Với tư cách là người có năng lực tưởng tượng phong phú, mà mạch não còn khác với người bình thường, Từ Thanh Đào phát hiện ra rằng, cô thực sự rất dễ bị ảnh hưởng bởi mấy lời nói không thực tế của Trần Thời Dữ.
Buổi tối để kệ anh càn quấy trước khi đi ngủ một lúc, sau khi đi ngủ, thế mà cô cũng bị mấy lời nói quái quỷ đó của anh quấy nhiễu tâm tư, khiến cho cô nằm mơ thấy giấc mơ kỳ quái.
Trong giấc mơ, quả nhiên là công ty đã giao cho Từ Thanh Đào một cuộc phỏng vấn ở bên ngoài, buổi chiều hôm đó, cô chạy đến phòng hội nghị của tập đoàn Hằng Gia. Giấc mơ này còn đầy đủ đâu ra đấy, nhưng chi tiết thì chẳng ổn chút nào. Thậm chí, trên đường đi đến Hằng Gia, Từ Thanh Đào còn nhận được tin nhắn của “chồng” gửi cho mình, hỏi cô tối nay mấy giờ về ăn cơm.
Nghĩ thầm, khả năng cao là mình phải tăng ca, Từ Thanh Đào cũng cẩn thận trả lời lại “chồng”, có khả năng cô sẽ về muộn một chút.
“Chồng” nói, không sao, em vừa mới chuyển sang công tác chính thức, công việc bận rộn là phải.
Dịu dàng săn sóc, khiến cho tâm trạng của cô thoải mái.
Nhưng lại gì đó hơi sai sai, cứ cảm thấy hình như “chồng” mình không hề dịu dàng như vậy mà? Còn vô cùng độc miệng và trẻ trâu nữa chứ?
Thực ra, hoàn cảnh diễn ra giấc mơ có thể chi tiết hơn chút nữa, Từ Thanh Đào có thể nhìn thấy ảnh đại diện của “chồng” cô, chính là cái ảnh mà lúc trước Trần Thời Dữ dùng:)
Suy cho cùng, cô không hề có người đàn ông nào khác, lúc nằm mơ thì cũng không thể nào tạo ra một người đàn ông khác rồi làm người nọ xuất hiện mà không có căn cứ gì, chỉ có thể uất ức Thời Tiểu Dữ một mình đóng hai vai:)
Chỉ là, vì cô mơ quá sâu, thế mà cô lại không phát hiện ra chỗ nào không đúng, tiềm thức cứ nhớ đến lời mà Trần Thời Dữ nói trước lúc ngủ, tuân theo đúng y như hình tượng đó, tách người chồng mới của mình ra khỏi mấy người bạn cũ nhiều năm không gặp.
Trên đường đến Hằng Gia, không biết sao mà trời lại mưa to.
Trong mơ là mùa hè, và cũng mưa rất nhiều, cô quên không mang theo ô, từ trên xe taxi đi xuống, cho dù đã vội vã chạy nhanh mấy bước nhưng áo sơ mi trắng vẫn bị dính nước, dính ướt cả một mảng.
Trên người Từ Thanh Đào thoang thoảng hương hoa lan Nam Phi.
Sau khi dính mưa, mùi hương này lại càng thêm thơm nức nồng nàn, sợ trôi mất lớp trang điểm, cô vội lấy bông phấn ra vỗ vỗ lên trên mặt.
Thư ký của Hằng Gia đã hẹn cô từ trước, bây giờ thì “quen cửa quen nẻo” mà dẫn Từ Thanh Đào vào trong phòng hội nghị.
Trong giấc mơ, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô đến Hằng Gia, nhưng Từ Thanh Đào cứ đi mãi, lại không hiểu sao cô lại có cảm giác như thể là mình đã trông thấy rất nhiều lần rồi.
Sau khi đến phòng hội nghị, cô ngồi ngay ngắn lại, trong đầu nhớ lại sơ lược bài phỏng vấn.
Không bao lâu sau, đối tượng phỏng vấn của cô đã đến.
Từ Thanh Đào nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội vã đứng dậy.
Ngước mắt lên nhìn, một người đàn ông có dáng người cao ráo đẹp trai bước vào, cô không hề xa lạ nhưng cũng không quá quen thuộc, thực sự mà nói, chắc chỉ là quen nhau hồi lúc học cấp ba mà thôi.
Nếu nhất định phải thêm tính từ gì đó cho cụm từ “bạn học cấp ba”.
Thế thì chắc là “bạn học nam cấp ba yêu sớm với mình nhưng không thành”.
Đã sáu, bảy năm không gặp, so với lúc học cấp ba thì Trần Thời Dữ có vẻ đã trưởng thành hơn, đẹp trai hơn, khí chất cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Lúc không cười, không hiểu sao không khí trong phòng hội nghị có hơi căng thẳng, không khí này còn có chút là lạ, mà Từ Thanh Đào không sao nói ra cho được… Sao một tập đoàn to lớn cỡ như Hằng Gia, mà lúc sếp tổng đến phỏng vấn, bên người lại không có bảy, tám trợ lý đi theo, điều này có hợp lý không nhỉ?
Phòng hội nghị rộng lớn, yên tĩnh mà chỉ có hai người bọn họ.
Từ Thanh Đào đè nén sự quái lạ trong lòng mình xuống, bắt đầu nghiêm túc phỏng vấn Trần Thời Dữ.
Đến đoạn này, phỏng vấn vẫn rất bình thường, hoàn cảnh trong giấc mơ cũng rất bình thường, kết quả là, ngay một giây sau, Trần Thời Dữ bắt đầu không còn bình thường nữa.
Người mới nổi tiếng mà lại có vị trí cao trong giới tư bản bắt đầu mở miệng nói, giọng nói trầm hơn thời niên thiếu rất rất nhiều, có một mùi vị khiến người ta đắm say đầy khó tả: “Cô Từ Thanh Đào.”
Trong giấc mơ, không biết từ lúc nào mà Trần Thời Dữ – người đang ngồi đầu bên kia của bàn hội nghị đã ngồi sang bên cạnh cô, trông anh rất đỗi tự nhiên, vén một sợi tóc dài bên vành tai cô: “Người cô thơm quá, cô dùng nước hoa gì thế?”
Cho dù đó là khoảng cách giữa hai người hay chỉ là động tác, thì đều đã vượt qua giới hạn an toàn trong lòng cô.
Dù Từ Thanh Đào có ngu ngốc đến mức nào thì cũng nhận ra rằng, lời anh hỏi cô có gì đó không đúng cho lắm, giống như là đang tán tỉnh vậy, theo lý mà nói, với tư cách là người đã kết hôn, Từ Thanh Đào nên cảm thấy bản thân mình đã bị mạo phạm.
Nhưng giấc mơ này lại không thèm noi theo lẽ thường:)
Như thể là đã bị giọng nói của anh đầu độc, ma xui quỷ khiến thế nào mà Từ Thanh Đào đã nói cho anh nghe tên nước hoa mà mình thường dùng.
Tầm mắt của cô rơi trên nốt ruồi màu đen nho nhỏ trên mí mắt của Trần Thời Dữ đó, trông nó vô cùng hấp dẫn, vô thức nói tiếp một câu: “Anh hỏi tôi như vậy, có phải là không hay lắm không?”
“Có gì đâu mà không hay?’ Trần Thời Dữ cười ra thành tiếng, nghe vô cùng trầm: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy rất hợp với vợ tôi, tôi muốn mua cho cô ấy một lọ.”
Bấy giờ cô mới chú ý đến ngón áp út trên tay phải của Trần Thời Dữ, lòng bàn tay anh rất lớn, dường như có thể nắm trọn cả đôi tay cô, khớp xương rõ ràng, ngón tay xinh đẹp tinh xảo giống như nghệ sĩ dương cầm vậy, chiếc nhẫn bạch kim tỏa sáng trên ngón áp út… Anh đã kết hôn rồi.
Ngay lập tức, đầu óc của Từ Thanh Đào cũng tỉnh táo hơn một chút.
Đồng thời, một cảm xúc vô cùng xấu hổ dâng trào lên, sinh ra cảm giác hổ thẹn với bản thân mình.
Chỉ là, một dây sau, ngón áp út đeo nhẫn cưới bạch kim đó bỗng nhiên đặt lên trên eo cô, lòng bàn tay nóng bỏng như muốn làm bỏng cô vậy.
Trần Thời Dữ chú ý đến biểu cảm của cô, lo lắng hỏi một câu: “Hình như trông cô không được thoải mái cho lắm?”
Tất cả lực chú của Từ Thanh Đào đều đã đặt lên cái tay trên eo của cô, đầu óc cũng đã bết lại như hồ dán: “Tôi…”
Đôi tay đặt trên eo không nặng không nhẹ mà miết một cái, sự thân mật khó hiểu khiến cho cô không khống chế được hơi thở loạn nhịp.
“Có phải là do ngồi trên ghế không thoải mái không?” Con ngươi của Trần Thời Dữ trầm xuống: “Đổi chỗ khác ngồi được không??”
Từ Thanh Đào không nghe vào tai được cái gì hết, gật đầu loạn xạ, trong lòng thầm nghĩ, đổi chỗ khác ngồi thì cũng chỉ là ngồi lên ghế sô pha mà thôi.
Chỉ là, khi cô vừa mới đứng dậy, chợt cảm thấy đôi tay trên eo của cô hơi dùng sức một chút.
Một giây sau, trời đất xoay chuyển, cô đã bị anh ôm vào trong lòng, cứ vậy, không hề có lời dự báo nào mà ngồi thẳng lên chân anh.
Trần Thời Dữ rất cao, cho dù anh đã ngồi xuống, nhưng dáng người cao ráo vẫn bày ra chỗ đó.
Lúc Từ Thanh Đào ngồi lên chân anh, bởi vì quá dán sát vào lòng anh, nên đến cả gót chân cũng không chạm đất.
Cảm giác đột ngột mất đi trong lượng không dễ chịu chút nào, nhưng bây giờ Từ Thanh Đào đã không thể quan tâm đến mấy cái này được nữa, trái tim đập đinh tai nhức óc.
Trần Thời Dữ khẽ cười một tiếng, vùi vào hõm vai cô, giọng nói mê hoặc: “Cục cưng, em thơm quá.”
Đến đây, giấc mơ này đã thẳng thừng chạy theo hướng không thể khống chế được nữa, phát triển đến bước không thể nào miêu tả cho được.
Rõ ràng là Từ Thanh Đào cảm thấy mình nên đứng dậy ngay, nói lời nói chính nghĩa hòng ngăn chặn hành vi của anh, nhưng trong giấc mơ này, cô lại không chịu nghe theo sự khống chế bình thường, mười ngón tay nắm chặt lấy áo vest của anh, để lại dấu vết hằn sâu.
Khoảnh khắc đó, bút ghi âm đang bị cô ôm trong lòng hoàn toàn rơi xuống đất, phát ra âm thanh vang vọng.
Giống như là một tín hiệu vậy, giây tiếp theo, Trần Thời Dữ đã ấn lấy cổ của cô, đè ép nửa người cô nghiêng về phía anh, khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau đó, giống như lửa cháy lan trên đồng cỏ, Từ Thanh Đào bỗng nhận ra được ý nghĩ xấu xa của mình.
Thật lòng thật dạ, ngay từ lúc bắt đầu, cô đã không hề có ý định từ chối.
Trong phòng hội nghị đột nhiên chỉ còn lại từng tiếng hít thở đứt quãng.
Son môi vừa mới tô lại đã bị anh “ăn” gần hết, Từ Thanh Đào từ “bị ép” chuyển sang “chủ động”, hai tay không nhịn nổi nữa mà vòng qua rồi ôm lấy bả vai anh, quen thuộc giống y như đã làm chuyện này hàng nghìn lần rồi vậy, từ chiếc cổ mảnh khảnh của cô, tay của Trần Thời Dữ di chuyển đến sau eo cô, kéo áo sơ mi ra khỏi làn váy đen.
Giây phút chiếc nhẫn bạch kim chạm vào làn da của cô ấy, một cảm giác lạnh đến nỗi khiến cho cô phải giật mình.
Nhắc nhở cô rằng, người đàn ông trước mắt cô đây đã có chủ rồi.
Trần Thời Dữ rời khỏi môi cô, nhưng vẫn cố dính sát lại nói, hơi thở đan xen vào nhau: “Cố ý phải không, hửm?”
Đầu óc Từ Thanh Đào rối loạn thành một nồi cháo sôi ùng ục, còn cố ý cơ á, cô còn không biết mình cố ý cái gì đây này!
Cảm xúc trong mắt của Trần Thời Dữ vô cùng mãnh liệt, lúc nói chuyện, anh dán sát lên trên cổ cô: “Mặc váy ngắn như vậy, định cho ai xem đây?”
Từ Thanh Đào nghĩ thầm, oan uổng quá, váy cô mặc có ngắn lắm đâu, đây là váy chữ A bình thường mà?!
Kết quả là, vừa cúi đầu xuống nhìn, giấc mơ hoang đường này cũng khá chi tiết đấy chứ, tự hiểu được rồi tự hoàn thiện hết:)
Rõ ràng là lúc đầu cô vẫn mặc chiếc váy bình thường dài đến đầu gối, lúc này, khi cô ngồi trên đùi Trần Thời Dữ, không hiểu sao váy bỗng nhiên ngắn đi, ít nhất là đã ngắn hơn mười lăm xăng-ti-mét! sắp chạm đến bẹn đùi luôn rồi, không che được cái gì hết, ngồi xuống thì càng lộ rõ hơn nữa, gần như không còn chướng ngại vật nào nữa, anh có thể tiếp tục “ngựa quen đường cũ”.
Một chiếc váy công sở hoàn hảo đã biến thành kiểu trang phục cosplay không thể miêu tả nào đó rồi ư!!
Bấy giờ, chắc là Từ Thanh Đào nửa tỉnh nửa mê cũng đã ý thức được rằng, hình như mình đang nằm mơ.
Nhưng có lúc, vì tình cảnh trong giấc mơ quá sức chân thật, trong tiềm thức, điều này cũng nhanh chóng bị ném ra sau ót.
Mãi cho đến khi cô bị đẩy lên trên bàn hội nghị, Từ Thanh Đào mới nhận ra điều cái gì, vội túm lấy cánh tay anh, khó nhọc mở miệng: “Tổng giám đốc Trần… Tôi đã kết hôn rồi.”
Trần Thời Dữ lại hôn lên môi cô một lần nữa, đến khi cô thở không ra hơi thì mới cười ra thành tiếng: “Bây giờ mà lại nói với tôi điều này, có phải là hơi muộn quá rồi không?”
Anh trầm giọng xuống, ở bên tai của Từ Thanh Đào mà nói tiếp: “Yên tâm đi, sẽ không để lại dấu vết gì đâu.”
Giống như đang mê hoặc, dụ dỗ cô buông lỏng tay vậy: “Sẽ không có ai biết.”
Sự phát triển sau đó mới thật sự là khác thường, mở ra cánh cửa khác thường, khác thường đến nơi đến chốn.
Ngay lúc này, năng lực tưởng tượng đầy phong phú của Từ Thanh Đào phát huy mạnh mẽ chưa từng thấy.
Trong giấc mơ, cô bị bắt nạt đến nỗi giống như đã chết đi một lần vậy.
Còn về nhẫn cưới thuộc về “vợ anh” lại bị anh ngậm trong miệng rồi trao cho cô, trao đổi lăn lộn qua lại.
Đến khi tình nồng, “chồng” cuối cùng cũng nhận ra Từ Thanh Đào mãi mà chưa về.
Trên bàn hội nghị, điện thoại thuộc về cô không tiếng động mà rung lên, từng tiếng rồi lại từng tiếng, thầm nhắc nhở cô một vài sự thật nào đó.
Càng quá đáng hơn nữa đó chính là!
Thế mà Trần Thời Dữ lại ép cô phải nhận! Điện! Thoại!
Tên đàn ông chó chết này, ở trong mơ mà cũng không biết điểm dừng đến cỡ này luôn á:)?!
Nhưng cô vẫn bị dọa sợ, động tác như muốn vùng vẫy, có thể gọi là khóc lóc náo loạn.
Nhưng càng đánh loạn xạ thì càng căng thẳng, sau cùng, bỗng dưng não bộ hoá thành một mảng trắng xóa, giống như con cá xinh đẹp đang hấp hối ở trên bàn.
Làm loạn đến tận khi trời tối, trước lúc đi, quần áo cũ đã không còn mặc được nữa rồi.
Đồ lót của cô đã bị anh lấy đi một cách quá đáng, đạo mạo mà trang nghiêm ôm cô đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc rồi xuống tầng, vì bị bế nên đôi chân nhỏ bé xinh đẹp thẳng tắp của cô hơi hơi cong lại, trống rỗng.
Mặc quần áo lên lại là hình người dạng chó.
Từ Thanh Đào ôm nỗi xấu hổ và giận dữ mà nhìn anh, có lẽ là không ai có thể ngờ được rằng.
Trong túi áo vest phẳng phiu của anh không hề nghiêm chỉnh, không hề cất bút ký gì gì cả, mà đàn nhét thứ quái quỷ đó.
Không có giới hạn đến mức khiến Từ Thanh Đào xấu hổ, đến nỗi, hai mắt cô cũng phải mở to ra.
Đập vào mắt là đèn ngủ trong phòng ngủ, trông vô cùng quen thuộc, thể hiện rõ rành rành rằng, tất cả những thứ vớ va vớ vẩn vừa nãy chỉ là giấc mơ.
Nhưng những sự việc trong mơ đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng, lúc Từ Thanh Đào tỉnh lại, cô vẫn cảm thấy hơi thở của mình chưa hồi phục lại được.
Trần Thời Dữ luôn ngủ rất nông, phía cô vừa có chút động tĩnh khác lạ là anh tỉnh lại ngay, anh vẫn nhắm mắt, nhưng vô thức ôm cả người cô vào trong lòng: “Mơ thấy ác mộng à?”
Bởi vì vẫn chưa tỉnh ngủ nên giọng nói của Trần Thời Dữ khàn hơn lúc bình thường rất nhiều, vì anh ôm cô vô cùng chặt, lúc nói thì còn mang theo âm rung ở lồng ng.ực, cô có thể cảm nhận rõ mồn một.
Từ Thanh Đào thầm suy nghĩ lại một chút, cảm thấy rằng, nghiêm túc mà nói, về mặt ý nghĩa thì giấc mơ đó không thể coi là ác mộng được.
Qua một lúc cũng không trả lời lại Trần Thời Dữ.
Ai ngờ đâu, có vẻ như đối phương vẫn muốn truy hỏi đến cùng, sau khi không nhận được đáp án, bèn siết cánh tay lại: “Hửm?” một tiếng, ý là lại hỏi lần nữa.
Âm cuối của tiếng “hửm” này, quả thật là giống y như cái câu mà Trần Thời Dữ nói ở trong mộng: “Cố ý phải không, hửm?” đó, vừa liên tưởng đến, thì tất cả mọi thứ ở trong giấc mộng bỗng nhiên “được” tái hiện lại một cách vô cùng sống động trong đầu, cơ thể Từ Thanh Đào chợt cứng đờ.
Hai lần liên tiếp không đáp lời.
Bấy giờ Trần Thời Dữ mới nhận ra phản ứng của cô gái nhà mình hơi khác thường.
Nhìn lên thì thấy, dáng vẻ này không giống như đã mơ thấy ác mộng cho lắm?
Dường như vừa nhận ra được cái gì đó, cánh tay ôm eo cô của Trần Thời Dữ di chuyển xuống dưới một chút.
Anh vừa động, gần như Từ Thanh Đào lập tức phản ứng lại ngay.
Chỉ là, chưa đợi cho cô có cơ hội ngăn cản động tác của Trần Thời Dữ, tay của đối phương đã đi sâu xuống dưới mất rồi, Từ Thành Đào thở gấp một chút.
Sau đó nghe thấy tiếng cười đè nén của của Trần Thời Dữ.
Anh ôm lấy cô, rúc vào trong hõm vai cô, điệu cười nghe có vẻ điên cuồng và ngang ngược.
Từ Thanh Đào: “.”
May mà đèn ngủ trong phòng không quá sáng, nếu không thì, có lẽ là bây giờ Trần Thời Dữ đã có thể nhìn thấy tai của cô đỏ cỡ nào – đỏ đến nỗi sắp nhỏ máu luôn rồi.
Lúc sau Trần Thời Dữ cười đủ rồi, sau đó anh mới kéo dài giọng, mở miệng nói: “Hóa ra không phải là ác mộng à.”
Từ Thanh Đào: “.”
Cũng không ngờ mình sẽ nghe thấy thứ gì đó quái lạ từ miệng anh.
“Đào Đào, em không thành thật gì cả.” Trần Thời Dữ: “Rõ ràng là trước khi ngủ em nói em không muốn, bây giờ thì lại thầm mơ thấy chồng mình trong mơ?”
Từ Thanh Đào lúng túng: “Ai mơ thấy anh chứ!”
Qua một lúc, cô đành cam chịu: “Vấn đề cũng nằm ở anh cả đấy! Tự dưng đang khi không mà anh lại nói mấy lời vớ va vẩn đó trước khi ngủ làm gì! Hại em nằm mơ thấy đó!”
“Hửm, đều tại anh cả.” Trần Thời Dữ chậm rãi day day nhè nhẹ lên phần bụng dưới của cô: “Thế để anh đền đáp công lao, đến giúp em nhé?”
Từ Thanh Đào: “… Không cần!”
Cô điều chỉnh tư thế thoải mái ở trong lòng anh: “Chẳng phải vừa nãy anh buồn ngủ lắm à?”
“Vừa nãy buồn ngủ.” Giọng điệu của Trần Thời Dữ nghe biếng nhác vô cùng: “Bây giờ thì hết rồi.”
Nói xong, anh hơi dùng sức một chút mà ôm lấy eo cô, sát lại trong lòng anh hơn.
Bỗng nhiên, xúc cảm vô cùng rõ ràng.
Từ Thanh Đào: “…”
Trần Thời Dữ vô tội nói tiếp: “Cũng tỉnh luôn rồi.”
… Thời Tiểu Dữ, anh là thiên tài gì mà có tinh lực dồi dào vậy hả?!
Trần Thời Dữ nhíu mày, véo véo vào cằm cô: “Chạm một chút thôi nhé?”
Từ Thanh Đào lầu bầu: “Thôi đi anh, lần nào anh cũng nói chạm một chút hết, mà có lần nào anh chạm một chút thật đâu…”
Ha ha, mấy lời quỷ quái của đàn ông khi ở trên giường đã bị cô giáo Tiểu Đào nhìn thấy từ lâu rồi nhé!
“Anh chỉ cảm thấy…” Trần Thời Dữ chậm rãi nói tiếp: “Nếu đã tỉnh hết rồi, ngủ thì cũng ngủ rồi, chẳng thà hãy vì xã hội này mà cống hiến chút sức lực của bản thân.”
?
Đây là lý do khiến anh đưa ra yêu cầu “chạm một chút” vào lúc năm giờ rưỡi sáng á?
Còn nữa, anh cống hiến sức lực gì cho xã hội thế?
Trần Thời Dữ khiêm nhường: “Vì nhân khẩu của xã hội, làm cống hiến?”
Từ Thanh Đào: “.”
Ồ.
Thế thì phải làm sao đây, thế thì cô giáo Tiểu Đào chỉ đành phải khen anh có lương tâm vô cùng cao cả ư:)
Khen thì đúng là khen rồi, anh chặn môi cô lại ngat.
Lại bị ép nói ra mấy cái lời quỷ quái khó có thể mở miệng.
Dường như đêm xuân ở mảnh đất Vân Kinh này hãy còn rất rất dài.
Trong Bách Nguyên Nhất Hào, vừa có một màn xuân sắc.
…
Nháy mắt đã đến cuối tuần.
Sau khi livestream “Ngày đầu sau khi kết hôn” dừng mấy ngày, fan trên Weibo than vãn.
Lại thêm chuyện, trước đó tầm mấy ngày, chuyện Trần Thời Dữ yêu thầm rồi bị ngã ngựa và đã “được” người ta đào bới ra, cho lên hot search, đã khiến đột hot như được đổ thêm dầu vào lửa, trở thành một vụ nổ lớn.
Chương trình chính thức còn chưa bắt đầu quay chiếu, mà chương trình Sau khi kết hôn đã viral bốn cõi nhờ vào Từ Thanh Đào và Trần Thời Dữ.
Đây đúng thật là tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ phiên bản đời thực, CP tiêu biểu trong giới giải trí, quả nhiên là “danh xứng với thực”.
Fan trên Weibo của Từ Thanh Đào tăng vọt lên sáu triệu.
Fan một bên nhìn chằm chằm, đợi chương trình vứt ra chút phúc lợi nho nhỏ của khách mời.
Phía chương trình Sau khi kết hôn, dù chỉ là một giây thì đạo diễn Vương cũng không dám chậm trễ, sáng sớm thứ bảy, anh ta sắp xếp nhân viên mở cửa của Bách Nguyên Nhất Hào ra, chính thức bắt đầu quay chiếu tập đầu tiên.
Quá trình ghi hình và phát sóng chia thành hai ngày một đêm, vừa hay đây là hai ngày nghỉ.
Bởi vì trước đó đã từng nói rồi, thế là ngay từ sáng sớm, Từ Thanh Đào đã trang điểm và tạo hình xong xuôi ở Bách Nguyên Nhất Hào.
Phí lời.
Quá trình quay và phát sóng của Sau khi kết hôn là ở Bình Hải, mấy cặp đôi khách mời cũng ở cùng một dãy biệt thự, cô tuyệt đối không thể để người khác lấn át vẻ đẹp của mình được!! T.T!
Hôm quay chiếu đó, Từ Thanh Đào giở lịch ra xem, phát hiện ra một chuyện khá là trùng hợp.
Vừa hay chủ nhật ấy là ngày hai mươi mốt tháng ba, ngày sinh nhật cô.
Bỗng nhiên, Từ Thanh Đào nhớ ra rằng, trước đó ekip của chương trình còn đặc biệt hỏi thăm về ngày sinh nhật của cô, lòng cô bỗng nhiên nhảy số.
Với kiểu chương trình tình yêu và hôn nhân này, tất nhiên là không thể thiếu nhưng phân cảnh giật gân, không chừng lúc đó ekip chương trình sẽ chuẩn bị sinh nhật bất ngờ gì đó cho cô.
Từ sau khi Từ Thư Âm qua đời, Từ Thanh Đào đã rất ít khi nghiêm túc trải qua một ngày sinh nhật.
Thêm nữa, đối với cô mà nói, việc đón sinh nhật đã khiến cô sinh ra bóng ma tâm lý, đúng vào ngày sinh nhật của cô, Từ Thư Âm đã rời khỏi thế gian này, sau đó, lúc cô học đại học, cái ngày mà Trần Thời Dữ gặp tai nạn cũng đúng vào hôm diễn ra sinh nhật của cô.
Bị gặp hai lần liên tiếp như vậy, cô có bóng ma tâm lý với nó thật đó, được không!
Thật ra, nghĩ đi nghĩ lại thì tiểu tiên nữ thêm một tuổi thì vẫn là đã già thêm một tuổi.
Hình như sinh nhật cũng không có gì tốt đẹp đáng để mong đợi cả.
Chút nhạc đệm nho nhỏ này chỉ loé lên trong đầu Từ Thanh Đào một lần rồi cô cũng nhanh chóng quên đi.
Các khách mời lần lượt đến biệt thự ở Bình Hải, là tự lái xe đến đó.
Trên mỗi một chiếc xe đều có sắp xếp máy quay và người quay phim theo sát.
Với anh trai quay phim mà nói, cả đời này, đây là lần đầu tiên anh ấy được ngồi trong một chiếc xe Maybach, hồi hộp đến mức quên béng đi cách cầm máy quay luôn rồi!
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe dần lùi về sau, lại về thăm chốn cũ Bình Hải, trái tim Từ Thanh Đào chẳng còn như trước nữa.
Chỉ là, nhìn chằm chằm cả một lúc lâu, Từ Thanh Đào thấy hơi mệt, lại sợ ảnh hưởng đến trạng thái quay hình, lúc mí mắt trên dưới đánh vào nhau, Trần Thời Dữ hỏi một câu: “Sao thế?”
Từ Thanh Đào lẩm bẩm: “Hơi buồn ngủ một chút.”
Trần Thời Dữ: “Thế ngủ một chốc nhé?”
Từ Thanh Đào lắc đầu: “Thôi bỏ đi, em sợ ảnh hưởng đến hiệu quả quay của chương trình.”
“Vẫn còn đặt nặng gánh nặng thần tượng nhỉ.” Trần Thời Dữ bật cười ra thành tiếng.
Từ Thanh Đào vô thức nói: “Còn không phải tại anh à. Ai bảo anh tối qua…”
Kết quả là, vừa nói được một nửa, chắc là cô đã có chứng PTSD [*] với việc livestream mất rồi, gần như là cô đã nhìn về hướng máy quay ngay tắp lự.
[*] Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (Posttraumatic stress disorder - PTSD), là tình trạng tâm thần không ổn định, bao gồm: khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động lớn xảy ra trong quá khứ. Thuật ngữ “chấn thương tâm lý” cũng có thể được sử dụng trong trường hợp này. Sẽ rất khó khăn để ai đó có thể vượt qua những chuyện đau buồn, một số người mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương do ảnh hưởng của tai nạn, mất người thân hay chiến tranh. Bệnh nhân thường suy nghĩ nhiều về những ký ức đau buồn và làm ảnh hưởng đến cuộc sống của họ.
Đôi tai đỏ ửng lên.
Mới chợt nhớ ra là đang quay hình.
Đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhõm, Từ Thanh Đào cắn răng: “Đến lúc đó thì phải cắt đoạn này đi!”
Anh trai quay phim: “.”
Cái này, không phải chúng tôi nói bỏ là bỏ đâu bà chủ à.
Chỉ là, nói xong thì cô mới nhận ra mình không tin tưởng vào ekip chương trình cho lắm!!
Lúc trước đã nói sẽ cắt mấy thứ ở trên livestream, kết quả là họ không hề cắt đi!!
Vì để đề phòng việc chẳng lành.
Trông Từ Thanh Đào như giấu đầu lòi đuôi, lại nhấn mạnh thêm lần nữa.
“Hơn nữa, tối qua cũng chẳng có gì cả.”
Trần Thời Dữ gật gật đầu: “Đúng là không có gì.”
Từ Thanh Đào quay đầu, vô cùng kinh ngạc.
Trong lòng thầm nghĩ, sao hôm nay người này lại đồng ý làm người thế nhỉ?
Đang cảm thán cuối cùng thì Trần Thời Dữ cũng chịu làm người.
Kết quả là, giây tiếp theo anh đã nói tiếp, rất chậm rãi: “Làm chuyện ủng hộ cho xã hội, sao có thể than mệt cho được.”
Như vừa nhớ đến cái gì đó.
Từ Thanh Đào dùng gương mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào máy quay: “Nhất định là phải cắt đoạn này đi!!!”
Anh quay phim:?
Không hề hiểu vì sao đã làm cái chuyện ủng hộ cho xã hội, đóng góp năng lượng tích cực như vậy mà lại phải cắt??
Đạo diễn ở phòng giám sát theo dõi tất cả (Đồng thời đã biến thành fan CP):
Tuy tôi hiểu nhưng tôi không cắt đó. jpg
…
Đến trưa, tất cả các khách mời đã đến nhà thuỷ tạ Long Đình.
Trước khi Từ Thanh Đào đến, cô đã xem xét một lượt biệt thự của nhà thuỷ tạ Long Đình.
Phòng cảnh biển đúng là giống y như lời đồn, đẩy mở cửa ra, biển ở ngay bên cạnh, chỉ cần đi bộ khoảng năm trăm mét.
Cùng với sự phát triển của Bình Hải trong mấy năm gần đây, giá nhà cũng càng lúc càng đắt đỏ.
Mức giá của nhà thuỷ tạ Long Đình càng lúc càng cao, còn được gọi là thị trường vô giá.
Không giống như mùa trước, các đôi vợ chồng phải sống tập trung ở ký túc xá trong căn nhà gỗ nhỏ, bởi vì mùa này ngân sách tăng cao.
Thế nên ekip chương trình đã thay đổi cách quay, biến tấu ký túc xá, trở thành hàng xóm của nhau, chủ đề thích hợp với vấn đề trong cuộc sống của các đôi vợ chồng hơn trước.
Vì để đảm bảo vẫn có cảm giác ấm áp, ekip chương trình lựa chọn biệt thự khoảng hai tầng nhỏ ấm cúng ở nhà thuỷ tạ Long Đình.
Năm tòa nhà liền kề với nhau, mỗi một tòa đều có một hoa viên riêng.
Có thể thấy được rằng, đã có người quét dọn nhà thuỷ tạ Long Đình rồi.
Nhưng vì để đạt được hiệu quả của chương trình, vẫn còn lại chỗ hoa viên là chưa được quét tước.
Sau khi không còn ở ký túc xá nữa, quyền lựa chọn phòng không còn dựa vào trò chơi để quyết định nữa.
Ngày ghi hình đầu tiên trở thành ngày sắp xếp lại tất cả, biến thành một gia đình nhỏ ấm áp và cùng nhau nấu bữa tối.
Đến tối, trong kịch bản vẫn còn yêu cầu, phải có phần phỏng vấn riêng từng người.
Trước khi tham gia chương trình, ấn tượng của các khách mời với Trần Thời Dữ chính là chủ tịch tập đoàn Hằng Gia, họ thầm thấy lo lắng.
Tuy nhiên, trong thời gian này, trên Weibo, có vẻ như hình tượng của Trần Thời Dữ khá là dễ gần, nhưng với tư cách là quần chúng đã lăn lộn trong giới giải trí, họ đều hiểu rằng, trong giới này, thứ không đáng tin nhất chính là hình tượng, người ta nói hay cũng không hẳn là người ta coi trọng mình thật.
Nếu không cẩn thận rồi lỡ đắc tội Trần Thời Dữ trong chương trình này.
Thì sau này khỏi cần phải quay về lăn lộn trong giới giải trí làm gì nữa.
Nhưng, ngoài ý muốn là, sau nửa tiếng nói chuyện ngắn ngủi, quần chúng chợt nhận ra, Trần Thời Dữ dễ chung sống hơn nhiều so với tưởng tượng.
Tuổi tác còn trẻ nhưng hiểu biết rất rộng, cho dù là trời Nam đất Bắc gì thì anh cũng có thể nói chuyện một chút, càng đáng trân quý hơn là, anh không hề làm giá, ra vẻ mình là ông chủ gì cả.
Lúc nói chuyện cùng các khách mời, ấn tượng đọng lại trong họ là, đây là một người trẻ tuổi có học vấn phong phú.
Không nói gì nhiều nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất đáng tin cậy.
Từ Thanh Đào thì không cần phải bàn cãi gì nữa, cũng là một người trẻ tuổi, vừa đến không bao lâu thì đã thân thiết với Nha Nha.
Còn về phần Tiền Phỉ Phỉ, cũng chỉ có mỗi fan xé rách mặt đảo lộn trời đất ở trên mạng mà thôi, thật sự thì, khi đến địa điểm quay của chương trình, mọi người đều là “liêu trai đội lốt hồ ly cả ngàn năm”, ít nhất thì trước mặt họ đây, khung cảnh này ổn thoả và hài hòa vô cùng.
Bên cạnh có ít nhất mấy chục chiếc máy quay cùng hoạt động, nào có ai dám thể hiện thái độ ngay tại chỗ đâu.
Sau khi các bên làm quen với nhau thì bắt tay vào quét dọn biệt thự, làm vệ sinh và mua đồ dùng.
Nói là vợ chồng cùng nhau quét dọn, thật ra thì Từ Thanh Đào lại chỉ làm cái đuôi, trước giờ Trần Thời Dữ chưa từng để cô làm việc nhà.
Cỏ ở trong hoa viên đã được dọn dẹp khá ổn rồi, Từ Thanh Đào đột nhiên nghĩ đến: “Anh nói xem, hay là chúng ta mua một ít hoa hồng về rồi trồng trong sân nhé.”
Cô vừa nói như vậy, Nha Nha ở bên cạnh tiếp lời: “Tôi cũng đang nghĩ như vậy đây, nhưng hình như ở Bình Hải mùa này không có bán hoa hồng.”
Từ Thanh Đào sững sờ.
Nha Nha tiếp tục: “Vừa nãy đi chợ dạo quanh một vòng, hình như tất cả đều đã bị đặt trước hết rồi, có lẽ đang có buổi công diễn nào đó ở sân khấu cần sử dụng đến, nếu không thì đặt nhiều hoa hồng như thế để làm gì nhỉ?”
Lý Châu cười nói một câu: “Cũng không hẳn là biểu diễn, không chừng là cầu hôn thì sao?”
Nha Nha ha ha cười nói: “Thôi đi, thời buổi này còn ai dùng hoa hồng để cầu hôn đâu, chỉ có đàn ông đầu gỗ mới cảm thấy đẹp, thật ra thì con gái cảm thấy rất ngây thơ.”
Thấy vợ chồng nhà người ta liếc mắt đưa tình với nhau, Từ Thanh Đào cũng tự biết điều mà không tham gia vào.
Cô không có hứng thú gì với chủ đề cầu hôn này, suy cho cùng, bản thân cô cũng đã là người có gia đình rồi, không có kinh nghiệm về phương diện này:)
Còn tưởng là Trần Thời Dữ cũng không có hứng thú, kết quả là, ai biết được, sau khi Nha Nha nói xong câu đó, anh mang biểu cảm lạnh nhạt mà đứng thẳng người dậy.
Bởi vì đang làm cỏ ở trong hoa viên nên anh đi một đôi ủng đi mưa màu xám, bản thân Từ Thanh Đào thì đã tìm được một chiếc mũ rơm đáng yêu rồi đội vào, cũng tìm và đội cho anh một chiếc, nhìn rất giống phong cách của một cặp đôi.
Nhìn Trần Thời Dữ đứng thẳng người, cô còn tưởng rằng anh muốn uống nước.
Từ Thanh Đào vội đưa cốc nước lên cho anh, anh nhận lấy, lại “ông nói gà bà nói vịt” mà hỏi cô một câu: “Em cảm thấy cầu hôn bằng hoa hồng rất ngây thơ à?”
Dưới máy quay phim sắc nét, thật ra là có thể chụp lại được ngay.
Trần Thời Dữ có biểu cảm hơi tế nhị, chỉ là do cô không chú ý đến.
Từ Thanh Đào: “?”
… Bảo cô trả lời vấn đề này thế nào đây! Cô cũng chưa từng được cầu hôn mà!
May mà, cũng không đợi Từ Thanh Đào đáp lời.
Đám Kiều Nhiễm và Lương Tuyết Nhi ra ngoài mua đồ ăn tối nay đã quay trở về rồi.
Bởi vì gần biển nên Kiều Nhiễm mua hải sản đặc sản.
Từ Thanh Đào từ xa đã ngửi thấy mùi tanh, trong bụng cuồn cuộn, bỗng dưng cô thấy buồn nôn, rất rất muốn nôn.
Lạ nhỉ, bình thường cô rất thích ăn hải sản mà.
Cô vội chạy xa một chút, cách xa cuộc thảo luận náo nhiệt của bọn họ.
Lại một lòng một dạ ngồi xổm xuống dùng xẻng nhỏ đào bùn một chốc, chuẩn bị trồng hoa mẫu đơn.
Sau đó, ngay vào lúc này, chợt nhớ đến lời nói đó của Trần Thời Dữ, hình như cô bỗng nhận ra được điều gì đó.
Động tác trên tay của Từ Thanh Đào do dự chừng năm giây, bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình đã đập nhanh hơn, có thứ gì đó không xác định được cứ mãi lay động trong trái tim.
Không biết đã qua bao lâu, Trần Thời Dữ mới phát hiện ra cánh tay của mình đã bị chặn lại.
Vừa quay đầu lại nhìn, anh thấy cô gái vừa nãy còn đang ngồi xổm đào đất đã đứng ở đằng sau lưng anh tự lúc nào, trông ngoan ngoãn vô cùng, tai ửng đỏ, mũ rơm cũng không thể nào che đi được.
Cứ vậy mà đứng im ở đó một lúc.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của Trần Thời Dữ mà nói, gò má còn nhiễm thêm một lớp màu ửng đỏ, rồi mới nghẹn ra được một câu: “… Em cảm thấy cầu hôn bằng hoa hồng không ngây thơ đâu.”