù như vậy cậu cũng hay bị cảm mạo.
Bây giờ nhìn thấy Tần Tu Trạch chỉ mặc một lớp áo bên dưới chiếc áo khoác lông, không cài nút, Tô Thần cảm thấy ghen tị với sức khỏe của Tần Tu Trạch!
Sắp hết năm, công ty gần đây rất bận, để có thể sớm trở về hội quá, Tần Tu Trạch tất bật đến tận tối, cơm cũng không muốn ăn liền vội vã chạy về club, nhưng sau khi trở về lại không thấy Tô Thần đâu.
Hắn gọi rất nhiều cuộc cho Tô Thần nhưng không ai nghe, điều này rõ ràng là cậu đang trốn tránh hắn! Ban đầu hắn rất giận, muốn lập tức giáo huấn con vật nhỏ không biết nghe lời này! Nhưng giờ khắc này nhìn thấy Tô Thần đỏ cả mặt, thở hổn hển đứng trước mặt, hắn cũng hết giận hơn phân nửa.
Tần Tu Trạch kêu Tô Thần lên xe rồi hỏi: "Muốn ăn gì?"
Tô Thần nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Tôi ăn rồi, không đói bụng."
Thấy thái độ thờ ơ của Tô Thần, Tần Tu Trạch có chút bất mãn, hắn nhíu mày lại nói: "Tôi thì chưa, đi với với tôi một chút."
Tô Thần không trả lời hắn, một lát sau rốt cục không nhịn được nữa, nghiêng đầu nhìn Tần Tu Trạch, "Tần ca, cái kia video anh có thể xóa đi không?" Tô Thần biết đây chỉ là hi vọng xa vời nhưng cậu vẫn muốn thử sức.
Vừa vặn lúc này đang chờ đèn đỏ, Tần Tu Trạch quay đầu nhìn Tô Thần, khóe miệng câu lên nói: "Thanh âm kia động lòng như vậy, tôi không nỡ xóa, trừ khi mỗi đêm cậu đều kêu cho tôi nghe."
Tô Thần lập tức đỏ mặt, người này sao có thể nói lời vô sỉ như vậy.
Đối mặt với một Tần Tu Trạch như vậy, cậu cũng không biết nói gì, lại không thể làm mối quan hệ của hai người trở nên cứng ngắc hơn nữa, Tô Thần chỉ có thể phiền muộn nhìn Tần Tu Trạch một cái, không lên tiếng nữa..